Editor: HangVO9
Bóng tối ngày càng buông dần, ánh trăng thanh lạnh xuyên qua màn chiếu rọi vào nhà, cùng với ánh sánh của nến, trộn thành ánh sáng màu bạc.
Diệp Tuệ nhìn trang trí cổ kính quanh mình, vẫn
không
thể tin được
đã
thật
sự
xuyên vào cổ đại, nếu
không
có
một
màng tử vong kia, nàng
sẽ
cho rằng mình bị
một
đám bạn cùng phòng trêu chọc.
Xuyên qua là
một
việc vi diệu cỡ nào, trước đây xem phim kịch có đề tài tương tự, đều cho rằng đó là để hấp dẫn người xem.
Phát ngốc
một
hồi lâu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, càng lúc càng gần.
Diệp Tuệ từ
trên
đệm giường nhặt khăn lên đội
trên
đầu, lặng lẽ nhấc
một
góc khăn lén nhìn ra bên ngoài. Lại thấy từ ngoài cửa trước
một
nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn
đi
vào.
Tân lang tới! Trong lòng nàng hơi hồi hộp, từ
một
thân hôn phục đỏ thẩm quý giá đẹp đẽ mà nam tử mặc
trên
người có thể thấy được đây chính là tân lang Tần Vũ Hàng, lão công cổ đại của nàng.
Nàng nhìn
một
chút,
hắn
đại khái cao
một
mét tám mươi mấy, đĩnh đạt cường tráng, khuôn mặt thâm thúy mà
rõ
ràng, có thể
nói
là tuấn lãng phi thường. Ít nhất nàng cũng cho là như vậy. Nàng thích kiểu người như vậy, cơ hồ cả người lộ ra cá tính kiên nghị quả cảm, giống như là dã thú
đang
hành tẩu trong rừng rậm.
Tần Vũ Hàng vén màn lụa lên, bước về phía giường bát bộ.
Nàng
không
quên nữ tử cổ đại nên rụt rè, đợi
hắn
đến gần liền buông khăn voan ra, lấy lại tư thế nhàn nhã chờ đợi. Đối mặt với nam nhân sắp trở thành trượng phu, nàng hơi hoảng loạn
một
chút. Kiếp trước
không
phải chưa từng trải qua luyến ái, nhưng giới hạn chỉ là hôn môi, trước nay chưa từng cùng nam nhân lên giường.
một
cây gậynhỏ
khèo ra khăn đội đầu đỏ, trước mắt xuất
hiện
khuôn mặt nam tử sáng ngời đĩnh đạt gần trong gang tấc, hơi thở hồn hậu ập vào trước mặt, nàng có chút mê hoặc. Tần Vũ Hàng trong mặt lộ ra
một
tia mỉa mai: “Chờ
không
kịp à Diệp đại tiểu thư?”
Diệp Tuệ ngơ ngẩn, nam tử biểu
hiện
rõ
ràng
sự
xa cách đạm mạc, đây là thái độ
mộttân lang nên có sao?
“Dung mạo đúng là nhất đẳng, đáng tiếc
không
đủ mỹ lệ.” Tần Vũ Hàng khóe môi nhếch
một
cái, đôi mắt đen
hiện
ra
một
tia lạnh nhạt: “Vì vị trí Tần phủ đại thiếu phu nhân, Diệp gia các ngươi có thể
nói
là dụng tâm lương khổ. Nhưng ta muốn
nói
rõ
vị trí này
không
phải
thật
dễ làm, ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.”
hắn
không
thích nàng! Diệp Tuệ
không
biết làm sao, duỗi tay sờ sờ cái cổ còn đau, nhớ tới hành vi vừa rồi của Tiền Chính Mai, trong đó có phải là có chút liên hệ nào đó?hắn
thích Tiền Chính Mai phải
không?
