Thủy Tiên Có Gai

Chương 30

CHƯƠNG 30: CHẲNG QUA TRẦM VĨNH LAN CÔ SỜ LIỀN SỜ THÔI, LÀM GÌ SỜ LÂU NHƯ VẬY? CÔ KHÔNG BIẾT THỜI TIẾT RẤT NÓNG SAO?

Trầm Lạc Phù khó có thể tin mà nhìn Trầm Vĩnh Lan, quả thực có cảm giác giống như là sét đánh qua tai, nàng khó có thể lý giải vì sao trên đời này lại có một người tự kỷ đến trình độ này hơn Trầm Vĩnh Lan, Trầm Lạc Phù từ nội tâm phát hiện ra gọi Trầm Vĩnh Lan là hoa thủy tiên thực sự một chút đều không thấy quá đáng.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Kỳ thật Trầm Vĩnh Lan rất thích ý nghĩ này, vì như vậy nàng có thể làm chuyện xấu xa mà không cần phải tỏ ra bối rối.

“Tôi thích trồng hoa, như vậy tính ra người tôi thầm mến nhiều đếm không xuể!” Trầm Lạc Phù chọn mi hỏi ngược lại.

Trầm Vĩnh Lan ngẫm lại, đúng là như vậy, Trầm Lạc Phù thích đến mấy loại hoa cũng không riêng có hoa thủy tiên, thật sự có chút tiếc nuối a, Trầm Vĩnh Lan trong lòng liền cảm thấy có phần mất mát.

“Kỳ thật tôi cảm thấy được cô gọi tôi là hoa hồng gì đó thì tốt hơn, thủy tiên tuy cũng có điểm giống nhau nhưng tôi thấy không quá thích cái tên này” Trầm Vĩnh Lan xem như bỏ qua chủ đề này, nàng không thấy có chút xấu hổ cho tình cảm đơn phương của mình hay cái gì khác.

“Uh…” Trầm Lạc Phù cảm thấy bất lực, ai quản ngươi muốn hay không muốn làm hoa thủy tiên? Trên thực tế, ngươi chỉ tốt hơn củ tỏi một chút thôi.

“Cô út, cô có phải hay không đã quên chuyện gì?” Trầm Lạc Phù không muốn cùng thủy tiên bàn luận về vấn đề này, Trầm Vĩnh Lan tựa hồ đã quên mục tiêu hôm nay, cho nên Trầm Lạc Phù không thể không nhắc nhở.

“Làm sao có thể quên được? Cô xem, đây là của bà nội, cũng là do tôi chọn, cô cảm thấy như thế nào?” Trầm Vĩnh Lan giống như có phép thuật liền đem ra một bộ quần áo.

Trầm Lạc Phù nhìn bộ quần áo trên tay Trầm Vĩnh Lan, nàng không nghĩ là Trầm Vĩnh Lan còn nhớ tới, thực tế là từ đầu tới cuối nàng cũng không phát hiện ra Trầm Vĩnh Lan đã chọn khi nào, Trầm Vĩnh Lan có đôi khi thật đúng là làm cho người ta ngạc nhiên ngoài ý muốn. Trầm Lạc Phù cũng rất tin tưởng mắt thẩm mỹ của Trầm Vĩnh Lan, nếu do nàng chọn tất nhiên sẽ làm cho bà nội hài lòng mà vui mừng, có thể thấy rõ ràng một điều đó là Trầm Vĩnh Lan rất vô tâm đi làm mà không hướng tới gia đình, nếu có tâm đi lấy lòng bà nội thì hoàn toàn có thể làm cho bà nội nàng vui tận đáy lòng.

“Rất được, bà nội sẽ rất thích!” Trầm Lạc Phù liền cười hồi đáp, nghĩ đến năm nay bà nội sẽ rất vui vẻ nàng tự đáy lòng cũng vì bà nội mà vui mừng.

“Đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai chọn đi!” Trầm Vĩnh Lan đắc ý nói.

“Mua xong rồi, chúng ta trở về đi.” Trầm Lạc Phù thấy mục tiêu hôm nay đã hoàn thành liền muốn về nhà.

“Còn sớm, chúng ta tiếp tục đi mua sắm” Trầm Vĩnh Lan lôi kéo Trầm Lạc Phù, dự tính tiếp tục mua sắm thêm chút nữa, nàng đột nhiên rất muốn mua cho Trầm Lạc Phù hai bộ đồ.

