Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 27: Lần đầu nói chuyện

Tiếu Vũ Hàm không để ý tới kháng nghị của Dạ Ngưng, cúi đầu nhìn chân nàng, còn thật sự chăm chú bôi thuốc.

Mè nheo một hồi cũng không thấy Tiếu Vũ Hàm để ý đến mình, Dạ Ngưng bĩu môi, cũng biết tự mình nói tự mình nghe thực vô nghĩa, liền không nói nữa, cúi đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Động tác dịu dàng, nét mặt ôn hòa, ánh mắt đau lòng, Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhất thời có chút thất thần.

Cô ấy chưa từng yêu ai? Đối với phương diện này thì bất cứ ai cũng đều có trực giác trời sinh, nhất là phụ nữ, Tiếu Vũ Hàm đối xử với mình, thật sự quá tốt…

Qua thật lâu, Dạ Ngưng phá vỡ im lặng, nhỏ giọng gọi: “Cô Tiếu…..”

“Ừ?” Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng liếʍ liếʍ môi, nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi: “Cô có bạn trai không?”

Lần đầu tiên, lần đầu tiên Dạ Ngưng nghiêm túc nói chuyện với Tiếu Vũ Hàm như thế, Tiếu Vũ Hàm chớp chớp mắt nhìn nàng, nét mày ẩn hiện ý cười.

“Em hỏi chuyện này làm gì?”

“…..”

Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm làm cho nghẹn họng, mặt hơi hồng lên, mà Tiếu Vũ Hàm dường như không chịu buông tha, lại vẫn ngẩng đầu nhìn nàng như cũ, trong ánh mắt đầy vẻ chế nhạo mà nàng đã rất quen thuộc.

Cúi đầu xuống, Dạ Ngưng không dám đối diện với Tiếu Vũ Hàm: “Em chỉ muốn hỏi một chút thôi, trong khoa chúng ta có không ít nam sinh muốn hỏi han em về tình hình của cô Tiếu. Cô vừa xinh đẹp, lại dịu dàng, khẳng định có không ít người thích…Ha ha…không ít người thích…”

Dạ Ngưng có cảm giác chua xót giằng xé tâm can, quả nhiên Tiếu Vũ Hàm nghe xong cười nhẹ: “Cho nên em đây là đang hỏi giúp người khác?”

“…Vâng.” Dạ Ngưng nhỏ giọng đáp, Tiếu Vũ Hàm lắc đầu, đặt chân Dạ Ngưng lên sô pha, đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa tay.

Chưa nhận được câu trả lời của Tiếu Vũ Hàm, tay vân vê tấm chăn đặt một bên, lòng Dạ Ngưng bắt đầu như thể đánh trống, cô Tiếu sẽ không tức giận đấy chứ?

Đợi tầm vài phút, Tiếu Vũ Hàm từ phòng trong đi ra, lập tức đến bên cạnh Dạ Ngưng, ngồi xuống sô pha.

Hương chanh nhàn nhạt phả vào mặt, lần đầu tiên Tiếu Vũ Hàm ở cự li gần với Dạ Ngưng như thế, lại còn là chỉ có một mình mình hai người. Trong lúc nhất thời, Dạ Ngưng có cảm giác trái tim mình sắp nhảy vọt lên tới tận cổ họng, khẩn trương như thể khắp nhảy ra ngoài.

Tiếu Vũ Hàm lúc riêng tư và khi ở trường học làm cho người ta có cảm giác không quá giống nhau, đối với Dạ Ngưng mà nói thì giống như thể tung ra từng tầng lụa mỏng, đối xử với nàng có sự thân thiết quen thuộc nói không rõ nên lời, lúc nào Dạ Ngưng cũng không hiểu phân thân mật đó xuất phát từ đâu, nhưng nàng tin tưởng cảm giác của chính mình, không hề sai.

Tiếu Vũ Hàm lẳng lặng nhìn Dạ Ngưng, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.

Con người này, cô đã yêu bao lâu thì cũng đau khổ bấy lâu…

Nỗi thầm mến dày vò, chua xót nhẫn nại, mỗi lần đêm dài tĩnh lặng yên ắng tiếng người, nhớ rồi lại nhớ nàng đến không ngủ được, Tiếu Vũ Hàm sẽ khẽ khàng rời giường, đi đến bên bàn học, rút ra một xấp giấy viết bản thảo, ở trên đó từng nét lại từng nét viết tên người kia.

