CHƯƠNG 34: “CÁI TỐT NHẤT CHÍNH LÀ CÓ THỂ Ở TRÊN GIƯỜNG MÀ PHỤC VỤ…”
“Trầm Lạc Phù, vì sao tôi lại không biết ông ngoại của cô là An Vệ Quần?” Trầm Vĩnh Lan rốt cuộc cũng trở lại bình thường liền nhớ tới vấn đề này nên hỏi đối phương.
Trầm Lạc Phù đành đem chuyện Trầm gia cùng An gia mâu thuẫn nói cho Trầm Vĩnh Lan nghe.
“Cô không sợ tôi sẽ về nói cho bà nội biết sao?” Trầm Vĩnh Lan nhướng mày hỏi, hóa ra Trầm gia họ bị An gia ghét bỏ vì không có khả năng kinh tế, chẳng qua Lão thái thái như vậy mà rất kiêu ngạo, cá tính cũng vô cùng cố chấp, quả thật là xem nhẹ việc cùng với An gia kết làm thông gia. Khó tránh được việc trước kia nàng thấy chị dâu đặc biệt rất có khí chất, người ta thật đúng là Đại tiểu thư, không màng đến vật chất lại chấp nhận gả cho anh trai nàng mà vì tất cả mọi thứ đều bỏ đi, về điểm này thật đúng là làm cho Trầm Vĩnh Lan ngưỡng mộ.
“Cô út vẫn muốn nói sao?” Trầm Lạc Phù hỏi ngược lại.
“Cô đối xử tốt với tôi một chút, tôi sẽ không quay về nhà nói” Trầm Vĩnh Lan kỳ thật cũng không dự định về nhà học lại, nàng cũng không phải là người vô tâm không biết suy nghĩ, nàng từ nhỏ đã biết chị dâu rất tốt với nàng, cái gì tốt đều dành cho nàng, ngay cả Trầm Lạc Phù cũng bị nàng ức hϊếp nhưng chị dâu chưa bao giờ hướng sắc mặt lạnh nhạt nhìn nàng. Nói gì thì nói, khi còn nhỏ nàng lúc nào cũng hướng đến mẹ mình mà sinh khí, rất ít sinh khí với chị dâu, nàng thực sự cần gì phải làm cho chị dâu khó xử chứ?
Quả thật Lưu Văn Tĩnh tuổi cao mới sinh hạ Trầm Vĩnh Lan vì vậy cũng không có nhiều sức lực mà chăm sóc nàng, phần lớn thời gian nàng đều ở cạnh An Tâm Tuệ, Trầm Vĩnh Lan cùng con gái nàng cũng đều tương đương vì vậy từ nhỏ đều rất yêu thương Trầm Vĩnh Lan, bất cứ cái gì làm cho Trầm Lạc Phù cũng làm cho Trầm Vĩnh Lan, vì vậy cá tính của Trầm Vĩnh Lan từ nhỏ liền trở nên ngang ngược. Chẳng qua Trầm Vĩnh Lan vẫn luôn muốn được chiều chuộng mới được.
“Tôi đối xử không tốt với cô sao?” Trầm Lạc Phù nhíu mày hỏi ngược lại, có cái gì chưa tốt đâu? Vì nàng giặt quần áo, lau nhà, làm nước mật ong, nấu cơm… Trầm Vĩnh Lan như vậy còn không thấy hài lòng, coi chừng bị sét đánh trúng đi!
“Tốt, nhưng vẫn không vừa ý lắm…” Cái tốt nhất chính là có thể ở trên giường mà phục vụ… Trầm Vĩnh Lan liền có ý nghĩ không tốt, đương nhiên nàng cũng không có can đảm mà đem những tâm tư xấu xa này nói ra.
“Vậy như thế nào mới vừa ý cô đây?” Kỳ thật Trầm Lạc Phù muốn hỏi “cô như thế nào được một tấc lại muốn tiếc một thước”?
“Vẫn chưa nghĩ ra, sau này nói vậy.” Trầm Vĩnh Lan kỳ thật cũng không muốn từ miệng mình mà yêu cầu, đại loại như cái nào có thể nói cái nào không thể nói, bản thân nàng cũng muốn Trầm Lạc Phù làm cái gì đó… Tuy rằng Trầm Lạc Phù đều không tình nguyện nhưng hơn phân nửa đều có thể sẽ không từ chối.
“Được!” Trầm Lạc Phù thản nhiên đáp, kỳ thật Trầm Lạc Phù ngẫm lại vừa rồi mình đối với Trầm Vĩnh Lan đã quá tốt rồi, cũng không hiểu tại sao mình lại đối tốt với nàng như vậy chứ? Đúng rồi, chỉ vì mình đang ở tạm nhà nàng cho nên hai người sống cùng nhau nên nàng mới tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung của cả hai, nghĩ như vậy, Trầm Lạc Phù mới thấy hợp lý.