Trầm Lạc Phù đành phải chịu để Trầm Vĩnh Lan kéo đi, nàng cũng không biết tại sao cô cô nàng có nhiều sức lực như thế, vẫn là đang mang giày cao gót, đi lâu như cũng không thấy mệt sao?

Trầm Vĩnh Lan rất nhanh liền chọn vài bộ quần áo thích hợp với Trầm Lạc Phù.

“Trầm Lạc Phù, cô mặc thử một chút đi” Trầm Vĩnh Lan đem quần áo đưa cho Trầm Lạc Phù.

“Hả?” Trầm Lạc Phù cảm thấy hôm nay đại não của nàng dường như không theo kịp ý nghĩ của Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan tự tay chọn quần áo cho mình, không thể không tin đi, cái cảm giác được sủng ái này thật thấy không tốt chút nào, Trầm Lạc Phù cảm thấy bản thân mình có ngày sẽ bị Trầm Vĩnh Lan làm cho kinh ngạc đến chết mất. Nàng có chút gì đó sợ hãi khi thấy bản thân mình được cô cô đối đãi tốt như vậy.

“Ngơ ngác cái gì? Nhanh vào thay đi!” Trầm Vĩnh Lan trực tiếp dùng lực đẩy mạnh Trầm Lạc Phù vào phòng thay đồ.

Trầm Lạc Phù không thể làm gì khác hơn là không muốn cũng phải làm, nàng một chút cũng không muốn thử quần áo, đặc biệt là loại quần áo do Trầm Vĩnh Lan chọn, bộ nào cũng quá lẳиɠ ɭơ và đều không hợp với phong cách của nàng, bộ quần áo còn hở hang đến lộ ra một chút thịt ở giữa.

Trầm Lạc Phù mè nheo cả nửa ngày mới từ phòng thay đồ bước ra, Trầm Vĩnh Lan ánh mắt liền sáng lên, quả nhiên là nhỏ nhưng vóc dáng kỳ thực hài hòa, bộ quần áo này mặc trên người Trầm Lạc Phù đều tôn lên các đường nét trên cơ thể nàng, vóc dáng như thế nào đều lộ ra, vòng eo quả thực rất tinh tế, rất thanh tao, Trầm Lạc Phù dáng người mặc đồ dù so với mình kém hơn nhưng nhìn vẫn rất tốt, đặc biệt chính là rất thuần khiết tạo ra một sự gợi cảm làm cho người ta có chút không kiềm chế được. Trầm Vĩnh Lan bản thân biết rõ mình nhiều năm như vậy ghen tị với Trầm Lạc Phù không phải là không có đạo lý, đúng vậy, Hứa Duy Cảnh có lẽ đã nói không sai, biện pháp giải quyết sự đố kỵ đó chính là đem nàng biến thành của mình.

Trầm Lạc Phù nhìn vóc dáng của mình trong gương, cũng có chút kinh ngạc, nàng trước kia chưa từng thử qua phong cách này, đúng là có điểm rất khêu gợi, Trầm Lạc Phù vẫn cho rằng bản thân mình với hai chữ gợi cảm đều hoàn toàn thấy không phù hợp.

“Vòng eo cũng thật là thon gọn nha.” Trầm Vĩnh Lan nghĩ đến rất muốn sờ lấy vòng eo của Trầm Lạc Phù, vừa nghĩ là muốn làm liền, tay nàng kìm lòng không được liền đặt lên thắt lưng mảnh mai của Trầm Lạc Phù, lúc này đang là mùa hè, quần áo mỏng manh căn bản cũng không ngăn được bàn tay kia của Trầm Vĩnh Lan dường như nóng rực.

Trầm Lạc Phù theo bản năng muốn lui thân thể ra một chút, ý đồ tránh đi bàn tay cố ý quấy rầy của Trầm Vĩnh Lan.

“Ta muốn xem vòng eo của cô rốt cuộc nhỏ bao nhiêu, sờ một chút cũng không thấy tí thịt nào, nếu không phải vòng eo của cô so với tôi nhỏ hơn tôi mới không muốn kiểm chứng thử!”.

