Thủy Tiên Có Gai

Chương 42

Chương 42: Thân mật…

Trầm Vĩnh Lan và Trầm Lạc Phù cùng nhau trở về, có thể nói rất bình thường nhưng dường như cũng có điểm gì đó khác thường, tuy nhiên dù có như thế nào thì Trầm gia nhìn thấy hai nữ nhân như hoa như ngọc cùng nhau trở về thì cũng đều cảm thấy đây là chuyện tốt.

“Bà nội, sinh nhật vui vẻ!” Trầm Lạc Phù vào đến nhà liền đối với Lưu Văn Tĩnh vừa nói vừa mang ra lễ vật.

Trầm Vĩnh Lan bĩu môi, hừ, nhanh như vậy liền bị cướp biểu hiện.

Lưu Văn Tĩnh mở quà của cháu ngoại ra xem, là một bộ mỹ phẩm đắt tiền, nàng đương nhiên là rất thích, nhưng nghĩ lại cảm thấy cháu gái vừa mới tốt nghiệp không lâu đã mua quà đắt tiền như vậy cho mình, phần này hiếu tâm cũng không thể không khiến Lưu Văn Tĩnh cảm động.

“Ngốc tử, mua đại lễ vật này nọ là được rồi, không cần phải tốn kém, lần sau không được mua quà đắt tiền nữa” Lưu Văn Tĩnh thực sự cảm thấy mình không thể nào mà đánh đòn đứa cháu gái ngoan ngoãn này.

“Bà nội thích là được rồi!” Trầm Lạc Phù cười nói.

“Lạc Phù luôn biết lượng sức mà, mẹ cứ yên tâm mà nhận lấy đi” , An Tâm Tuệ cũng biết rõ đứa con gái mình có tiền đều gửi tiết kiệm vào ngân hàng, có thể nói đã dành dụm được không phải là ít tiền.

“Nếu tiền không đủ tiêu, nói cho ba ngươi biết để ba ngươi trợ cấp cho một ít” Lưu Tĩnh Văn vẫn cảm thấy nữ hài tử cần được trợ cấp, không thể để đứa cháu này chịu khổ cực được, nam hài tử ăn rất nhiều vẫn có thể chịu khổ cực một chút cũng không sao.

“Không thành vấn đề” Trầm Đào ngồi ở một bên đáp, nhưng chỉ sợ con gái hắn không nhận, bởi vì Lạc Phù sau khi tốt nghiệp đại học thì cũng không hề hướng đến gia đình xin thêm tiền tiêu vặt.

Trầm Vĩnh Lan lúc này thực sự mất hứng, xem đi, toàn gia đình đều vây quanh lấy Trầm Lạc Phù, coi nàng giống như vô hình, đây chính là lí do vì sao trước kia nàng lại chán ghét Trầm Lạc Phù như vậy, mọi chuyện đều có nguyên nhân a.

“Lan Lan lần này tặng quà gì cho mẹ đây?” An Tâm Tuệ không hổ danh là chị dâu tốt của Trầm Vĩnh Lan, lập tức chuyển đề tài qua Trầm Vĩnh Lan.

“Nó à, coi như quên đi” Lưu Văn Tĩnh không nhìn đến Trầm Vĩnh Lan liền nói như không để ý đến.

“Bà nội, lần này không chừng có chuyện vui nha” Trầm Lạc Phù cười nói.

“Cái này, tặng mẹ” Trầm Vĩnh Lan đem túi quà ra đưa cho Lưu Tĩnh Văn.

Lưu Tĩnh Văn không chút để ý mở túi quà ra, nàng chưa bao giờ ôm hy vọng về quà tặng của Trầm Vĩnh Lan vì mỗi lần hy vọng thì hầu như đều thất vọng. Thế nhưng sau khi mở túi quà ra nàng phát hiện quà tặng năm nay không có vô tâm như mấy năm trước, bộ quần áo này kiểu dáng rất được.

“Thế nào? Lần này không thích nữa đi?” Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi.

“Cũng tạm được, là ngươi tự chọn sao?” Lưu Văn Tĩnh nói cũng không được tự nhiên, thực sự là nàng nhìn đã liền thích nhưng ngoài miệng vẫn chỉ nói là tạm được.

“Đúng vậy, lần này chính là do cô út chọn, điều này con có thể làm chứng!” Trầm Lạc Phù vì Trầm Vĩnh Lan cam đoan nói.

“Lan Lan, lần này em mua quần áo thật đẹp. Mẹ à, hay vào trong thay ra một chút đi.” An Tâm Tuệ biết bà vừa nhìn là đã thích ngay, liền vội vàng đang lúc cao hứng nên cho bà đi thử một chút.

