Đạo Cô Vương Phi

Chương 5

Nhìn ly rượu được dâng đến trước mặt mình, Từ Ngọc Mẫn khẽ cười cười, chậm rãi nâng tay nhận lấy, trong lòng không khỏi cười nhạo vận khí của chính mình sau khi vào kinh thành, thật sự là đen đủi tới cực điểm!

Nhìn rượu trong tay một lát, dưới sự thúc giục của nội thị, uống một hơi cạn sạch.

Vào lúc nàng thống khổ nén giấu hơi thở, chậm rãi yếu đuối ngã xuống, nội thị vung tay lên, từ bên ngoài lập tức có hai người tiến vào kéo nàng ra ngoài.

Đóng chặt tâm mạch chế ngự chất độc mà giả chết, Từ Ngọc Mẫn vẫn có thể cảm giác được thân thể đau đớn khi bị tha đi, người túm tha nàng đi không có chút thương tiếc nào, bởi vì trong mắt bọn họ nàng đã là người chết, cho dù còn chưa chết hẳn, cũng không đáng thương hại.

Lần đầu tiên Từ Ngọc Mẫn cảm thấy tử vong ở gần mình như thế, khi bùn đất dần dần vùi lấp thân thể thậm chí nàng có loại cảm giác hoang đường, có lẽ hồn vía của mình đã sắp tự do.

Nằm trong đất bùn lạnh như băng, nàng lẳng lặng chờ đợi xung quanh khôi phục yên tĩnh, sau đó vận công chui từ dưới đất lên.

Duỗi thân thể cứng ngắc mệt mỏi, Từ Ngọc Mẫn cẩn thận khôi phục mặt đất thành bộ dạng ban đầu, sau đó cố gắng một hơi, trốn vào trong bóng đêm mờ mịt.

Ước chừng nửa canh giờ sau khi Từ Ngọc Mẫn rời đi, phía sau núi đêm dài không một bóng người của Chùa Bạch Mã đột nhiên xuất hiện vài bóng đen, ngừng lại trước đống đất Từ Ngọc Mẫn vừa mới vùi lấp.

"Đào." Nam nhân đi đầu cất giọng lạnh lẽo chất chứa lửa hận.

Đống đất được đào ra lại rỗng tuếch.

Lúc này bầu trời đêm đột nhiên hiện lên một ánh sét, chiếu sáng người đứng trước hố, không phải Long Thần Dục thì là ai?

Nhìn dưới hố không một bóng người, hắn nở nụ cười, vung tay với những người khác, "Ném tiện nhân kia xuống, nếu đã chết, đương nhiên phải có thi thể."

Thê tử của hắn quả nhiên không phải người bình thường, chỉ sợ đạo cô mang nàng đi năm đó rất có lai lịch.

Một thị vệ mở bao tải mang theo ra, người ở bên trong đúng là Từ Ngọc Dung đã trao đổi thân phận cùng muội muội, lúc này nàng ta ăn mặc giống hệt lúc ở Chùa Bạch Mã, lại đang hôn mê bất tỉnh.

Thị vệ không chút lưu tình ném nàng xuống hố, sau đó vài người một lần nữa vùi lấp miệng hố.

Lúc bọn họ làm xong hết thảy thì mưa từ trên trời rơi xuống.

Mưa xối đi hết thảy mọi dấu vết còn để lại.

Trở lại phủ Bình vương, Long Thần Dục rửa mặt rồi trở về phòng ngủ, nhìn màn, đệm chăn đã một lần nữa được sắp xếp lại, nhếch môi, những thứ đã bị tiện nhân kia chạm vào hắn sẽ không giữ lại.

Dáng vẻ giống nhau thì sao, rốt cuộc vẫn là hai người, nàng thực cho rằng hắn là người mù sao? Thê tử đã cùng giường chung gối liều chết triền miên thì sao có thể nhìn lầm?

Dưới giường không nhìn ra, chẳng lẽ lên giường cũng không nhìn ra? Trên đời có kẻ ngu xuẩn hơn nữa cũng sẽ nhận ra.

Hừ!

