CHƯƠNG 72 – “Em sợ cái gì, cho dù vạn kiếp bất phục, đều có tôi cùng em, tôi sẽ vẫn bên cạnh em.”
Trầm Lạc Phù cảm giác trong lòng bàn tay no đủ cùng mềm mại, mặt liền có cảm giác nóng đỏ lên, nhưng là nàng nhưng không định buông ra, dù sao đưa lên môn sắc đẹp, nếu tái ra bên ngoài thôi, không khỏi cũng quá làm kiêu.
Trầm Lạc Phù lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve nhu lộng lên, Trầm Vĩnh Lan ngực không ngừng đầy đặn, hơn nữa mẫn cảm, mình mới nhẹ nhàng nhu lộng, lòng bàn tay liền lập tức cảm giác được tiểu trân châu đứng thẳng lên.
Trầm Vĩnh Lan cảm giác được thân thể mình chưa từng có mẫn cảm như vậy, Trầm Lạc Phù kia không hề dừng vuốt ve cùng nhu lộng, một cỗ điện lưu đang chạy rần trên thân thể, Trầm Vĩnh Lan cảm thấy thân thể mình chưa từng có giống hiện tại mẫn cảm như vậy, mỗi một tấc da thịt đều khát vọng được âu yếm, mỗi một tế bào đều hò hét suy nghĩ muốn phóng thích cùng phóng túng.
Trầm Lạc Phù như là được hảo ngoạn món đồ chơi bình thường, yêu thích không buông tay đùa bỡn khuôn ngực của Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan nhìn hai tiểu bạch thỏ của mình bị Trầm Lạc Phù vuốt ve đến độ có chút biến hình, tê dại mang theo một tia đau đớn, nàng thật sự thực bất đắc dĩ, cũng thực rất muốn nói cho tiểu chất nữ chưa dày kinh nghiệm của mình, không phải đùa như vậy, sẽ bị ngoạn phá hư.
Trầm Vĩnh Lan cảm thấy vẫn là tự làm mẫu một chút, bằng không, Trầm Vĩnh Lan cảm thấy mình đêm nay chắc chắn bị tiểu xử nữ biến thành bất mãn nghiêm trọng, Trầm Vĩnh Lan đưa tay tham nhập vào váy ngủ rộng thùng thình của Trầm Lạc Phù, rất nhanh tìm đến mục tiêu.
Một tay nắm giữ, lớn nhỏ vừa phải, Trầm Vĩnh Lan cầm đến phần mềm mại của Trầm Lạc Phù, âm thầm nghĩ đến.
Trầm Lạc Phù không nghĩ tới mình nhất thời không phòng bị, liền đã đánh mất thành trì, nhưng là ngực của nàng vẫn là lần đầu tiên người khác nắm ở lòng bàn tay thưởng thức, thực tại thẹn thùng lại vài phần không thích ứng.
“Không cần……” Trầm Lạc Phù kháng cự nói.
“Không cần sợ hãi, sẽ thực thoải mái.” Trầm Vĩnh Lan dụ hống nói, lòng bàn tay của nàng nhẹ nhàng ma sát ngực Trầm Lạc Phù, làm cho tiểu Mân Côi sắc nụ hoa nở rộ.
Trầm Lạc Phù cảm giác được một cỗ cảm giác xa lạ hướng toàn thân đánh úp lại, làm cho nàng không khỏi bắt được bàn tay Trầm Vĩnh Lan.
Nhưng là nàng chỉ có thể bắt lấy một bàn tay của Trầm Vĩnh Lan, cũng không thể đem Trầm Vĩnh Lan hai tay đều bắt lấy, Trầm Vĩnh Lan lấy tay kia đi lên, mà Trầm Vĩnh Lan đầu chui vào chăn, tấn công đến ngực Trầm Lạc Phù, hàm ở trong đó một cái, hút, cắn, liếʍ lộng, Trầm Lạc Phù cảm giác thân thể trở nên không giống mình bình thường, càng ngày càng nhiều cảm giác cơ hồ muốn đem mình bao phủ, nàng có chút vô lực chống đẩy cảm giác như vậy, nàng cảm giác có chút sợ hãi, cô cô nàng lại ở trước ngực nàng, đối với mình làm chuyện tư mật, có cảm giác lại dị thường kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Trầm Vĩnh Lan cảm giác được Trầm Lạc Phù thân mình nhuyễn xuống, liền càng được một tấc lại tiến một thước, ngón tay theo trước ngực hướng bụng vuốt ve, mục đích cuối cùng đó là nơi chốn của xử nữ chưa bao giờ được người khai phá.
Trầm Lạc Phù cảm giác được tay Trầm Vĩnh Lan tìm được nơi giữa hai chân mình, bản năng kẹp chặt đùi, không cho nàng xâm nhập nơi hai mươi mấy năm qua chưa từng bị ai chạm vào.
“Trầm Vĩnh Lan, không cần tiếp tục, nếu tiếp tục đi xuống, chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục…” Trầm Lạc Phù tâm lý vẫn là có chút phóng không ra.
Trầm Vĩnh Lan biết, hôm nay mình nếu là công không được Trầm Lạc Phù, ngày sau Trầm Lạc Phù nhất định sẽ lặp lại quan hệ kiêng kị của mình cùng nàng.
“Em sợ cái gì, cho dù vạn kiếp bất phục, đều có tôi cùng em, tôi sẽ vẫn bên cạnh em.” Trầm Vĩnh Lan ôn nhu nói, ngón tay nghĩa vô phản cố tham nhập hoa viên bí mật đã muốn ướŧ áŧ của Trầm Lạc Phù.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trước viết một ngàn tự, đêm mai có thời gian, bổ khuyết thêm một ngàn tự.