Dịch: mtq
Biên tập, Biên dịch: mtq
Rồi hắn lập tức đi tìm một quán dừng chân, lão Đổng quay về một lúc rồi trở lại cùng với Đổng Xảo Xảo, nhưng chỉ có mỗi Đổng Xảo Xảo chứ không thấy Thanh Sơn đâu cả. Lão Đổng xua xua tay nói:
-Tên tiểu tử Thanh Sơn này không biết lại chạy đi đâu mất rồi, thôi chúng ta cũng không cần phải chờ nó nữa làm gì.
Trong lúc ngồi, Đổng Nhân Đức cũng thêm mắm thêm muối thuật lại sự việc vừa qua cho Đổng Xảo Xảo nghe, nàng che cái miệng nhỏ nhắn tủm tỉm cười.
Từ sau việc xảy ra tối hôm qua, Lâm Vãn Vinh dần dần mất hết những cảnh giác ban đầu với Đổng Xảo Xảo, thấy dáng vẻ nàng chúm chím miệng xinh khẽ mỉm cười đẹp đến mê người, Lâm Vãn Vinh bất giác hít một hơi thật sâu, cô gái này, sao lại đẹp đến mê hồn như vậy chứ.
Năm nghìn lượng bạc giờ còn lại hai nghìn lượng, đó là khoản vốn liếng để sửa sang và trang bị thêm kể ra cũng hơi eo hẹp.
Nhưng với tài năng của Lâm Vãn Vinh cộng với sự tín nhiệm tuyệt đối của hai cha con Đổng gia thì không có gì đáng phải lo lắng cả. Theo lời chỉ dẫn của Đổng Nhân Đức thì muốn mọi việc hoàn thành tốt đẹp thì còn phải mời thêm vị đại trù kia nữa. Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ trán nói:
-Đại ca, huynh đúng là cái máy rút tiền của ta đó.
Đổng Xảo Xảo khúc khích cười duyên, đôi má ửng hồng của nàng khiến Lâm Vãn Vinh bất giác nhớ lại phút xao lòng tối qua, tên tiểu đệ dưới khố xoạt một cái, liền đứng thẳng cả lên.
Ăn cơm xong, hai cha con Đổng gia lại theo sự phân công lúc trước, ai nấy tự giác làm việc của mình.
Buổi trưa nói chuyện cùng Đổng Nhân Đức vui quá, Lâm Vãn Vinh uống có hơi quá chén một chút, lúc đi trên đường lớn vẫn thấy hơi choáng đầu, nhớ tới việc chiều nay vẫn phải kiến công, hắn lảo đảo bước nhanh lên phía trước.
Đang đi bỗng thấy một bóng người quen thuộc thấp thoáng phía trước rồi lại mất hút trong ngõ hẻm, ánh mắt hắn chợt lóe lên những tia rất lạ.
Là Thanh Sơn sao? Lén la lén lút như vậy, hắn định làm gì đây? Lâm Vãn Vinh lảo đảo bám theo.
Phía trong sau một cái cổng rách nát, có đến hơn chục thanh niên đang tụ tập lại với nhau.
Có kẻ khoảng hơn hai chục tuổi nhưng cũng có người chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, bọn hắn kẻ đứng kẻ ngồi, trên khuôn mặt bọn hắn đều thấp thoáng một sự lo lắng pha lẫn một chút hưng phấn.
Đổng Thanh Sơn khoác bên ngoài một chiếc áo choàng nhỏ, để tay trần, rồi hắn phát cho mỗi người một cây gậy sắt, rồi nói:
-Các huynh đệ, đợi lát nữa hãy nhất loạt nghe theo khẩu lệnh của ta, khi ta hét lớn thì tất cả cùng xông lên đánh cật lực vào mấy tên chó đó nhé.
