Chương 58. “Trầm Lạc Phù không hề nghĩ tới lỗ tai cũng rất nhạy cảm…”
“Trầm Vĩnh Lan!” Trầm Lạc Phù thấp giọng cảnh cáo nói, ý bảo nàng không được xằng bậy.
Trầm Vĩnh Lan đối với điều này lại làm như không hiểu, tay nàng nhẹ nhàng nâng lấy cằm Trầm Lạc Phù, hơi nâng lên, làm cho khuôn mặt Trầm Lạc Phù nhìn thẳng vào nàng. Nàng sở dĩ không có chút sợ hãi như vậy cũng có nguyên nhân, bởi vì nàng nhìn vào đôi mắt Trầm Lạc Phù cũng không thấy Trầm Lạc Phù có chút nào chán ghét mình, mà là đang bối rối, cho nên Trầm Vĩnh Lan chắc chắn Trầm Lạc Phù không hề ghét nàng mà ngược lại là thích, phát hiện ra sự thật này nàng có chút đắc ý, đúng là có thể hiểu được Trầm Lạc Phù gần đây đối với nàng có chút kiêu ngạo cũng hiểu được, bởi vì ở trình độ nào mà nói thì Trầm Vĩnh Lan cũng tương đối khá hiểu tính cách của Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù lại vô cùng chán ghét tư thế này, làm cho nàng cảm thấy thật yếu đuối và bị động.
“Trầm Lạc Phù, tôi thích cô, vì vậy cô cũng phải thích tôi mới được.” Trầm Vĩnh Lan thản nhiên nói.
“Tôi làm gì mà phải thích cô? Cô có điểm gì tốt chứ?” Trầm Lạc Phù hỏi ngược lại, lời nói của Trầm Vĩnh Lan vừa rồi làm cho nàng thấy có chút phẫn nộ, dựa vào cái gì cô thích tôi, thì tôi phải thích lại cô. Cô đúng là hoa thủy tiên, tự kỷ đến độ cao thâm rồi.
“Tôi như thế nào cũng tốt!” Trầm Vĩnh Lan cho tới bây giờ cũng không cảm thấy nàng có điểm gì xấu, Trầm Lạc Phù mà thích nàng, thì tuyệt đối sở hữu được một báu vật có giá trị.
Trầm Lạc Phù nghe xong trong lòng muốn buồn nôn, nhưng Trầm Vĩnh Lan trên cơ bản vẫn chưa có cơ hội làm cho nàng nôn được.
Trầm Vĩnh Lan cúi đầu, Trầm Lạc Phù cảm giác được Trầm Vĩnh Lan muốn làm gì, tim nàng đập nhanh cũng theo bản năng quay đầu chuyển hướng sang một bên, tính toán muốn tránh đi nụ hôn của Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan đối với điều này khẽ nhíu mày, nhưng nàng cũng không muốn để vuột mất cơ hội mà buông tha cho tiểu chất nữ, nàng theo đà hôn xuống ngay tai của Trầm Lạc Phù. Trầm Vĩnh Lan chợt cảm thấy mình may mắn vì đã quen qua nữ nhân, đặc biệt là đối với Hứa Duy Cảnh như vậy mà học qua rất nhiều kinh nghiệm phong phú, nàng am hiểu được kiểu tán tỉnh đối với nữ nhân như thế này, tuy rằng nàng chưa bao giờ trêu chọc qua bất luận người nào, đây cũng là lần đầu tiên, nhưng đã theo Hứa Duy Cảnh học được vài chiêu thì đối phó với Trầm Lạc Phù như vậy cũng đủ rồi.
Nói ra thì cũng có chút kỳ quái, nàng từ trước đến giờ đều chỉ thích được lấy lòng, lại không muốn đi lấy lòng bất cứ kẻ nào, chỉ riêng đối với Trầm Lạc Phù nàng cũng không cầm lòng nổi mà không tôn trọng bản thân mình theo đuổi Trầm Lạc Phù, thực sự nàng rất muốn nhìn thấy đóa hoa phù dung thuần khiết này vì nàng mà thể hiện bộ dáng động tình.
Đối với Trầm Lạc Phù có ít kinh nghiệm hơn thì lại có chút khổ sở, nàng nghĩ có thể tránh được nụ hôn của Trầm Vĩnh Lan là được rồi, nhưng không ngờ tới lỗ tai mình lại đang rơi vào tay giặc và nàng không hề nghĩ tới tai mình lại cực kỳ mẫn cảm, vừa bị Trầm Vĩnh Lan hôn qua thì lại có cảm giác tê dại ngứa ngáy thật khó chịu, nàng muốn đẩy Trầm Vĩnh Lan ra nhưng lại bị cơ thể Trầm Vĩnh Lan áp chặt lấy cơ thể nàng, làm cho nàng khó mà nhúc nhích được.
