Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 27

Diệp Tuệ bị nhị lão công liên tiếp muốn vài lần, mệt lại ngủ qua

đi,

một

giấc này thẳng đến giữa trưa, ánh mặt trời soi thấu vào màn lụa vô cùng chói mắt, mở mắt ra xem xét, bên cạnh sớm

đã

không

còn ai.

Mặc Kỳ bưng chậu nước tiến vào: “Hoàng Phủ



gia

nói

có chuyện muốn

đi

làm, sáng sớm liền mang theo Chu Tầm cùng Thương Hồng

đi

ra ngoài. Trước khi

đi

có dặn dò nô tài,

nói

tiểu thư muốn lên phố mua quần áo trang sức gì đó, trong rương có vàng lá cùng ngân phiếu muốn lấy bao nhiêu

thì

tùy, đừng quên mang Phát Tài theo để tùy thân bảo hộ, Phát Tài võ công

không

tệ, vài người bình thường thực dễ dàng đối phó.”

Lên phố? Nàng trước đây có lúc

nói

qua muốn lên phố sao, nhưng nếu

đã

đi

vào Bình Châu thành mà

không

tìm chỗ

đi

dạo tựa hồ như chịu thiệt.

“Ngươi

đi

gọi người nấu nước tắm, ta phải tắm gội

một

phen.”

Hôm qua mới vừa vào Ngưng Hương Uyển, bị Hoàng Phủ Trạch Đoan mang

đi

tham quan tùy ý

một

lần, nhìn thấy phòng tắm ở cách vách, chỉ cách phòng ngủ

một

cánh cửa, gian phòng đều là dùng đá màu sắc rực rỡ xây thành, trang trí vô cùng xa hoa, nhìn liền thích. Đáng tiếc tối hôm qua ăn cơm xong liền mệt mỏi,

hiện

tại

nói

gì cũng phải tắm rửa

một

cái cho thống khoái.

Mặc Kỳ đem lời

nói

phân phó

đi

ra ngoài, liền có người chuyên môn

đi

nấu nước,không

bao lâu nấu xong.

Diệp Tuệ

đi

vào phòng tắm, ngâm thời gian rất lâu mới ra tới, được Mặc Kỳ hầu hạ mặc xong quần áo. Trải qua mấy ngày trước đây cùng nhau có vài đoạn ái muội, nàngđã

cho phép

hắn

bên người hầu hạ, nhưng nếu

nói

hoàn toàn tiếp nhận

hắn, còn cần thời gian làm quen thêm.

Mặc Kỳ trước tìm

một

bộ váy lụa tuyết sam phi sắc, cái váy này cực kỳ xinh đẹp quý khí, là

một

trong những đồ hồi môn mà thân thể tiền nhiệm trước trước khi xuất giá từ nhà mẹ đẻ mang theo, kiểu dáng là thịnh hành nhất đế đô, ở nơi mà Tây Khương giao với Bình Châu, mặc vào

một

bộ váy áo mới mẻ độc đáo như vậy

đi

dạo phố, muốn

nóikhông

làm cho mọi người thấy lạ mắt mà nhìn chăm chú là

không

có khả năng.

Diệp Tuệ chỉ là muốn đơn thuần

đi

dạo phố mua sắm, lại

không

phải tham gia yến hội,không

cần thiết mặc thành như vậy, liền thay đổi mặc

một

bộ kiểu dáng đơn giản.

Trước khi ra cửa, Mặc Kỳ đem

một

khối ngọc bội hình rồng xanh biếc trong suốt, dùng dải lụa đeo ở

trên

cổ Diệp Tuệ,

nói: “Đây là Hoàng Phủ



gia khi ra cửa dặn dò,

nóingọc này là khai thác từ đỉnh núi Côn Luân, cực kỳ linh nghiệm, có thể trừ tà, gặp chuyện có thể gặp dữ hóa lành.”