Những thanh niên có mặt bắt đầu ồn ào hẳn lên, mỗi người đều lộ rõ chút lo lắng nhưng lại vô cùng hy vọng và đợi chờ, Đổng Thanh Sơn ổn định trật tự rồi nói:
-Các huynh đệ không phải sợ hãi gì, chỉ cần chúng ta đánh thắng được lần này thì địa bàn của tên Lý Nhị Cẩu kia sẽ thuộc về chúng ta rồi. có được địa bàn của Lý Nhị Cẩn thì chúng ta có thể yên tâm được rồi, thu nạp thêm vài tiểu đệ nữa rồi tiếp tục mở rộng qui mô, như vậy là có thể có đủ thực lực để tranh bá chốn thành nam này rồi. Sau này, chúng ta còn phải tiếp tục phát triển lên nữa, không chỉ còn là chiếm lĩnh địa bàn quanh thành nam này nữa mà còn phải đánh lên cả thành bắc, chiếm lĩnh thành trung, cả vùng Kim Lăng này đều sẽ thuộc quyền kiểm soát của chúng ta. Đến khi ấy chúng ta sẽ lập một thuế bảo hộ bên hồ Huyền vũ, lập thuế bảo hộ tại miếu Phu Tử và còn thu cả thuế bảo hộ trên Hoa Thuyền ở sông Tần Hoài. Đến khi ấy tiểu nữ trên Hoa Thuyền, các huynh đệ có thể tự do chọn lựa, kỹ nữ trong Lệ Xuân Viện ai thích ả nào thì đòi ả đấy, chỉ cần thích thì không có gì là không được cả. Chúng ta bây giờ chính là phải cướp bạc của chúng, cướp gái của chúng, cướp cho bọn chúng trắng tay trắng họng mới thôi.
Đám thanh niên có mặt đều cười ầm lên, ánh mắt kẻ nào cũng lóe lên những tia nhìn đầy tham lam, sáng quắc như mắt loài cầm thú.
Lâm Vãn Vinh đứng ngoài nghe trộm không khỏi mắt trợn tròn mồm há hốc vì quá bất ngờ, không ngờ rằng tên tiểu tử Đổng Thanh Sơn này lại thô tục đến vậy.
Bất quá ---- ta lại thích thế!
Gần hai chục tên thanh niên đó, quần áo kẻ nào kẻ nấy rách nát tàn tệ, nhìn thoáng qua cũng đủ biết đó chỉ là con cái của những nhà bần hàn cả, thậm chí có vài tên chắc chắn tham gia chỉ vì muốn kiếm cái ăn mà thôi. Bọn người như chúng thì chẳng có gì là không dám làm cả, nếu thực sự tập trung được bọn chugns lại thì thực sự trở thành một lực lượng không thể xem thường được.
Tuy nhiên số người còn quá ít, nhưng bọn chúng đều có mục đích, có khí thế, có gan làm và có hận khí, đều là tứ hữu tân nhân rất đỗi điển hình, tiềm lực của chúng thực không thể xem nhẹ được. Xã hội đen giờ đã bước đầu chính thức hình thành, chỉ cần nắm chắc thời cơ thì phát triển mạnh mẽ hay chưa chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Đổng Thanh Sơn đang dương dương tự đắc với màn diễn thuyết vừa rồi của mình, thì đột nhiên thấy có người vỗ vỗ vai mình.
-Này, tránh ra, lão tử đang bận.
Đổng Thanh Sơn không quay đầu lại nói.
-Thanh Sơn….
Một tiếng gọi quen thuộc cất lên từ phía sau hắn.
Đổng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn, lập tức vui vẻ nói:
-Đại ca, sao huynh lại đến đây?
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu cười nói:
-Ta ở ngay gần đây tình cờ ngang qua thì thấy đệ ở trong này. Thê nào, đây đều là tiểu đệ của đệ sao?
Đổng Thanh Sơn ngượng ngùng gật đầu, rồi quay đầu nhìn đám thuộc hạ nói:
-Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau chào lão đại đi.
-Lão đại…
Cả gần hai chục tên thanh niên nhất loạt cất lời chào.
Lâm Vãn Vinh túa hết mồ hôi khắp người, hắc, ta biến thành đầu sỏ của bọn này từ khi nào vậy?
Đổng Thanh Sơn lại không hề để ý gì đến điều đấy, thấy Lâm Vãn Vinh đến đúng lúc, hắn vô cùng phấn khởi, giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh nói:
-Lão đại, huynh đến thật đúng lúc, chờ một lúc nữa rồi xem bọn đệ cho bọn Lý Nhị Cẩu một trận.
-Lý Nhị Cẩu?
Lâm Vãn Vinh chẳng biết tên đó là kẻ nào liền nhắc lại một lần, một tên tiểu tử mập mập mặt trắng đang cười bên cạnh liên nói xen vào:
-Chính là Lý Nhị Cẩu trong tạp tử môn hỗn ở thành nam này, dưới tay hắn có đến hai ba chục đàn em, phách lối ngang tàn, tội ác vô kể, bọn đệ hẹn chúng hôm nay đấu sức ở ngoại thành, bên nào thánh thì địa bàn thành nam này sẽ thuộc về bên đó.
