Thủy Tiên Có Gai

Chương 28

CHƯƠNG 28: “NGÀY TƠ TƯỞNG ĐÊM SẼ NẰM MƠ…”

Trầm Lạc Phù se lấy bộ ngực đầy đặn của Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan liền có cảm giác như tê dại không nói nên lời, cảm giác tê dại này giống như là điện lưu xuyên qua da đầu nàng, so với bất cứ lúc nào cũng đều làm cho Trầm Vĩnh Lan có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn bao giờ hết, không những như thế hai đóa hoa nhỏ ở đầu ngực liền dựng đứng, tựa hồ giống như đang mời gọi.

“Cô út, như vậy liền có cảm giác sao?” Trầm Lạc Phù nhẹ nhàng dán môi sát bên tai Trầm Vĩnh Lan ám muội hỏi.

Trầm Vĩnh Lan sau khi nghe được hai chữ ‘Cô cô’, nàng mới ý thức được giờ phút này người đang cùng nàng hoan ái chính là Trầm Lạc Phù, là tiểu chất nữ của mình. Vì thế loại cảm giác cấm kỵ này làm cho thân thể của nàng càng trở nên mẫn cảm, động tình cũng nhanh hơn. Cơ thể nàng dường như không thể khống chế, không biết từ lúc nào ở giữa hai chân nàng nào đã trào ra cỗ nhiệt lưu nóng ấm vô cùng ẩm ướt.

“Trầm Lạc Phù…” Trầm Vĩnh Lan đưa tay nắm lấy tay Trầm Lạc Phù đang đặt ở nụ hoa đang dựng đứng kia, mái tóc dài như tơ của Trầm Lạc Phù xõa xuống chạm vào da thịt nàng, khiến nàng cảm giác ngứa ngáy nhưng cũng vô cùng tê dại. Cơ thể của nàng là như vậy, lúc nào nàng cũng muốn được Trầm Lạc Phù yêu da diết, giờ phút này nàng chỉ khát khao Trầm Lạc Phù hãy ngậm lấy nụ hoa đang dựng đứng của nàng, nụ hoa ấy lúc này tựa hồ như hòn đá nhỏ đã trở nên se cứng và bắt đầu mới chớm nở khát khao được người khác chăm chút vào.

“Như thế này phải không?” Trầm Lạc Phù nhẹ giọng hỏi, đầu ngón tay của nàng đang kẹp cứng lấy nụ hoa đang dựng đứng ấy, nhẹ nhàng se qua se lại điểm hồng hào vô cùng quyến rũ đang mời gọi kia.

“A…” Trầm Vĩnh Lan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền bật ra âm thanh, cơ thể tuy được cảm thụ nhưng cũng vô cùng khó chịu làm cho nàng cong chân lên siết lấy chân Trầm Lạc Phù. Thân thể dán chặt vào thân thể Trầm Lạc Phù.

“Cô út thân thể cũng thật mẫn cảm.” Trầm Lạc Phù khẽ mĩm cười nói, rõ ràng Trầm Lạc Phù bình thường có một dáng vẽ rất ngoan ngoãn đàng hoàng thế nhưng giờ phút này cảm giác có chút xấu xa, tuy nhiên Trầm Vĩnh Lan phát hiện ra nàng rất yêu Trầm Lạc Phù giờ phút hiện tại đã mang đến cho nàng loại cảm giác này, quả thật nó rất mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi làm cho người ta giống như bị hút vào không trở rời ra được.

“Trầm Lạc Phù… đừng dừng lại…” Trầm Vĩnh Lan cảm giác Trầm Lạc Phù đang dừng lại động tác, điều này làm cho nàng không được thỏa mãn, thân thể vì thế lại vặn vẹo mà kề sát vào thân thể Trầm Lạc Phù để ma sát, đối với Trầm Vĩnh Lan mà nói mãi mãi vẫn là không đủ vì nàng còn muốn nhiều hơn nữa.

Trầm Lạc Phù rốt cuộc cũng đáp ứng mong muốn của Trầm Vĩnh Lan, nàng cúi xuống ngậm lấy nụ hoa cực kỳ mẫn cảm kia, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ, vừa mơn trớn… đồng thời bàn tay kia không rảnh rỗi mà trực tiếp vuốt ve bên ngực đầy đặn còn lại của Trầm Vĩnh Lan, Trầm Lạc Phù không chút khách khí từng động tác và hành động càng thêm lực, cơ hồ làm cho khỏa đầy đặn ở tay nàng biến dạng đi. Thế nhưng Trầm Vĩnh Lan cảm giác không phải đau mà là tê dại, cảm giác này khiến cho nàng càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng tựa hồ cảm nhận được chân thân mình ngày càng ẩm ướt hơn. Cho tới bây giờ không ai có thể dễ dàng kiểm soát cơ thể nàng, thế nhưng lúc này đây, nàng đã bị đánh bại… bị đánh bại bởi Trầm Lạc Phù.

