Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 60: Làm "công" rất tốt...

Đây là lần đầu tiên Dạ Ngưng có cảm giác một luồng gió lạnh quét qua lưng, thân mình cứng đờ tại chỗ, như thể muốn động cũng không cử động được.

“Vũ Hàm……” Kỳ thật nàng đặc biệt muốn nói, em yêu, đừng làm loạn, đứng đắn chút coi, nhưng mà vừa nhìn ánh mắt cười như không cười kia của Tiếu Vũ Hàm, mọi lời muốn nói đều bị nuốt ngược trở vào bụng. Tiếu Vũ Hàm ôm cánh tay, mím môi nhìn Dạ Ngưng, nở nụ cười được coi là “thiện lương”.

“Sao, Ngưng?”

“……” Đây chính là xưng hô thân thiết của Tiếu Vũ Hàm dành cho Dạ Ngưng trong giấc mộng của nàng mà! Nhưng vì cái gì hiện tại nghe được lại giống như đòi mạng vậy!

Nhìn Dạ Ngưng đứng lặng tại chỗ không nói lời nào, khóe môi Tiếu Vũ Hàm khẽ cong, nhẹ nhàng cười, buông cánh tay, tiến lên phía trước.

“A……” Thân mình theo Tiếu Vũ Hàm từng bước tới gần không ngừng lùi lại phía sau, thẳng đến khi bị cô rất khí phách áp lên bức tường mới được lau sạch sẽ, thế này Dạ Ngưng mới không thể không ngẩng đầu đối mặt với cô, vừa nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý cười như nắm trong tay hết thảy kia của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng dùng sức nuốt nước miếng.

Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nàng: “Thật đúng là nhìn không ra nha, tiểu bạch kiểm xác thực rất được hoan nghênh.”

“Ha ha, chỗ nào chứ…” Dạ Ngưng cười gượng, ánh mắt mang theo một tia cảnh giác, loại tình thế lúc này đối với nàng mà nói thực rất không ổn, không thể động đậy được mặc cho người đùa giỡn.

Tiếu Vũ Hàm lấy ngón tay dịu dàng lướt qua hai má Dạ Ngưng, dần dần trượt xuống, nắm lấy cằm nàng.

“Uhm…” Dạ Ngưng bị bắt ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, vẻ mặt hoảng sợ.

Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng liền bật cười thành tiếng: “Được rồi đó, em giả bộ cái gì? Còn định giống hồi trước, ước gì tôi khi dễ em phải không?”

“……” Một câu vạch trần Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bĩu môi nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Thực vô nghĩa, một chút tình cảm cũng không có.”

“Tình cảm cái gì?” Tiếu Vũ Hàm nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, nhóc con này, trong óc toàn chứa cái gì vậy chứ? Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm nhìn mặt liền đỏ bừng, có chút chột dạ ngoảnh đầu sang một bên.

Nhìn bộ dáng này của nàng, Tiếu Vũ Hàm đắc ý cười cười, vươn hai tay, ôm lấy cằm của nàng: “Như thế nào, chê tôi già hả?”

Dạ Ngưng bĩu môi nhíu mày than thở: “Đúng vậy!”

“Ồ ~” Tiếu Vũ Hàm có chút đăm chiêu cười cười, Dạ Ngưng nghe mà giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, trông thấy khóe môi cô cong lên, lại rùng mình một cái, xong rồi…

Phía sau chợt lạnh, Dạ Ngưng bị áp thật mạnh lên tường, rất nhanh, đôi môi bị cắn xé xâm phạm, chiếc lưỡi nho nhỏ cũng đồng thời chui vào miệng…

Dạ Ngưng lập tức bị hôn đến mờ mịt, mơ mơ màng màng bị Tiếu Vũ Hàm đè lên, trong não rất cả đều là suy nghĩ đầy kinh ngạc, kĩ thuật hôn của Vũ Hàm sao lại tiến bộ nhiều như vậy…

Á……Đáng giận, dĩ nhiên còn bóp ngực mình! Không phải chê bé sao? Còn chạm!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà sau khi trải qua một loạt động tác của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng liền hoàn toàn mềm nhũn, hai tay vô lực khoác lên người Tiếu Vũ Hàm, để mặc cô xâm phạm.