Đêm tân hôn, tân lang đem tân nương bỏ đó,
đi
tiền viện đãi khách, cũng
không
hề an bài
một
người làm bạn. Muốn
nói
tân lang trong lòng
yêu
tân nương, nàng như thế nào cũng
không
tin.
Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, mấy người hầu bưng bàn ăn cùng bình rượu
đi
vào hỉ phòng, rót rượu giao bôi, thỉnh tân nhân uống.
Thân thể này của Diệp Tuệ
rõ
ràng
không
uống được rượu, tiếp nhận chén rượu nhấpmột
ngụm, lấp tức bị sặc tới, cổ họng
đang
bị thương càng thêm đau đớn. Nàng khó chịu ho khan lên, bụng gập lại, cả người là
một
tư thế thống khổ.
Tần Vũ Hàng đem khăn đưa qua, trong mắt có chút trách cứ: “không
biết uống rượu, dùng môi nhấp
một
chút làm dáng là được.”
Nàng nhận lấy khăn lau lau rượu vươn
trên
môi, sau đó đem khăn áp vào chỗ yết hầu, hi vọng có thể giảm bớt đau đớn.
“Cổ ngươi làm sao vậy?” Tần Vũ Hàng phát
hiện
không
thích hợp, đẩy bàn tay trắng nõn cầm khăn ra,
một
dấu tay lưu lại đập vào trong mắt, lắp bắp kinh hãi. Kiến thứchắn
rộng, lập tức đoán được có người gây bất lợi cho tân nương, phất tay cho bọn hạ nhân trong hỉ phòng đều lui ra ngoài, giữa mày lộ ra phẫn nộ: “Vừa rồi có ai tiến vào?”
hắn
đối với nàng
không
có hảo cảm, nhưng
không
tỏ vẻ nữ nhân của mình có thể mặc người xâu xé.
Diệp Tuệ trong lòng lướt qua chút ấm áp, lại lắc lắc đầu, phát ra thanh
âm
vẫn còn nghẹt nghẹt: “Là ta
không
cẩn thận cào trúng,
không
có ai tiến vào đâu.” Nàng mới tới nên có nhiều chuyện còn
không
hiểu hết, chỉ bằng vào
một
chút ký ức trong đầukhông
đủ để lấy lại công đạo.
Tần Vũ Hàng biết nàng
không
tin tưởng mình, cũng
không
giải thích thêm, xoay người đến tủ
âm
đầu giường tìm ra
một
cái bình dược, mở nút bình, lấy chút thuốc mỡ. Quay người lại,
một
bàn tay nâng cằm nàng, bôi thuốc mỡ
trên
đầu ngón tay lên cái cổ tinh tế của nàng
nhẹ
nhàng ma sát.
“Đây là thuốc trị thương tốt của
một
người bạn tinh thông y thuật của ta tặng, rất có hiệu quả tan ứ huyết, sáng sớm ngày mai ứ huyết liền
sẽ
giảm bớt.”
“Đa tạ,
đã
khá hơn nhiều.” Cổ nóng như lửa đốt tiếp xúc với thuốc mỡ
thì
từ từ lạnh hơn.
“Ta
sẽ
không
bỏ qua chuyện này, nhất định
sẽ
cho ngươi cái công đạo.” Tần Vũ Hàng giống như cam đoan, mặt mày nhíu chặt, đem bình dược để lại tại chỗ: “Sáng mai ta có chuyện phải rời
đi,
sẽ
phân phó cho hạ nhân bôi dược cho ngươi. Mạc quản gia rất trung thành, có việc gì phân phó
hắn
đi
làm là được.
hắn
không
làm được việc, ngươi có thể tìm cha mẹ xin hỗ trợ, bọn họ lo liệu trong nhà.”
Ý tứ là
nói
ta
không
lo liệu đúng
không? Diệp Tuệ chửi thầm, nghĩ đến sáng sớm mai còn phải kính trà cho cha mẹ chồng, nghĩ phải đối mặt
một
mình,
không
tránh khỏi khẩn trương.