Quá phận hơn chính là lỗ tai của Trầm Lạc Phụ bị Trầm Vĩnh Lan đem đầu lưỡi vói vào bên trong vành tai, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ, lại thêm đầu lưỡi vô cùng mềm mại có chút nhiệt ấm áp làm cho nàng không khỏi có cảm giác run rẩy, cảm giác rõ ràng đến mức làm cho Trầm Lạc Phù rút lại lỗ tai mình.
Trầm Vĩnh Lan thấy cơ thể Trầm Lạc Phù run nhè nhẹ, trong lòng thấy mừng thầm, xem ra cơ thể Trầm Lạc Phù đúng là rất mẫn cảm! Đây đúng là dấu hiệu tốt, điều này rất tốt cho tương lai êm ái sau này nếu hai người có cái gì đó…, Trầm Vĩnh Lan vô lại nghĩ đến.
“Trầm Lạc Phù, cô đúng là có cảm giác với tôi.” Trầm Vĩnh Lan dán vào tai Trầm Lạc Phù khẽ nói lời yêu mị.
Trầm Lạc Phù thực sự rất chán ghét cảm giác này, nàng rõ ràng một chút cũng không muốn đối với Trầm Vĩnh Lan có hành động thân mật, nhưng cơ thể của nàng lại chịu thua kém mà phát ra phản ứng, đặc biệt là bị Trầm Vĩnh Lan vạch trần được cảm giác thì thực sự là không xong, nàng không cần nhìn sắc mặt Trầm Vĩnh Lan, cũng có thể tưởng tượng được Trầm Vĩnh Lan bộ dáng đắc ý giương khóe môi cười như thế nào. Lúc này Trầm Lạc Phù trong lòng sinh ra một chút hờn dỗi, nàng giận Trầm Vĩnh Lan, cũng giận chính bản thân mình.
“Trầm Lạc Phù, lần đầu tiên cô xoa ngực cho tôi, tôi liền có cảm giác đối với cô, sau đó tôi liền nằm mơ cũng muốn cùng với cô yêu nhau…” Trầm Vĩnh Lan tựa hồ cảm thấy kích động Trầm Lạc Phù như thế còn chưa đủ, vì vậy liền ở bên tai Trầm Lạc Phù nói lời lẽ có khẩu vị nặng hơn.
Trầm Lạc Phù không thể tin mà mở to hai mắt, lần đó nàng xoa ngực, Trầm Vĩnh Lan đã có ý nghĩ lσạи ɭυâи rồi sao? Quả thật nếu suy nghĩ kỹ lại, bắt đầu từ khi đó Trầm Vĩnh Lan đột nhiên từ từ chủ động tiếp cận nàng, chẳng lẽ mỗi lần Trầm Vĩnh Lan muốn tiếp cận nàng, có những hành vi xấu xa đều đã có ý nghĩ như thế sao? Chẳng hạn như ngủ không được, nửa đêm qua phòng tìm nàng tán gẫu… tất cả mọi chuyện đều đã có suy tính cả sao? Nghĩ lại, Trầm Lạc Phù cũng thấy da đầu mình có cảm giác run lên, bản thân nàng biết bao nhiêu lần đều dẫn sói vào nhà.
“Cô thật biếи ŧɦái!” Trầm Lạc Phù ngoài việc mắng Trầm Vĩnh Lan ba chữ này cũng không biết phải nói thêm điều gì, nàng suy nghĩ, Trầm Vĩnh Lan thực sự trong lòng không có một chút đấu tranh nào với ý nghĩ muốn dụ dỗ cháu ruột mình lσạи ɭυâи hay sao?
“Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại mê muội cô, Trầm Lạc Phù, nếu không phải vì đôi tay của cô thì tôi đâu có trở nên như vậy đâu?” Trầm Vĩnh Lan hoàn toàn không biết hối lỗi mà ngược lại đem mọi trách nhiệm giao cho Trầm Lạc Phù.
“Cô sinh ra cảm giác như thế chẳng lẽ trong lòng cô một chút cũng không thấy lo lắng?” Trầm Lạc Phù hỏi, nàng nghĩ rằng nàng và cô cô giờ phút này đều nên có cảm giác bồn chồn lo lắng mới đúng, nàng không nghĩ rằng nàng có được sự bình tĩnh giống như Trầm Vĩnh Lan hiện tại.