Trầm Lạc Phù bàn tay cũng không an phận và cũng không hề nhàn rỗi mà mỗi một tấc da tấc thịt của Trầm Vĩnh Lan đều vuốt ve qua, bàn tay Trầm Lạc Phù vuốt ve tới đâu nơi đó nhường như có ngọn lửa, nóng rực mà lan tỏa, làm cho thân thể Trầm Vĩnh Lan càng thêm đói khát.

Bị Trầm Lạc Phù vuốt ve, không thể không làm cho Trầm Vĩnh Lan cảm thấy thỏa mãn, trái ngược lại cơ thể nàng càng ngày càng giống như không thể nhịn được, càng muốn được nhiều hơn, nàng nắm lấy tay Trầm Lạc Phù đưa vào nơi đã muốn lầy lội giữa hai chân…

Cái này gọi là ban ngày suy nghĩ đêm đến sẽ nằm mơ, có điều mộng xuân xảy ra dường như cũng không phải là chuyện quá bất ngờ. Trong kinh Phật đã từng nói qua, thứ nhất là bản năng, thứ hai là mộng, mộng chính là du͙© vọиɠ ở hiện thực không thể thực hiện được cho nên ở trong mộng mà thực hiện, vì vậy Trầm Vĩnh Lan lúc này có mộng xuân cũng không có gì bất ngờ.

Bởi vì bao nhiêu năm không có làm mộng xuân, cho dù có mộng xuân ngươi cũng làm cho đầy đủ đi, chỉ mới làm có một nữa thì tỉnh lại, cái này tính sao đây? Mộng xuân làm mới một nửa là bị thức giấc khiến Trầm Vĩnh Lan có phần tức giận. Nàng ngủ luôn luôn chỉ mặc có một chiếc qυầи ɭóŧ, lúc này nàng liền hướng qυầи ɭóŧ mà sờ thử, quả nhiên là ướt đẫm, không ổn rồi, trước kia cùng người khác cổn sàng đan cũng đều không có như vậy mà ướt, hiện giờ có xuân mộng như vậy mà ướt, rốt cuộc là nàng đối với Trầm Lạc Phù có bao nhiêu khát khao a! Nếu mộng xuân làm cho đầy đủ thì không tính, đằng này làm không được một nửa khiến cho thân thể thật là khó chịu, nghiêm trọng hơn là nàng muốn được thỏa mãn! Trầm Vĩnh Lan mở to mắt, chính là áp lực trong cơ thể khiến nàng không ngủ được.

Trầm Vĩnh Lan đành phải tự giải quyết nhu cầu của mình, bằng không đêm nay sẽ nghẹn quá thành ra nội thương… Thế nhưng cửa phòng nàng lại chưa đóng kín, âm thanh hay cái gì đó liền thoát ra ngoài, nàng hoàn toàn cũng không hề chú ý tới.

Trầm Lạc Phù không hiểu tại sao nửa đêm lại cảm thấy khát nước, nàng đành phải ngồi dậy đi uống nước. Bằng không sẽ không thể nào nghe được âm thanh kỳ lạ phát ra từ phòng của cô cô nàng. Nghe được âm thanh kỳ lạ này đáng lẽ cũng không nên tò mò nhưng nàng không nhịn được liền nghiêng đầu kề tai sát vào để nghe, quả thật nghe xong liền thấy xấu hổ, cái gì mà ‘ưm a..’ rõ ràng là âm thanh của nữ nhân, mà cái loại thanh âm này chính là của cô cô nàng, nhưng cô cô nàng đêm nay rõ ràng là không có đưa ai về nhà qua đêm… như vậy, người phụ nữ này chính là một mình…

Trầm Lạc Phù nghĩ đến cảnh tượng kia sắc mặt chợt đỏ lên, nói đến lần trước sau vụ việc giúp cô cô xoa ngực và bây giờ lại phát hiện chuyện xấu hổ như thế này Trầm Lạc Phù cảm thấy lần sau bản thân tuyệt đối không nên quá tò mò, mai mắn là Trầm Vĩnh Lan không biết, bằng không nàng sẽ càng thấy xấu hổ hơn, và cũng khá tốt là lần này nàng cũng không có đẩy cửa mà đi vào.

