Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 37: Em hiểu...

Mạch Mạt vốn không tin lời Dạ Ngưng nói, nhưng có một câu gọi là “quan tâm quá hóa loạn”, hơn nữa trùng hợp là người cô tin tưởng nhất cũng ở ngay tại hiện trường. Mắt Mạch Mạt trợn to, nhìn chằm chằm dép tông trong lòng Dạ Ngưng thật lâu, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi xoay người, cô lại nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm.

Cô Tiếu vẫn cúi đầu như trước, chỉ có điều thân mình càng run rẩy mãnh liệt hơn, hai nắm tay siết chặt, như thể đang cực lực áp chế cảm xúc gì, trái tim Mạch Mạt tựa như bị đâm thủng một lỗ, cắn răng tiến lên vài bước, một tay túm lấy Dạ Ngưng từ dưới đất xách lên: “Cô ấy, người đâu?”

Thanh âm ức chế không được mà run run, thậm chí ánh mắt cũng rét lạnh đến khiến cho người ta sợ hãi, Dạ Ngưng nhìn gương mặt khủng bố của cô Mạch, rùng mình một cái.

“Đâm, bị đâm bay đi rồi.”

Đánh chết cũng không thể nói thật, Dạ Ngưng biết nếu lúc này mình sơ sẩy nói ra sự thật thì có khi chính nàng sẽ thật sự bị Mạch Mạt cho nằm dưới bánh xe.

“Máu đâu? Như thế nào lại không có máu?”

Mạch Mạt vẫn ôm một tia hy vọng, lớn tiếng vặn hỏi, không ngờ vừa nói ra, sắc mặt Dạ Ngưng liền biến đổi, nhìn cô, cơ hồ như khóc nức nở nói: “Cô Mạch, cô đừng đau lòng nữa, người đã chết rồi không thể sống lại!”

“Đừng có gở mồm!” Mạch Mạt cắn răng, thô bạo mở miệng.

Dạ Ngưng nâng tay lên, lau mặt: “Nếu không phải quá đau lòng, vậy thế nào mà ngay cả một vũng máu trên mặt đất thế kia lại cũng không nhìn thấy?”

Mạch Mạt bị lời Dạ Ngưng nói khiến cho như thể đang nằm mơ, bàn tay đang tóm lấy áo nàng chậm rãi buông ra, lui về phía sau vài bước, dụi dụi mắt, không thể tin được nhìn một màn trước mắt.

Máu…chỗ nào có máu? Chứ không phải là quá sức đau lòng nên sinh ra ảo giác sao?

Lão Đại ngồi trong xe cũng có thể nghe được rành mạch đoạn đối thoại giữa hai người, hiện giờ điều duy nhất cô nghĩ tới chính là lái xe chạy trốn. Lão Tứ thật quá lợi hại, xem chừng nếu nàng sinh ra sớm hai năm thì sao còn có chuyện Lý Hồng Chí* chứ.

“Linh Đang……” Mạch Mạt thì thào gọi khẽ, thân mình chầm chậm ngồi phịch xuống, hai tay ôm chặt lấy chính mình.

Hà Lâm Nhiên đang khom lưng dướn người ló ra ngoài xem, thấy một màn như vậy lòng liền như thể bị mèo cào, rốt cuộc nhịn không được nữa, cởi dép ở chân trái, khập khiễng từ trong rừng cây đi ra.

Mà đúng lúc này Mạch Mạt đột nhiên như thể phát điên bật dậy, mọi người còn không kịp phản ứng, cô đã vọt tới phía trước xe Santana, dùng sức đập vào cửa kính.

Á –

Lão Đại kinh hoảng, nhìn gương mặt có phần vặn vẹo méo mó của Mạch Mạt ở ngoài cửa kính, phản ứng đầu tiên chính là khóa xe lại.

Dạ Ngưng vốn đang ôm mặt giả khóc, vừa thấy Hà Lâm Nhiên đi ra liền nhảy dựng lên từ dưới đất, chạy nhanh đến bên Tiếu Vũ Hàm, nắm chặt tay cô: “Đi mau, cô Tiếu, không thì có tai nạn chết người đó.”

“……” Tiếu Vũ Hàm im lặng, xoay người, nhìn nhìn Hà Lâm Nhiên cách đó không xa, thở dài, cần gì phải làm vậy, em cho là làm thế Mạch Mạt sẽ bỏ qua cho em sao?

