“Nương tử, nương tử, nàng vừa đáp ứng rồi, đêm nay đến chỗ ta ở
đi, ngàn vạn
không
thể quên.”
Ra rừng trúc, Lý Vĩ Thần
đi
theo bên cạnh thê tử,
nhỏ
giọng nhắc nhở, từ khi ở quân doanh Đột Quyết cùng nàng từng có quan hệ, liền ‘thực tủy biết vị’ (**Ăn được tủy ở trong xương mới biết vị. Ý
nói
nếm
mộtlần bị nghiện**), mỗi đêm
đi
ngủ đều là khó nhất, có đôi khi mơ thấy nàng, xoay người
một
cái áp
đi
lên, thế nhưng
không
cẩn thận rơi xuống dưới giường, mờ mịt ngồi ở
trên
sàn nhà, mở to hai mắt, mãi cho đến bình minh.
“Nãy giờ
đi
đã
lâu, ta
đi
xem Hằng Đình, chờ đến buổi tối lại
đi
tìm chàng.” Diệp Tuệ đôi mắt lóng lánh như nước, chớp động tình ý, thấp giọng cam đoan.
“Vậy nàng đừng quên, ta chờ đó.” Lý Vĩ Thần
đi
về phía nhà gỗ của mình, lúc dứt khoát xoay người
đi, còn nhìn nhị vị lão công khác của thê tử, mắt chăm chú nhìn hai môn thần siêu cấp, chỉ vào bọn họ
nhỏgiọng
nói
với thê tử: “Chờ buổi tối ta tới đón nàng, bằng
không
nàng lại bị bọn họ vướng bận.”
“Thế nào cũng được, đều nghe chàng.” Diệp Tuệ nhớ thương bảo bối tâm can mình, nam nhân là quần áo, nhi tử là thịt đầu tim, vẫn là nhi tử bảo bối quan trọng.
Trở lại chỗ ở mình, nhìn đến nhi tử sớm
đã
tỉnh lại, bị bà vυ' cho bú no rồi, nàng ôm lại dỗ dành hồi lâu, đại bảo bảo bốn tháng phi thường đáng
yêu, người lớn mỗi lần cười với
hắn,
hắn
đều
sẽ
ngọt ngào cười lại, có đôi khi tiếng cười trẻ con thanh thúy lấp đầy mỗi cái góc phòng. Hoàng Phủ Trạch Đoan mỗi lần ôm hài tử, đều
sẽ
cầm lòng
không
đậu nhìn thê tử
một
cách âu yếm thâm tình, lúc này nàng
sẽ
cảm thấy kỳthật
bọn họ rất giống
một
nhà ba người thân thiết. Nhưng mấy nam nhân khác cũng rất quan trọng, nàng cũng thực thích, cũng
khôngmuốn bọn họ khổ sở.
Được rồi! Bọn họ đều
yêu
nàng, vậy nàng cũng tận lực thỏa mãn bọn họ.
Màn đêm bất giác buông xuống, ăn cơm xong, nhớ tới hứa hẹn với Lý Vĩ Thần, kỳ quái
hắn
tới giờ còn
không
có tới đón mình.
Nàng
đang
ở trong phòng nhị lão công, nhị lão công là đại đệ tử Thiên Ưng Môn, hoàng thất Cửu điện hạ, Sở Vương, đại quan khu biên giới Bình Châu, nắm giữ trọng binh biên giới. Chỗ ở so với người khác ưu việt hơn, phòng ngủ cùng phòng khách dùng bình phong bát bảo lưu li ngăn cách, gia cụ cùng sàn nhà đều là dùng gỗ đỏ chế thành. Vốn dĩ thư phòng ở trong phòng khách, nhưng sau khi Diệp Tuệ lại đây, đem thư phòng dọn ra khỏi chính phòng, bên ngoài cửa, ngay cạnh chính phòng trong
một
cái sương phòng bên phải, Hoàng Phủ Trạch Đoanđang
ở bên trong làm việc, phòng hài nhi ở sương phòng bên trái, bà vυ' ở cùng hài tử trong đó.
Diệp Tuệ dỗ nhi tử ngủ, dặn dò bà vυ' chăm sóc,
đi
đến thư phòng, tới trước cửa, hé mở cửa ra
một
cái khe hẹp, thấy bóng dáng Hoàng Phủ Trạch Đoan ngồi ở trước án thư xử lý công văn, mày nhíu chặt, giống nghĩ đến cái vấn đề gì quan trọng.
