“Tướng công, chúng ta về phòng.” Diệp Tuệ bỏ quên túi đựng đầy cánh hoa thược dược, xoay người ôm cổ Tần Vũ Hàng. Từ đêm đó
trênlưng ngựa làm
một
hồi ái muội,
không
biết hạ nhân lắm miệng nào truyền ra, tuy rằng
không
nói
chi tiết, nhưng người nghe đến đều có thể tự tưởng tượng trong đầu đủ thứ chuyện. Nhị vị thị vệ thực mau tra được hạ nhân lắm miệng, hành hung thích đáng
một
trận, đưa tới bọn buôn người, nghe
nói
đêm đó liền bán làm nô ɭệ hạ đẳng nhất Tây Vực.
Nữ nhân Dĩnh Đường Quốc phu quân nhiều, hương diễm nghe được cũng nhiều, chút tiểu nhạc đệm đó Diệp Tuệ
không
coi là cái gì, nhưng nàng cũng
không
được tự nhiên.
Tần Vũ Hàng đối với lời thê tử
nói
giống như
không
nghe được gì, ôm hôn lên môi nàng
một
cái, giống như đem bao nhiêu thương nhớ dồn nén từ lúc chia tay tới giờ đều trào ra.
Diệp Tuệ liếc mắt
một
cái xem xét
trên
đường mòn, chỉ có hai tên thị vệ đứng gác, trừ lần đó ra, giờ ngay cả cái quỷ gì cũng
không
có.
Nhìn trước mắt nam tử mình
yêu
nhất, Diệp Tuệ mềm lòng, ở trước mặt
hắn
quỳ xuống, từ trong quần
hắn
móc ra vật cứng tượng trưng nam nhân, gân xanh lộ ra,
đã
vô cùng lớn, nàng há mồm ngậm lấy……
Tần Vũ Hàng cúi đầu nhìn cái miệng
nhỏ
kia
đang
ngậm lấy chính mình, du͙© vọиɠ lập tức dâng lên cao, khom người bốn mươi lăm độ, vén lên vạt áo nàng,
một
tay
một
cái cầm phong mềm vuốt ve, trong miệng phát ra từng đợt thanh
âm
thống khổ mà vui sướиɠ: “Ưm…… Bảo bối ngậm sâu chút…… Dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ lỗ
nhỏ…… Lại ngậm lấy nguyên cây …… Ưm…… Cứ như vậy……”
Diệp Tuệ miệng mở rất lớn,
không
ngừng bận rộn, trước ngực
một
đôi mềm mại bị miết đến tê tê dại dại, muốn rên lên, rồi lại kêu
không
raâm, chỉ có thể phát ra thanh
âm
ô ô ở trong cổ họng.
Hoa mộc sum suê, hoàn toàn che đậy thân ảnh phu thê hai người, hai tên thị vệ đứng ở
trên
đường mòn cách đó
không
xa, cái gì cũng nhìnkhông
thấy, nhưng nghe thấy thanh
âm
kia
rõ
mồn
một
liền như bị ngọn lửa đốt cháy khó chịu. Lão Thập Nhất sắc mặt ửng đỏ, con ngươi giống nhuộm đẫm
một
tầng ánh nắng chiều, thở hổn hển
một
hơi: “Thập ca…… Ta…… Ta nghĩ mình tới luôn
đi……”
Hơn nửa tháng nay, nhị thị vệ cũng
không
phải mỗi ngày đều cùng Diệp Tuệ ngủ chung, bởi vì nàng
yêu
cầu thời gian nghỉ ngơi, tối hôm qua liền
không
cho bọn họ tiến vào Cẩm Hoa Đường hầu hạ. Bọn họ đều là người trẻ tuổi khí huyết tràn đầy, lại mới vừa nếm đến ngon ngọt,
một
ngày
không
làm chuyện đó đều
không
được tự nhiên, lúc này nghe được bên trong truyền ra thanh
âm, cảm quan của thân thể nháy mắt sống lại.
Lão Thập nhăn mặt, mi mắt hơi khép, làm bộ
không
nghe thấy lời huynh đệ
nói, bộ mặt biểu lộ nhìn như bình tĩnh, nhưng chỉ có
hắn
biếtrõ, cự vật bên trong đũng quần
đang
đội lên, may mắn được trường bào phất phơ ngăn trở.
Lão Thập Nhất thấy huynh trưởng
không
hé răng, đành phải cắn chặt răng, đứng yên tại chỗ.
Thanh
âm
theo gió bay tới, còn thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan bọn họ.
“Nương tử, ngậm thời gian dài như vậy, chút nữa miệng
sẽ
mỏi, đứng lên, vi phu làm nàng thoải mái.”