Ồ, khai chiến nhanh đến vậy sao? Lâm Vãn Vinh vã hết mồ hôi trán, vừa hôm qua mới dạy tên Đổng Thanh Sơn này phải biết phạm tội có tổ chức, hôm nay hắn đã tập hợp được cả một đội thế này rồi.
Tên béo mập lại nói tiếp:
-Lão đại, đệ sớm đã nghe Thanh Sơn huynh kể về huynh rất nhiều, nghe nói huynh anh minh thân vũ, anh hùng cái thế, tin chắc rằng dưới sự lãnh đạo của huynh thì chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành bá nghiệp, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ.
Lâm Vãn Vinh lúc này mới dở khóc dở cười, vô tình chính hắn lại bị bọn cổ hoặc tử này lôi vào cuộc và tôn làm lão đại, chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.
Nhưng nói đến cùng thì Đổng Thanh Sơn có được như ngày hôm nay là phần lớn do hắn may mắn được Lâm Vãn Vinh chỉ giáo cho nhiều, đến giờ không oán được ai nữa, có trách thì trách chính bản thân mình đã dại dột ngay từ đầu mà thôi.
Nói thêm vài câu nữa mới biết tên mập này tên là Lý Bắc Đẩu, là tên biết đánh nhau nhất sau Đổng Thanh Sơn, thực ra Lâm Vãn Vinh cũng nghe Đổng Thanh Sơn nhắc đến hắn vài lần trước kia rồi.
Bang phái còn chưa lập được, đã đòi đánh nhau với người ta rồi, nếu là người thông minh như Lâm Vãn Vinh thì ắt hẳn hắn không bao giờ làm như vậy rồi. Nhưng Đổng Thanh Sơn thì lại khác, hắn trẻ khỏe, có máu me, lại tiếp thu được những lý luận mới nhất, khắp người hừng hực khí thế như muốn thiêu đốt tất cả.
Lâm Vãn Vinh lại thở dài một tiếng, đâm lao thì đành phải theo lao thôi, dù sao thì bọn chúng cũng là mầm mống của một bang hội rồi, chỉ có thể thắng chứ không thể bại được.
Hắn cẩn thận đánh giá tình hình và thực lực của các tiểu đệ dưới tay Đổng Thanh Sơn, tuy bọn chúng đều là những kẻ lớn lên trong nghèo khổ rách nát nhưng ánh mắt kẻ nào cũng sáng và nhanh, rõ ràng là những kẻ đã từng quen đánh nhau và không bao giờ chịu để kẻ khác ăn hϊếp mình cả, Lâm Vãn Vinh nhờ đó mà cũng yên tâm thêm được chút.
Thời gian hẹn đấu của Đổng Thanh Sơn và Lý Nhị Cẩu sắp đến rồi, tuy Lâm Vãn Vinh đã dặn dò Đổng Thanh Sơn kỹ lưỡng rồi nhưng nghĩ đến những lo lắng của Đổng Xảo Xảo thì hắn lại sợ Đổng Thanh Sơn quá mạo hiểm mà xảy ra chuyện gì bất trắc nên đành theo hắn ra hẳn ngoài thành.
Thành nam là một vùng rất rộng lớn, hoa màu tươi tốt, cây cối rậm rạp, đúng là một nơi tuyệt vời cho các bang phái tranh giành đấu đá, gϊếŧ người diệt khẩu.
Đổng Thanh Sơn vốn đã quan sát địa hình vùng lân cận từ sớm rồi, dẫn trước đại ca và các tiểu đệ, phi thân vào trong, rồi tiến vào một bụi cây rậm rạp.
Bụi cây này rất lớn, cả hơn hai chục người trốn trong đó cũng không cảm thấy có gì là chật chội cả.
Những thực vật ở đây trông như cây nhưng lại không phải là cây, chúng chỉ cao đến nửa người, lá đã bắt đầu khô héo, một mùi hương quen thuộc từ trong khóm lá đó luồn vào trong mũi Lâm Vãn Vinh khiến hắn khẽ run mình một cái.
