Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 36

Năm nay mùa đông rét lạnh bất thường, Diệp Tuệ

không

biết trái đất trở tính lại

đang

quậy phá thêm cái gì, tóm lại mỗi lần thiên tai đến, bá tánh liền gặp hoạn nạn.

Bình Châu là hướng Tây Bắc, so với nhiều nơi khác lạnh hơn, có vài nhà thậm chí đem bổ tủ quần áo và cửa sổ thành củi nhóm lửa sưởi ấm. Tuy là như vậy mà vẫn luôn có người chết cóng,

một

lần Mặc Kỳnói

chuyện phiếm, kể đến

trên

đường có hài tử lưu lạc bị chết cóng, thi thể bị kéo ra nghĩa trang.

Diệp Tuệ sau khi nghe được tâm tình

không

tốt, theo Hoàng Phủ Trạch Đoan lải nhải: “Chàng

nói

quan viên địa phương đều đầu óc úng thủy, chỉ biết thu thuế dân chúng

thật

nhiều, thời khắc mấu chốt hoạn nạn lại luôn là dân chúng.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan cười vỗ vỗ sống lưng nàng, tựa như dỗ dành: “Quan viên phải thuận theo triều đình, công việc cũng nhiều,

một

hai bá tánh tử vong nào bận tâm?”

Nếu là ở kiếp trước có người dám

nói

lời này,

không

muốn bị nước miếng đại chúng phun cho chết đuối là

không

thể! Diệp Tuệ biểu lộkhông

tán đồng: “Bá tánh cũng là người, sinh mệnh trước mặt mỗi người đều bình đẳng, sao lại xem bá tánh là đáng chết?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan sửng sốt

nói: “Sinh mệnh chia ra đắt rẻ sang hèn, tại sao lại bình đẳng?”

Diệp Tuệ nhụt chí, đàm luận cùng

hắn

việc này có cái ý nghĩa gì đâu, tín ngưỡng bất đồng, có thể tìm ra chân lý mới là lạ, vẫn

không

chịu thua: “Ta nhớ



thánh nhân có

nói, triều đình thực

hiện

cai trị nhân từ mới là

một

triều đình tốt, bá tánh được sống tốt liền

sẽ

toàn tâm toàn ý cảm kích, cho dù trả bằng tánh mạng cũng cam nguyện.”

Bá tánh cổ đại cùng đời sau

không

giống nhau, bá tánh nơi này nếu được triều đình đối xử tốt

một

chút, cũng muốn tự đền đáp lại, bọn họkhông

hiểu đây là điều phải được, là trách nhiệm của quốc gia cần thiết làm cho dân chúng. So sánh với bá tánh đời sau được quốc gia cứu tế, còn ngại đông ngại tây, ngại cấp thiếu, ngại cấp đồ vật

khôngđủ cao cấp.

“Trong thành quan sai cũng muốn làm được chút chuyện, nhưng là nhân lực

không

đủ, chết cóng

một

ít người cũng khó tránh khỏi”

“không

phải còn

trên

ngàn vạn quân đội đóng quân ở ngoài thành sao?” Diệp Tuệ bản thân

không

muốn tiếp tục cái đề tài này, nhưng cảm xúc lại bị khơi mào, thanh

âm

bất giác cao lên: “Đừng

nói

với ta quân đội dùng để chống đỡ ngoại bang, là thần thánh

không

thể xâm phạm, phân phó cho bọn họ làm mấy việc cho dân chúng liền mất mặt. Quân đội là do quốc gia cung cấp nuôi dưỡng, quốc gia lấy tiền từ đâu ra, là dân chúng cực cực khổ khổ kiếm tới, bá tánh dùng tiền nuôi sống quân đội, quân đội liền có trách nhiệm bảo hộ bá tánh.”