“Đúng vậy! Bà nội vào thử qua một chút đi.” Trầm Tân cũng ở một bên phụ họa theo.

“Bạn già, bà cũng nên thử đi.” Trầm lão ông lúc này cũng cổ động thêm.

Lưu Văn Tĩnh kỳ thật trong lòng cũng muốn thử, nhưng bộ dáng bên ngoài vẫn cố làm như không biểu hiện gì.

Quần áo mặc rất vừa người, kiểu dáng mới cũng vô cùng lạ mắt, có thể nói Lưu Tĩnh Văn vô cùng hài lòng, Trầm Vĩnh Lan nhiều năm qua tặng quà như vậy nhưng quà tặng năm nay là khiến nàng hài lòng nhất.

Lưu Văn Tĩnh đi ra, ai cũng khen đẹp làm cho Lưu Văn Tĩnh cảm giác giống như đang được tâng bốc.

“Hiếm thấy được năm nay con lại có tâm.” Lưu Văn Tĩnh rốt cuộc cũng đối với Trầm Vĩnh Lan vẽ mặt ôn hòa nói, so với Trầm Lạc Phù, thì năm nay Trầm Vĩnh Lan càng làm cho nàng vui vẻ hơn.

“Mẹ, con vào nhà bếp chuẩn bị cơm trưa đây!” An Tâm Tuệ thấy thời gian cũng sắp muộn nên liền chuẩn bị vào bếp làm cơm trưa cho mọi người.

“Trầm Đào và Trầm Tân đi là được rồi, mấy người phụ nữ chúng ta cứ ngồi đây tâm sự.” Lưu Văn Tĩnh không để An Tâm Tuệ vào bếp, vẫn muốn con trai và cháu trai vào là được. Có thể nói ở Trầm gia nam nhân đều biết làm bếp, chỉ có Lưu Tĩnh Văn và Trầm Vĩnh Lan là không biết bếp núc là gì thôi.

Trầm Đào và Trầm Tân tuân lệnh, ngay lập tức liền vào bếp chuẩn bị một bữa tiệc thật linh đình.

“Lạc Phù, con nói cho bà nội biết, con ở nhà cô út có bị cô út bắt nạt hay không?” Lưu Văn Tĩnh hỏi Trầm Lạc Phù, nàng vẫn còn chút không yên lòng.

“Mẹ, con làm sao lại ăn hϊếp Lạc Phù chứ, con lúc nào cũng chăm sóc nàng.” Trầm Vĩnh Lan giành nói trước.

Trầm Vĩnh Lan lời này nói ra không biết ngượng đi, là ai chiếu cố ai a? Trầm Vĩnh Lan đảo điên sự thật cũng không biết xấu hổ a! Trầm Lạc Phù thầm nghĩ.

“Con chăm sóc nàng sao?” Không đợi Trầm Lạc Phù trả lời, Lưu Văn Tĩnh cũng cảm thấy rất hoài nghi, đúng là tất cả mọi người đều có chút không tin.

“Đương nhiên rồi, lần trước Trầm Lạc Phù ôm chậu hoa bị ngã xuống, con đã đỡ được nàng nếu không nàng đã ngã xuống rồi, tiếp đến người ta còn bị chậu hoa va vào ngực… Tối hôm qua nàng uống rượu, vẫn là con chăm sóc lúc nàng say… mọi việc chính là thế!” Trầm Vĩnh Lan nói nghe rất hợp lý, quả thật là nàng chỉ có thể liệt kê ra có hai sự kiện đó mà thôi.

Trầm Lạc Phù không nghĩ tới việc Trầm Vĩnh Lan sẽ kể an hai chuyện này, Trầm Vĩnh Lan quả nhiên không hề để ý đến việc xoa ngực đáng xấu hổ kia, ngược lại Trầm Lạc Phù thì thấy trong lòng xấu hổ, vừa lúc hai chuyện này được gợi lên đều có liên quan đến cô cô nàng.

“Lạc Phù vì sao lại uống say?” Quả nhiên Lưu Văn Tĩnh cũng nắm được trọng điểm, cháu gái nàng lúc nào cũng nhu thuận tại sao vô duyên vô cớ lại say rượu, chuyện này nhất định sẽ không phát sinh đối với Lạc Phù.

“Bởi vì khi đi học, con có cùng học viên và các giảng viên đi liên hoan nên khó tránh được việc uống vài ly rượu.” Trầm Lạc Phù lập tức nói dối.

“Lạc Phù! Con nói thật cho bà nội biết, có phải cô cô rất hay bắt nạt con không?” Lưu Văn Tĩnh vẫn quay về chủ đề cũ.

Đương nhiên là có, hơn nữa nếu so sánh chuyện Trầm Vĩnh Lan đã làm như cưỡng hôn mình, cướp đi thức ăn của mình sau đó lại còn trả lại một cái lòng đỏ trứng… nhiều đến kể không hết a.