Lâm Vãn Vinh ngửi mùi hương đó, nhưng nhất thời hắn không thể nhớ chính xác được là mùi hương của cái gì. Hắn lấy tay miết miết lên trên mặt lá, hơi khô ráp một chút, mùi hương có chút gì đó như xộc lên người.
Đây rốt cuộc là cái gì vậy? Lâm Vãn Vinh nhíu mày nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn là hắn đã từng gặp cái này rồi.
-Đại ca, huynh có sợ không?
Đổng Thanh Sơn đứng bên cạnh hỏi Lâm Vãn Vinh. Tuy hắn đánh nhau không ít lần rồi nhưng hắn lại quá trẻ, đây lại là lần đầu tiên hắn đánh hội với một qui mô rõ ràng như thế này, nếu nói không run chút nào thì chỉ là nói khoác.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu nói:
-Lần đầu cũng có chút sợ hãi, nhưng sau lâu dần thành quen. Đúng rồi, Thanh Sơn, đây là loại lá gì vậy, đệ có biết không?
Hắn nhặt một chiếc lá lên hỏi Thanh Sơn.
Thanh Sơn gãi gãi đầu ngượng ngùng nói:
-Đệ cũng không biết đây là cái gì nữa, nhưng ở đây có rất nhiều, đều là mọc hoang cả, bọn đệ nếu có thời gian còn nhặt lấy phơi khô để đốt lửa nữa, nhưng mùi của nó rất nồng.
Lâm Vãn Vinh đang định cất lời thì đột nhiên nghe thấy một loạt những tiếng bước chân rầm rấp tiến dần đến. kể từ sau khi bị Ngụy lão nhân truyền vào đầu thì thính lực của hắn trở nên cực nhạy.
-Có người đến rồi.
Lâm Vãn Vinh nói nhỏ.
Đổng Thanh Sơn chợt biến sắc mặt lo lắng, sau đó lập tức vung tay lên, trong đám cây nhanh chónh im lặng.
Một bóng người vạm vỡ từ xa tiến lại gần, phía sau vẫn còn có thêm hai ba chục người khác nữa, bọn chúng mỗi kẻ một phách, đi đứng nghênh ngang, vừa nhìn đã biết ngay là những tên chuyên hoành hành phá phách ngang ngược rồi.
-Tên đi trước chính là Lý Nhị Cẩu đấy.
Đổng Thanh Sơn nói thầm vào tai Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
-Thanh Sơn, đệ định làm thế nào đây?
-Cứ đi ra, cùng với bọn chúng giảng giải rõ ràng rồi khai chiến.
Đổng Thanh Sơn mạnh mồm đại nghĩa nói.
"Giảng giải cái rắm à." Lâm Vãn Vinh thầm thấy buồn cười trong lòng, vỗ vỗ đầu Thanh Sơn rồi nói:
-Đợi một lát nữa cứ bảo các tiểu đệ nghe theo lời chỉ huy của ta, khi nào ta xông ra thì đồng loạt theo cùng hết. không kẻ nào được nói gì cả, cứ thấy người là đánh cho ta, có bao nhiêu sức thì dùng bấy nhiêu sức, đánh cho chúng khóc cha gọi mẹ lên, không kẻ nào được dừng lại cả.
-Đại ca, ý của huynh là, chúng ta không cần nói năng gì cả sao?
Đổng Thanh Sơn vốn vẫn hừng hực nghĩa khí, muốn đánh một trận quang minh chính đại, bây giờ lại bỗng dưng bị Lâm Vãn Vinh phá vỡ giấc mộng đẹp một cách không hề thương tiếc. Nhưng hắn cũng không phải là kẻ quá đần độn, ý định ban đầu vừa bị đứt đoạn lập tức linh hoạt lại ngay.
-Nói chuyện? đệ tưởng là đệ đang đi thi đấu võ thuật đấy hả, tiểu huynh đệ?
Chúng ta đây là xã hội đen hỗn loạn, cái giá phải trả là máu của chính mình, trong trận chiến này, kẻ nhanh tay hơn thì kẻ đấy được quyền sống tiếp, thế thôi.
Đổng Thanh Sơn lập tức hiểu rõ vấn đề, ánh mắt hắn chợt lóe lên những tia nhìn hung ác:
-Phải, đại ca, chúng ta đang đi tranh cướp địa bàn, cần gì phải quang minh chính đại cái gì chứ. Kẻ thắng được làm vua, kẻ thua làm giặc.
