CHƯƠNG 16: NẾU NÀNG ĐÃ KHÔNG THÍCH TRẦM VĨNH LAN, NÀNG VỀ SAU CŨNG SẼ KHÔNG BAO GIỜ THÍCH… CÀNG KHÔNG MUỐN VỚI HOA THỦY TIÊN KIA CÙNG MỘT LOẠI…
“Oh!” Trầm Lạc Phù thản nhiên lên tiếng, không để ý đến Trầm Vĩnh Lan liền xoay người vào phòng bếp làm một phần bữa sáng cho mình.
Trầm Vĩnh Lan ăn xong bữa sáng liền ngồi trên sofa cầm quyển tạp chí thời trang ra xem, sau đó nàng nhìn cháu gái nàng như những con ong nhỏ siêng năng, lau nhà, lau bàn ghế, giặt quần áo, từ trong ra ngoài đều không có thời gian nhàn rỗi. Trầm Vĩnh Lan cuốn tròn quyển tạp chí trên tay chống dưới cằm, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Trầm Lạc Phù nàng như có điều suy nghĩ…
Trầm Lạc Phù nhìn thấy nữ nhân kia ở trên sofa ngã trái ngã phải xem tạp chí, bộ dạng vô cùng thoải mái khiến cho Trầm Lạc Phù trong lòng một chút khó chịu, đương nhiên nàng cũng không trông cậy Trầm Vĩnh Lan sẽ có lương tâm mà đến giúp nàng, nàng hiểu được nữ nhân này lười biếng cùng với ấu trùng giống nhau, Trầm Lạc Phù đành chấp nhận vùi đầu lau nhà.
Được cái Trầm Lạc Phù tay chân lanh lẹ, vì nàng bận rộn làm việc nên liền xong xuôi thì đã mười giờ, nàng tiến đến nhà vệ sinh tắm rửa một cái định bụng sẽ đi ra ngoài.
“Cô muốn đi ra ngoài sao?” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù ăn mặc chỉnh tề liền chủ động mở miệng hỏi.
“Ừm, muốn đi ra ngoài mua thêm mấy chậu hoa” Trầm Lạc Phù từ nhỏ tới lớn có sở thích là trồng hoa, mỗi khi nhàn rỗi đều có thể chuẩn bị một chút.
“Tôi lái xe đưa cô đi” Trầm Vĩnh Lan buông tạp chí nói, nàng đơn giản không thích ở nhà một mình, nàng là một người rất sợ nhàm chán, dù sao cũng đang nhàn rỗi liền làm người tốt vậy.
Trầm Lạc Phù vô cùng ngạc nhiên nhìn Trầm Vĩnh Lan, hay là hôm nay trời đổ mưa to sao, Trầm Vĩnh Lan đây là lần đầu tiên tốt như vậy đối với mình.
“Không cần quá cảm động, nói như thế nào tôi cũng là cô út của cô nha” Trầm Lạc Phù phúc không muốn lại muốn gặp quỷ , người ta thỉnh thoảng cũng có thể là một người cô tốt không được hay sao?
Trầm Lạc Phù cảm thấy được hai mươi mấy năm qua cũng không bao giờ cảm thấy cô cô tự giác nhận mình trưởng bối, đột nhiên hôm nay ý thức được bản thân là cô út của mình, cái loại cảm giác này thật đúng là hiếm lạ a.
“Vậy làm phiền cô út” Có người muốn thể hiện lòng tốt như vậy, Trầm Lạc Phù tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Vậy cô chờ tôi, tôi vào trong thay quần áo một chút.” Trầm Vĩnh Lan chạy về phòng của mình.
Thay quần áo một chút của Trầm Vĩnh Lan liền thay hơn hai mươi phút, dù tính nhẫn nại của Trầm Lạc Phù có tốt như thế nào thì chính bản thân nàng tựa hồ cũng không nên chấp nhận lòng tốt của Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan ra tới, đột nhiên cảm nhận được bản thân nàng giống như ở trong vườn thú, nhìn đến một con công xinh đẹp đang mặc quần áo, đúng vậy Trầm Vĩnh Lan cách ăn mặc dường như có yêu khí, bất ngờ là trang điểm cũng dựa trên cách ăn mặc và khi lên xe cũng trở nên khoa trương lên như vậy?
Trầm Lạc Phù vẫn không hoàn toàn hiểu hết được toàn bộ triết lý nhân sinh đối với Trầm Vĩnh Lan, thời khắc nào cũng luôn giữ cho mình xinh đẹp, Trầm Vĩnh Lan ăn mặc xinh đẹp không chỉ cho bản thân mà còn cho người khác xem, trọng yếu hơn là quá chú ý chăm sóc đến vẻ đẹp của mình.