Gần như bị Dạ Ngưng kéo ra khỏi cửa trường học, vừa ra đến cổng lớn, Dạ Ngưng thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Cô Mạch thật đáng sợ, thật không biết chị Linh Đang coi trọng cô ý ở chỗ nào. Cuối cùng cũng chạy thoát, cuối cùng cũng thoát.”

“……” Tiếu Vũ Hàm nhướn mày, nhìn Dạ Ngưng, bộ dáng như muốn nói lại thôi.

Dạ Ngưng vừa thấy cô Tiếu như vậy liền đứng ngồi không yên, nghĩ trái nghĩ phải, nhỏ giọng nói: “Em xem ra vẫn đừng nên đi ăn lẩu thì hơn, khẳng định chị Linh Đang cuối cùng cũng sẽ bán đứng chúng ta. Cô Tiếu, ta đi ăn xa một chút, đi ăn vài món thường ngày nhé.”

Một buổi hẹn đang êm đẹp là thế lại bị phá thành như vậy, Dạ Ngưng khϊếp đảm kinh hồn mãi không khỏi buồn bực, Tiếu Vũ Hàm thấy nàng như vậy, khóe môi cong lên.

Trốn được hòa thượng nhưng cũng không trốn được miếu, nếu Mạch Mạt cứ như vậy mà bỏ qua cho Dạ Ngưng, vậy coi như nhiều năm cô quen biết Mạch Mạt là vô nghĩa rồi. Cũng tốt, với tính tình này của Dạ Ngưng thì sớm hay muộn cũng sẽ gặp rắc rối, cứ nhờ tay Mạch Mạt trừng trị nàng một phen cũng là việc nên làm.

Dạ Ngưng nhìn nét mặt Tiếu Vũ Hàm biến hóa, biết cô suy nghĩ gì, liền liếʍ liếʍ môi, an ủi: “Cô Tiếu, cô yên tâm, em không sao đâu.”

Tiếu Vũ Hàm cười khẽ, gật đầu.

Một đường đi đến quán ăn, Dạ Ngưng cũng không thôi lo lắng, thường nhìn xung quanh cảnh giác, lòng không sợ hãi không được.

Cuối cùng đến nơi, thế này trái tim mới trở lại trong ngực, cười hắc hắc, cho dù cô Mạch có bản lãng bằng trời cũng không có khả năng tìm được đến đây!

“Cô Tiếu, cô ăn gì?” Ngồi yên ổn rồi, Dạ Ngưng cầm thực đơn nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Tiếu Vũ Hàm cười lắc đầu: “Em chọn đi.”

“Đừng thế, hôm nay là em mời cô.” Dạ Ngưng không chịu, cứng rắn đem thực đơn đặt vào tay Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm thấy bộ dáng cứng đầu của nàng như thế cũng không từ chối nữa, nhận lấy.

Hai người gọi bốn món ăn, trừ thịt kho cà là món Tiếu Vũ Hàm thích nhất ra, còn lại đều là món Dạ Ngưng thích ăn, đến khi người phục vụ viết xong rồi đi, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Ngưng, liền thấy vẻ mặt nàng đầy mơ hồ, nghi hoặc nhìn mình.

“Cô Tiếu, cô……”

Tiếu Vũ Hàm đương nhiên biết nàng muốn hỏi gì, cười lắc đầu, không đáp. Từ lúc là nghiên cứu sinh năm nhất, Tiếu Vũ Hàm đã thăm dò sinh hoạt chung của Dạ Ngưng, mấy giờ rời giường chạy bộ, mấy giờ đến hội học sinh, thậm chí ước chừng khi nào trở về ký túc xá đều biết. Không đi hỏi thăm bất kỳ ai, có cũng chỉ là ở một bên yên lặng nhìn chăm chú. Ở căng tin, không biết bao nhiêu lần gặp thoáng qua Dạ Ngưng, nhưng trong mắt nàng hình như chỉ có đồ ăn, chưa bao giờ phát hiện ra mình dù chỉ một lần.

Dạ Ngưng cũng nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, kỳ thật trong lòng nàng có rất nhiều điều nghi hoặc, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, lời đến bên miệng lại nuốt xuống bụng, Dạ Ngưng có chút thất bại.

“Dạ Ngưng, em muốn nói gì?”