“Trách nhiệm quân đội là bảo hộ quân vương và lãnh thổ hoàn chỉnh.” Hoàng Phủ Trạch Đoan sửa lại cho đúng

nói, nhưng nghĩ lại lời thê tử, chưa chắc là

không

có đạo lý.

hắn

từ

nhỏ

tư tưởng là quân nhân phải trung quân ái quốc, liều chết giữ gìn quốc gia cùng vinh dự thiên tử, bá tánh nộp thuế cho triều đình, triều đình giữ gìn thiên hạ thái bình.hắn

giải thích

nói: “Thiên hạ bá tánh phụng dưỡng thiên tử cùng đủ loại quan lại, nộp thuế,

đi

lính, là đương nhiên.”

“Nhưng ta cảm thấy.” Diệp Tuệ lạnh mặt mà đáp trả: “Bá tánh sở dĩ cung cấp nuôi dưỡng thiên tử, là bởi vì thiên tử có thể cung cấp cho bá tánh nơi ở an toàn, tánh mạng được bảo vệ, an cư lạc nghiệp,

một

khi cái cân bằng này bị phá vỡ, bá tánh khởi

sự

làm loạn, quốc gia phải trả giá rất lớn rất nặng.”

“Cái này cũng có lý, nhưng bắt quân đội làm việc cho bá tánh, giống như giúp việc, triều đình mặt mũi để ở đâu?”

“Quân đội vì bá tánh làm việc, bá tánh

sẽ

liều chết báo đáp, quân đội nếu có việc khó xử, chỉ cần

nói

một

tiếng, bá tánh liền

sẽ

động tay mà ra giúp.” Diệp Tuệ cắn cắn môi dưới,

nói: “Quân dân

một

nhà.” Trong lòng tự mình khinh bỉ,

thật

đúng là đem quân đội cổ đại trở thành đội quân con em đời sau?

Hoàng Phủ Trạch Đoan ngạc nhiên, thấy thê tử còn muốn

nói, vội vàng dựng lên cờ hàng: “Được rồi, nàng là thai phụ cảm xúc

không

tốt, takhông

cùng nàng hơn thua, an tâm dưỡng thai

đi.”

Chuyện này qua mấy ngày, Diệp Tuệ liền phai nhạt.

Nhưng lại nghe được tin tức truyền đến, quân đội đóng ở biên giới nhận được mệnh lệnh của Sở Vương, phải mạo hiểm giá lạnh

đi

lên núi đốn cây, chặc thành đoạn ngắn, đưa vào thành, cung cấp cho bá tánh sưởi ấm, hơn nữa chuyện này vẫn phải luôn duy trì liên tục.

không

đầy mấy ngày sau lại truyền đến tin tức miếu thờ cùng đạo quan ngoài thành, nhận được mệnh lệnh quan phủ phải tiếp nhận người vô gia cư, lại

không

còn nghe qua có bá tánh chết cóng hay đói.

Mặc Kỳ cùng Trương tẩu tử ngồi gần bên giường đất, hứng thú bừng bừng bàn chính

sự

phát sinh gần đây.

“Phu nhân, người

không

biết Bình Châu thành chúng ta

đang

náo nhiệt thế nào đâu, mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài

thật

giá lạnh, nô tỳkhông

có chuyện gì cũng

không

dám lên phố dạo, nhưng mà

trênđường phải

nói

là náo nhiệt, mỗi ngày đều có vài trăm,

không, vài ngàn quân đại ca đem củi từ

trên

núi đưa xuống, bá tánh tới lãnh củi từng đoàn từng đoàn, so với ngày thường còn náo nhiệt hơn. Nô tỳ sống hơn phân nửa đời cũng chưa gặp qua cảnh tượng như vậy.”

“Có người

đang

truyền rằng do Sở Vương điện hạ ra lệnh cho quân trấn giữ ngoài thành, phái bọn họ

đi

lên núi đốn củi.” Mặc Kỳ nhìn thấy tiểu thư cao hứng,

nói

về tin tức chính mình nghe được: “không

biết làthật

hay là giả, nghe

nói

Sở Vương điện hạ là thần long thấy đầukhông

thấy đuôi, ai cũng chưa gặp qua ngài trông như thế nào, Sở Vương Cung ngài ở đều là trống

không, chỉ có

một

ít hạ nhân quét tước.”

