Chương 50. “Cô thực sự rất biếи ŧɦái!”
“Tốt lắm, cô hôm nay nấu cơm cho tôi ăn, đem quần áo giặt sạch, phải giặt bằng tay, phải lau hết sàn nhà… quan trọng là cô từ nhỏ đã làm nhiều chuyện xấu đối với tôi, đem tất cả mọi việc mà viết ra, sau đó hướng đến tôi mà nhận lỗi.” Nếu Trầm Vĩnh Lan lớn như vậy mà hứa suông thì Trầm Lạc Phù coi như bản thân gặp phải công phu ‘sư tử rống’ vậy, tuy nhiên nàng cũng muốn hưởng thụ một chút được thủy tiên hầu hạ thì cảm giác như thế nào.
“Tôi thấy… hình như là khá nhiều?” Trầm Vĩnh Lan có chút líu lưỡi nhìn Trầm Lạc Phù hỏi, Trầm Lạc Phù đối với nàng rốt cuộc có bao nhiêu cừu hận và oán niệm đây? Làm việc nhà là được rồi, cớ gì lại còn muốn đem nợ cũ hai mươi mấy năm qua một lượt viết ra chứ?
“Cô không phải nói là cái gì cũng có thể làm sao?” Trầm Lạc Phù hỏi ngược lại, nhìn cũng biết bộ dáng của cô là làm không được rồi.
Trầm Vĩnh Lan chính là tự làm tự chịu, nàng chỉ nghĩ không phải chỉ sờ ngực có một chút thôi sao, làm như là có giá lắm mà lại đòi hỏi nhiều như vậy, sớm biết như thế đã không sờ soạng. Trầm Vĩnh Lan khuôn mặt suy sụp giống như trái khổ qua. Kỳ thật là nếu cho Trầm Vĩnh Lan cơ hội chọn lại, thì Trầm Vĩnh Lan vẫn muốn được sờ soạng…
“Đúng là nói như vậy, nhưng có thể hay không nên giảm đi một chút?” Trầm Vĩnh Lan nịnh nọt hướng đến Trầm Lạc Phù cò kè mặc cả, nếu đem chuyện từ nhỏ đến lớn bắt nạt Trầm Lạc Phù viết ra giấy, nhiều như vậy làm sao mà viết cho hết, còn phải hướng nàng giải thích nguyên nhân… nhiều lắm a, thực sự rất mất mặt.
“Cô út cũng không nên tự làm khó bản thân mình, tôi rời đi là được..” Trầm Lạc Phù lạnh nhạt nói.
“Tôi có nói là không làm sao? Làm thì làm chứ.” Trầm Vĩnh Lan nghe Trầm Lạc Phù đòi đi thì liền vội vàng chấp thuận, dù sao chỉ làm một ngày thôi, cắn môi chịu đựng vậy.
Trầm Lạc Phù thấy Trầm Vĩnh Lan nhanh chóng đáp ứng nàng có chút kinh ngạc, xem ra thủy tiên là thật tâm muốn lấy lòng nàng.
“Hiện tại chuẩn bị một chút, thay tôi làm bữa sáng đi.” Trầm Lạc Phù hướng đến Trầm Vĩnh Lan nở nụ cười giống như nữ thần, nhưng Trầm Vĩnh Lan ngược lại cảm thấy hôm nay Trầm Lạc Phù không còn giống thiên thần nữa, dường như biến thành ác quỷ vậy, một chút cũng không đáng yêu a.
Trầm Vĩnh Lan sau khi rửa mặt xong, đến khi đi ra khỏi phòng nàng đã thấy Trầm Lạc Phù tay khoanh trước ngực đứng ở cửa phòng bếp đeo tạp đề chờ nàng.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn giúp cô rồi, cô có thể bắt đầu làm.” Trầm Lạc Phù người mang tạp đề đứng tựa ở cửa phòng bếp nhìn Trầm Vĩnh Lan nói.