Hắn chỉ liếc mắt một cái, nghe nàng ta ho khan một tiếng liền biết đó là một kẻ giả mạo, thân hình tướng mạo kia sao có thể là thê tử của hắn, ngay cả khí thế quanh thân cũng hoàn toàn không giống.

Mẫn nhi của hắn thanh tú hòa nhã đơn thuần, trong thân thể lộ ra một cỗ tiên khí xuất trần, khiến hắn hận không thể nhét nàng vào xương tủy, không muốn chia lìa.

Nghĩ đến cảm giác tuyệt vời của Từ Ngọc Mẫn, Long Thần Dục không khỏi hung hăng đập xuống đệm giường. Nàng dám thật sự trốn đi, tốt nhất nàng nên cầu nguyện đời này không bị hắn tìm được, nếu không...... hừ hừ!

...

Thật là một trận mưa to!

Từ Ngọc Mẫn với tay lau vết máu ở khóe miệng, ngồi nghiêng nhìn màn mưa bên ngoài mỉm cười, may mắn mình có thể tìm được một sơn động để tránh.

Gió lạnh thổi tới khiến nàng không khỏi rùng mình một cái.

Chỉ là rượu độc mà thôi, dùng nội lực che tâm mạch lại, không cho chất độc vào tim, sau khi thoát thân, dựa vào nội lực và y thuật của nàng liền có thể không lo.

Từ nay về sau trời cao biển rộng, ngẫm lại nằm mơ cũng phải cười ra tiếng.

Chỉ là, nàng nhịn không được mà thở dài, nữ tử mất đi trinh tiết rốt cuộc cũng là một việc khiến người ta không thoải mái. Nghĩ đến tình cảnh nam nhân kia muốn làm gì nàng thì làm, Từ Ngọc Mẫn nhịn không được mà cắn răng, khi đó hắn đúng chỉ là cầm thú.

Nàng ho một tiếng, một ngụm máu phun ra, máu trộn với nước mưa thấm vào lòng đất.

Không tức giận, không thể tức giận! Từ Ngọc Mẫn cố gắng bình tâm tĩnh khí, lại điều trị nội tức.

Vừa rồi nàng đã dùng nội lực bức độc ra, chỉ là khó tránh trong cơ thể sẽ còn sót lại, uống mấy viên thuốc giải độc sẽ không sao nữa.

Sau khi vận công một lượt, không chút do dự nàng nhảy vào cơn mưa.

Nương theo cơn mưa lẻn vào một nhà dân trên núi, sau khi lấy trộm một bộ quần áo lại tiếp tục chạy vào cơn mưa.

Cuối cùng, trước khi trời sáng, nàng tìm được một căn nhà cũ nát mà trú thân.

Kiếm một ít củi ném lên đống lửa, hơ quần áo ẩm ướt, ném bộ quần áo kia vào đống lửa, nhìn nó hóa thành tro tàn.

Nàng chỉ lấy một áo ngoài của nam tử từ nhà dân kia, quần áo bên trong vẫn nên mua một lần nữa cho thỏa đáng.

Chỉ là, trong bụng trống trơn, bên ngoài lại là mưa to tầm tã, có hơi khổ sở.

Nhất là —— nàng với tay xoa bóp khắp người mình, thương tổn do nam nhân kia gây ra mới khiến nàng khó chịu.

Tình trạng thân thể như vậy cũng không thích hợp lên đường, nhưng nàng lại chỉ có thể cắn răng cứng rắn chống đỡ, sớm rời xa nơi kinh thành thị phi nàng, nàng sẽ an toàn hơn một chút.

Nàng cũng không trông cậy Từ Ngọc Dung thật có thể lừa gạt được nam nhân kia, chỉ là chuyện tối nay e rằng cũng khiến hắn bất ngờ, không kịp ứng biến, thần xui quỷ khiến cũng làm cho nàng chiếm được chút tiện nghi.

Thái Hậu ban rượu độc cũng ban thật khéo, e rằng nam nhân kia cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao rồi. Cứ như vậy, Từ gia liền sẽ không chịu liên luỵ vì nàng trốn đi, nói đến vẫn là Thái Hậu nương nương đã giúp nàng một phen.