Tiếu Vũ Hàm rất chăm chú hôn Dạ Ngưng, nhấm nháp hương vị ngọt ngào nơi miệng nàng, dưới đáy lòng thầm cảm thán, thật đúng là trẻ con mà, trời lạnh như thế này còn ăn kem, vị chocolate, ăn nhiều thế có thể sẽ béo lên không?

Béo, cũng muốn “ăn” sạch sẽ…

Nghĩ tới lời Mạch Mạt dặn dò trước khi đi, bàn tay Tiếu Vũ Hàm chậm rãi dịch xuống dưới, từ cổ Dạ Ngưng, trượt xuống một chút, ngón tay lạnh lẽo sờ đến chỗ nào, chỗ ấy lại truyền đến từng dòng nước ấm tê dại.

Đến khi hoàn toàn nắm trọn bầu ngực Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm khẽ cảm thán, ừ, thật sự đủ nhỏ mà.

Vuốt ve không chút kỹ xảo gì, lại khiến cho Dạ Ngưng chưa bao giờ từng chịu qua đối đãi như vậy phải gắt gao cắn chặt môi.

Đáng ghét mà, học với ai chứ! Là ai? Là ai dạy hỏng cô Tiếu đơn thuần tốt đẹp của ta!

“Ưm……” Dường như nhận ra nàng thất thần, Tiếu Vũ Hàm dùng sức xoa nắn khối tròn mềm mại trong tay, Dạ Ngưng rên nhẹ một tiếng, mặt đỏ bừng lên.

“Thật đúng là nhạy cảm –” Tiếu Vũ Hàm sâu kín nói, thuận thế hôn lên tai Dạ Ngưng.

“Uhm…cô…ai dạy cho cô…a…” Lời kế tiếp đã bị chôn vùi trong từng nụ hôn tinh tế của Tiếu Vũ Hàm, kỳ thật lúc đi Mạch Mạt cũng không nói gì, chỉ ám chỉ Tiếu Vũ Hàm ít nhiều cũng nên chèn ép nhuệ khí của tiểu quỷ kia một chút, đừng để cho nàng vô pháp vô thiên như vậy nữa. Tiếu Vũ Hàm nói gì nghe nấy, phương pháp thủ đoạn đang dùng đều là do Dạ Ngưng dạy cả, không nghĩ tới thu hoạch lại lớn như vậy.

Theo nụ hôn môi làm sâu sắc, thân mình Dạ Ngưng bắt đầu nóng lên, hai chân không tự giác co lại, kẹp lấy chân Tiếu Vũ Hàm.

“Kẹp lấy tôi làm cái gì?” Tiếu Vũ Hàm hôn cho đã lại vẫn còn có tâm tình nhàn rỗi để hỏi, mặt Dạ Ngưng lập tức đỏ bừng, thân thể càng nóng bừng.

Vũ Hàm, cô làm gì thế? Tại sao lại dùng từ “kẹp”? Bắt nạt người ta mà!!!

Tiếu Vũ Hàm thở hổn hển nhìn biểu tình xấu hổ vô cùng của Dạ Ngưng, hơi ngẩn người, bật cười thành tiếng. Mệt nàng có thể nghĩ được, xem ra Dạ Ngưng là tha thiết ước mơ lại tưởng bị từ chối đây mà!