Trương tẩu tử tiếp lời

nói: “nói

đến Sở Vương Cung, sườn phu nô tỳ trước kia cung cấp củi lửa cho Sở Vương Cung,

hắn

thấy qua, nơi đóthật

là xa hoa, so với tòa nhà chúng ta

không

biết tốt hơn bao nhiêu lần, ngay cả nền nhà hoa viên đều là cẩm thạch trắng từ Trung nguyên vận chuyển tới, đó đúng là

một

nơi rất đẹp.”

Mặc Kỳ lạnh lùng châm chọc: “Sườn phu ngươi

đi

đưa củi lại đảo qua hoa viên,

thật

đúng là kỳ văn.”

Trương bà tử xấu hổ cười: “Là nghe

nói.”

“Mặc Kỳ, ngươi cho Trương bà trở về, ta muốn ở

một

mình

một

lát.”

Trong phủ hầu

gái

rất ít, nàng vốn dĩ tìm Trương bà tử mang về là do kinh nghiệm sinh hài tử, nào biết đối phương thế nhưng đem mấy chuyện nữ tử buồn bả khó sinh khủng bố nàng, làm hại nàng tâm tìnhkhông

tốt, nghĩ đến điều kiện chữa bệnh ở cổ đại, trong lòng càng thêm bất an.

“Trương bà, tiểu thư kêu ngươi trở về.” Mặc Kỳ làm bộ mặt muốn đuổi người.

Trương bà tử đến cạnh cửa mang giày, vừa mang vừa

nói: “Phu nhân, người nghe lão nô

nói

đi, nữ nhân mang thai rất khó lường, ngàn vạn phải cẩn thận, bình thường

không

có gì, nhưng thời điểm sinh toàn bộ sống

không

bằng chết, ai,

thật

đúng là

không

bằng

đã

chết, ta lúc ấy liền

không

muốn sống nữa,

thật



đi

một

chuyến quỷ môn quan, nữ nhân sinh hài tử được gọi là..., gọi là cửa sinh tử, đến

không

được……”

“Được rồi, được rồi, ngươi nhanh nhanh

đi

đi

thôi!” Mặc Kỳ nhìn đến chủ tử sắc mặt

không

tốt, vội vàng ra bên ngoài đẩy Trương bà tử.

Diệp Tuệ khoác

một

kiện áo choàng nằm tựa ở

trên

giường, so sánh với bên ngoài giá lạnh, trong phòng nhiệt độ ổn định hơn, chỉ khoảngtrên

dưới hai mươi độ, mùa đông hai mươi độ

không

giống mùa hạ, mùa hạ với nhiệt độ này

thì

nơi nơi ấm áp, mùa đông luôn có cảm giác thấy có cơn gió lạnh

không

biết từ đâu vụt ra.

Thuận tay từ

trên

bàn lấy ra

một

quyển sách xem, là cuốn nữ nhân mang thai cần biết, tính luôn cả cuốn sách đặt tên khác, đều là nhị lão công từ thư phòng mang đến,

không

có việc gì

thì

lật xem, chứ nàng rất ít khi xem.

Nhìn

một

hồi, có lẽ thai phụ cảm xúc trời sinh

không

ổn định, trong lòng lại thêm phiền chán.

Qua

một

lát,

không

nhịn được mà bật cười, tự mình sinh tức giận với hạ nhân cái gì chứ, nhìn ai

không

vừa mắt, đuổi

đi

là được rồi.

………………

Qua năm, Diệp Tuệ mười sáu tuổi, nhìn bụng dần dần to lên, giống như rất nhiều mẫu thân trong thời gian mang thai, có khi vui, có khi buồn, chờ mong bên trong là

một

nam hài tử khỏe mạnh xinh đẹp.

Nàng chờ mong sinh

một

nam hài tử, Hoàng Phủ Trạch Đoan ba mươi mốt tuổi, hẳn là cần có

một

người thừa kế.