***
Tối thứ bảy liền đến rất nhanh, An Nhã Uẩn cũng tự mình chủ động đến đón Trầm Lạc Phù, An Nhã Uẩn trong tầm mắt có chút lửa nhìn Trầm Lạc Phù đêm nay. Quả thật Trầm Lạc Phù đêm nay rất đẹp, đêm nay tuy Lạc Phù chỉ là diễn viên phụ nhưng nàng lại là nữ diễn viên chính trong lòng An Nhã Uẩn.
Trầm Vĩnh Lan nhìn Trầm Lạc Phù bị An Nhã Uẩn đón đi, trong lòng như có mùi vị chua xót, chị họ hay cái gì đi nữa đều thật đáng ghét.
Trầm Vĩnh Lan vốn không muốn đi, nàng lại không có trong danh sách khách mời thế nhưng Hứa Duy Cảnh đã cho nàng một cái thiệp mời một cách dễ dàng, Hứa Duy Cảnh đã nói, chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ không để An Nhã Uẩn và Trầm Lạc Phù ở cùng một chỗ. Trầm Vĩnh Lan suy nghĩ lại mới yên tâm đi.
Đây đúng là một buổi tiệc của gia đình thượng lưu, khách mời không phải quan chức chính trị, cũng là giới doanh nhân và người nổi tiếng, Trầm Vĩnh Lan và Hứa Duy Cảnh vừa đến hiện trường đã thấy An Nhã Uẩn làm chủ nhà mà tiếp đón các khách mời, thế nhưng lại không nhìn thấy Trầm Lạc Phù đâu.
“Trầm Lạc Phù ở đâu? Tại sao lại còn chưa ra?” Trầm Vĩnh Lan hỏi Hứa Duy Cảnh, hai nàng hiện tại đang trốn ở trong một góc nhỏ, phía trước đều có rất nhiều ruồi bọ, đặc biệt Trầm Vĩnh Lan đã được nhận rất nhiều danh thϊếp. Hứa Duy Cảnh dù sao cũng một nửa công khai giới tính cho nên người khác đến gần nàng so với Trầm Vĩnh Lan vẫn ít hơn. Ngược lại Trầm Vĩnh Lan hơn một nửa tiếp cận đều là nam nhân, còn tiếp cận với Hứa Duy Cảnh rõ ràng là nữ nhiều hơn nam, trong số ít nam nhân ấy cũng có người rất tự tin hướng đến thẳng Hứa Duy Cảnh để thử một chút vận khí, thể nhưng không ít người bị Hứa Duy Cảnh không để ý mà không muốn có quan hệ tới.
“Nghe An nói, An lão gia đêm nay là cố ý công bố cho tất cả mọi người bên ngoài biết Trầm Lạc Phù chính là cháu ngoại của y, cũng là một trong những người thừa kế An thị, cho nên yến hội đêm nay rất có ý nghĩa… chính là vì Trầm Lạc Phù mà tổ chức” Hứa Duy Cảnh hồi đáp.
“Như vậy Trầm Lạc Phù không phải một bước liền bay lên trời hóa thành phượng hoàng sao?” Trầm Vĩnh Lan khẽ nhíu mày nói, vốn bản thân từ nhỏ nàng đã ức hϊếp tiểu chất nữ, đảo mắt một cái liền biến thành Đại tiểu thư quyền quý, quả là cũng có lúc nước ở dòng sông chênh lệch còn lớn hơn mặt biển, khoảng cách đột ngột lớn như vậy làm cho Trầm Vĩnh Lan thật không thấy quen.
Hứa Duy Cảnh cũng không nói gì, nàng không phủ nhận rằng, kỳ thật có thể nói Trầm Lạc Phù và An Tâm Tuệ chính là phượng hoàng, chỉ là lại bay đến nhà Trầm gia làm gà thôi! Trầm Lạc Phù nếu là một trong những người thừa kế ở An thị, đúng là cá chép nhảy qua long môn, giá trị con người được đôn lên gấp trăm lần.
Đúng lúc này, Trầm Vĩnh Lan nhìn thấy Trầm Lạc Phù đi ra, nàng khoác lấy một cánh tay của An lão gia, một thân màu trắng, bả vai để lộ ra từ bộ váy dạ hội, tóc vấn cao, ngũ quan xinh xắn, dáng người xinh đẹp lả lướt cùng với đôi giày thủy tinh cao gót và chiếc vòng kim cương đắt tiền đeo trên chiếc cổ cao vô cùng khêu gợi, làm cho người ta liếc mắt nhìn thật thấy chói lóa, giờ phút này Trậm Lạc Phù mà Trầm Vĩnh Lan thấy vô cùng xa lạ, Trầm Lạc Phù biểu hiện sắc mặt rất bình tĩnh, tựa hồ nàng sinh ra đã là một Đại tiểu thư giờ đây lộ ra một sự cao quý vô cùng tao nhã. Tuy rằng Trầm Lạc Phù hiện tại làm cho người ta mê đắm không muốn rời khỏi tầm mắt, nhưng nàng không hề thích cảm giác này, nàng một chút cũng đều không muốn Trầm Lạc Phù trở thành Đại tiểu thư, nàng nếu biến thành Đại tiểu thư thì về sau bản thân mình làm sao ức hϊếp bây giờ?