“Tôi chưa từng nấu cơm, nếu tôi làm ngộ nhỡ rất là khó ăn thì làm sao?” Trầm Vĩnh Lan hướng đến Trầm Lạc Phù vừa làm nũng vừa có chút đáng thương, nàng muốn làm cho Trầm Lạc Phù thay đổi ý định, bởi vì nàng ghét nhất là tiến vào phòng bếp, dính đầy dầu mỡ không nói lại dễ bám mùi thức ăn trên người… rất ghét a, Trầm Lạc Phù thật là khó ưa mà.
“Làm ăn không được không quan trọng, quan trọng nhất là cái tâm không đúng sao?” Trầm Lạc Phù cũng không để ý Trầm Vĩnh Lan bộ dáng đáng thương đang hướng đến nàng làm nũng, nàng lúc này cũng không bị nụ cười của Trầm Vĩnh Lan mà nhượng bộ, cũng không có ý định thương lượng.
“Tôi cũng chưa bao giờ nấu cho ai ăn nha…” Trầm Vĩnh Lan hơi hơi chu mỏ tả oán nói, nhưng cũng chịu nhượng bộ ngoan ngoãn cầm lấy nguyên liệu nấu ăn lên.
Trầm Lạc Phù nhìn cái miệng Trầm Vĩnh Lan đang chu lên thì da đầu nàng đột nhiên tê dại, người phụ nữ này không lúc nào nghiêm túc được một chút sao?
“Người ta từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ ăn bữa sáng do cô út làm nha, rất đáng mong đợi đó…” Trầm Lạc Phù bắt chước giọng điệu của Trầm Vĩnh Lan, cũng dùng đúng thái độ và âm điệu bá đạo của Trầm Vĩnh Lan mà nói, vừa nói xong nàng liền không quên xoa nhẹ hai bên cánh tay mình, bởi vì bản thân nàng sau khi nói những lời kia cũng cảm thấy buồn nôn mà nổi hết da gà.
Quả nhiên Trầm Vĩnh Lan khi nghe những lời này, tay đang cầm cái trứng cũng chợt run lên một chút, nàng cảm thấy Trầm Lạc Phù có gì đó hơi khác lạ, nàng quay sang nhìn Trầm Lạc Phù thì nhận ra ánh mắt kia đang giễu cợt mình, hừ, Trầm Lạc Phù gần đây càng lúc càng không đáng yêu, dường như càng lúc càng muốn chống đối nàng.
Tuy nhiên để cho Trầm Vĩnh Lan xuống bếp, đây tuyệt đối lại là sách lược sai lầm nhất của Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan nữ nhân này thế nhưng lại không hề biết trước khi chiên trứng thì phải đun nóng dầu, nàng lại trực tiếp đập quả trứng gà vào trong chảo, sau đó cái trứng liền dính trong nồi, cháy đen thành một mảnh, Trầm Vĩnh Lan lại còn đổ nước vào trong chảo… sau đó trong bếp bốc lên đầy khói, Trầm Vĩnh Lan bị khói vây kín làm cho ho khan.
Trầm Lạc Phù nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, Trầm Vĩnh Lan nhất định là cố ý, bằng không nàng làm sao lại có thể ngốc đến việc chiên trứng mà cũng không biết làm.
“Trầm Lạc Phù, tại sao lại bị như vậy?” Trầm Vĩnh Lan bị khói làm sặc chịu không được đành chạy ra thật nhanh khỏi phòng bếp, chỉ lo chạy nên cả bếp cũng quên tắt lửa.
Trầm Vĩnh Lan khuôn mặt đáng thương nhìn Trầm Lạc Phù, ánh mắt cùng bộ dáng một bộ cầu cứu.
Trầm Lạc Phù khuôn mặt trắng bệch nhìn Trầm Vĩnh Lan, nàng lúc này tin rằng nếu một lần nữa cho Trầm Vĩnh Lan vào bếp, Trầm Vĩnh Lan chắc chắn sẽ đem cả phòng bếp làm hỏng mất. Không cần biết Trầm Vĩnh Lan có phải cố ý hay không, nhưng muốn được ăn cơm Trầm Vĩnh Lan nấu, đại khái so với lên trời còn khó hơn. Nàng đành phải nhận thức mà đi vào tắt bếp lửa, nhìn một đống hỗn độn trong phòng bếp thì nàng đột nhiên hối hận vì đã cho Trầm Vĩnh Lan bước vào, nàng phải thu dọn tàn cuộc này, đúng là so với việc bình thường nàng làm bữa sáng thì bây giờ lại phí thêm thời gian.
Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù vài thao tác đã đem tàn cuộc của nàng thu dọn sạch sẽ sau đó cũng rất nhanh làm tốt bữa sáng cho cả hai, nàng lúc này mới hết sức sùng bái Trầm Lạc Phù, nàng cảm thấy Trầm Lạc Phù trong cảm nhận của nàng hình tượng đã trở nên rực rỡ không ít, quả nhiên nữ nhân nấu cơm lúc nào cũng rất quyến rũ.
“Ăn đi!” Trầm Lạc Phù đem bữa sáng bưng ra, không tình nguyện nói, cuối cùng nàng cũng phải hầu hạ đóa thủy tiên, thật không cam lòng.
“Người ta thực sự không biết xuống bếp mà.” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù bộ dáng không mấy vui vẻ nhưng bản thân nàng cũng muốn khẽ biện bạch cho mình.
Trầm Lạc Phù không để ý đến nàng, im lặng ăn bữa sáng của mình.
Trầm Vĩnh Lan buổi sáng tuy có chút bực bội nhưng cảm thấy bụng của nàng hôm nay so với bình thường đều đói hơn, cho nên bất chấp mọi chuyện cũng lập tức ăn bữa sáng của mình.
Sau khi ăn xong, Trầm Lạc Phù bắt Trầm Vĩnh Lan đi lau nhà, Trầm Vĩnh Lan lau nhà chẳng khác nào như con thiêu thân, nàng lau không quá sạch sẽ làm cho Trầm Lạc Phù không mấy hài lòng, nhưng đối với người chưa bao giờ làm việc nhà như Trầm Vĩnh Lan thì nàng cũng không ôm hy vọng lớn quá làm gì, Trầm Lạc Phù lần này rất tốt bụng bỏ qua cho Trầm Vĩnh Lan, cũng thầm nghĩ là tha cho nàng hai lần mà thôi. Nhưng sau khi lau một lúc, nhà chẳng những không sạch sẽ thì thôi, nàng liền than thở rồi làm cực kỳ sơ sài cho xong, Trầm Lạc Phù nhìn thấy chỉ muốn lấy cái khăn lau mà nhét vào miệng Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan cảm thấy lau nhà thật sự rất vất vả, việc nhà hay nội trợ quả nhiên là nhàm chán, thật là ghét quá đi.
“Có máy giặt quần áo rồi mà…” Trầm Vĩnh Lan nói thật nhỏ, có máy giặt quần áo rồi cũng đâu cần phải giặt qua tay làm chi cho phí thời gian. Quả thật phần lớn đều là y phục của nàng, chỉ có một ít là quần áo của Trầm Lạc Phù, nếu sớm biết hôm nay nàng giặt quần áo thì hôm qua nàng đã không thay nhiều bộ đồ như vậy, may mắn đều là quần áo mùa hè bằng không Trầm Vĩnh Lan sẽ muốn khóc mất thôi.
“Y phục của cô, một bộ đều đáng giá hơn một ngàn tệ, nếu giặt máy thì sẽ hỏng hết” Trầm Lạc Phù thản nhiên nói, biết giặt quần áo cho thống khổ chút đi, cho cô bình thường giống như con bướm hoa vậy, thay cho lắm quần áo vào.
“Oh…” Trầm Vĩnh Lan thực ra cũng không phải chưa từng giặt quần áo, nhớ lại thời gian học Đại học, nàng cũng chỉ giặt qua quần áσ ɭóŧ của mình, còn áo khoác hay đồ mặc hàng ngày 24/24 đều có bạn trai tiện thể giặt dùm, về nhà thì có mẹ và chị dâu. Hiện giờ nàng xoa xoa quần áo, Trầm Vĩnh Lan cảm thấy thật chua xót a…
“Bất quá tôi cho cô giặt có một lần thôi, cô út thoạt nhìn lại có vẻ không tình nguyện làm, người ta mỗi ngày đều giúp cô út giặt đồ…” Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan vẽ mặt giống như đang bị ngược đãi nên nàng cũng lành lạnh nói.