Thanh âm nhẹ nhàng của Tiếu Vũ Hàm quanh quẩn bên tai, Dạ Ngưng vội ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt cô Tiếu thực dịu dàng, như hồ nước trong, chảy vào trái tim Dạ Ngưng, xóa tan đi nỗi xấu hổ cùng bức bối trong lòng.

“Cô Tiếu.”

“Ừ.”

Tiếu Vũ Hàm gật đầu đáo lời, Dạ Ngưng mấp máy môi, nàng nhận ra, vẫn là gọi “cô Tiếu” thuận miệng hơn.

“Cô Tiếu, cô…phải, trước kia cô đã để ý em rồi?”

Kỳ thật Dạ Ngưng muốn hỏi là rốt cuộc cô Tiếu cô đã thầm mến em mấy năm rồi? Sao cái gì cũng đều biết rõ ràng vậy? Theo Dạ ngưng đánh giá thì với trình độ hiểu biết của Tiếu Vũ Hàm về nàng, nói không chừng nàng đi WC dùng mấy tờ giấy thì cô ấy cũng biết rõ ý chứ.

“Ừ, lâu rồi.” Tiếu Vũ Hàm gật đầu đáp lời, cô cũng không định giấu diếm gì với Dạ Ngưng.

“Vậy tại sao cô lại không nói cho em biết?”

Dạ Ngưng chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền cười nhẹ: “Em là nhân vật phong vân trong trường, có biết bao nhiêu người muốn làm quen với em, mà lọt được vào trong mắt em lại chỉ có vài người…”

“A…”

Dạ Ngưng bị lời Tiếu Vũ Hàm nói làm cho ngượng ngùng, quả thực, ngày thường thần kinh nàng cũng đủ lớn, nếu không phải là người nàng quen biết, thì khẳng định nàng sẽ chẳng thèm liếc mắt một cái. Nhưng mà…người như cô Tiếu, không có nhiều khả năng không phát hiện ra mới đúng…vẫn là do cô ấy che dấu quá tốt thôi.

Trong lúc hai người tán gẫn, đồ ăn đã được bưng lên, Dạ Ngưng gọi nước trà, cười với Tiếu Vũ Hàm, cầm đũa gắp một miếng cá muốn đặt vào trong bát cô Tiếu, nhưng cuối cùng bàn tay lại khựng lại giữa không trung.

Cô Tiếu có thể là người thích sạch sẽ không nhỉ?

Tiếu Vũ Hàm nhìn ra Dạ Ngưng xấu hổ, liền cười cười, cầm bát, hơi nâng lên.

Đỏ mặt, Dạ Ngưng đem thịt cá gắp cho Tiếu Vũ hàm, cúi đầu, cắn chiếc đũa có chút thẹn thùng.

Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, cười khẽ. Dạ Ngưng luôn như vậy, ngày thường luôn tỏ vẻ lá gan lớn hơn bất kì ai khác, nhưng trong lòng thực ra vẫn lo lắng bẽn lẽn không thôi.

Cúi đầu buồn bực ăn một lúc, Dạ Ngưng ngẩng đầu vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Tiếu Vũ Hàm, vài lần muốn nói lại thôi, rốt cục lại vẫn đem những lời chất chứa trong lòng từ rất lâu hỏi ra lời: “Cô Tiếu…”

“Ừ.”

Buông đôi đũa trong tay ra, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng bị cô nhìn khiến gò má có phần ửng hồng, nàng phát hiện ra chỉ cần mình vừa nói gì đó, cô Tiếu sẽ vô cùng chăm chú nhìn nàng.

“Cô ưu tú như vậy, vì sao…vì sao lại thích em.”

Lời Dạ Ngưng nói làm cho đôi mày vẫn giãn ra của Tiếu Vũ Hàm hơi nhướn lên, mím môi, nhìn nàng.

“Dạ Ngưng.”

“Dạ…”

Dạ Ngưng nhỏ giọng đáp lời, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiếp nhận lời tiếp theo cô Tiếu nói.

“Ai đã nói với em cái gì?”

Tiếu Vũ Hàm nhìn thẳng Dạ Ngưng, Dạ Ngưng khẽ rùng mình, ngẩng đầu nhìn cô.