“Xem là biết khối ngọc hiếm có.” Diệp Tuệ cầm ngọc bội xanh biếc hình rồng, thấy ánh sáng màu ôn nhuận trong veo, so với ngọc bội Tần Lão Nương đeo

trên

người đủ mọi màu sắc

thì

phải

nói

là chênh lệch giữa hiếm quý và gạch ngói, nhưng nếu

nói

có thể trừ tà được

thì

nàng cũng

không

tin lắm. Nàng kiếp trước là người theo thuyết vô thần, hết thảy

sự

kiện thần thần thánh thánh đều lười

đi

xem. Xem xét

một

lát, thuận tay đem ngọc bội nhét vào trong vạt áo.

Bình Châu là đầu mối giao thông then chốt liên thông Tây Vực và Trung Nguyên, chỗ này phồn hoa

không

kém so với Trung Nguyên. Tuy rằng năm trước chịu

một

trận hạn hán hoành hành tiêu điều

không

ít, nhưng nhờ quan lại địa phương cai trị tốt, hơn nữa năm nay lượng mưa sung túc hơn rất nhiều.

không

giống kiến trúc bằng gỗ ở Trung Nguyên, nơi này nhà cửa chủ yếu là làm bằng đất đá. Bởi vì gỗ rất trân quý, đại đa số nhân gia

không

thể dùng đến, đương nhiên ngoại trừ Hoàng Phủ Trạch Đoan quý nhân như vậy.

Diệp Tuệ mang theo Mặc Kỳ cùng Phát Tài tùy hứng

đi

tới, nàng phẩm vị đối với trang sức cùng quần áo

yêu

cầu cực cao, đồ vật tầm thường

không

để vào mắt. Cổ đại trang sức chế tác công nghệ thực kỹ càng, cũng rất nhiều loại, nhưng cho nàng cảm giác quá mức nặng nề, mỗi chủng loại chỉ

một.

đi

qua mấy cửa hàng, chỉ chọn được vài món trâm cài đầu cùng vòng tay. Đối với ngọc hòa điền chế thành vòng tay phá lệ

yêu

thích,

thật

vất vả chọn

một

bộ. Lấy vòng mang ở

trên

cổ tay, ngó trái ngó phải, màu trắng dương chi ngọc dưới ánh mặt trời lóe sáng bóng lưỡng, xem thấy nàng vui sướиɠ

không

thôi.

Kiếp trước nàng đặc biệt

yêu

thích thứ này, nhưng là vòng ngọc tính chất tốt

trên

thị trường đều có giá từ mấy chục vạn đến trăm vạn, mặt hàng bình thường nàng lại chướng mắt. Chỉ có thể cách cửa kính chảy nước miếng. Vòng ngọc hơn

một

ngàn vạn đều đừng mơ, đó là bảo vật gia truyền, muốn mua cũng phải chờ có người bán mới thành.

trên

người mang theo đồ vật đáng giá liền có trộm nhớ thương, trộm này cũng là loại trộm chuyên nghiệp, nếu

không

như thế nào nhận ra được vòng tay này có giá trị.

Ngay khi Diệp Tuệ ra khỏi cửa hàng

không

lâu, hai nam nhân trẻ mặt mũi xấu xí

mộttrái

một

phải đột nhiên đẩy Mặc Kỳ và Phát Tài ra, tiến lại gần nàng,

một

tên vịn,

mộttên lấy

đi

vòng tay của nàng. Tay nàng vừa

nhỏ

vừa mềm, thình lình bị đối phương lấyđi

mất.

Diệp Tuệ lắp bắp kinh hãi, kêu lên: “Phát Tài, mau bắt cướp.” Vừa

nói, vừa thúc đầu gối ra phía trước, nhắm giữa háng người nọ hung hăng thúc. Lần này nàng dùng hết toàn lực, thúc xong đầu gối đều tê dại.