Tháng tư thời tiết ấm lại, ấm áp nhưng

không

nóng người, mặt trời chiếu sáng ngoài mái hiên, mầm non đâm chồi, lá cây xanh thắm, các loại hoa quý nở rộ đua nhau khoe sắc.

Diệp Tuệ cho người bày ghế mỹ nhân ở trong sân, nằm nghiêng phơi nắng.

Lúc này ánh nắng mặt trời là tốt nhất, vì có thể bổ sung Canxi màkhông

hại thân thể, lúc này mang thai bảy tháng, cơ bản thân mình có xu hướng ổn định, cả ngày chỉ ở trong phủ dưỡng thai, trừ lúc ăn

thì

là ngủ, tản bộ phải có người đỡ, dùng nhà vệ sinh cũng cần người bồi, lâu lâu dưới

sự

hộ vệ của hạ nhân lão công

thì

lên phố

đi

dạo.

Có đôi khi nàng cảm thán, kiếp trước gặp qua

không

ít nữ công chức, khi mang thai vẫn kiên trì mỗi ngày dùng giao thông công cộng, kiên trì mỗi ngày

đi

làm, Dĩnh Đường Quốc nữ nhân thiếu, rất đông trượng phu giữ

một

thê tử sống với nhau, liền đối đãi giống như tổ tông.

Nhưng nàng nằm trong chốc lát lại cảm thấy cả người

không

thoải mái,nói

với Mặc Kỳ: “Ngươi kêu hai môn thần kia trốn ra xa

một

chút, ta nhìn bực cả mình.”

thì

ra cách mười mét ở chỗ cây liễu lớn có hai tên thị vệ mang bội kiếmđang

đứng, có lẽ đối phương

không

nhìn nàng, chỉ là lo đứng gác, nhưng nàng cảm thấy bị nhìn trộm.

Hoàng Phủ Trạch Đoan

đã



nói, dùng bồ câu đưa thư tới đế đô tìm về mấy người đầu bếp, cùng tới còn có đại phu cùng bà đỡ,

một

lượng lớn dược liệu quý, đây đều là chuyện tốt. Làm Diệp Tuệ phiền não chính là hai tên hộ vệ này, mấy ngày đầu còn đắc chí, có chút tính hư vinh của nhà đại tư bản, nhưng qua mấy ngày liền phiền đến muốn mệnh, nàng là

một

nữ nhân mà sau lưng cả ngày lẽo đẽo theo hai nam nhân là cái cớ

sự

gì?



một

ngày, nàng bực bội cùng Hoàng Phủ Trạch Đoan oán giận,

hắnchỉ cười: “Nàng cứ coi như bọn họ

không

tồn tại là được.”

Diệp Tuệ trừng mắt nhìn

hắn

một

cái: “Vậy tại sao

không

cho bọn họ lưu tại bên cạnh chàng?”

“Nàng là

một

nữ hài tử mới cần người bảo hộ, thân mình lại quan trọng, vạn nhất ta

không

ở bên cạnh mà xảy ra chuyện

thì

biết làm thế nào cho tốt?” Hoàng Phủ Trạch Đoan

nhẹ

nhàng an ủi: “Nếu là cảm thấy phiền lòng, bảo bọn họ quay lưng lại, mặt nhìn vách tường, hơn nữa đây là

một

mảnh tâm ý của nhị lão ở đế đô.”

Diệp Tuệ nghĩ tới nhị lão cha mẹ chồng chưa từng gặp mặt mà miễn cưỡng đáp ứng.

Hoàng Phủ Trạch Đoan đem thê tử ôm vào phòng tắm, cởϊ qυầи áo cả hai, ngồi ở trong hồ, đem nước rưới lên

trên

người nàng, nhìn cái bụng mỗi ngày lại lớn thêm, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Phiêu bạc nhiều năm, nhờ có nàng, mới có gia đình, có cảm thụ người thân.