Lâm Vãn Vinh gật đầu hài lòng, sau đó bảo Lý Bắc Đầu phía dưới truyền lời khắp lượt huynh đệ trong hội.
Lại đợi thêm một lát nữa, thấy đám người đó đã đến gần rồi, Lý Nhị Cẩu nói oang oang:
-Tên tiểu tử Đổng Thanh Sơn ở đâu, tại sao vẫn còn chưa đến đây? Đợi một lát nữa rồi ta sẽ cẩn thận thu dọn sạch cái thứ như nhà ngươi.
Bọn chúng là một bang lớn trong thành nam, căn bản chúng chẳng coi Đổng Thanh Sơn là cái gì đáng lo ngại, trước khi hành sự cũng chẳng thèm cẩn trọng chút gì, chỉ vênh vênh váo váo đến luôn chỗ hẹn.
Lâm Vãn Vinh nắm chắc thanh gậy sắt trong tay, chậm rãi di động từ từ.
Trưa nay hắn vốn đã uống khá nhiều rượu, tinh thần giờ cũng không còn thực sự tỉnh táo cho lắm, lại tụ tập cùng đám hoặc tử này, bất giác cảm thấy như mình được trẻ ra đến vài tuổi, một luồng nhiệt huyết hừng hực dâng lên, hắn hướng đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn về phía Lý Nhị Cẩu.
Đợi cho Lý Nhị Cẩu tiến đến khu vực đánh nhau thì Lâm Vãn Vinh bất ngờ đứng dậy, mạnh mẽ tiến về trước vài bước, rồi nắm chắc gậy sắt xông lên, máu hưng phấn trong người dồn hết lên các huyết mạch khiến tay hắn cũng đỏ gằn hết lên.
Trời ạ, thật không ngờ lão đại còn hung mãnh hơn cả ta nữa kìa, Đổng Thanh Sơn đứng sau lưng Lâm Vãn Vinh, thấy đại ca mình nhanh nhẹn xong lên, xem tốc độ của huynh ấy còn nhanh hơn bản thân minh không ít.
Đổng Thanh Sơn khẽ gầm lên một tiếng, cầm thiết côn vội chạy lên, giống như bước nhảy của một con chích báo tử.
Những tên tiểu đệ phía sau vốn máu nóng đã sôi trào từ lâu thấy vậy cũng lũ lượt cầm khảm đao, thiết bổng, mộc côn xông lên sau Đổng Thanh Sơn và Lý Bắc Đẩu. Bọn chúng kẻ nào kể nấy máu mắt đỏ ngầu, chẳng nói chẳng rằng, cứ thấy người là đánh tới tấp.
Lý Nhị Cẩu đứng gần Lâm Vãn Vinh nhất, hắn vẫn đứng ngẩn người nhìn một tên trông mặt mũi khỏe mạnh, da màu tiểu mạch đang cầm thiết bổng xông về phía mình, mấy tên đệ tử cũng không đủ sức ngăn hắn lại. Tên tiểu tử này rốt cuộc từ đâu đến đây? Vẻ mặt đau khổ thâm thù đại hận đến vậy, lẽ nào đứa con gái tối hôm qua ta ra tay chính là em gái hắn?
Thừa dịp ngươi loạn, xin ngươi một mạng luôn. Nhân lúc Lý Nhị Cẩu ngẩn người ra, Lâm Vãn Vinh nhanh như cắt xông lên trước, lấy thiếc bảng giáng một đòn chí mạng vào đầu Lý Nhị Cẩu.
Ngụy lão nhân tuy không thành công lắm trong việc " quán đính" nhưng công lực lần ấy cũng không thể xem thường được. Lâm Vãn Vinh không những hành động mau lẹ hơn rất nhiều mà sức mạnh của hắn cũng tăng lên không ít.
Lý Nhị Cẩu cũng là kẻ chuyên đánh nhau nhưng lần này một phần do quá bất ngờ, một phần so sức mạnh của Lâm Vãn Vinh cũng khá hưu hãn nên hắn không né kịp cú đòn hiểm đó. Cú đánh của Lâm Vãn Vinh nhằm chính giữa đầu Lý Nhị Cẩu, khiến hắn lập tức ngất tại đương trường.
Nhìn vũng máu đỏ lòm vẫn đang loáng ra, Lâm Vãn Vinh bất giác có một kɧoáı ©ảʍ khó diễn tả thành lời, hắn nhẹ nhàng liếʍ liếʍ môi rồi hằn hằn giáng thêm một đòn chí tử xuống nữa.