Chặn lại đôi môi không an phận của nàng, Tiếu Vũ Hàm tiếp tục nhấm nháp Dạ Ngưng, một khắc này cô mới phát hiện ra chỗ tốt của việc chủ động, mặc dù hơi phí sức, nhưng nói chung là sẽ không giống một bên bị “áp” kia, nghe lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ cho dù tức giận cũng không làm gì được, làm sao giống lúc này……

Trên người Dạ Ngưng có hương vị nhàn nhạt của cây cỏ, Tiếu Vũ Hàm hôn lên cổ nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên.

Thật đáng giận!

Dạ Ngưng cắn môi cố gắng chịu đựng, toàn thân khống chế không được mà khẽ run rẩy, có chút không chịu nổi màn kɧıêυ ҡɧí©ɧ khó nhịn này.

“Hai chú ong mật nhỏ a, bay đến trong bụi hoa là lá la –”

Hai người đang hôn đến mê mẩn lại bị tiếng chuông điện thoại cực đại trong tay Dạ Ngưng dọa cho đồng loạt sợ hãi, Tiếu Vũ Hàm mặt ửng đỏ nghiêm nghị nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng cũng bực bội nhìn cô, trong mắt đầy ảo não.

Ai hả, ai hả, ai hả!!!

“Này này này, ai đấy hả!”

Dạ Ngưng không kiên nhẫn gào thét, người đầu dây bên kia im lặng ba giây, nhẹ giọng nói: “Có lòng nhắc nhở: Sáng mai toàn ban đi chơi thu, yêu cầu mọi thứ đều tự mang, đúng tám giờ, hy vọng lớp trưởng đại nhân không nên mải vui đùa mà quên mất, mặt khác, thỉnh đem yêu cầu đồng dạng chuyển cho đại nhân dẫn đầu chúng ta, cô Tiếu.”

Có lòng nhắc nhở xong, lão Đại liền cúp điện thoại, Dạ Ngưng nắm di động ngẩn người cả nửa ngày, Tiếu Vũ Hàm cũng hơi có phần ngượng ngùng.

“Còn thất thần làm gì? Đi thôi, đi siêu thị!” Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng ngẩn người kia của Dạ Ngưng liền có chút buồn cười, Dạ Ngưng lấy lại tinh thần, ủy khuất nhìn cô.

Tiếu Vũ Hàm vừa nhìn liền biết nàng nghĩ gì, mấp máy môi, xoay người, đi ra ngoài.

“A, vậy lần sau…” Dạ Ngưng đuổi theo sau hỏi, Tiếu Vũ Hàm cũng không nói gì, bước nhanh đi ra ngoài, cúi đầu thay giày xong, nhìn Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng nhìn cô bĩu môi, lời muốn hỏi cũng không nói được ra lời, chờ nàng thay giày xong đứng thẳng người lên thì thấy Tiếu Vũ Hàm cầm chìa khóa, mỉm cười nhìn mình.

Trong lúc nhất thời, trái tim như vọt lên đến cổ họng…

“Đây là…” Dạ Ngưng có chút kích động nhìn chìa khóa, cho mình sao? Chìa khóa là đại biểu cho cái gì, không cần phải nói nàng cũng biết, Vũ Hàm thật sự sẽ cho nàng sao?

Đem chìa khóa đưa cho Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm cười nói: “Hỏi cái gì? Đương nhiên là cho em.”

“Em –” Dạ Ngưng kích động đến nỗi nói năng có chút lộn xộng, Tiếu Vũ Hàm cười cười, đưa tay vuốt ve mái tóc nàng: “Ngốc, tương lai của tôi, toàn bộ đều có em, chìa khóa như thế nào em lại không có được.”

Một câu lại làm cho mắt Dạ Ngưng đỏ lên, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng lắc đầu: “Như thế nào mà qua một thời gian lại cảm giác em như thể cái túi nước vậy, thích khóc như thế chứ.”

……

Hắc tuyến bay qua đầy đầu, Dạ Ngưng không nói gì nhìn Tiếu Vũ Hàm, không phải chứ? Đại nhân, không phải chứ? Cô nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao!