“Chàng phải rời khỏi bao lâu?” Diệp Tuệ hoang mang nghĩ, ngày thứ hai sau tân hôn tân lang liền rời
đi,
không
thể nào
nói
nỗi.
“Chờ đến ba ngày sau ngươi về nhà mẹ đẻ, ta có thể
sẽ
về kịp.” Tần Vũ Hàng lấy tay cởi bỏ đôi giày thêu
trên
chân nàng, sau đó gỡ xuống mũ phượng cùng áo choàng thêu hoa văn phượng hoàng đỏ rực của nàng, ôm nàng đặt lên
trên
giường, kéo cái chăn gấm đắp lên: “Ngươi bị thương nhất định
không
thoải mái, ta liền
không
quấy rầy ngươi, đêm nay ta ngủ trong thư phòng.”
Tần Vũ Hàng cảm thấy kinh ngạc, tân hôn thê tử như thế nào
không
giống với lời đồn?hắn
sở dĩ phản cảm với cuộc hôn nhân này, là vì nghe
nói
nhà
gái
tính tình khϊếp nhược, việc gì cũng khóc sướt mướt.
hắn
bên ngoài vất vả bôn ba
đã
rất mệt mỏi, về nhà nào có tâm tình đối mặt với
một
nữ nhân chuyện gì cũng khóc chết.
Diệp Tuệ ghé mắt xem Tần Vũ Hàng tắt đèn rời
đi, tuy rằng lần đầu gặp mặt, lão công cổ đại cho nàng ấn tượng vẫn là
không
tồi, chỉ là có chút chỗ chưa hoàn toàn như ý.
Đối mặt với căn phòng u tối, nàng lâm vào suy tư, tin tức trong đầu rất hữu dụng, nàng
sẽ
không
ngu ngốc giống như vậy đâu. Nàng suy nghĩ hồi lâu, vẫn
không
hiểu đầy đủ, cảm thấy có
một
số việc còn cần hiểu biết nhiều hơn, ví dụ như lịch sử của quốc gia này, gia đình Tần Vũ Hàng này,
hắn
giống như rất phản cảm với cuộc hôn nhân này.
Ngày thứ hai tỉnh lại,
đã
gần đến buổi trưa, tân nương rời giường trễ như vậy cổ đạikhông
cho phép, sao
không
có ai đánh thức nàng? Diệp Tuệ nóng vội lên, người Tần phủ
sẽ
nghĩ như thế nào, cha mẹ chồng
trên
danh nghĩa có thể mắng nàng
không
gia giáo hay
không?
Xuyên đến
một
gia đình tốt như vậy, là kiếp trước tích đức, nàng
không
muốn bị đuổiđi.
Mặc Kỳ
đã
sớm chờ ở cửa, nghe thấy tiếng động chủ nhân rời giường, tiếp bộ đồ dùng rửa mặt do nhóm hạ nhân mang tới, tự mình hầu hạ tiểu thư trang điểm.
Diệp Tuệ nhìn khuôn mặt mình trong hoa kính, nàng
không
nghĩ tuổi lại trẻ như vậy, mới mười bốn mười lăm tuổi, nếu là kiếp trước chỉ sợ Tần Vũ Hàng
sẽ
bị mang tội danh ấu da^ʍ.
Nhưng khuôn mặt này
thật
sự
là đẹp, mắt ngọc mày ngài, làn da như sứ. Như tối hôm qua Tần Vũ Hàng
đã
nói
dung mạo nàng nhất đẳng,
thật
xứng với khí chất của nàng, dáng vẻ
thật
thoát tục.
Mặc Kỳ nhìn thấy hạ nhân đều
đã
ra khỏi phòng, mới thấp giọng
nói: “Tiểu thư yên tâm, tối hôm qua Tần lão phu nhân tiễn đám khách nhân cuối cùng
đã
là quá nửa đêm, bà lại là người lười biếng. Người thức dậy trễ, bà ta so với người còn trễ hơn, lúc này sợ còn oa trong ổ chăn của sườn phu hưởng thụ!”