“Nương tử, chờ thêm vài ngày, cho Nhị sư đệ mang nàng hồi đế đôđi!” Nghĩ đến mấy ngày hôm trước nhận được chiến báo, Hoàng Phủ Trạch Đoan tâm tình rối lên,

hắn

cái gì cũng

không

sợ, duy nhất lo lắng an toàn của nàng cùng hài tử.

“đã

xảy ra chuyện gì?” Diệp Tuệ chớp chớp đôi mắt sáng rực, dùng tay áp lên khuôn mặt góc cạnh



ràng của

hắn, vuốt thẳng vết nhăn giữa hai chân mày.

“Dĩnh Đường Quốc sắp đánh nhau với Đột Quyết rồi, ta có chút việc,không

thể rời

đi.” Hoàng Phủ Trạch Đoan đáp lại có chút nặng nề, biểuhiện

ra

một

tâm tình

không

tốt.

“Tướng công muốn tham chiến?” Diệp Tuệ chậm rãi

nói.

Hoàng Phủ Trạch Đoan mở to mắt tràn ngập kinh ngạc: “Nàng là làm sao mà biết được.”

“Ta tối hôm qua

đi

bộ tới thư phòng thấy

một

phần chiến báo kẹp ở trang sách.”

Chiến báo

không

viết



địa chỉ cùng tên họ người nhận tin, chỉ viết tình hình chiến đấu, nàng vẫn là

không



ràng lắm thân thế

hắn, nhưng là tình hình chiến đấu trước mắt lại làm nàng giật thót mình.

Đầu mùa xuân, người Đột Quyết ở phương Bắc gây chuyện, xông vào rất nhiều thôn trấn, đem lão nhân cùng hài tử gϊếŧ chết, thanh niên trai tráng cùng tài vật bắt hết

không

còn.

Sa Châu vương phái binh bao vây tiêu diệt, đánh mấy trận, hai bên có bại có thắng. Nếu nhi tử của Đột Quyết vương

không

chết

thì

chiến

sựcuối cùng cũng kết thúc. Vương tử thân phận cao quý, ở biên giới chỉ đánh nho

nhỏ, hơi loạn

một

chút, kỳ

thật

không

cần đến

hắn

ra tay, nhưng cố tình đây lại là người thích nhiều chuyện, mà lại thêm là người đoản mệnh, mang theo người đánh cướp

một

sơn thành

nhỏ, bị quân đội thủ thành bắn

một

phát pháo đá xuống, trúng loạn thạch mà chết.

Đột Quyết vương bị chết nhi tử, tự nhiên

không

cam lòng, mang theo nhân mã đông đúc đánh tới biên giới, chiến

sự

càng ngày càng nghiêm trọng.

không

đến

một

tháng liền chiếm lĩnh

một

số tòa thành, trong thành bá tánh đều bị gϊếŧ chết, đem thủ thành cùng người nhà đều buộc chặt ở

trên

quảng trường, tưới dầu hỏa, đốt thành tro bụi.

Sau khi được đến chiến báo, Sa Châu vương lập tức chuẩn bị chiến tranh toàn thành, rốt cuộc ở dưới thành kiểm tra đánh giá binh sĩ,không

nghĩ bị phản đồ bán đứng, cơ hồ toàn quân bị diệt, trong lúc hỗn loạn mang theo người nhà cùng thân tín trốn

đi.

Diệp Tuệ đem chiến báo mình nhìn thấy

nói

cùng Mặc Kỳ, Mặc Kỳ biểuhiện

một

chút cũng

không

ngạc nhiên: “Nô tài vẫn cảm thấy nhị vị

côgia

không

phải người bình thường, Hoàng Phủ



gia xuất thân có khả năng càng tốt hơn

một

chút.”

thì

ra

hắn

cũng

đã

nhìn thấy, cùng nhau sinh sống lâu như vậy,

khôngcó phát

hiện

gì là

không

có khả năng.