Trầm Vĩnh Lan như một đứa trẻ sợ bị phát hiện, kỳ thật Trầm Vĩnh Lan nói thì rất đứng đắn nhưng bản thân nàng hiểu rõ trong lòng có bao nhiêu tâm tư, trong đầu óc nàng có bao nhiêu là ham muốn, trên thực tế nàng vuốt ve vòng eo Trầm Lạc Phù ngoài ra còn muốn tiếp tục hướng lên trên mà sờ…thế nhưng vẫn cố gắng mà nhịn xuống.

Thấy Trầm Vĩnh Lan thẳng thắn vô tư Trầm Lạc Phù cũng hiểu được bản thân mình phản ứng có hơi quá, đành phải nhìn xuống lòng bàn tay kia truyền đến mình cảm giác nóng rực. Chẳng qua Trầm Vĩnh Lan cô sờ liền sờ thôi, làm gì sờ lâu như vậy? Cô không biết thời tiết rất nóng sao? Mặc dù điều hòa máy lạnh trong khu mua sắm mở quá lớn thế nhưng lòng bàn tay lại có độ ấm không khỏi quá cao đi.

Đúng lúc Trầm Lạc Phù quyết định muốn gỡ bỏ đôi tay của Trầm Vĩnh Lan ra thì Trầm Vĩnh Lan rốt cuộc cũng thu hồi bàn tay ác quỷ của mình.

“Kỳ thật vóc dáng của cô quả là không tệ!” Thực ra là sờ chưa đã a, Trầm Vĩnh Lan tự đáy lòng nói.

“So với cô út vẫn kém xa!” Trầm Lạc Phù khiên tốn nói, không phải người nào đó trước kia thường xuyên nói mình bé nhỏ như đậu sao? Hừ, hiện tại cũng biết là đậu đi, tuy rằng so với tỏi còn kém xa. Nhưng để phát triển thành tỏi, xem ra vẫn còn chút khó khăn.

“Đó là điều tất nhiên!” Trầm Vĩnh Lan quả nhiên là bất cứ lúc nào cũng không quên tự kỷ.

“Tôi đi thay quần áo.” Trầm Lạc Phù đem bộ quần áo trên người thay xuống, đẹp thì có đẹp, nhưng Trầm Lạc Phù không có ý định mua, cũng không phải nàng để ý đến giá cả nhưng bản thân nàng vẫn quen ăn mặc bình thường vì vậy bỗng nhiên trên người mặc hàng hiệu nàng vẫn có chút không quen.

“Hai bộ này, cô cũng thử qua một chút đi.” Trầm Vĩnh Lan đưa hai bộ quần áo cho Trầm Lạc Phù.

“Cô cô, không cần, ta không thích…” Trầm Lạc Phù kháng cự nói.

“Tôi mua cho cô, nói như thế nào tôi cũng là cô út của cô, cô út mua cho cháu gái hai bộ quần áo cũng là điều bình thường, hơn nữa, cô có thích hay không với tôi không có quan trọng, miễn tôi thích là được rồi, cô mặc cho ta xem là được!” Trầm Vĩnh Lan hiển nhiên nói.

‘Cô út’… cái từ này gần đây được Trầm Vĩnh Lan thường xuyên nhắc tới, chẳng qua là hơn hai mươi mấy năm qua cô đều không tự cảm thấy mình là cô cô, cô cũng không cần như vậy mà khác thường được không, cô như vậy thực sự làm cho người ta không thấy quen. Còn nữa, nửa câu đầu nghe còn giống người nói, còn ra dáng của một trưởng bối, thế nhưng đến nữa câu sau lập tức lộ ra bản tính của cô, cái gì gọi là ‘ngươi thích là tốt rồi’? Tôi làm gì phải mặc cho cô xem? Cảm tình tốt à, hôm nay cô đem tôi giống như trở thành búp bê Barbie mà ăn diện. Đúng vậy, là Búp bê Barbie, khi còn nhỏ Trầm Vĩnh Lan đã từng đối đãi với nàng thái độ giống như là đối với con búp bê ấy vậy, nghĩ đến Trầm Vĩnh Lan trước đây đối xử với Búp bê Barbie có đôi khi rất khó chịu, nghĩ như vậy Trầm Lạc Phù không khỏi sợ hãi khiến lỗ chân lông như dựng đứng lên.