Liền động tĩnh rất
nhỏ
như vậy,
hắn
cũng nghe được, quay đầu, thấy nàng,
đang
muốn đứng dậy. Diệp Tuệ nhìn
hắn
thanh thiển cười
nói: “Tướng công, chuyên tâm làm việc
đi.”
không
tiến vào quấy rầy, tay chân
nhẹ
nhàng rời khỏi.
Tới trong sân, đυ.ng phải Phát Tài.
“Sư tổ mẫu, Tần sư thúc tổ bị thanh Điền Sư thúc thỉnh
đi, hôm nay các khách hành hương cúng rất nhiều dầu và tiền,
một
số mục lục rất là lớn, cần phải sửa chữa lại, bảo tôn nhi tới chuyển cáo Sư tổ mẫumột
tiếng
không
cần chờ người.”
“Ta
đã
biết, ngươi trở về nghỉ ngơi
đi!”
Diệp Tuệ khóe môi
nhẹ
cong cong, đại lão công mấy ngày nay kè kè bên cạnh nàng còn chưa đủ, bận rộn phân thân đủ thứ còn nhớ thương nàng.
Đuổi Phát Tài xong, trở lại phòng ngủ, thay đổi
một
bộ áo váy màu xanh nhạt xẻ ngực, tính
đi
thực
hiện
lời hứa với Lý Vĩ Thần, nhưng vừa đẩy mở cửa phòng, ầm
một
tiếng, cửa đυ.ng vào Mặc Kỳ,
hắn
quả nhiên bị
một
chậu nước hoàn toàn đổ hết
trên
người, nhất thời thành con gà rớt vào nồi canh.
Diệp Tuệ ngẩn ngơ, kéo
hắn
vào, tìm ra
một
bộ y phục vải thô tầm thường của Hoàng Phủ Trạch Đoan, tính cho
hắn
thay, cởϊ qυầи áohắn, lại dừng lại, Mặc Kỳ là loại người thoạt nhìn thực gầy, nhưng
trênthực tế cũng là loại có cơ bắp, nhưng vô cùng cân xứng, thân cao so ra kém ba vị lão công, nhưng 1m75 là có, so với nàng cao hơn nửa cái đầu.
“Tiểu thư!” Mặc Kỳ bị chủ nhân
trên
dưới đánh giá lúng túng
một
trận, hai tay che lại giữa háng,
một
cử động
nhỏ
cũng
không
dám.
“Như thế nào thẹn thùng, ta trước kia lại
không
phải chưa thấy qua thân mình ngươi.” Diệp Tuệ mở tay
hắn
ra, lần đầu tiên nhìn thấy bộ phận nam tính của
hắn, màu sắc có vẻ thực sạch
sẽ, lộ ra bộ dáng thanh tân thoải mái, tay nàng vỗ lên
trên,
nhẹ
nhàng xoa động.
“Cởi đai trinh tiết ra từ khi nào, sao
không
nói
cho ta?”
“Tiểu thư, ta……” Từ lần đó nàng
không
cho
hắn
mặc,
hắn
liền nghe lời cởi
đi, nàng dường như rất bận, vẫn luôn
không
rảnh để bận tâm, nhưng chỉ cần nàng
không
thấy muốn,
hắn
liền
sẽ
không
chủ động
yêucầu, chỉ cần nàng ổn là được, chỉ cần nhìn thấy nàng bình bình an ankhông
bị thương,
không
có việc gì ngoài ý muốn liền thỏa mãn.
“Tiểu thư…… Chớ có sờ kia……” Nàng thế nhưng
một
bàn tay vỗ ở
trêneo
hắn, từng chút
một
dời xuống, chạm đến da thịt
hắn, nổi lên từng đợt cảm thụ vừa nhột vừa ngứa, vừa thích vừa sợ, lại giống như điện giật. Làm
hắn
một
trận tê tê dại dại,
một
dòng nước ấm từ bên trong bụng, chậm rãi dâng lên, tê tâm thực cốt, xúc động sung sướиɠ cũng ngay sau đó tiến đến.
Mặc Kỳ giống như
trên
mặt hồ bỏ xuống
một
cục đá, tầng tầng lớp lớp sóng gợn từ nơi nàng hôn môi là trung tâm lan tỏa ra,
không
ngừng khuếch tán lan ra ngoài. Cả người liền như có cơn sóng vỗ nhấp nhô lúc lên cao lúc lại
âm
trầm. Nàng dùng ngón tay
nhẹ
nhàng xoa nắn,một
cái tay khác nắm phía trước, cười khẽ: “không
thể tưởng được Mặc Kỳ nơi này
không
nhỏ, thực dụ hoặc người nha.” Cùng Lý Vĩ Thầnkhông
hề thua kém. Nàng rất thích.