Tần Vũ Hàng kéo cái váy dài làm bằng lụa mỏng màu hồng phấn kia lên, cởϊ qυầи lót bên trong xuống
một
nửa, chuyển thân mình nàng qua, để sống lưng hướng vào
hắn, phía trước dùng ngón giữa tham nhập
đi
vào, moi móc
một
trận, đầu ngón tay
không
ngừng cọ xát vào vách trong, thấy nước càng ngày càng nhiều tí tách tràn ra, hai cánh tuyết đồn
không
ngừng rung rẩy, cảm thấy
không
khác biệt lắm. “Nương tử, mở lớn chút
đi, ta muốn vào?”
“Ưm ưm…… Mau vào……” Diệp Tuệ theo bản năng
nói
ra khát cầu từ đáy lòng, đem cái mông vễnh rất cao, bỗng nhiên truyền đến hơi hơi đau đớn, phía dưới bị căng ra,
một
cây cứng rắn nóng bỏng tiến vào trong cơ thể…… Nàng vội vàng kẹp chặt, ngay sau đó cây cứng rắn kia lại hướng bên trong đâm vào, lần này sâu tới tận cùng…… Nhưng Diệp Tuệ cảm thấy còn chưa đủ, tay phải duỗi ra sau sờ sờ cây cứng rắn kia, hơn phân nửa chôn sâu vào trong cơ thể mình, còn dư lại
mộtđoạn rất
nhỏ
lộ ra bên ngoài, thúc giục
nói: “Tướng công, có thể lại tiến vào thêm chút, ta chịu được.”
“Được, nương tử, lấy tay ra……” Tần Vũ Hàng cái mông hung hăng đĩnh động phía trước, nguyên cây đều bị nuốt vào trong.
hắn
hô hấp nặng nề dồn dập, vừa trước sau đĩnh động, vừa dùng bàn tay to thô ráp vuốt ve tuyết đồn mịn màn, miết vài cái lên cánh mông mềm thịt, lại vỗ
nhẹ
vài cái, cảm thấy thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhịn
không
được tăng thêm lực đạo lại vỗ vài cái, sau đó đem cổ áo phía sau nàng kéo xuống, áp lên cái cổ mảnh khảnh liếʍ hôn.
“A!” Diệp Tuệ kêu lên, tay phải vươn ra sau, bắt lấy
một
bên hông
hắn, vừa gần như khóc nức nở vừa như cầu xin: “Tướng công, dùng sức tiến vào ta……”
Tần Vũ Hàng hai tay chậm rãi di động, cầm cánh mông nàng, đột nhiên đâm mạnh vào trong, lập tức rời khỏi, lại đột nhiên đâm mạnh, sau đó tiến công nhanh như vũ bão.
Diệp Tuệ chỉ lát sau liền vào cao triều, kêu to
một
tiếng rồi xụi lơ
trênmặt đất, bày ra tư thế quỳ bò, vẫn bị nam nhân phía sau tiến công.
Qua hồi lâu, Tần Vũ Hàng từ trong cơ thể nàng rời khỏi, thu thập chỉnh tề cho nàng, bế ngang nàng lên rồi rời khỏi hậu hoa viên, hai gã thị vệ biết hai người
đã
xong việc, đều uể oải ỉu xìu theo ở phía sau.
Đoàn người vừa vào đến tiền viện, còn chưa kịp đặt chân, có người tới báo, tri châu vương đức toàn dắt nữ nhi tới bái phỏng.
Diệp Tuệ cho người mời hai cha con vào phòng khách, mời lâm tổng quản ra tiếp khách, nàng
đã
không
có sức lực
đi
tiếp đãi,
hiện
tại muốn nhất là để chính mình nghỉ ngơi cho khỏe và uống chén canh nóng.
Tần Vũ Hàng ôm nàng quay vào tiền viện, vừa qua khỏi phòng khách, Diệp Tuệ liền thấy Mặc Kỳ từ mái hiên
đi
ra, liền mỏi mệt cũng quên, từ
trên
người
hắn
tuột xuống đất,
đi
qua ôm lấy Mặc Kỳ, hơn nửa tháng
không
gặp, đối với nam tử thân thiết này lại là vô cùng nhung nhớ.
Mặc Kỳ xen xét nàng
thật
kỹ, cuối cùng mới
nói
một
câu: “Tiểu thư, tóc dài quá.”
Diệp Tuệ ngược lại cảm thấy
không
dài nhiều, nhưng ứng phó trường hợp đội tóc giả còn tốt hơn, cười
nói: “Hằng Đình ở đâu?” Thân thểđang
cực kỳ mệt mỏi nhưng
nói
đến nhi tử trong nháy mắt đột nhiên lên tinh thần.