Người nọ đau đến sắc mặt trắng bệch, nước mắt đều chảy ra, có thể là bởi vì quá đau nên muốn kêu cũng

không

thể lên tiếng, lập tức quỳ gối

trên

mặt đất.

Diệp Tuệ bởi vì dùng sức quá mạnh, thu thế

không

xong phải bước lui vài bước, lảo đảo

một

chút, té ngã về phía sau, nàng cho rằng

sẽ

ngã

một

cái chỏng vó, nhưng đau đớn trong dự đoán

không

có xảy ra.

một

đôi cánh tay hữu lực đỡ lấy nàng: “Có saokhông?”

một

thanh

âm

ôn hòa ở bên tai hỏi.

Đỡ lấy nàng là

một

nam tử bạch y, thân hình cao cao gầy gầy,

một

đầu tóc dài đen nhánh tôn lên

một

khuôn mặt tuấn dật phi phàm, đôi mắt lộ ra tia nhìn sáng quắt như đá quý làm người loá mắt. Diệp Tuệ nao nao, người này rất quen mắt, tựa hồ trước kia từng gặp qua.

“Tiểu thư, người có sao

không?” Mặc Kỳ chạy lại giữ chặt

một

cái cánh tay.

Diệp Tuệ đứng vững vàng, thấy

hắn

vẻ mặt kinh hoảng, đứa

nhỏ

này từ

nhỏ

lớn lên ở nội viện, khả năng chưa thấy qua chuyện này, chắc là sợ hãi. Hỏi: “Phát Tài đâu?”

“Đuổi theo tên nam nhân cướp vòng tay.” Mặc Kỳ đáp, nhìn chủ tử lộ ra ánh mắt lo lắng: “Tiểu thư

không

bị thương chứ?”

Diệp Tuệ lắc đầu, mắt nhìn bạch y nam tử, lại thấy nhấc chân hướng tên cướp

trênmặt đất đột nhiên dẫm

một

cái, bạch bạch hai tiếng giòn vang……

thì

ra cướp này trúng ‘liêu

âm

chân’ nặng quá mức, giãy giụa từ

trên

mặt đất định bò dậy, bị bạch y nam tử phát

hiện

đạp gãy xương sườn.

“Xin hỏi vị công tử này là?” Diệp Tuệ hành lễ, nam tử này tướng mạo xuất sắc, thuộc dạng người gặp qua

một

lần liền khó có thể quên, nhưng tự mình cố tình nhớ

khôngđược. Bạch y nam tử sắc mặt hơi kinh ngạc: “Khách điếm ở Phù dung trấn từ biệt cũngkhông

lâu, tiểu nương tử thế nhưng

đã

quên tại hạ.”

Phù dung trấn, mẹ nó! Tên Lý Vĩ Thần kia đêm khuya xông vào phòng nàng, gặp mặt lúc ấy tình hình vô cùng xấu hổ. Nàng

không

một

mãnh vải trở thành con tin bị

hắnôm vào trong ngực, dùng để áp chế thích khách. Chuyện này làm nàng thực quẫn bách, vẫn luôn cố tình

không

muốn nhớ lại,

không

ngờ tới nơi địa giới biên cảnh lại gặp được. Chỉ nghe

hắn

chậm rãi

nói: “Chúng ta chẳng những ở phù dung trấn gặp qua, cửa hàng bán son phấn ở đế đô cũng

đã

gặp qua

một

lần. Tiểu nương tử

khôngnhớ



ư?”

Nhớ

rõ, có thể nào

không

nhớ

rõ?

nói

vị công tử này vẫn là trai lơ của Bảo hoa trưởng công chúa được chưa!

“Vị tiểu nương tử này, chuyện ở Phù dung trấn vẫn luôn

không

tìm được cơ hội tạ lỗi với nàng, tại đây nếu

đã

xảo ngộ,

không

bằng tại hạ làm chủ

đi

Như Ý Lâu đặt bàn tiệc rượu, hướng tiểu nương tử bồi tội.” Lý Vĩ Thần lẳng lặng

nói, đôi mắt sáng như sao trời,

âm

thanh

nhỏ

nhẹ

hòa cùng hơi thở.

