Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 30: Tôi chờ em...

Lời Dạ Ngưng nói khiến khóe môi Tiếu Vũ Hàm cong lên, trong mắt lấp lánh ý cười.

……

Nhìn bộ dáng cô Tiếu, Dạ Ngưng cũng phản ứng lại, nháy mắt mặt liền đỏ bừng. Vừa rồi câu “Ai lại không thích?” kia quả thực hơi có nghĩa khác, có thể nói là biến thành thổ lộ, mà cũng không biết vì sao Dạ Ngưng lại cố chấp không chịu giải thích, chỉ cắn môi ngượng ngùng nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Hơi nâng tay lên, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, do dự một lát, cuối cùng vẫn bị khát vọng trong lòng điều khiển, vuốt ve mái tóc nàng.

Dạ Ngưng bị hành động của Tiếu Vũ Hàm làm cho kinh ngạc, ngơ ngác nhìn cô.

“Cô Tiếu…”

“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, nét nhu tình tràn đầy trên mặt.

“Em…”

Em thích cô…

Cuối cùng, Dạ Ngưng vẫn đem lời muốn nói nuốt vào bụng, chính nàng cũng hận mình nhu nhược, nhát gan, nhưng lại không có biện pháp gì, cô Tiếu thích người khác mất rồi.

“Cô Tiếu, vì sao cô lại không nói cho người kia?” Thật lâu, thật lâu sau, Dạ Ngưng chậm rãi mở miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm. Nàng muốn biết, có phải cô Tiếu cũng giống nàng không, bởi vì quá để mức bận tâm, bởi vì quá yêu nên không có dũng khí thổ lộ.

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, cười cười nói: “Bây giờ còn chưa phải thời điểm.”

“Vì sao?”

“Tôi đang chờ đợi, chờ người đó trở nên trưởng thành, chờ người đó có đủ dũng khí đón nhận tình yêu này, chờ đến khi người ta có thể sóng vai cùng tôi đối mặt với những thử thách cùng nghi ngờ của mọi người, chờ cô ấy ở bên tôi một đời một kiếp.”

Dạ Ngưng nghe lời Tiếu Vũ Hàm nói liền cảm giác có chỗ không thích hợp, thử thách cùng nghi ngờ của người khác? Có dũng khí? Không phải là cô Tiếu thích con gái đấy chứ?! Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ Hàm.

“Em muốn nói gì?” Tiếu Vũ Hàm chăm chú nhìn Dạ Ngưng, thản nhiên cười.

Dạ Ngưng cắn môi, dò xét nhìn cô: “Cô Tiếu, cô thích…a, người cô thích là con gái sao?”

“Phải.” Tiếu Vũ Hàm thẳng thắn đáp lời, mắt nhìn Dạ Ngưng không chớp.

Lòng Dạ Ngưng lập tức loạn cả lên, không ngờ, thực không ngờ cô Tiếu dĩ nhiên lại thích con gái, sẽ là ai? Không thể là cô Mạch được nhỉ? Nhưng cô ấy đã nói là sinh viên mà, không thể nào là…là mình chứ? Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng giật mình, nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm.

“Dạ Ngưng, tôi đang chờ cô bé đó trưởng thành, đừng khiến cho tôi đợi chờ khổ sở.”

Bên môi Tiếu Vũ Hàm xuất hiện nụ cười nhàn nhạt mà Dạ Ngưng vẫn quen thuộc trước nay, trong ánh mắt kia lại hóa thành ngàn vạn thâm tình không sao che dấu được, mà Dạ Ngưng quả thực như bị sét đánh, cả người cứng đờ tại chỗ.

Nhìn bộ dạng ngu ngốc của Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm cười cười: “Tôi về đây, ngày mai, không cho phép em muộn nữa, tôi sẽ chờ em.”

Không cho em muộn nữa……

Không được……

Đã khi nào cô Tiếu dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình đâu? Một chút bá đạo, lại ẩn chứa một chút yếu ớt, lại lập tức câu dẫn mất linh hồn nhỏ bé của Dạ Ngưng, ngơ ngác nhìn Tiếu Vũ Hàm.

“……”

Nhìn Dạ Ngưng một cái thật sâu, Tiếu Vũ Hàm xoay người, chậm rãi tiêu sái đi ra khỏi sân thể dục, lòng cũng không kiềm chế được mà run rẩy, cô…vẫn không nhịn được. Xem ra cô đã đánh giá quá cao định lực cùng sức chịu đựng của mình rồi, đúng vậy, ở trước mặt người mình yêu, ai còn có thể nhẫn nhịn được đây? Nhớ tới biểu tình ngây thơ ngu ngốc mặt đờ đẫn cả ra lúc cuối cùng của Dạ Ngưng kia, Tiếu Vũ Hàm liền bật cười thành tiếng, đồ ngốc kia, nếu còn nghe không hiểu được những gì cô nói, thì thật sự đúng là chữ cái sau hai phím A.V chuyển thế mà.