Vài năm trôi qua, người như trước vẫn là người kia, giấy viết cũng tích góp từng chút một thành hàng xấp, mà người đó lại vẫn không hiểu được tình yêu của mình dành cho nàng, mà Dạ Ngưng đối với cô mà nói, có lẽ chỉ bất quá là sự hấp dẫn bề ngoài thôi…

Nghĩ như vậy, Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu, thở dài.

“Cô Tiếu….” Dạ Ngưng nhỏ giọng gọi tên Tiếu Vũ Hàm, nàng có thể nhìn ra cô Tiếu có tâm sự, tựa hồ mỗi lần đối mặt với mình đều như thế, rốt cuộc là sao?

Nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng nói: “Ai muốn biết thì bảo người đó cứ tới hỏi tôi.”

Dạ Ngưng không nói gì, mím môi nhìn Tiếu Vũ Hàm, đáy lòng có một ngọn lửa dữ dội khó nhịn thổi bùng lên phá phách khắp nơi, thiêu đốt khiến toàn thân nàng đau đớn.

Tiếu Vũ Hàm đã quá quen thuộc với sự trầm mặc của Dạ Ngưng, lắc lắc đầu, tay phải cầm hộp thuốc lên, chuẩn bị cất về chỗ cũ.

Một khắc đúng lúc cô đứng lên, tay trái lại bị người giữ chặt, Tiếu Vũ Hàm có phần kinh ngạc xoay người lại, nhìn thấy lại là Dạ Ngưng mặt mày đỏ bừng nhưng lại vẫn cố chấp nhìn mình chăm chú.

“Cô Tiếu…nếu…nếu là em muốn biết, vậy cô có thể nói không?” Những lời này đã hao phí hết toàn bộ dũng khí của Dạ Ngưng, ở trong lòng nàng, Tiếu Vũ Hàm là một vị giáo sư cao cao tại thượng, vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn lên, nhưng cảm tình giấu trong đáy lòng mấy ngày nay đã tra tấn nàng đến thống khổ khó chịu nổi, nếu nói Dạ Ngưng nàng từ trước tới nay ở trong lòng Tiếu Vũ Hàm đều là loại vụng về tầm thường, là loại không để bất cứ chuyện gì trong lòng, thì như vậy, hôm nay để cho nàng nghiêm túc một lần đi.

Tiếu Vũ Hàm không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, nhìn thấy sự cố chấp trong mắt nàng, một góc nào đó trong trái tim liền đột nhiên mềm nhũn rồi sụp xuống.

Buông hộp thuốc trong tay ra, lại ngồi xuống cạnh Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn nàng: “Thực ra tôi đã có người mình thích rồi.”

“A…vậy sao…” Dạ Ngưng cảm giác mình giống như quả bóng cao su bị xì hơi, không có nửa phần sức lực chống đỡ, bàn tay giữ lấy tay Tiếu Vũ Hàm chậm rãi trùng xuống, lại nửa đường bị Tiếu Vũ Hàm nắm lấy.

Vội ngẩng đầu, Dạ Ngưng không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Nhẹ nhàng cười cười, Tiếu Vũ Hàm cầm tay Dạ Ngưng: “Sao, em có vẻ không vui?”

“Chỗ nào chứ, vui vẻ, vui vẻ mà.” Dạ Ngưng nhếch miệng cười, trong lòng lại hò hét, vì cái gì chứ? Cô Tiếu thuộc dạng tiểu bạch thỏ như thế, sao lại có thể đã bị “chó cắn” chứ?

“Đó…là giáo viên hay là…” Dạ Ngưng hữu khí vô lực hỏi, lúc này nàng thật rất muốn tìm một cái bao tải, đem tên bạn trai của Tiếu Vũ Hàm trùm đầu lại, hung hăng đập một trận.

“Là sinh viên.” Tiếu Vũ Hàm chậm rãi nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Dạ Ngưng.

“Cái gì?!” Dạ Ngưng giật mình nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Chẳng lẽ là Đại Bảo?”