“Cho nên mới nói Lạc Phù của tôi là tốt nhất…” Trầm Vĩnh Lan cũng tranh thủ thời gian mà nịnh nọt. Được thôi, về sau nàng sẽ thông cảm cho sự vất vả của Lạc Phù, sẽ hạn chế tối đa việc thay quần áo. Phải hiểu được rằng Trầm Vĩnh Lan cũng đã biết suy nghĩ cho người khác một chút nên mới nghĩ đến việc hạn chế thay đồ của nàng. Đúng là… suy nghĩ quá lớn lao đi!
“Hừ!” Trầm Lạc Phù nhìn bộ dạng nịnh nọt của Trầm Vĩnh Lan hừ lạnh.
Trầm Vĩnh Lan trong lúc đang giặt quần áo Trầm Lạc Phù vẫn luôn luôn đứng bên cạnh trông coi, cho đến khi Trầm Vĩnh Lan cầm lấy chiếc qυầи ɭóŧ của nàng thì Trầm Lạc Phù mới không được tự nhiền đem tầm mắt dời đi chỗ khác, dù sao cũng là qυầи ɭóŧ của nàng lại bị Trầm Vĩnh Lan cầm lên, nàng thật sự không thấy được tự nhiên.
“Màu trắng tinh khiết, tôi thật là thích phong cách của cô, bảo thủ nhưng rất thuần khiết” Trầm Vĩnh Lan cầm lấy qυầи ɭóŧ của Trầm Lạc Phù lên hướng đến Trầm Lạc Phù nói.
Trầm Lạc Phù không để ý Trầm Vĩnh Lan, giặt thì giặt đi, nói nhiều như vậy có ích gì.
“Nghe mọi người nói đối với xử nữ đều có hương thơm đặc biệt của xử nữ, không biết sự thật có đúng như vậy không?” Trầm Vĩnh Lan đem qυầи ɭóŧ của Trầm Lạc Phù hướng tới chóp mũi ngửi qua một chút, quả thật có một cổ hương thơm rất tự nhiên.
Trầm Lạc Phù nhìn thấy hành động của Trầm Vĩnh Lan vừa rồi, mặt nàng rất nhanh liền đỏ lên.
“Trầm Vĩnh Lan, cô thật biếи ŧɦái a!” Trầm Lạc Phù liền vội cướp lấy chiếc qυầи ɭóŧ trên tay Trầm Vĩnh Lan.
“Người ta chỉ là tò mò xử nữ có thật hay không có mùi hương một chút thôi mà” Trầm Vĩnh Lan cảm thấy mình vô tội.
“Xử nữ thì sao? Trêu chọc cô sao?” Trầm Lạc Phù ngữ khí có chút không tốt nói.
“Xử nữ không có gì a, tôi chỉ tò mò một chút thôi, cô làm gì phản ứng lớn như vậy?” Trầm Vĩnh Lan biểu tình càng cảm thấy vô tội.
“Tốt lắm, cái này để tôi tự giặt, cô về phòng viết tờ kiểm điểm đi” Trầm Lạc Phù không thể chấp nhận được việc Trầm Vĩnh Lan lại đem quần áo tế nhị này của nàng đem lên ngửi, bởi vì nếu làm như vậy nàng dường như cảm thấy quần áo và cơ thể nàng cũng không có gì khác nhau…đều bị… ngửi qua!
“Ohhhh” Trầm Vĩnh Lan kéo dài ngữ khí, bộ dáng nàng tựa hồ có chút thất vọng, người ta không cảm thấy ngại khi giặt quần áσ ɭóŧ của Trầm Lạc Phù mà, kỳ thật là nàng rất muốn nghĩ tới hành động vừa rồi.