“Người khác không biết sẽ nghĩ cô út chuẩn bị đi hẹn hò” Trầm Lạc Phù cảm thấy bản thân mình ở bên cạnh Trầm Vĩnh Lan thực có cảm giác yếu kém hơn. Dsược rồi, nàng thừa nhận Trầm Vĩnh Lan có một số điều rất đúng, có vẽ như trong không khí ít nhất ở những địa phương Trầm Vĩnh Lan xuất hiện thì thực sự lọt vào tầm mắt của mọi người.
“Trầm Lạc Phù, cô không phải là thích tôi đi, nhưng cô cũng đừng mơ ước, tôi chỉ thích những người phụ nữ trưởng thành quyến rũ như Hứa Duy Cảnh thôi, còn cô thật là nhỏ nhắn như đậu đỏ a, không hợp khẩu vị của tôi.” Trầm Vĩnh Lan tự kỷ nói, nàng không để tâm chuyện Trầm Lạc Phù được nhiều người yêu thích, nhưng đối với nàng, tiểu chất nữ này cũng không hợp khẩu vị của nàng.
Trầm Lạc Phù thực sự chưa từng thấy qua ai tự kỷ hơn so với Trầm Vĩnh Lan, càng không biết xấu hổ nữa chứ, nàng sẽ không nghĩ đến toàn bộ những người trong thiên hạ này đều sẽ thích nàng, nàng trừ khuôn mặt với dáng người ở bên ngoài thì còn có cái gì đáng giá hơn? Còn có, cái gì gọi là tiểu đậu đỏ bé chứ, nếu mình là đậu đỏ Trầm Vĩnh Lan chính là củ tỏi!
Trầm Lạc Phù thật sâu cảm thấy có lúc sẽ phải đối với Trầm Vĩnh Lan kia thiếu chút nữa rút ra lời nói không che giấu, nếu cùng nàng đánh nhau thì chắc chắn người thua sẽ là mình.
“Cô út cứ yên tâm, Lạc Phù tuyệt đối sẽ không bao giờ thích người.” Trầm Lạc Phù thản nhiên nói, nếu nàng đã không thích Trầm Vĩnh Lan, nàng về sau cũng sẽ không bao giờ thích… càng không muốn cùng một loại với hoa thủy tiên kia.
Trầm Vĩnh Lan nhìn Trầm Lạc Phù kia thể hiện sự thờ ơ, trong lòng hơi có chút khó chịu, nàng chính là không thích nghe lời này và điều này rõ ràng là đối với nàng mà phủ nhận sức hấp dẫn…
“Nói cũng đừng nói quá vẹn toàn, dù sao tất cả đều có thể xảy ra, không phải sao?” Trầm Vĩnh Lan đối với sức quyến rũ của mình thực sự rất tự tin, nàng cũng không tin nếu bản thân mình trong lời nói có tâm câu dẫn thì Trầm Lạc Phù làm sao có thể thoát được lòng bàn tay của mình chứ? Nàng chính là không muốn có suy nghĩ biếи ŧɦái đối với tiểu chất nữ của mình mà xuống tay thôi. Trầm Vĩnh Lan hoàn toàn quên mất tối hôm qua chính việc mình làm nào đó cũng đồng ý nghĩa với lời nói trên, cũng thực là biếи ŧɦái a~~~
“Cô út, có thể đi được chưa?” Trầm Lạc Phù không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán vô nghĩa này.
Trầm Lạc Phù ngồi ở trên xe Trầm Vĩnh Lan thật đúng là không nhiều lắm, số lần có vẻ như chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngồi ở vị trí cạnh người láy cơ hội càng ít. Trong lúc này Trầm Lạc Phù không chủ động nói chuyện cũng không có điểm gì chung để nói, cả hai lại im lặng.
Tuy nhiên Trầm Vĩnh Lan rốt cuộc là quản lý kinh doanh, năng lực giao tiếp xã hội vẫn phải có.
“Cô tới đây học về cái gì?” Trầm Vĩnh Lan tùy ý hỏi.
“Tâm lý học” Trầm Lạc Phù trái lại vẫn hữu vấn tất đáp.
“Không phải chứ? Cô còn cần phải đào tạo về tâm lý học sao?” Trầm Vĩnh Lan còn tưởng Trầm Lạc Phù điều chỉnh cảm xúc rất cao kia mà, xem ra Trầm Lạc Phù chỉ là có chỉ số thông minh cao thôi, chuyện yêu thương cũng không thấy được phải cao lắm, như thế này phát hiện Trầm Vĩnh Lan lan man thấy cao hứng. Nàng nào biết được Trầm Lạc Phù là làm giảng viên đào tạo chứ không phải là đi học đào tạo…
Trầm Lạc Phù chỉ số thông minh cao điểm ấy Trầm Vĩnh Lan không thể so bì, từ nhỏ liền so với nàng thích đọc sách, hai mươi bốn tuổi có trình độ thạc sỹ, nghe nói còn có khuynh hướng học cao hơn, chẳng qua bị Lưu lão thái thái ngăn cản, lão thái thái cho rằng nữ hài tử học nhiều như vậy thật lãng phí tuổi thanh xuân.