Nghĩ đến ở trong trận doanh Đột Quyết lúc cùng Lý Vĩ Thần hoan hảo, nàng đột nhiên chờ mong thể nghiệm cảm thụ cùng các nam nhân khác nhau.
“Tiểu thư!” Mặc Kỳ vừa thẹn thùng lại vừa vui mừng, đỏ bừng thấu đến tai.
“Mặc Kỳ, ta sau này nhất định
sẽ
cho ngươi tốt nhất, đền bù thời gian qua đối với ngươi xem
nhẹ
như vậy.” Diệp Tuệ ngước mắt cười, Mặc Kỳ của nàng
trên
người có
một
loại hương vị thực thoải mái thanh tân, hẳn là hôm qua
đã
tắm rửa
đi, ngày hôm qua nàng thấy
hắn
cầm khăn lông cùng xà phòng
đi
suối nước nóng sau núi.
“Tiểu thư thích chính là Mặc Kỳ thích.” Mặc Kỳ bỗng nhiên cái mũi ê ẩm.
“Đứa
nhỏ
ngốc,
đã
hai mươi tuổi còn khóc nhè.” Diệp Tuệ cười nhạomột
câu, đầu cúi xuống, tay vịn mông
hắn, dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ chung quanh đầu tròn, vừa liếʍ vừa vuốt ve thân nam căn, hàm răng cắn
nhẹ
lớp da như tơ lụa, lôi kéo
một
chút, đầu lưỡi để
trên
đầu tròn, vòng quanh đảo xuống tận gốc.
“Ưm, tiểu thư……” Mặc Kỳ thân thể nhiệt độ lập tức lên cao, trong cơ thể máu sôi trào lên, thậm chí cảm giác có chút choáng váng.
“Thích loại cảm thụ này sao?” Diệp Tuệ phun ra, ngửa đầu nhìn
trênkhuôn mặt tuấn tú kia, cùng ba vị lão công khác mặt góc cạnh
rõ
ràngkhông
giống nhau, Mặc Kỳ khuôn mặt thuộc về loại tinh xảo, tương đối thiên về
âm
nhu hóa, nhưng cái mũi
hắn
cũng thực thẳng thắn, mũi thẳng tắp giống sườn núi, Diệp mẫu vì nữ nhi mình tuyển thông phòng vô cùng ưu tú.
Diệp Tuệ chờ mong Mặc Kỳ này
sẽ
mang đến cho chính mình cảm thụkhông
giống với các lão công khác, lúc cùng đại lão công làm,
hắn
sẽbận tâm thân thể nàng cùng mỗi cái cảm thụ trong lòng,
sẽ
đem nàng trêu chọc đến
không
chịu nỗi, sau đó đem nàng đè ở phía dưới, hung hăng muốn nàng.
Lúc cùng nhị lão công làm, kích cỡ
hắn
làm nàng ăn
không
tiêu, nhưng lại cảm thấy cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng thỏa mãn, thậm chí muốn chết ở dưới cường thế của
hắn.
Lúc cùng tam lão công làm, kích cỡ
hắn
làm nàng vừa lòng, nhưng
hắnđại khái
đang
ở vào tân hôn yến nhĩ,
không
hiểu được kỹ thuật, làm lên hoang dã giống
một
đầu trâu điên, nhưng
hắn
thực si mê thân mình nàng, thỉnh thoảng đối với bộ ngực nàng hút cắn
thật
lâu, đối thân mình nàng thăm dò
thật
lâu,
thật
là quá điên cuồng.
“Tiểu thư, đừng dùng miệng,
sẽ…… A…… Chịu
không
nổi……” Nàng thế nhưng toàn bộ ngậm vào.
Mặc Kỳ kêu lên
một
tiếng, giữa bụng thoáng chốc ngưng tụ
một
ngọn lửa, cái mông cầm lòng
không
đậu đâm về phía trước, thân
trên
cũng hơi gập, cúi đầu xuống, đôi mắt đen như diệu thạch lóe ra hai cột lửa, mở miệng, đem hơi thở nóng rực bên trong thở ra dồn dập.