Trầm Lạc Phù vội vàng uống nước xong liền trở về phòng, nằm ở trên giường, không biết như thế nào đầu óc nàng cứ nghĩ về âm thanh kỳ quái mới vừa nghe được. Đúng là vô lễ mới nhìn, bất lịch sự mới nghe, không đàng hoàng mới nghĩ tới, Trầm Lạc Phù cứ lặp đi lặp lại vô số lần như vậy thì mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.

“Chào buổi sáng!” Trầm Vĩnh Lan thức dậy thần thanh khí sảng hướng Trầm Lạc Phù chào hỏi, Trầm Vĩnh Lan đem tiểu chất nữ của mình ảo tưởng thành mơ xem ra cũng rất yên tâm thoải mái, nhìn thấy Trầm Lạc Phù cũng không có điểm gì ngượng ngùng.

Ngược lại Trầm Lạc Phù trong lúc vô ý lại nhìn thấy việc riêng tư của cô cô nên nàng liền cảm thấy xấu hổ, đặc biệt Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan nếu so sánh lại giống như một đóa hoa kiều diễm, không tự giác lại nghĩ đến tối hôm qua nửa đêm đi uống nước nghe được âm thanh kia thật sự khiến người ta cảm giác mặt đỏ tai hồng. Quả nhiên là nghe được cô cô phát ra âm thanh gì gì đó nên khiến cho nàng vô cùng xấu hổ và ngượng ngùng.

“Chào buổi sáng!” Trầm Lạc Phù vội vàng thu hồi tầm mắt trên người Trầm Vĩnh Lan, chỉ vì để tránh bản thân mình sẽ không được tự nhiên.

“Mặt cô làm gì mà đỏ vậy?” Trầm Vĩnh Lan nhìn khuôn mặt Trầm Lạc Phù có hơi ửng hồng liền tò mò hỏi.

“Không có việc gì.” Trầm Lạc Phù ra vẻ bình tĩnh hồi đáp, ta cũng không thể nói cho ngươi biết, tối hôm qua nghe được ngươi phát ra âm thanh kỳ cục đó mà cảm thấy ngượng ngùng đi, hơn nữa Trầm Lạc Phù cảm thấy cho dù có nói cho Trầm Vĩnh Lan biết thì Trầm Vĩnh Lan cơ hồ cũng không có ý tứ ngược lại càng không biết xấu hổ mà quay sang chỉ trích mình.

Sáng hôm nay Trầm Lạc Phù không có tiết học, chỉ có vào buổi chiều, vì vậy khi Trầm Vĩnh Lan đi làm Trầm Lạc Phù vẫn còn ở nhà mà dọn dẹp phòng, thuận tiện mang quần áo Trầm Vĩnh Lan đem đi giặt.

Hôm nay Trầm Vĩnh Lan mặc nhiều hơn một cái qυầи ɭóŧ, Trầm Lạc Phù lúc đầu cũng không quá để ý, chỉ là trong lúc đang giặt quần áo thì phát hiện trong đó có một cái qυầи ɭóŧ lại có dính rất nhiều chất lỏng trong suốt, Trầm Lạc Phù đột nhiên ý thức được đây là ‘một cái gì đó’… tay nàng theo bản năng bình thường mà vội rụt lại một chút, cái này không phải là kiệt tác đêm hôm qua của cô cô đi? Rõ ràng, đây chính là chất dịch trong cơ thể của Trầm Vĩnh Lan, nhìn vẫn là không ít, Trầm Vĩnh Lan quả là ham muốn không khỏi quá nhiều đi. Cô ham muốn thì ham muốn đi, nữa đêm ở trên giường coi như không có vấn đề gì để nói, nhưng lại không biết đóng cửa chặt lại một chút đừng để cho âm thanh thoát ra ngoài thì tốt rồi. Còn nữa, ít nhất cô cũng phải biết đem qυầи ɭóŧ của mình mà tự động giặt một chút đi chứ, cô như vậy là muốn cho tôi biết và làm cho tôi phải xấu hổ sao? Chẳng lẽ cô muốn người khác biết cô có quan hệ tìиɧ ɖu͙© và cả ham muốn tìиɧ ɖu͙© của cô so với người khác mạnh mẽ thì cô mới thấy hãnh diện sao?