Tại sao cái gì cô Tiếu cũng đều biết như vậy? Thực vậy, sau khi ở bên cô Tiếu, chỉ cần là người biết quan hệ giữa hai người, bất luận là cô Mạch hay chị Linh Đang hoặc lão Đại đều nói hai nàng không xứng đôi. Tuy rằng Dạ Ngưng đều lấy nguyên tắc vào tai trái liền tiến ra tai phải để đối mặt, nhưng lòng tự trọng yếu ớt cũng ít nhiều luôn bị tổn thương một ít.

Không chớp mắt nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lát, Tiếu Vũ Hàm nói với nàng, từng chữ từng chữ một thốt lên: “Dạ Ngưng, tình cảm là chuyện của hai người, lời của người khác chỉ có thể tham khảo. Tôi tin tưởng vào ánh mắt mình, trong lòng tôi em là độc nhất vô nhị.”

Độc nhất vô nhị…

Mắt Ngưng rơm rớm nước, vừa là kích động mà cũng có thể là cảm động, nàng kìm lòng không được liền vươn tay, nắm lấy tay Tiếu Vũ Hàm.

“Cô Tiếu, em…”

Những lời tiếp theo Dạ Ngưng nói không nên lời, Tiếu Vũ Hàm lại cười nhẹ, nâng tay trái trống không lên, vuốt ve mái tóc nàng: “Tôi hiểu cả mà.”

Một câu, chỉ một câu này thôi liền xua tan hết mọi lo lắng trong lòng Dạ Ngưng, tâm tình không tự giác mà tốt hẳn lên, không khí ngượng ngùng cũng đều biến mất cả đâu không thấy, Dạ Ngưng toét miệng ngớ ngẩn cười với Tiếu Vũ Hàm cả nửa ngày, rồi cúi đầu hì hục ăn cơm.

Đúng vậy, nàng cần gì phải để tâm xem người khác cảm thấy thế nào? Người nàng thích là cô Tiếu, muốn chính là trái tim của mình cô Tiếu, cần gì bận tâm chuyện người khác!

Cơm nước xong, Dạ Ngưng vẫn theo thói quen gọi người phục vụ đóng gói lại đồ thừa, nàng cười tủm tủm cầm một gói to, nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Cô Tiếu, hai ta đi một chỗ này nhé.”

Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, cười yếu ớt: “Đi cho đám chó hoang ăn?”

Dạ Ngưng buồn bực, như thế nào mà cái gì cô Tiếu cũng biết hết vậy? Không làm nữ đặc vụ thì thật lãng phí. Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng kinh ngạc của Dạ Ngưng, cười khẽ, tiến lên vài bước, nắm lấy tay nàng.

Trong nháy mắt khóe miệng cong lên, lật tay cầm lấy tay Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng quay đầu nhìn cô, chạm phải lại là đôi mắt tràn đầy ý cười kia, lòng lập tức ấm áp, Dạ Ngưng cười cười, lôi kéo Tiếu Vũ Hàm đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi, Dạ Ngưng lẩm bẩm một bài tình ca nho nhỏ, tâm tình trước nay chưa từng tốt đẹp như thế. Tiếu Vũ Hàm nghe nàng hát, trên mặt thủy chung đều lộ ý cười.

“Vừa lúc, cô Tiếu, em cho chó ăn rồi chúng ta đi dạo một lúc, em thực có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.”

Tiếu Vũ Hàm gật gật đầu, cô cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Dạ Ngưng. Cô không hy vọng Dạ Ngưng ở bên mình lại phải chịu bất kì áp lực gì, quá mức để ý tới lời người khác nói thì sẽ chỉ tổn thương tới tình cảm giữa hai người mà thôi. Chờ đợi ẩn nhẫn lâu như vậy rồi, cô quyết không để cho bất luận kẻ nào động chạm tới phân tình cảm này.

Có cô Tiếu làm bạn, Dạ Ngưng thấy tốt đẹp khỏi phải bàn, lúc đi đều ngẩng đầu ưỡn ngực. Nàng thường thường nghiêng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm sẽ luôn dịu dàng nhìn lại nàng. Dạ Ngưng hít sâu một hơi, nhe răng cười, ngay cả bầu không khí cũng thấy ngọt ngào.

Có một câu gọi là “vui quá hóa buồn”……

Vừa qua cửa trường học, Dạ Ngưng liền cứng đờ tại chỗ, nuốt nước miếng, nhìn cô Mạch cách đó không xa, còn có Hà Lâm Nhiên không biết vì cái gì, dép tông cũng bị tịch thu, chân không đứng bên cạnh đó……

_Hết chương 37_