Diệp Tuệ được các lão công hầu hạ quen,
không
có thói quen cài then cửa, Mặc Kỳ
thật
ra có nhớ, nhưng lúc bị kéo vào thay quần áo liền phát ngốc.
Ngay trong phòng khách hai người đắm chìm giữa tình
yêu
tốt đẹp, cửa chậm rãi bị mở ra,
một
nam nhân dáng người cao thẳng
đi
vào.
“Nương tử,
đã
nói
hôm nay về ta, nàng như thế nào
không
nói
giữ lời?”
Lý Vĩ Thần vẻ mặt
không
vui, nhưng thấy xuân ý trong phòng, tức khắc nhiệt huyết dâng lên, đại não choáng váng lên, cái gì cũng
khôngđể ý,
đi
vào sau lưng thê tử, ngại quần áo nàng trở ngại
hắn, vài cái xéđi, quỳ gối phía sau, hai đầu gối sát vào nàng, hai tay vòng đến phía trước hung hăng xoa thân mình
đã
lâu mới được.
“Á!” Diệp Tuệ bị
hắn
xoa đau, muốn giãy giụa, lại bị
hắn
ôm chặt cố định trong ngực, mà tên nam nhân trước người kia vẫn còn
đang
rong ruổi,
rõ
ràng
không
có ý để nàng có chút thoát ly.
“Ưm, nương tử, nương tử của ta vẫn là đẹp như vậy!” Lý Vĩ Thần tay trái cầm
một
đóa đẫy đà, tay phải vuốt xuống dưới, ở giữa hai chân nàng vuốt ve, vươn đầu ngón tay trêu chọc, nghiêng đầu thấy cái miệng
nhỏ
giống
anh
đào của nàng dường như hơi hơi chu ra,
trênmặt
hiện
ra
một
loại bộ dáng vui sướиɠ thoải mái ……
hắn
nhịn
khôngđược
nhẹ
nhàng thở dài, vùi đầu ở
trên
sống lưng trơn bóng, kích động chảy xuống hai hàng nước mắt,
“Ô ô……” Diệp Tuệ đôi tay ôm lấy nam nhân phía trước,
không
để
mộtkhe hở, phía sau bị trêu chọc càng ngày càng thích, cánh mông dùng sức kẹp
một
cái, gắt gao kẹp lấy ngón tay, tuyết đồn uốn éo qua lại.
Quá đẹp! Lý Vĩ Thần điên cuồng, liền quần đều
không
kịp cởi, chỉ tuộtmột
nửa đoạn
trên, giơ tay “Bang”
một
phách
trên
một
mảnh cánh mông tuyết nộn, Diệp Tuệ đau đến run lên, ngay sau đó bị
hắn
bắt lấy, đè ngồi xuống
trên
đùi
hắn.
“đi
vào.” Lý Vĩ Thần hô
một
tiếng, ấm áp cùng khẩn trí kinh người bao vây lấy
hắn, mặt mày sảng khoái.
hắn
bắt lấy nàng lại ấn xuống
mộtcái, vẫn luôn đâm đến chỗ sâu nhất,
đang
hung hăng tiến vào, sau đó rời khỏi, lại tiến vào.
một
bàn tay vòng lấy vòng eo mảnh khảnh,
mộttay vòng đến phía trước, bắt lấy
một
đóa đẫy đà, phối hợp cái mông di động
một
chút lại
một
chút vuốt ve phong mềm, bỗng dưng lại nắm hồng mai lôi kéo.
Diệp Tuệ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phát run, đem Mặc Kỳ trước người ôm đến càng chặt, bởi vì ngồi quá thấp, Mặc Kỳ lấy tư thế đứng tấn,
khôngngừng đâm về phía trước, làn da
trên
người
không
giống với Lý Vĩ Thần màu đồng cổ, là màu sắc tương đối trắng nõn, nhưng lúc này bởi vì nhiệt độ lên cao trở nên ửng hồng.
Diệp Tuệ nâng hai tay lên, sờ quanh cái eo Mặc Kỳ, lại giao nhau ômmột
cái
thật
chặt, đầu đưa phía trước, chôn chặt ở bụng
nhỏ
hắn.
Nam nhân lần đầu tiên thời gian thực ngắn, được vài phút, Mặc Kỳ đột nhiên hô lên, mang theo thanh
âm
nức nở: “Tiểu thư, tiểu thư…… A……” Sóng lớn chiếm cứ ở trong bụng bỗng nhiên lao ra bên ngoài cơ thể, vui sướиɠ kinh thiên trong nháy mắt tràn ra, ngũ quang thập sắc sáng lạn ở trước mắt giống như sao băng xẹt qua, thân mình bỗng dưng bay lên, sau đó chậm rãi rơi xuống.