Hừ, nàng đem vương phi vốn nên là của hắn trả lại cho hắn, dù thế nào cũng có thể khiến hắn không thoải mái một thời gian, nón xanh gì đó, từ trước đến nay vẫn là thứ nam nhân không thể chịu đựng được nhất.

Hắn dám làm vào mùng một, nàng liền dám làm vào mười lăm!

Nghĩ đến bộ dáng hắn giận tím mặt, tâm tình của nàng nhịn không được mà nhảy nhót.

Ngọn lửa ánh đỏ gương mặt Từ Ngọc Mẫn, lúm đồng tiền trên gương mặt sung sướиɠ càng tôn lên vẻ đẹp trong sáng động lòng người của nàng, vẻ âm u tối tăm dường như bị trút bỏ, lấm tấm nhiều nét chói mắt người.

Duỗi thẳng tay chân nằm phịch trên đống cỏ khô, co cánh tay làm gối nhìn ánh lửa đỏ tươi, dường như thân mình cũng ấm áp lên, chỉ cảm thấy tháng năm yên ổn.

...

Tục ngữ nói đúng...... Phật cần ‘kim trang’, người cần ăn mặc.

Vị thiếu niên áo lam vừa mới từ phòng thử quần áo đi ra đã thuyết minh thật rõ cho câu nói trên, ông chủ cửa hàng may đo Trương Ký nhìn vị nam tử tuấn tú thanh nhã trước mắt, lại hồi tưởng bộ dáng vừa rồi khi hắn mặc quần áo vải thô tiến vào, quả thực giống như hai người.

Lúc ban đầu chỉ cảm thấy bộ dáng nam tử này tuấn tú, một thân vải thô áo tang uổng phí cho khuôn mặt của hắn. Nhưng vừa thay quần áo, lập tức liền trở thành công tử tốt đẹp trong cõi đời u tối, thanh tú hòa nhã đơn thuần, dịu dàng như ngọc, nói không nên lời.

Thiếu niên áo lam chính là Từ Ngọc Mẫn giả dạng, hôm nay nàng bán thổ sản vùng núi đổi tiền bạc, mới đến cửa hàng quần áo trong thành thay quần áo vừa người.

Đã quen mặc áo đạo sĩ, thay trang phục nam tử, với nàng mà nói vẫn rất không thích ứng, nhưng dù sao áo đạo sĩ cũng rất đáng chú ý. Không sợ vốn dĩ, chỉ sợ lỡ như. Ví như trong kinh có người tìm nàng, tất sẽ lấy áo đạo sĩ làm manh mối. Bởi vậy, dù không thích ứng, nàng cũng phải thay trang phục.

Thanh toán tiền xong, Từ Ngọc Mẫn xách túi quần áo cũ rời khỏi cửa hàng may đo.

Mãi đến khi rời khỏi thành trấn nhỏ kia, Từ Ngọc Mẫn mới nhịn không được quay đầu nhìn nhìn cửa thành. Ngày mùa thu, ánh mặt trời chiếu rọi xuống cửa thành, khiến nàng nghĩ tới ngày vào kinh hôm đó, ánh mặt trời cũng bình thường giống như hôm nay...... Nếu nàng biết một bước bước vào kinh thành sẽ là một hôn lễ thay đổi vận mệnh chính mình đang chờ nàng, nhất định nàng sẽ không chút do dự xoay người rời đi.

Đáng tiếc, không có nếu như, chỉ có kết quả.

Long Thần Dục!

Từ Ngọc Mẫn lặng lẽ nắm chặt nắm tay, răng nanh nhịn không được cắn chặt. Nam nhân kia khiến nàng có loại xúc động nghiến răng nghiến lợi, hắn mãnh liệt chiếm lấy thân thể nàng, khiến nàng không thể không dùng ‘hiểm chiêu’.

Được rồi, mọi việc đều đã trôi qua, từ nay về sau bọn họ sẽ không còn liên lụy, hắn ở nơi triều đình cao cao, mà nàng lại sống ở giang hồ xa xa, núi cao sông dài, vĩnh viễn không gặp lại.

Sờ sờ hơn mười mấy đồng tiền trong túi nơi tay áo, Từ Ngọc Mẫn ngửa đầu thở hắt ra.