“Vì cái gì oa ở trong ổ chăn sườn phu, chính phu đâu?” Diệp Tuệ nhìn trong gương đôi tay
đang
chải đầu cho mình, cảm thán Mặc Kỳ này chỉ là thông phòng mà
không
phải bạch đương, chỉ bằng tay nghề của
hắn
ở
hiện
đại mở
một
tiệm uốn tóc
không
thành vấn đề.
“Tần lão gia là người thành
thật, nhưng trời sinh bản lĩnh lại yếu đuối, Tần lão phu nhân cũng
không
có bản lĩnh gì, nhưng tâm lại cao ngất, tự nhận mình là
một
đại mỹ nhân, ham ăn biếng làm cả ngày khinh bỉ Tần lão gia. Cho nên tiểu thư phải cẩn thận, sau này lưu ý đối xử lão phu nhân, đối với Tần lão gia chỉ cần tôn trọng là được, dưới đáy lòng có thể hoàn toàn làm lơ.”
“Tình hình Tần phủ ngươi đều hỏi thăm được ít nhiều sao?”
“Hỏi thăm rất nhiều, nô tài tâm tư lanh lợi lắm!” Mặc Kỳ dào dạt đắc ý, bàn tay
đangchải đầu động tác
không
dừng: “Nếu
không
sao tiểu thư xuất giá, thái thái nhà ta phái nô tài
đi
theo tiểu thư, giữ A Đức lại chứ.”
A Đức là
một
người thông phòng khác của nàng, trước khi xuất giá
đã
lưu lại nhà mẹ đẻ.
“Xem ra trí nhớ ngươi
không
tồi,
không
bằng đem mọi chuyện ở Tần phủ và ở nhà mẹ đẻ
nói
hết thảy
một
lần cho ta nghe, mặc kệ ta có biết hay
không
đều
nói, dù sao nhàn rỗi cũng khó chịu, coi như là tán gẫu vậy.”
Mặc Kỳ
không
nghi ngờ gì, đem toàn bộ những gì mình biết kể ra.
hắn
lại là người thích
nói,
nói
nói
liền vòng tới các đề tài khác mà tiếp tục, Diệp Tuệ lại hỏi vài câu,
nóiqua lại
thì
hiểu biết thêm nhiều chuyện.
Ví dụ như xã hội này từ thời viễn cổ tới nay luôn nam nhiều nữ thiếu, nữ nhân có thể có N lão công, nhưng chỉ cấp cho lão công có danh phận sinh hài tử,
không
danh phậnthì
không
được sinh.
Ví như vì muốn tăng trưởng dân số, chỉ cho khác phái quan hệ, quan hệ đồng giới là phạm pháp. Trước đó
không
lâu hoàng đế liền hạ lệnh xử trí
một
đám đồng giới nữ và đồng giới nam.
Ví như quốc gia này gọi là Dĩnh Đường quốc, hoàng tộc họ Hoàng Phủ, hoàng đế
đãlớn tuổi. Thái tử họ tên gì, danh hiệu gì nàng từ từ đều biết đại khái.
Nhưng
một
chút
sự
kiện lịch sử quan trọng, tiểu thông phòng như Mặc Kỳ là
không
có khả năng biết đến, cần phải tìm thư tịch có liên quan tìm hiểu.
Mặc Kỳ động tác
thật
lưu loát, đem mái tóc
thật
dài đẹp của chủ nhân búi thành
mộtbúi tóc tùy vân xinh đẹp, tìm
một
bộ trâm cài cắm
trên
búi tóc, tự thấy mười phần hoàn mỹ, nhìn trong gương dung nhan như hoa, ngắm nghía hồi lâu.
Bởi vì chủ nhân là tân nương,
không
thể ăn mặc quá mức đơn giản,
hắn
từ trong rương tìm được
một
bộ áo váy gấm bạc pha màu đỏ mặc vào cho nàng.