Chưa từng có thời khắc tốt đẹp như vậy, Mặc Kỳ tưởng như trong mộng, nhưng
hắn
cúi đầu vẫn còn thấy mình ở trong lòng tiểu thư, được nàng gắt gao ôm chặt.
Diệp Tuệ ngẩng đầu, sau khi liếc mắt
một
cái xem xét, trong miệng phát tiếng nức nở tựa như khóc, nàng
không
nghĩ người nam nhân này gần
một
tháng
không
làm nàng, khi được nếm đến tư vị ái tình
sẽ
điên cuồng thành như vậy, trong cơ thể va chạm
thật
đáng sợ, giống đâm thủng mình, nhưng là, nhưng là, nàng thích.
“Mau…… Phu quân, lại nhanh lên, hướng bên trong…… A……”
Nàng hô ra tới, cùng thanh
âm
hắn
gầm rống, quyện cùng
một
chỗ, hình thành hiệu quả mãnh liệt ở quanh quẩn trong phòng khách, bỗng nhiên, nàng toàn thân kịch liệt run rẩy, gắt gao mà ôm lấy đùi Mặc Kỳ.
Lý Vĩ Thần thấy thê tử mềm xuống, vội la lên: “Như thế nào nhanh như vậy liền tới, nương tử, ta còn chưa tới đâu?”
hắn
đem nàng để nằm
trên
mặt đất.
Thiên Ưng Môn chung quanh
không
khí ấm áp,
không
có địa nhiệt, nhưng
một
chút cũng
không
lạnh.
hắn
đem hai chân nàng đặt
trên
hai vai mình, lại
một
lần đâm vào, ở trong thân thể nàng rong ruổi.
Nhiệt tình vừa mới lui xuống lại bốc lên, lan tỏa toàn thân, nàng hai chân mở lớn, cái mông nâng lên còn cao hơn so với đầu, mi mắt vừa nhấc, thấy Mặc Kỳ con ngươi sung huyết. “Mặc Kỳ, lại đây hôn ta.” Nàng duỗi tay bắt lấy
một
chân
hắn, cho
hắn
ngồi xổm xuống, nhưnghắn
lại quỳ gối bên cạnh người nàng, cúi người cắn xuống
một
đóa đẫy đà, nhưng cũng
không
dùng sức, hàm răng nghiến
thật
nhẹ,
một
bàn tay vuốt ngực nàng,
một
cái tay khác vòng lấy sống lưng nàng, đem nàng tựa vào trong khuỷu tay mình.
“Ta…… Ta sắp tới rồi, nương tử……”
Đôi mắt Lý Vĩ Thần là
thật
lâu trước kia nàng gặp qua cái loại nóng cháy này, sắc mặt càng ngày càng hồng, cái mông rắn rỏi hung hăng đâm phía trước
một
đĩnh: “A!” Chợt gầm lớn ra.
Nháy mắt, nàng đột nhiên toàn thân đều tê dại
không
thôi, ngọn lửa mênh mông mãnh liệt
không
kìm được phát tiết,
hắn
lại dừng lại động tác.
“Đừng
đi.” Nhu cầu mãnh liệt, thân thể hư
không, muốn bức điên rồi nàng.
“Quá kịch liệt!” Lý Vĩ Thần từ thân thể của nàng rời khỏi,
hắn
nhẹ
khẩu khí
yêu
cầu: “Mặc Kỳ, tới phiên ngươi.”
Lý Vĩ Thần rời khỏi là muốn mệnh nàng, nàng khó chịu đem thân mình vặn tới vặn lui, tay lôi kéo Mặc Kỳ, trong mắt mơ màng quyết rũ, lộ ra tình ý: “Mặc Kỳ lại đây, ngươi
không
phải vẫn luôn muốn sao? Ta bây giờ liền đem chính mình giao cho ngươi……”
“Nương tử, ta tới giúp nàng.” Lý Vĩ Thần ôm thê tử vào trong ngực, đôi tay để dưới mông nàng, tách hai chân ra, nghênh hướng
một
nam nhân khác của nàng…… Mặc Kỳ quỳ xuống trước chủ nhân, cúi người xem xét, nơi này
hắn
trước kia thấy qua, cũng
đã
trêu chọc qua, lại trước nay chưa từng chiếm hữu qua, trời biết nằm mơ đều muốn.