Mấy ngày trước rời kinh, trong người nàng không có đồng nào, ngay cả quần áo cũng là lấy trộm, thật vất vả săn được chút thổ sản trên núi đổi chút tiền, lần mua quần áo này, trong túi lại trở nên trống rỗng.

Thật sự là một phân tiền lại làm khó anh hùng hảo hán!

Chả trách sư phụ luôn nói, tiền không phải là thứ tốt, nhưng không có nó thì lại càng không ổn.

Theo đường lớn, thẳng bước mà đi.

Không quá mười dặm, liền gặp một quán trà ven đường.

Từ Ngọc Mẫn lững thững đi vào, gọi chén trà uống.

Trong Nam ngoài Bắc quán trà mê hoặc người đi đường vì hoặc nghỉ chân, hoặc ăn cơm, hơn nữa còn vì các loại tin tức tản mạn khắp nơi.

"Các ngươi biết không? Nghe nói có thiệt nhiều nhân sĩ võ lâm đến Thanh Châu, nói là có kho báu gì đó xuất hiện."

"Thiệt hay giả?"

"Việc này ta cũng nghe nói, chuyện kho báu là thật, bất quá nghe nói là ở Lương Châu."

"Không phải nói là núi Ngọc Phượng ở Giang Bắc sao?"

"......"

Từ Ngọc Mẫn vừa nghe vừa chậm rãi giơ tay gạt gạt lá trà thô, mày hơi nhăn, giang hồ lại có bản đồ kho báu xuất hiện sao?

Tuy rằng từ nhỏ lớn lên trong giang hồ, nhưng nàng vẫn cảm thấy giang hồ thực là một nơi thần kỳ, từ lúc nàng hiểu chuyện liền nghe đủ loại lời đồn trên giang hồ, phàm là bản đồ kho báu, bí kíp võ công, chưa từng biến mất trong lời đồn trên chốn giang hồ.

Sư phụ nói đúng, thiên hạ vốn không hết việc, lo sợ chỉ không đâu.

Bất quá, đối với bản đồ kho báu sư phụ luôn luôn một lòng một dạ, tuy rằng mỗi lần lý do của người luôn khác nhau, nhưng mục đích lại luôn giống nhau —— phải đi xem náo nhiệt.

Từ Ngọc Mẫn nhẹ hớp một ngụm, tay nhẹ nắm thành quyền, nàng quyết định, đi tìm sư phụ.

Chỉ là, lần này nơi bản đồ kho báu xuất hiện lại quá khác nhau......

Từ Ngọc Mẫn bày ra ba chung trà, đại diện cho ba nơi, sau đó lấy ra một đồng tiền xoay tròn trên bàn. Cuối cùng đồng tiền rơi vào chung trà nắm giữ hướng Tây Bắc.

Từ Ngọc Mẫn nhướng mày, cười thu hồi đồng tiền, "Tiểu nhị, tính tiền." Nàng đến Lương Châu tìm sư phụ.

...

Trên đường cái, một chiếc xe ngựa tối đen khắc hoa vững vàng chạy trên đường, xa xa trước sau xe là người mặc trang phục Võ Sĩ màu xanh, vừa nhìn liền biết người trong xe không phải hạng tầm thường.

Một kỵ sĩ từ đàng xa chạy như bay đến, ghìm ngựa dừng lại trước xe vài chục bước, Võ sĩ lập tức xoay người xuống ngựa đến xe ngựa phía sau bẩm báo.

"Có tin tức rồi sao?" Bên trong xe truyền ra giọng nói âm trầm lạnh lẽo của nam nhân.

"Dạ, Vô Vân Thượng Nhân hẳn là đi về hướng Thanh châu, gần đây có rất nhiều người giang hồ chạy tới nơi đó."

Trong xe yên lặng trong chốc lát, sau đó giọng nói lại vang lên, "Mấy chỗ khác không có tin tức gì sao?"

"Không có."

"Lui ra đi."

"Dạ.”

Trong toa xe rộng thùng thình thoải mái, Long Thần Dục dựa vào bên gối trên tay nhẹ xoay xoay một ly rượu, mắt nửa khép, như đang nghĩ tới điều gì.