An Nhã Uẩn mỉm cười nhìn Trầm Lạc Phù, nhìn nàng giống như nhìn đến tiểu cô cô nàng năm đó, đây mới là Đại tiểu thư của An gia, mấy năm nay thực là ủy khuất cô cô cùng Lạc Phù rồi.
Hứa Duy Cảnh nhìn về phía Trầm Vĩnh Lan và An Nhã Uẩn, rõ ràng hai người này đều có biểu hiện mong muốn đem đóa Phù Dung kia chiếm làm của riêng mình, cặp mắt như có lửa mà còn lộ ra vô cùng rõ ràng. Hứa Duy Cảnh trong lòng đột nhiên cảm giác khó chịu, tuy rằng nàng thừa nhận đóa Phù dung kia quả thật làm cho người ta say mê, nhưng đóa Phù Dung này chẳng lẽ không lộ ra được sự lực hấp dẫn với cấm kỵ sao? Biểu tỷ muốn lσạи ɭυâи, cả Cô Cô cũng như vậy mà muốn lσạи ɭυâи, khẩu vị không khỏi quá nặng đi, đương nhiên Hứa Duy Cảnh càng hy vọng khẩu vị nặng này đều có thể thực hiện được. Nhất là đối với Trầm Vĩnh Lan!
Trầm Lạc Phù vẫn khoác lấy tay An lão gia, là ông nội An Nhã Uẩn và cũng là ông ngoại An Vệ Quần của Trầm Lạc Phù. Mọi người nhìn lên nữ nhân ở bên cạnh An lão gia cũng vô cùng tò mò, đúng là một Thủy Phù Dung, có một vẻ đẹp rất tự nhiên, trang sức đi cùng cũng với mỹ nhân mà rất phù hợp. Lúc này An Nhã Uẩn cũng liền đi lên, hướng đến cánh tay còn lại của gia gia mà khoác vào.
Tam lão đầu thật có diễm phúc a, trái một mỹ nhân, phải một mỹ nhân, còn không sợ giảm thọ sao? Trầm Vĩnh Lan không tốt liền nghĩ đến, kỳ thật là nàng nhìn thấy An Nhã Uẩn và Trầm Lạc Phù bộ dáng đứng cùng với nhau trong lòng chua xót vô cùng.
Trầm Lạc Phù liếc mắt nhìn hết đoàn người phía dưới liền thấy được một thân hình mặc lễ phục dạ hội màu đen vô cùng gợi cảm của Trầm Vĩnh Lan, trước sau như một bộ dáng đều rất lẳиɠ ɭơ. Trầm Lạc Phù không hiểu tại sao cảm thấy rất lạ lùng, không biết vì sao chỉ cần trong một đám người có Trầm Vĩnh Lan nàng cũng đều dễ dàng tìm được. Chẳng qua là lần này Trầm Vĩnh Lan tránh ở một góc, không giống như tác phong bình thường của nàng. Nghĩ đến cũng lạ, nàng không phải trước sau như một cũng thích ở nơi nào có nhiều người mà đứng và tiếp đó sẽ trở thành tiêu điểm trong đám đông sao. Hơn nữa lúc này nàng đột nhiên chăm chú nhìn mình để làm gì, hay bụng dạ nhỏ nhen kia của Trầm Vĩnh Lan lại đang bộc phát sự đố kỵ đây? Trầm Lạc Phù cảm thấy tâm tình liền tốt, ai bảo ngươi lòng dạ hẹp hòi, đáng đời cho ngươi ghen tị!
Trầm Lạc Phù rất nhanh liền thu hồi ánh mắt trên người Trầm Vĩnh Lan, dù sao đêm nay nàng cũng không có ý định đếm xỉa tới Trầm Vĩnh Lan.
“Lạc Phù, chị họ con nói con có lễ vật muốn tặng cho ông ngoại đúng không?” An Vệ Quần cười hỏi, kỳ thật An Vệ Quần không thể xem như tam lão đầu, dù đã bảy mươi tuổi đầu nhưng xem ra vẫn còn rất minh mẫn.
“Vâng, Lạc Phù muốn vì ông ngoại đàn một bài violin.” Nói đến vật chất, cái gì ông ngoại cũng không thiếu, đành phải tặng ông tâm ý của mình, mặc dù mình đàn chắc không bằng mẹ mà đàn tốt hơn, nhưng có thể coi như được thông qua một chút đi.
An Vệ Quần hơi sửng sốt, hắn không hề biết Lạc Phù biết đàn violin, nữ nhi của hắn An Tâm Tuệ lúc trước cũng từng ở sinh nhật của hắn mà đã kéo qua đàn violin tặng mình.