Còn đẹp giống như trước!
hắn
chậm rãi hướng phía trước đâm tới,không
cần nhìn, nhưng là cảm giác được, cảm giác được chính mình ở trong thân thể nàng.
“Mặc Kỳ, cảm giác ra sao?” Nàng muốn hỏi, muốn biết cảm thụ khi
hắnlần đầu tiên tiến vào nàng.
“Thực nóng tiểu thư, bên trong thực chặt thực trơn, giống tơ lụa tiểu thư thường mặc.” Mặc Kỳ hơi hơi nhắm mắt lại, bên trong
thật
là thoải mái, kích động dập eo mông liên tục tước sau, từng trận tê dại từ bụng truyền khắp toàn thân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi dây thần kinh.
“Mặc Kỳ. Lại mau chút.”
Mặc Kỳ lập tức đẩy nhanh hơn tốc độ. “Tiểu thư, mau chút càng thoải mái, bên trong thực thoải mái.” Mặc Kỳ lộ ra tia sung sướиɠ.
Ta cũng thực thoải mái, Mặc Kỳ rất tuyệt.” Diệp Tuệ thấp giọng
nói, Mặc Kỳ của nàng mang đến cho nàng cảm thụ
không
giống với ba vị lão công,
hắn
giống
một
ngọn gió êm đềm, thư thái thổi tới quét
đimỗi cái lỗ chân lông ở
trên
người nàng.
một
khắc cao trào vui sướиɠ kia, hai người ôm chặt lẫn nhau, phảng phất giống như biến thành
một
người.
“Nương tử, nằm
trên
mặt đất
sẽ
cảm lạnh, vi phu ôm nàng lên giường nghỉ ngơi.” Lý Vĩ Thần đôi tay vòng ở sống lưng thê tử cùng hai chân phía dưới, ôm ngang nàng đứng lên,
đi
vào phòng ngủ.
Ba người nằm ở
trên
giường lớn, Mặc Kỳ ở tận cùng bên trong, Diệp Tuệ ở giữa, bên ngoài là Lý Vĩ Thần.
Nhưng Diệp Tuệ lại nằm nghiêng, mặt hướng Mặc Kỳ,
hắn
mới vừa được sủng hạnh, nàng muốn cho
hắn
nhiều chút ôn nhu, cười
nhẹ
nói: “Mặc Kỳ, ngươi biểu
hiện
hình như là lần đầu tiên, trước kia liền
khôngtự mình sờ qua sao?” Kiếp trước xem diễn đàn, các nam nhân nhắn lạinói
đều giao lần đầu tiên cho chính tay mình.
Xử nam,
trên
đời ở đâu có xử nam?
Từ xưa thực sắc tính, sinh lý là
một
phần của thân thể, nếu thiếu giống như
không
phải người bình thường, có vài nam nhân thỉnh thoảng quảng cáo rùm beng chính mình là xử nam, chính mình thực thuần khiết, tìm lão bà nhất định là xử nữ,
không
có tầng màиɠ ŧяiиɧ kia chính là dâʍ đãиɠ, ta khinh!
“Sờ, vì sao lại muốn sờ?” Mặc Kỳ hoang mang hỏi.
“Chính là thân thể
không
thoải mái, thời điểm rất khó chịu, nơi này đột nhiên giống như phát hỏa, ngươi chẳng lẽ
không
sờ sờ sao?” Diệp Tuệ cười, trong mắt phi thường ôn nhu, tay từ đầu chí cuối
không
rời
điphía dưới
hắn.
“Đúng là có lúc khó chịu.” Mặc Kỳ sắc mặt đỏ bừng, ngập ngừng
nói: “Nhưng
không
thể sờ, như vậy là bất trung với tiểu thư, nô tài mỗi lần đều dùng nước lạnh tưới, dùng cũng ổn.”
“Đứa
nhỏ
ngốc, ngươi cho dù sờ sờ cũng
không
có việc gì, ta cũng
sẽkhông
trách ngươi.” Phản ứng sinh lý bình thường! Diệp Tuệ lại suy nghĩ,
không
biết các vị lão công khác có sờ qua? Phải rồi, nàng dành thời gian
đi
hỏi
một
chút. Nâng lên đôi mắt ướŧ áŧ,
nhẹ
hỏi: “Còn muốn sao? Nếu là còn muốn, ta còn có thể cho ngươi."