Bồi tội? Diệp Tuệ cười lắc đầu: “Chuyên ngày đó ta

đã

quên, ngươi cũng

không

cần lo lắng, như vậy đối tất cả mọi người đều tốt.” Đêm hoang đường đó ấn theo truyền thống Dĩnh Đường Quốc, hẳn là nam nhân có hại

đi! Nếu có người biết chuyện cố ý truyền ra đối với

hắn

danh tiết

sẽ

bất lợi, vạn nhất về sau thành thân, khó tránh khỏi ở vào thế bị thê tử ghét bỏ.

Lý Vĩ Thần sắc mặt hơi đổi,

hắn

tự hỏi từ trước đến nay được nữ nhân hoan nghênh, chỉ cần

một

ánh mắt nho

nhỏ

là có thể làm nữ nhân đối với

hắn

sinh ra hảo cảm, hôm nay thế nhưng

không

nhạy, là nàng tầm mắt cao, hay là mị lực mình

không

đủ?

Diệp Tuệ đưa mắt nhìn tên trộm kêu rên

trên

mặt đất, vị này cũng

thật

đủ xui xẻo, đầu tiên là ăn của nàng

một

cái ‘liêu

âm

chân’, sau là bị Lý Vĩ Thần dẫm gãy xương sườn cũng coi như báo ứng.

“Sư tổ mẫu, tên trộm vòng tay

đã

bị bắt, đáng tiếc vòng tay rơi

trên

mặt đất bể thành hai nửa.” Từ đằng xa, Phát Tài đem

một

nam nhân mặt mũi bầm dập đáng khinh bị trói gô quanh eo túm tới.

Tới bên cạnh, Phát Tài đem cướp

một

chân đá nằm sấp xuống, mắng: “Mẹ kiếp nhà ngươi, ta xem ngươi có mắt như mù, dám ở trước mặt Phát Tài đại gia ta trộm đồ vật, chờ xem giao cho quan phủ đánh các ngươi

một

trận cho các ngươi nhừ tử.”

Diệp Tuệ kiếp trước đối với trộm cướp trong lòng còn ác cảm, nàng ở thành thị trị an kém, ngày lễ ngày tết là thời điểm đạo tặc hung hăng ngang ngược nhất. Chuyện bị ăn cắp, bị cướp bóc thương tổn nhìn mãi quen mắt, vô số lần đều đếm

không

hết. Nàng ăn qua vài lần chán lúc sau

trên

dưới liền cái bao cũng

không

dám xách, sợ bị mượn gió bẻ măng.

“Bây giờ làm như thế nào, muốn báo quan hay

không?” Diệp Tuệ đối với quan phủ cổ đại biết

không

nhiều lắm, có hay

không

tồn tại chuyện quan tặc cấu kết ác nhân

khôngbiết, nhưng kiếp trước xác

thật

là có, ăn trộm thông thường đều phải hướng cảnh sát nộp bảo hộ phí, cảnh sát là ô dù hữu lực cường đại của bọn trộm.

“Đương nhiên muốn giao quan phủ, chẳng lẽ lại thả bọn họ?” Phát Tài lần đầu tiên bắt được trộm cướp, vô cùng phấn chấn, khi

nói

đôi mắt đều sáng lên.

Từ xưa người Trung Quốc đều có thói quen xem náo nhiệt, xảy ra chuyện cướp bóc, bá tánh

đã

sớm lại đây vây quanh thành

một

đoàn, đối với cướp chỉ chỉ trỏ trỏ. Có người biết chi tiết

nói, “Tiểu nương tử có điều

không

biết, hai tên cướp này là cướp chuyên nghiệp,

một

tên kêu Lý Văn Xương,

một

tên khác kêu Triệu Thư Các, ỷ có người thân vào làm trong nha môn, cả ngày làm xằng làm bậy, trộm cướp. Chọn đại

cônương tiểu tức phụ thể chất mảnh mai để cướp bóc, cướp được chia

một

nửa chiến lợi phẩm cho nha môn đồng lõa, đưa vào nha môn chẳng khác nào thả bọn họ chạy trốn, sau ra tới tiếp tục trộm.”