Lý Nhị Cẩu chỉ kịp hừ một tiếng rồi từ từ ngã gục xuống, ánh mắt toát lên vẻ kinh hoàng không tin được.
Một tên thuộc hạ của Lý Nhị Cẩu thấy lão đại ngã xuống liền vung mộc bổng lên nhằm thẳng Lâm Vãn Vinh mà lao tới giáng một đòn mạnh vào lưng hắn.
Lâm Vãn Vinh kêu lên một tiếng đau đớn, một vệt hằn lớn trên lưng hắn nhưng hắn không hề ngã gục.
Hắn vung một đòn trả đũa vào chính giữa mặt tên thuộc hạ kia, cảm giác đau đớn như phát hỏa trên lưng khiến hắn bỗng nhiên có một loại kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái đến khó hiểu.
Đổng Thanh Sơn vội chạy đến nơi, đạp thêm một gậy nữa cho tên Lý Nhị Cẩu đã ngã gục dưới đất.
Lâm Vãn Vinh nhìn Lý Nhị Cẩu, hắn biế cho dù tên tiểu tử này có may mắn sống sót thì cũng chỉ nằm liệt giường cả đời mà thôi.
Kết quả trận đấu này thì khỏi phải nói, đương nhiên Đổng Thanh Sơn đại thắng dễ dàng. Lâm Vãn Vinh tuy đánh qua không biết bao nhiêu trận nhưng đó chỉ là việc trước đại học mà thôi. Sau khi lên đại học, nếu dùng cách nói hiện đại thì mọi người đều dã văn minh hơn rồi, nên không còn có cơ hội cho hắn đánh nhau nữa, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Đến thế giới này, hắn hoàn toàn không có chút gì trói buộc cả, hôm nay có được cơ hội chiến một trận thoải mái đến vậy, hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu, những khổ muộn khi đến thế giới này trong phút chốc tiêu tan hết cả.
Các tiểu đệ dưới tay Đổng Thanh Sơn có thể tận mắt chứng kiến Lâm Vãn Vinh ra tay ngoan độc và mạnh mẽ đến vậy thì hết thảy đều vô cùng kính phục hắn.
-Ái chà…
Lâm Vãn Vinh vừa ngồi xuống mới cảm thấy vết thương trên lưng nóng hừng hực như bị đốt lửa, tên tiểu tử kia ra tay cũng được lắm. Trong lòng Lâm Vãn Vinh lửa hận ngùn ngùn, nhưng hắn hồn nhiên quên chính mình đã đánh cho lão đại của tên kia đến đần độn đi.
-Không phải lo đâu, tối về để sư tỷ của đệ xoa cho một lúc là đỡ ngay thôi, mỗi lần đệ bị thương về tỷ ấy đều xoa giúp đệ.
Đổng Thanh Sơn cười lớn nói. Hắn chẳng bị thương phát nào, vì tuy là có đến hai ba chục tên địch nhưng ngay từ đầu Lâm Vãn Vinh đã đánh gục tên đầu sỏ nên trận đánh nhanh chóng thắng lợi.
-Lão đại , huynh đánh hay thật đấy..
Lý Bắc Đẩu bị ngã một phát khá mạnh, quần bị rách một lỗ nhưng đã nhanh nhảu đến trước Lâm Vãn Vinh khen ngợi rối rít.
Lâm Vãn Vinh cắn răng nói:
-Thanh Sơn, Bắc Đẩu, các đệ hãy nhớ rõ, đã đi theo con đường này thì không có đường nào quay lại nữa đâu. Chỉ có càng ác, càng lỳ càng ghê hơn kẻ khác thì mới có thể dẫn đầu được thôi.
-Đại ca, đệ hiểu rồi.
Hai tên đều gật đầu nói:
-Đúng rồi, đại ca có còn phải đến tiêu gia nữa không vậy?
Bọn chúng không nhắc đến thì có kẽ Lâm Vãn Vinh cũng quên béng mất chuyện đó rồi, hắn vội hét lớn:
-Không xong rồi.
Hắn quên hết đau đớn, vùng dậy chạy như bay, Đổng Thanh Sơn chỉ nghe tiếng hắn vang lại từ xa:
-Chỉnh đốn tốt đội ngũ, tối nay tập hợp…