***

“Ở đằng kia kìa!”

Mấy người trong kí túc xá trở về đợi Dạ Ngưng lại thật lâu cũng không thấy nàng về, sợ nàng lại bị đả kích gì, liền cuống quít đi tìm nàng.

Đi vào sân thể dục, liền thấy Dạ Ngưng một mình ngồi giữa bãi cỏ, ngửa đầu nhìn ánh trăng, vẻ mặt đầy hưng phấn.

“Lão tứ! Mày sao thế?” Lão Đại xông lên nhìn Dạ Ngưng, vẻ mặt trầm trọng. Làm sao vậy? Không phải là bị cô Tiếu từ chối nên thần kinh tɧác ɭoạи đấy chứ?!

“Há há, lão Đại, mày nhìn cũng thực xinh quá đi.” Dạ Ngưng quay lại, nhìn lão Đại, vẻ mặt ngớ ngẩn cười cười.

Lão Nhị cùng lão Tam mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

“Mày làm sao vậy? Tao biết tao đẹp rồi, không cần mày nói!” Lão Đại vẻ mặt quan tâm nhìn Dạ Ngưng, con bé này không có việc gì đấy chứ? Thực sự đầu óc không có vấn đề đấy chứ?

“Không có gì, tao đang ngắm sao mà.” Dạ Ngưng ngây ngốc cười, giơ tay, chỉ lên bầu trời: “Nhìn, một ngôi sao thực lớn.”

Ba người ngửa đầu, cùng nhau nhìn bầu trời chỉ có mỗi màu cam nhạt của ánh trăng, hít một hơi khí lạnh.

“Không phải…lão Tứ, tao có chuyện cần phải hỏi rõ, mày mau đứng lên đi, đây là chuyện gì vậy?”

Lão Đại hoảng sợ, Dạ Ngưng cười cười, nâng tay lên, vẻ mặt thẹn thùng nhìn cô: “Kéo người ta điii~”

“……” Lão Đại không thể tin được nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lúc, vươn tay, kéo nàng đứng lên. Lão Nhị, lão Tam ở bên cạnh ai cũng không nhịn được, cười phá lên.

“Sao thế, lão Tứ, cô Tiếu bỏ rơi mày, mày liền chuyển mục tiêu, để mắt tới lão Đại của chúng ta rồi?”

Lão Nhị cười cợt hỏi, Dạ Ngưng nghe được lời của cô liền cúi đầu, mím môi cười.

“Cô Tiếu…cô Tiếu…ừ, cô Tiếu…ừ…cô Tiếu…” Dạ Ngưng vừa nói vừa vén mái tóc ra sau tai, đập vào mắt là bộ dáng thôn nữ vén tóc tư xuân, khiến cho ai nấy không khỏi sợ hãi.

Lão Nhị vẻ mặt đỏ bừng huých lão Đại, nhẹ giọng hỏi: “Nó đây là đang rêи ɾỉ* sao?”

(*rêи ɾỉ ở đây là theo nghĩa khi “ấy ấy” ý =w=)

Lão Đại trợn mắt liếc lão Nhị, mặt lại cũng có chút hồng, hắng giọng, kêu: “Lão Tứ…”

“Ha ha, sao hả?”

Rõ ràng là lão Đại gọi, Dạ Ngưng lại quay đầu nhìn về phía lão Tam, nâng tay lên, vỗ vỗ vai nàng.

“Lão Tam, chờ sáng sớm mai tao dẫn mày đi siêu thị mua trứng gà, mày muốn ăn bao nhiêu thì tao mua bấy nhiêu!”

“……”

Lần này, mọi người xem như hiểu được, cảm xúc của lão Tứ nhờ hơi rượu mà tăng lên phải không nhỉ?

“Về nhà đi, chúng ta về nhà đi.”

Dạ Ngưng cười hì hì nói xong, người nhũn ra ngả lên người lão Đại, lão Đại vẻ mặt như bị đau răng nhìn nàng, không nói gì, kéo nàng đi về phía ký túc xá.

Dọc theo đường đi, Dạ Ngưng rống lên bài Hảo hán ca, người người đi qua không ai mà không liếc mắt nhìn, ba người còn lại đều cúi đầu, nghiêng mặt, chỉ thiếu điều lấy miếng vải đen mà che mặt lại, thực dọa người mà!

Vào phòng, lão Đại đỡ Dạ Ngưng ngồi lên giường, lão Nhị, lão Tam cùng nhau vây quanh.

“Lão Tứ, nhìn mày như vậy, chuyện đã thành công?”

Lão Nhị tinh ý nhất, nhìn bộ dáng hưng phấn của Dạ Ngưng là đủ hiểu khẳng định có liên quan tới cô Tiếu.

Dạ Ngưng lắc đầu cười ngu ngốc: “Chỗ nào chứ, sao cô Tiếu lại thích tao được, chỉ là không tức giận thôi.”