Diệp Tuệ

không

muốn ngay lúc này rời bọn họ

đi, sâu kín thở dài: “Tađã

mang thai bảy tháng, ven đường nếu phải chịu xóc nảy,

nói

khôngchừng liền

sẽ

sinh non, như vậy

sẽ

rất nguy hiểm.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm chặt nàng: “không

nghĩ tới người Đột Quyết

sẽ

gây

sự, là ta liên lụy nàng.” Thê tử mang thai bảy tháng, qua hai tháng nữa liền sinh, lại thêm

một

tháng ở cữ, chỉ sợ chiến

sự

càng ngày càng nghiêm trọng,

sẽ

liên lụy nàng.

Diệp Tuệ cảm thấy nên chuyển chút đề tài làm

hắn

vui vẻ, nhìn đến trước ngực mình

đang

bị cặp bàn tay to kia xoa nắn, cười

nói: “Tướng công chàng sao lại cứng rồi?” Tay

hắn

không

ngừng

không

thành

thật, nam tính giữa háng

hắn

cũng

đang

đâm vào cái mông nàng mà ma xát.

Hoàng Phủ Trạch Đoan sờ nắn tiếu tuyết đồn nàng

một

chút: “Nước lạnh rồi, ta mang nàng

đi

ra mặc quần áo.”

hắn

ôm nàng đứng lên, nước từ

trên

người hai người chảy giọt xuống, nàng lại đứng bất động, cúi đầu nhìn chằm chằm nam căn

hắn, nơi đó dựng lên

một

cây

thật

dài. “Tướng công, ta thích nơi này của chàng.” Nàng dùng tay vuốt ve

đi

lên.

Hoàng Phủ Trạch Đoan cử động thân mình

thật

nhẹ

về phía trước,

hắnthích như vậy, thích nàng nhìn nam căn của mình hết sức chăm chú rồi biểu lộ vui sướиɠ.

“Nương tử, thích

thì

sờ

đi. Sờ nhiều

một

chút.”

hắn

thực kiêu hãnh với độ hùng tráng của nam căn mình. Ngày đó

trênchiến trường chém gϊếŧ trở về,

một

thân là máu, mặc kệ là quan quân hay là binh lính, giống như bầy vịt hoang, hào hứng chui vào nước sông tắm, khi đó,

hắn

từng trộm quan sát, chỉ có của mình là lớn nhất.

“Ưm!” Hoàng Phủ kêu lên vui mừng

một

tiếng,

thì

ra thê tử lại

một

lần nữa hôn lấy nam căn mình phía dưới, loại cảm giác này phi thường mỹ diệu,

hắn

toàn thân đều thoải mái muốn bay lên tới, rùng mình,

thậtsâu đẩy mạnh hạ thân……

Vẫn luôn duy trì động tác này, mãi đến khi

hắn

leo lên đám mây, mới rút ra, lại thấy

đã

sạch

sẽ.

hắn

lấy khăn lông ra, lau

đi

bọt nước

trên

người nàng.

“Nương tử an tâm dưỡng thai, phu quân của nàng đầu đội trời chân đạp đất mà, còn có hàng vạn người

đang

chiến đấu, cũng

không

có đem người Đột Quyết để vào mắt,

không

tới

thì

thôi,

một

khi

đã

tới tasẽ

làm bọn họ toàn bộ chết ở ngoài thành Bình Châu.”

Diệp Tuệ dịu dàng cười

nói: “Lúc này mới giống phu quân ta, trờikhông

sợ, đất

không

sợ.”

Nàng vẫn luôn tin tưởng, phu thê ở chung,

không

phải ai áp đặt ai

mộtchiều, mà là cùng nhau giải thích, thê tử nhu tình như nước, lúc trượng phu nhất thời phiền muộn phải ôn nhu an ủi, mà trượng phu cũng

sẽcảm kích, thù lao trả giá ngang nhau.

Tình

yêu

có thể bởi vì thời gian mà nguội lạnh, nhưng tình thương là lắng đọng lại như rượu ủ lâu năm, thời gian càng lâu càng thơm ngọt