Tiếu Vũ Hàm dùng sức véo chân Dạ Ngưng, Đại Bảo, thực mệt nàng có thể nghĩ ra!

“A a — đau — cô Tiếu –” Dạ Ngưng vội cầu xin tha thứ, Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc nàng một cái, buông lỏng tay ra.

Xoa xoa chân mình, Dạ Ngưng u oán nhìn Tiếu Vũ Hàm. Mấy người nói xem sao cô Tiếu lại như vậy chứ? Không biết người ta vừa thất tình sao? Đoán sai thì sao chứ?

“Vậy hai người ở bên nhau mấy năm rồi?” Dạ Ngưng bám riết không tha hỏi, trong lòng lại cân nhắc, nếu như không quá lâu, có phải mình vẫn còn có cơ hội không nhỉ.

“Người đó không biết rằng tôi thích người ta.”

Tiếu Vũ Hàm khẽ nói, Dạ Ngưng vừa nghe những lời này liền cười đến nỗi răng như muốn văng cả ra ngoài: “Trời ạ, thực đáng tiếc!”

“……” Tiếu Vũ Hàm trừng mắt với Dạ Ngưng, vậy mà sao tôi lại chưa nhìn ra em có một chút ý gì gọi là tiếc hận nhỉ?

“Ái dà, cô Tiếu, nói như vậy chẳng lẽ cô cũng thầm mến lâu rồi?” Tin tức có tính oanh tạc này làm cho trái tim Dạ Ngưng không tự giác được mà nhảy lên, không biết là tốt rồi, không ở bên nhau thì mọi việc không nói chắc được, ta chẳng thèm quản tên đó là Trương Tam Lý Tứ gì, cô Tiếu ta muốn chắc rồi! Kẻ đó là ai nhỉ, đúng là có phúc mà không biết hưởng!

“Tôi cũng?” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, lặp lại.

Dạ Ngưng ho một tiếng, lắc đầu: “Nói nhầm ý mà, nhầm thôi!”

Tiếu Vũ Hàm mặc kệ Dạ Ngưng, đứng dậy cầm hòm thuốc đi vào phòng trong, để Dạ Ngưng một mình nằm ở sô pha tự đắc cười hắc hắc.

Ha ha, nói như vậy thì cô Tiếu cũng phải nhận hết nỗi khổ tương tư tra tấn sao? Như vậy thì quá tốt rồi, đúng thời điểm cô ấy khó khăn nhất, trao cho cô một cái ôm ấm áp, có lẽ cô Tiếu sẽ cảm động, sau đó liền trực tiếp xà vào vòng tay mình tìm sự an ủi!

Tiếu Vũ Hàm từ phòng trong đi ra liền nhìn thấy Dạ Ngưng ngồi ở sô pha tự cười vui sướиɠ.

“Đừng cười nữa, tối nay còn phải tập luyện.”

“Đúng! Đúng, còn phải tập luyện!”

Dạ Ngưng gật đầu đáp lời, khiêu vũ tối nay cũng không giống với trước kia, nhất định phải làm cho cô Tiếu cảm thấy sự dịu dàng vô tận của mình.

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, trong mắt lóe lên một tia kì dị, mấp máy môi, nói: “Ừ, hôm nay có thêm động tác phối hợp cuối cùng, hẳn là cần phải luyện rất lâu.”

Động tác phối hợp?! Tốt! Dạ Ngưng nghe mà hai mắt phát sáng, tập càng lâu càng tốt, nàng không ngại!

“Em trở về chuẩn bị một chút đi.” Tiếu Vũ Hàm chậm rãi nói xong, liếc mắt nhìn chân Dạ Ngưng một cái, bàn tay phải hơi nắm lại.

“Được rồi!” Dạ Ngưng sảng khoái đáp ứng, từ sô pha nhảy dựng lên, đi dép lê nhanh chóng bước tới cửa, nhặt một chiếc giày đi vào, cúi đầu đổi giày, vừa đi vừa lẩm nhẩm một bài hát, rất hạnh phúc.

Vừa lẩm nhẩm được một nửa, Dạ Ngưng như nhớ ra cái gì, tay đang đi giày chợt khựng lại, nhìn chằm chằm chân mình cả nửa ngày, thân mình cứng đờ, cả người hóa đá tại chỗ.

_Hết chương 27_