Mặc Kỳ ánh mắt trước sau chỉ dừng lại ở
trên
mặt nàng, phảng phất giống như
không
nghe thấy câu hỏi.
Tần Vũ Hàng thay Mặc Kỳ trả lời: “Qua hai ngày đường, hài tử cũng vất vả, vào thành liền vẫn luôn ngủ, Mặc Kỳ an bài
hắn
nằm ngủ
trêngiường bích sa ở trong phòng phía tây Linh Tuyết Hiên kế bên Cẩm Hoa Đường, A Kim lãnh hai cái hạ nhân
đang
ở chiếu cố.”
“Ta
đi
xem.” Nàng vốn định
đi
ra tiền viện tiếp đãi cha con vương đức toàn, nhưng
hiện
tại tính để cho bọn họ chờ thêm
một
lát, tới linh tuyết hiên, vào giường bích sa tây phòng, mấy thái giám đều tiến lên hành lễ.
Diệp Tuệ từ
trên
giường
nhẹ
nhàng bế Hằng Đình lên, hồi lâu đềukhông
chịu buông ra, dán
trên
khuôn mặt
nhỏ
hết hôn lại hôn,
khôngngờ lại đánh thức
hắn.
Đứa
nhỏ
này bởi vì
không
ngủ ngon, mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng, nhìn dáng vẻ là muốn khóc.
Diệp Tuệ vội vàng vừa dỗ vừa cười làm lành, biết nhi tử thích nghe ca, tìm mấy bài
nhẹ
nhàng hát lên, chỉ chốc lát sau liền dỗ được.
Đại hài tử hơn chín tháng,
đã
có thể quậy phá, cũng có thể chơi, ăn cơm xong rồi, cho người trải thảm lông
trên
mặt đất, đem mấy món đồ chơi Hoàng Phủ Trạch Đoan cho người từ đế đô đưa tới bày
một
vòng, cùng
hắn
ngồi ở bên
trên
chơi.
Diệp Tuệ cảm thấy tự mình chăm sóc nhi tử thực tốt,
nói
với Mặc Kỳ: “Hài tử lớn như vậy có thể cai sữa rồi, đợi sáng bà vυ' tới liền cho trở về
đi.”
“Nô tài hiểu
rõ, mấy ngày này vẫn luôn đút cơm ăn, có đôi khi đút chút sữa dê nấu chín hoặc là sữa bò,
đã
không
cần bà vυ'.” Mặc Kỳ đáp ứng, trong khoảng thời gian này
hắn
chiếu cố tiểu chủ nhân,
đã
tạo thành cảm tình giống như phụ tử, chỉ cần bà vυ' lại đây, chứ chưa
nói
người khác,
hắn
nhìn thấy liền phiền.
“Ai, Mặc Kỳ, về sau
không
cần tự xưng nô tài, tự xưng tên của mình là được, ngươi nếu là cảm thấy
không
ổn liền tự xưng tiểu nhân, hay tiểu nhân thượng, cái gì cũng tốt, nhưng là
không
cho phép tự xưng nô tài.” Diệp Tuệ đưa cho nhi tử hình nhân
nhỏ
điêu khắc bằng gỗ đàn hương, Hằng Đình chộp trong tay dùng sức đập
trên
sàn nhà, vừa đập vừa cười ha hả.
“Vâng, nô tài, tiểu nhân tuân mệnh.” Mặc Kỳ lo lắng Hằng Đình đập vào chân, dùng
một
cái chăn
nhỏ
che
trên
hai chân
nhỏ
của Hằng Đình.
Lúc này
một
tiểu thái giám tới bẩm báo,
nói
vương đức toàn chuyển cáo
nói, thái tử phi nương nương nếu là
không
có phân phó khác, liền cáo từ.
Diệp Tuệ mới nhớ tới còn có
một
sự
vụ như vậy, nàng mùa đông năm kia đến Vương gia dự tiệc, Vương Tiểu Nha cho nàng ấn tượng
khôngtồi, lúc ấy Tây Lâm Huyện chủ cũng đến, còn tự xưng là vương đức toàn vị hôn thê, mẹ kế Vương Tiểu Nha.
một
mối này
không
thể nào xứng đôi hôn nhân sau lại bởi vì Sa Châu bị vây khốn mà hôn
sự
nửa đường chết non, Tây Lâm Huyện chủ cuối cùng
không
thể làm thành thê tử vương đức toàn.
Diệp Tuệ được nhị thị vệ cùng
đi
xuống đến tiền viện tiếp khách, vừa tiến đến, vương đức toàn liền lôi kéo nữ nhi quỳ lạy, miệng xưng thái tử phi nương nương vạn an.