“Tôi lúc đầu cũng lo lắng rất nhiều, chính là đấu tranh lại chẳng thấy có ích lợi gì, cũng không thể vì việc mình muốn làm mà lại không thể làm, tại sao lại phải dối lòng mình chứ?” Trầm Vĩnh Lan thẳng thắn nói.
“Nếu nói như cô thì bọn tội phạm đều được đặc xá hết sao?” Trầm Lạc Phù cảm thấy điều này căn bản là không giống nhau, không thể thực hiện được.
“Cái đó với tôi không giống, tôi thích cô không có nguy hại gì cho xã hội cả, cho dù chúng ta có phát sinh chuyện gì cũng chỉ là chuyện của hai người mà thôi!” Trầm Vĩnh Lan đúng là có tài ăn nói, hùng biện rất nhanh nhẹn.
Trầm Lạc Phù khó khăn nói không nên lời, nàng vẫn cảm thấy Trầm Vĩnh Lan lý lẽ cãi nhau lúc nào cũng rất kiên cường mạnh mẽ.
“Dù sao đi nữa tôi cũng không muốn cùng cô lσạи ɭυâи.” Trầm Lạc Phù rất kiên định nói, nàng sẽ không giống Trầm Vĩnh Lan, không muốn mang gánh nặng lσạи ɭυâи hay gì đi nữa.
“Thật vậy sao?” Trầm Vĩnh Lan giương lên khóe miệng, cười hỏi ngược lại, bộ dáng tươi cười giễu cợt của Trầm Vĩnh Lan làm cho Trầm Lạc Phù vô cùng chướng mắt.
“Đúng vậy!” Trầm Lạc Phù vẫn rất quả quyết, hơn nữa nàng hiểu tính cách Trầm Vĩnh Lan, nữ nhân này coi trọng tìиɧ ɖu͙©, rõ ràng là chỉ có hứng thú đối với cơ thể nàng. Nàng chính là không thích Trầm Vĩnh Lan chỉ biết thích cơ thể của người khác mà có ý nghĩ muốn chiếm đoạt. Trầm Lạc Phù từ trước đến giờ luôn chú trọng đến tinh thần, nàng không muốn tiếp nhận Trầm Vĩnh Lan đối với mình chỉ có cảm giác từ hình thể bên ngoài, hơn nữa Trầm Vĩnh Lan dù ở khía cạnh nào nàng cũng không muốn kén vợ kén chồng, một chút tiêu chuẩn cũng không có, dù có cảm giác hay gì đi nữa cũng đều như mây bay thôi, đúng vậy, nguyên tắc mới là vương đạo.
Vậy tôi sẽ làm cho cô thích tôi! Bất quá Trầm Vĩnh Lan cũng không đem lời này nói ra, theo nàng thấy thì tiểu chất nữ nhà nàng cũng không thể giãy giụa, tất nhiên tượng đất có ba phần tính năng đều là đất, nàng cũng không quá phận mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trầm Lạc Phù, không cho Trầm Lạc Phù trong đầu có suy nghĩ gì khác, chỉ cần Trầm Lạc Phù ở trong phạm vi thế lực của nàng thì bắt được Trầm Lạc Phù chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Phải hiểu được, Trầm Vĩnh Lan chưa bao giờ thiếu tự tin.
“Trầm Lạc Phù, tôi bây giờ rất thích cô, phải làm sao bây giờ đây?” Trầm Vĩnh Lan ngữ khí giống như bất đắc dĩ nói, đem mặt chôn ở vai Trầm Lạc Phù, một bộ dáng rúc vào người Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù khóe mắt khẽ run một chút, Trầm Vĩnh Lan, cô một chút cũng không thích hợp làm con chim nhỏ nép vào người tôi đâu. Cũng không cần đem hết sức nặng của mình mà đặt lên người tôi như thế chứ, có biết là nặng lắm không?
Trầm Lạc Phù nghĩ muốn đẩy Trầm Vĩnh Lan ra, nhưng Trầm Vĩnh Lan lúc này lại giống như nam châm dính sát trên người nàng, đẩy cũng đẩy không ra.
“Tôi mặc kệ cô!” Trầm Lạc Phù kiêu ngạo nói.
“Trầm Lạc Phù, cô thật nhẫn tâm.” Trầm Vĩnh Lan phàn nàn, nàng cảm thấy Trầm Lạc Phù mà cao thêm chút nữa là tốt rồi, tư thế của nàng lúc này làm cho bản thân nàng cũng có chút vất vả. Không thể không nói, Trầm Vĩnh Lan vẫn là một vạn năm chịu được hưởng thụ, tuy rằng gần đây cũng có chút muốn tấn công.