“Nhìn cái gì? Mau đi nhanh đi!” Tiếu Vũ Hàm lên tiếng, Dạ Ngưng làm sao còn dám cùng cô mắt to trừng mắt nhỏ nữa, xoay người đi giày xong xuôi, theo cô đi ra ngoài.

Sắc trời có chút lạnh, dọc theo đường đi cũng không có nhiều người, hai người vừa đi vừa trò chuyện không đến mười phút đã đến nơi. Vào siêu thị, đẩy xe đẩy, Tiếu Vũ Hàm kéo cánh tay Dạ Ngưng, có chút lặng người nhìn nàng.

“Làm sao vậy?” Dạ Ngưng kỳ quái nhìn Tiếu Vũ Hàm, không rõ cô làm sao.

“Không có gì.” Tiếu Vũ Hàm lảng tránh lắc đầu, một cỗ chua xót quay cuồng trào dâng trong đáy lòng, Dạ Ngưng, em biết không? Mọi thứ ngày hôm nay, tôi đã từng diễn đi diễn lại trong đầu mình cả trăm ngàn lần, đều là hư ảo, hết thảy từng có đều là ảo tưởng, không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới nó lại sẽ trở thành hiện thực.

“Mua một con gà quay đi.” Vừa nhìn thấy thịt, Dạ Ngưng liền không chịu di chuyển.

“Mua cái gì có thể mang được ấy, em mua cái đó thì ăn thế nào?” Tiếu Vũ Hàm vươn tay lấy bánh bao lúa mạch, Dạ Ngưng thấy cô như vậy liền chu miệng, cái gì chứ, người khác nhau quả nhiên không giống nhau, như thế nào lại mua toàn đồ người già mua thế.

Đi dạo một hồi, mua linh tinh cũng không ít, Dạ Ngưng dường như nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Đúng rồi, Vũ Hàm, hôm qua thấy cô gọi điện cả đêm, cho ai vậy?”

Dạ Ngưng tận lực khiến cho mình có thể tâm bình khí hòa, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền mang theo nồng đậm vị ghen tuông. Tiếu Vũ Hàm nghe xong cười cười, vươn tay vuốt ve mái tóc nàng: “Là chị họ.”

“À.” Dạ Ngưng thở dài một hơi, chị họ, là chị họ thì tốt rồi.

“Chuyện gì thế?” Vì chứng minh bản thân chỉ là tò mò cuộc điện thoại này chứ không phải ghen, Dạ Ngưng giấu đầu lòi đuôi hỏi, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, mím môi cười: “Không có gì, cô ấy ở Mỹ học lên tiếp vài năm, gần đây mới về nước, yêu thích cuộc sống trong trường, cũng giống tôi muốn làm giáo sư, không muốn vào công ty làm.”

Dạ Ngưng nghe xong gật đầu, tưởng tượng thấy bộ dáng chị họ Tiếu Vũ Hàm, cười hớn hở: “Chị họ của cô chắc chắn rất xinh đẹp rồi, a, đúng rồi, em còn không biết tên là gì nữa? Ách…người đó, có sẽ chấp nhận chúng ta không?”

Câu tiếp theo Dạ Ngưng nói có chút cẩn thận, Tiếu Vũ Hàm nghe xong mà đau lòng, cô vẫn không nỡ để cho Dạ Ngưng phải chịu ủy khuất dù chỉ một chút, đã quen với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của nàng, bộ dáng cẩn trọng như vậy thoạt nhìn khiến lòng rất đau. Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lát, như là suy nghĩ cái gì, thở dài thật dài: “Sẽ, cho dù tất cả mọi người không đồng ý, cô ấy cũng sẽ đồng ý. Cô ấy có thể xem như là người hiểu rõ tôi nhất…Phải rồi, cô ấy tên Lâm Nhược Nhiên, chờ khi gặp mặt rồi, em cứ gọi chị Lâm là được.”

_Hết chương 60_