Lúc này Diệp Tuệ mới ý thức được địa vị của mình
đã
cao cao tại thượng, là chúa tể toàn bộ vận mệnh thiên tử Dĩnh Đường Quốc lúc sau này. Nhìn thoáng qua hai người,
đi
vào chính vị ngồi xuống
một
cái ghế thái sư, nhị thị vệ
một
tả
một
hữu đứng thẳng, thái giám pha trà ngon mang lại dâng.
“Vương đại nhân, vương tiểu thư xin đứng lên, tới tìm bổn cung là có chuyện?” Diệp Tuệ lần đầu tiên dùng cái từ bổn cung này, từ ngữ này đại diện cho hoàng thất tôn quý cùng uy nghiêm.
“Nương nương, ti chức hôm qua nhận được truyền thư của Thái tử, thăng ti chức làm long đồ điện đại học sĩ, lệnh ti chức tức khắc vào kinh phục mệnh, lần này rời
đi
nghĩ mà sợ là thời gian trú lưu ở đế đô dài, hôm nay đặc biệt tới Sở Vương Cung cáo biệt nương nương.”
“Vương đại nhân mời ngồi sau hãy
nói
chuyện.” Diệp Tuệ dùng khẩu khí đạm nhiên
nói
chuyện, nhưng trong lòng có chút hụt hẫng, Hoàng Phủ Trạch Đoan tại sao có thể kêu người khác vào kinh,
đi
đã
quá nửa năm, còn
không
có ý tứ muốn nàng hồi kinh, trong lòng nổi lên hơi hơi oán niệm đối với nhị lão công.
Vương đức toàn sườn vị rơi xuống, Vương Tiểu Nha kề bên cạnh phụ thân đứng thẳng.
Diệp Tuệ muốn nghe được
một
ít
sự
tình về đế đô, nhưng đề cập phương diện chính trị, vương đức toàn chỉ
nói
những gì nên
nói,
khôngnên
nói
một
câu cũng
không
lộ. Người này miệng thực cẩn thận, khó trách được nhị lão công coi là tâm phúc. Hàn huyên trong chốc lát, vương đức toàn đem lễ vật dâng lên, Diệp Tuệ liếc mắt nhìn
một
cái, cho lâm tổng quản tới thu hồi, nàng
hiện
tại phú khả địch quốc, đối với vàng bạc tài bảo
không
phải đặc biệt để bụng.
Diệp Tuệ xem thời gian
không
còn sớm, phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, lưu cha con vương đức toàn dùng cơm, còn mình trở lại linh tuyết hiên bồi người nhà ăn, bưng chén tự mình đút Hằng Đình, hài tử ăn cơm thực phiền toái, vừa ăn vừa chơi, Diệp Tuệ đút
một
hồi, vừa tức vừa hận, cầm chén đưa cho Mặc Kỳ tùy ý.
Mặc Kỳ chăm sóc hài tử rất có kiên nhẫn, vô luận Hằng Đình quậy phá như thế nào, trước sau chỉ cười cười, Diệp Tuệ
không
thể
không
bội phục
hắn
tốt tính.
“Nương nương, vương tiểu thư muốn gặp riêng người.” Lâm tổng quảnđi
vào giường bích sa, đứng ở cửa khom người bẩm báo.
Vương Tiểu Nha! Diệp Tuệ xoa xoa huyệt Thái Dương, nàng cùng nha đầu kia
không
phải rất quen thuộc, chưa thấy qua vài lần, tìm nàng có việc gì?
“Để cho nàng thanh chỉ tạ chờ, ta đổi thân quần áo rồi ra.”
Diệp Tuệ quần áo
trên
người bị dính rất nhiều dấu tay
nhỏ
của Hằng Đình,
đã
không
thể mặc tiếp, trở lại Cẩm Hoa Đường, A Kim tìm
mộtcái váy dài in hoa màu tím nhạt có thêu con bướm tính hầu hạ nàng thay quần áo, bị Lão Thập Nhất theo sau tiến vào đuổi
đi
ra.
hắn
cởi xuống váy dơ
trên
người nàng, nhưng trong quá trình
không
tránh khỏi đυ.ng chạm vài cái.
“Nương nương, hôm nay buổi tối bồi ta.”
hắn
ở bên tai nàng thấp giọng
nói, ánh mắt như si mê,
một
bàn tay to vói vào áo ngực nàng vuốt ve, cảm giác mềm mại lập tức làm giữa háng
hắn
có cảm giác.
“Đêm nay
không
được.” Diệp Tuệ đáp, đêm nay muốn bồi đại lão công, đêm mai muốn bồi Mặc Kỳ.