Một tháng, không có bất cứ tin tức gì của nàng, chỉ nghe được tin tức này, hẳn có khả năng là hành tung của sư phụ đạo cô nhà nàng nhất.

Loại tiến triển này làm cho tâm tình của hắn thật không tốt, hiện tại hành tung của thê tử hắn không rõ, giang hồ lại đang rối loạn, nếu nàng có việc gì ngoài ý muốn thì nên làm thế nào?

Tuy rằng, Long Thần Dục cũng hiểu được chiếu theo hiểu biết của hắn về thê tử, khả năng nàng gặp nguy hiểm hẳn là không quá lớn, nhưng tình trạng không thể nắm giữ khiến hắn rất không yên.

"Bảo những người khác chăm chú một chút, cẩn thận tìm hiểu, không được bỏ qua dấu vết nào."

“Dạ”

Nàng sẽ tìm sư phụ Vô Vân Thượng Nhân hư hư thực thực của nàng sao?

Long Thần Dục có chút không xác định, nếu Vô Vân Thượng Nhân kia không phải là sư phụ của nàng thì phải làm thế nào?

Hung hăng uống một ngụm rượu trong chung, trong lòng Long Thần Dục có hơi phiền chán. Từ lúc huynh trưởng ra mặt thay hắn thuyết phục phụ hoàng mẫu hậu cho phép hắn rời kinh chữa bệnh, ngoài ra còn để tìm kiếm thê tử chạy trốn, chung quy đã làm xáo trộn kế hoạch hắn và huynh trưởng đã sớm định ra.

Hắn có thể vì huynh trưởng giả ngu giả ngốc, có thể vì huynh trưởng mà chịu nhục, nhưng Mẫn nhi là người hắn nhất định không thể dứt bỏ, hắn cũng chỉ có thể tùy hứng thôi.

Nghĩ đến lúc huynh trưởng cười bất đắc dĩ với hắn, Long Thần Dục thở dài trong lòng, bọn họ là anh em cùng mẹ, lần này hắn đúng là có chút trọng sắc khinh huynh.

"Gia, ba mươi dặm phía trước là Lạc Lâm trấn, sắc trời đã tối, chúng ta có nên nghỉ một đêm ở trấn này hay không?"

"Ừ." Long Thần Dục đáp cho có lệ.

Đoàn người đi về phía Lạc Lâm trấn, rốt cục vào lúc hoàng hôn đã đến trấn, chọn một khách điếm tìm nơi ngủ trọ.

"Công tử chúng ta bao Hậu viện, gọi hết những người làm tạp vụ ra ngoài đi."

Chưởng quầy nhìn đĩnh bạc gõ lên trên mặt quầy, ước chừng giá trị, giật mình sợ hãi, cúi đầu khom lưng, "Dạ dạ, tiểu nhân sẽ làm ngay."

"Thức ăn phải tỉ mỉ một chút, công tử chúng ta không quen dùng những thứ cẩu thả, hiểu chứ?"

"Dạ hiểu, dạ hiểu." Chưởng quầy nhất thời lắm miệng hỏi một câu, "Có cần tìm người tiếp khách không?" Bình thường loại công tử nhà giàu người ta ra ngoài, luôn không tránh được việc gió trăng.

"Lắm miệng." Giọng của Võ sĩ áo xanh trở nên lạnh lẽo.

"Mẫn nhi, vi phu ôm nàng vào, nàng phải ngoan đó."

Chưởng quầy nhìn vị công tử áo gấm vừa mới xuống xe liền xoay người ôm từ trong toa xe ra một mình, người nọ ru rú trong lòng hắn, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng một đầu đầy đồ trang sức đủ để chứng minh thân phận.

Chưởng quầy không khỏi âm thầm mắng chính mình một tiếng, thật đúng là lắm miệng, người ta mang theo phu nhân ra ngoài. Bọn thị vệ vây quanh hộ tống Long Thần Dục vào hậu viện, vừa vào liền đuổi tiểu nhị dẫn đường chạy ra ngoài, cũng tự phân công vị trí công tác, bảo vệ chặt chẽ hậu viện.