“Ừm!” Trầm Lạc Phù không có phủ nhận, nàng biết đối với Trầm Vĩnh Lan trong lòng mình chính là một sinh viên mới tốt nghiệp bình thường, nàng cũng không muốn thay đổi suy nghĩ của Trầm Vĩnh Lan.
“Đúng rồi, cô út, cuối tuần sau là sinh nhật bà nội cô có về nhà không?” Trầm Lạc Phù đột nhiên nhớ tới tuần này là sinh nhật ông ngoại tiếp tuần sau đó chính là sinh nhật bà nội.
“Tôi không biết, có gì tính sau” Trầm Vĩnh Lan không phải không thích về nhà, bởi vì mỗi lần về nàng liền bị lão thái thái gây phiền nhiễu.
“Ngày đó là sinh nhật bà nội” Trầm Lạc Phù vẫn hảo tâm nhắc nhở nói.
“Vậy cần phải trở về!” Dĩ nhiên là không nhớ tới ngày sinh nhật của mẹ mình, nhưng sau vài lần thì bắt đầu mới nhớ tới, bị Lưu lão thái thái chửi mắng mấy lần nàng dần dần đã có kinh nghiệm, mỗi lần đều hướng đến sinh nhật của mẹ mình liền đặt báo thức trước ba ngày liền, nhắc nhở bản thân phải mua một món quà, nhưng thật ra mỗi lần tới ngày Trầm Vĩnh Lan đều nhắc nhở mình, sợ chính mình làm cho lão thái thái không vui…
“Cô năm nay dự định sẽ mua quà gì đây?” Mỗi lần tặng lễ vật, Trầm Vĩnh Lan đều âm thầm phân cao thấp, hy vọng lễ vật của mình so với của Trầm Lạc Phù đáng yêu hơn, ai biết Lão thái thái như vậy lại rất khó lấy lòng, mỗi lần đều nói thích quà của Trầm Lạc Phù hơn, nói mình lòng lang dạ sói, vì thế nàng đã từng vừa nhiều lần oán hận Trầm Lạc Phù hơn một chút, mặc dù gần đây nhìn Trầm Lạc Phù vẫn vừa mắt hơn lúc trước rất nhiều.
“Còn chưa nghĩ ra.” Còn thời gian hơn một tuần, Trầm Lạc Phù quả thật còn chưa nghĩ ra.
“Eo, hẹp hòi!” Trầm Vĩnh Lan cho rằng là Trầm Lạc Phù cố ý không nói với mình.
Giấu giếm chuyện loại này từ trước đến nay chỉ có Trầm Vĩnh Lan mới nghĩ ra, nàng đúng là lấy dạng tiểu nhân để đo lòng quân tử, Trầm Lạc Phù nghĩ thế.
“Tới rồi, cô út muốn cùng đi không?” Trầm Lạc Phù hỏi.
“Không cần, tôi ở trong xe chờ cô” Nàng không muốn đi đến những nơi đông người, nếu là bình thường tâm trạng tốt nàng nhất định sẽ không để ý đi theo tiểu chất nữ xuống ngao du, nhưng hôm nay tâm trạng lại không tốt lắm, không muốn gặp ai.
“Vậy tôi đi xuống trước.” Trầm Lạc Phù cũng không ép buộc.
Bởi vì Trầm Vĩnh Lan nói chờ nàng, cho nên Trầm Lạc Phù liền chọn nhiều hơn mấy chậu hoa, một chậu hoa lan, măng tây, củ cải xanh, hai tay đã gần như cầm không hết, chính là trong lúc nàng đi ra đã không thấy xe của Trầm Vĩnh Lan ở đâu, người này nhất định đã sớm đem xe lái đi rồi, mệt thân mình đã cố ý sớm đi ra. Trầm Lạc Phù đặt chậu cây xuống, trong lòng thầm nghĩ sẽ không nên đối với Trầm Vĩnh Lan ôm hy vọng quá lớn, nàng chắc chắn chờ không đến năm phút liền thiếu kiên nhẫn mà lái xe đi. Trong lúc Trầm Lạc Phù dự tính bắt xe taxi trở về thì phát hiện xe Trầm Vĩnh Lan ở đâu quay trở lại, cái này thực lòng làm cho Trầm Lạc Phù cảm thấy có chút không ngờ tới, nàng nghĩ đến Trầm Vĩnh Lan hội vừa rời đi.
Kỳ thật Trầm Lạc Phù đã đoán đúng, Trầm Vĩnh Lan quả thật sẽ không có tính nhẫn nại, từ trước đến giờ đều là người khác chờ nàng, nàng làm sao lại đi chờ người khác, chỉ chờ năm phút đồng hồ liền đem xe lái đi mất, nếu không phải không muốn gặp ai, Trầm Vĩnh Lan tuyệt đối sẽ đi, bởi vì không biết bản thân nên đi đâu, không có mục đích nên chạy một vòng liền quay trở lại đón Trầm Lạc Phù.