“Lý văn xương, Triệu thư các, tại sao cướp mà cũng có tên văn nhã như vậy?” Diệp Tuệ mỉm cười, hai người này tên rất quen tai, hình như là hai cái tên ảo của bọn đạo văn. Ta

nói, nàng kiếp trước từng chọn qua hai trang web này xem bá vương văn.

“Hai tên trộm này từ trước là người đọc sách, đệ tử bên trong thành, ham mê đánh bạc, thiếu nợ đánh cuộc, đem gia sản đều thua hết.

không

có nơi chứa chấp liền ra cướp bóc, còn cấu kết người trong nha môn theo chân bọn chúng cùng nhau làm ác. Cha mẹ bọn chúng đều bị lên máu tức chết rồi, tệ hơn cả đồ vật.”

Diệp Tuệ nhàn nhạt

nói: “Vậy bọn chúng đích xác đáng chết.Làm cho cha mẹ đều tức chết rồi, loại người này tồn tại

thật

sự

dư thừa.”

Tên cướp bị Phát Tài bắt mắt lộ ra hung quang: “Thức thời nhanh thả gia gia ngươi, đợi lát nữa vào nha môn là ai xui xẻo

không

biết?”

“Hắc, dám đối với Sư tổ mẫu ta

nói

chuyện như vậy, ngươi có mấy cái đầu?” Phát Tài giơ tay bạt tai tên cướp mới

nói

lời ác độc,

hắn

lần này dùng nội lực, thẳng tay đánh đến nỗi hàm răng tên cướp văng ra hai cái răng, oa phun ra

một

đống máu tươi. Tên cướp này cũng kiên cường, tuy

đang

bị đánh, vẫn

không

ngừng mắng.

Lý Vĩ Thần giữa hai chân mày lộ ra

một

tia hàn ý: “Ta ngược lại muốn xem ngươi có bao nhiêu đại bản lĩnh muốn ta xui xẻo

một

chút.” Trở tay vừa kéo trường kiếm bên hông, hàn quang chợt lóe, phốc phốc vài tiếng, bốn bàn tay của hai tên cướp rơi

trênmặt đất, chỗ cổ tay bị chặt nhất thời máu phun như suối.

hắn

xuất thân cao quý, từ trước đến nay chỉ có thể khi dễ người khác,

không

bị người khác khi dễ qua bao giờ, sao có thể bị hai tên tiểu tặc dọa sợ.

Hai tên cướp bị chém tay, sắc mặt xám như tro tàn, kêu rên

không

dứt, tên lúc trước nhát gan, kêu rên vài tiếng liền ngất

đi.

“không

xong, xảy ra án mạng.”

“Bị quan sai bắt được

thì

khó mà

nói, chạy mau.”

Bá tánh vây xem phát ra

một

tiếng kêu, đều chạy thoát sạch

sẽ, toàn bộ mặt đường trong thời gian ngắn

đã

quạnh quẽ lại.

Tần Vũ Hàng ở Phù dung trấn lần đó gϊếŧ người, Diệp Tuệ bị khăn trải bàn che đầu, loại trường hợp máu chảy đầm đìa này là lần đầu tiên nhìn đến, cả kinh sắc mặt trắng bệch, lảo đảo vài bước, được Mặc Kỳ

một

phen ôm vào trong ngực: “Tiểu thư, tiểu thư!”

hắn

sợ chủ tử có chuyện, bất chấp trong lòng kính sợ, vội vàng ôm lấy nàng