“Không có, cô cô không có bắt nạt con, thỉnh thoảng cũng có chăm sóc con nữa” Trầm Vĩnh Lan đã nói như vậy nàng chẳng lẽ nàng lại còn không biết nhận thức được sao?

“Trầm Vĩnh Lan, tôi nói cho cô biết, nếu cô dám bắt nạt Lạc Phù tôi sẽ lột da cô!” Lưu Văn Tĩnh không quên cảnh cáo Trầm Vĩnh Lan.

“Mẹ à, con đâu còn là tiểu hài tử nữa, tất nhiên sẽ không giống như lúc nhỏ ngây thơ không hiểu chuyện, người ta bây giờ với Lạc Phù ở chung với nhau rất tốt, chăm sóc lẫn nhau…”Trầm Vĩnh Lan nói xong không quên đem Trầm Lạc Phù kéo vào lòng ngực của mình, tỏ vẻ cùng với lời nói vừa rồi không có chút gì giả tạo.

Lưu Văn Tĩnh và An Tâm Tuệ tất nhiên là vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền đã cảm thấy có gì đó không hợp lý cho lắm, nếu là trước đây Trầm Vĩnh Lan tuyệt đối không bao giờ nói những lời này, cái gì mà chăm sóc lẫn nhau… từ này cũng sẽ không bao giờ phát ra từ miệng của Trầm Vĩnh Lan, đặc biệt hơn là Trầm Vĩnh Lan còn chủ động ôm lấy Trầm Lạc Phù, thoạt nhìn có vẽ rất là thân mật.

Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan kéo vào lòng hiển nhiên có chút sửng sốt, chẳng lẽ Trầm Vĩnh Lan thực sự dự tính sẽ cùng nàng cải thiện mối quan hệ sao? Trầm Lạc Phù vô cùng hoài nghi mà nghĩ đến, bất quá nếu ở trong lòng ngực của Trầm Vĩnh Lan cũng quên mất giãy giụa.

Ít nhất trong mắt của Lưu Văn Tĩnh và An Tâm Tuệ quả thực nhìn thấy mối quan hệ của hai nàng cải thiện không ít, trong lòng cũng đặc biệt thầm vui mừng, các nàng đã cố gắng bao nhiêu năm liền lúc này trông thấy được cảnh tượng trước mắt thì làm sao không khỏi vui mừng cho được, nhất là Lưu Văn Tĩnh, nàng dường như cảm thấy được để cho đứa cháu gái yêu của mình ở cùng Trầm Vĩnh Lan đúng là quyết định sáng suốt. Thấy các nàng tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau và thân thiết như vậy không khiến cho nàng trong lòng có chút cảm động.

“Không có gì tốt hơn điều này” Lưu Văn Tĩnh vui mừng nói.

Trầm Lạc Phù lúc này định phản ứng, nhưng thấy bà nội cùng mẹ nàng dường như rất vui mừng, nàng liền nhịn xuống không đẩy cô cô ra, dù sao làm cho các trưởng bối vui vẻ mới là quan trọng.

Trầm Tân từ trong bếp đi ra cũng nhìn thấy cảnh tượng này, tất nhiên hắn không thể nào kinh ngạc hơn, hắn thấy cô út đang ôm chị hắn nhưng chị hai như thế nào cũng không có đẩy ra, chị hai khi nào lại cùng cô út quan hệ tốt như vậy? Khi nào có cơ hội nhất định hắn sẽ hỏi thăm chị gái hắn sự tình trên.

Vào buổi tối, Trầm Tân liền gõ cửa phòng Trầm Lạc Phù.

“Chị hai, người cùng cô út từ lúc nào quan hệ lại tốt như vậy? Em còn cảm giác hai người thực sự rất là thân mật” Trầm Tân tò mò hỏi. Trầm Vĩnh Lan từ nhỏ đã nhắm vào chính là Trầm Lạc Phù, Trầm Tân ở Trầm gia không giống như gia đình bình thường mà cưng chìu nam tử, cho tới bây giờ vẫn bị xem nhẹ.

“Thân mật?” Trầm Lạc Phù nghe có chút nghi hoặc, nàng và Trầm Vĩnh Lan thân mật sao?

“Ừm, em thấy ánh mắt cô út nhìn chị không còn hận giống như lúc trước, hơn nữa dường như rất thân mật!” Trầm Tân cảm thấy Trầm Vĩnh Lan nhìn chị của mình ánh mắt rất ôn nhu, ôn nhu đến nổi làm cho Trầm Tân cảm thấy lạ lạ ở chỗ nào đó nhưng cũng không biết nói ra là lạ như thế nào.