Tuy nàng say, nhưng tâm lý lại rất rõ ràng, mặc kệ câu cuối cùng của cô Tiếu kia nàng có đoán đúng hay không thì quan hệ giữa hai người nhất quyết không thể nói với người khác, tuy rằng là bạn bè thân cận nhất…Không phải vì mình, mà là vì cô Tiếu.

“Haiz, làm cho bọn tao vui mừng vô ích một phen, thực chán quá mà!”

Lão Tam làm ầm lên, bọn mày thử nhìn cái bộ dáng vô dụng này của lão Tứ đi, được tha thứ liền vui vẻ đến như vậy?

Lão Đại ở một bên trầm mặc nhìn Dạ Ngưng, trong mắt có ý cười. Có những lời cho dù Dạ Ngưng không nói thì cô cũng có thể đoán được, dựa vào chính là sự ăn ý qua quen biết năm năm trời. Cô có thể cảm nhận được dụng tâm của Dạ Ngưng, đương nhiên cũng sẽ vì nàng mà giữ bí mật.

“Lão Tam, tao chuẩn bị học tập mày, bắt đầu viết tiểu thuyết.”

Thông báo bất thình lình của cô Tiếu làm cho toàn thân Dạ Ngưng đều vây ở trong trạng thái bùng nổ bay bổng, hưng phấn đến nỗi khiến đầu óc không nghe sai khiến, nghĩ đến đâu liền nói đến đó.

“Mày á? Viết cái gì?”

Lão Tam khinh bỉ nhìn Dạ Ngưng, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Sẽ không phải là vì biết trước kia cô Tiếu học khoa tiếng Trung, cho nên muốn ngụy trang mình thành tài tử để tiếp cận đấy chứ?”

“Im, mày đừng có mà nghi ngờ nữa, tao sẽ bắt đầu viết từ hôm nay!”

Lão Đại cười cười, nhìn Dạ Ngưng: “Chủ đề là gì?”

Dạ Ngưng mấp máy môi, còn nghiêm túc nhìn mọi người: “Chuyện xưa về tình yêu của Tiểu Ngư Nhi cùng Tiểu Nê Nhi*”

(* ngư: cá; nê: bùn)

“…..”

Lão Nhị vừa mới uống nước liền lập tức phun ra, ôm bụng cười, lão Đại vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

“Làm đi, vậy hôm nay mày viết chương đầu tiên đi, viết cho bọn tao nhìn xem.”

Dạ Ngưng nghe thế liền nhíu mày, phất phất tay: “Không viết chương đầu, trước tiên viết chương H đã.”

Ba người im thin thít, cuối cùng vẫn là lão Tam mở miệng hỏi: “Mày sẽ không đem mấy thứ linh tinh mày xem được viết ra đấy chứ?”

“Tất nhiên sẽ không, tao theo đuổi thẩm mỹ mà!”

Mặt Dạ Ngưng hơi ửng hồng, trong đầu tràn ngập đều là ánh mắt cười như không cười lúc cuối cùng của Tiếu Vũ Hàm, liếʍ liếʍ môi, cười tủm tỉm nhìn vài người.

“Nói với mày nhé, loại tài tử xuất khẩu thành thơ giống như tao đây, viết văn chương căn bản không cần viết nháp.”

“Thôi đi ~”

Mọi người trong phòng liền trợn mắt tập thể, Dạ Ngưng nhìn thấy liền không vui.

“Bọn mày đừng có mà thái độ nữa, ngay bây giờ tao liền cho bọn mày nghe một đoạn đầy thẩm mỹ.”

Lão Đại cầm quả táo trên bàn cắn một miếng, gật đầu.

“Vậy mày làm một đoạn đi, nhớ rõ nhé, như mày nói, thẩm mỹ!”

Dạ Ngưng nghiêm trọng gật gật đầu, nhíu nhíu mày, trầm tư thật lâu, đứng lên, học bộ dáng Tào Tử Kiến bẩy bước làm thơ, đếm ô vuông gạch men sứ trên mặt đất đi đúng bảy lần.

“Thật lâu thật lâu trước kia, lúc nữ vương nương nương vá trời, có một khối bùn rơi xuống, bùn từ bầu trời trong xanh rơi xuống mặt nước xanh trong, dừng lại trên người một chú cá đang bơi lội. Ngư nhi vì muốn giải cứu Nê nhi, sợ nó bị nước biển cuốn trôi, liền đem nó ngậm vào trong miệng, thật cẩn thận mang về nhà sau đó nhẹ nhàng phun ra, Nê nhi cảm kích nhìn ân nhân cứu mạng, ghé sát lại, nhè nhẹ cọ cọ vảy nó để tỏ vẻ cảm tạ, một lần cảm tạ không đủ thì lại một lần nữa, kết quả là, cọ a cọ a, chà a chà a, nghiêng trời lệch đất, Ngư Nê hỗn tạp, ngươi ngậm lấy ta, ta hút lấy ngươi, bên tai tiếng nước vang lên từng trận, chúng ta cùng nhau lên thiên đường…..”

_Hết chương 30_