Thủy Tiên Có Gai

Chương 14

CHƯƠNG 14: CÓ CÁI GÌ SO VỚI ĐIỀU CẤM KỴ CÀNG LÀM CHO CON NGƯỜI HĂNG HÁI SÔI NỔI HƠN ĐÂU?

Làm gì mà nhìn mình như vậy? Trầm Lạc Phù bị nhìn thực sự không được tự nhiên.

“Trầm Lạc Phù, tại sao cô chưa bao giờ nói đến chuyện yêu đương vậy?” Trầm Vĩnh Lan lòng lại nổi lên điều tò mò.

Trầm Lạc Phù hiển nhiên không thích bị Trầm Vĩnh Lan để ý.

“Chuyện này không liên quan tới cô.” Trầm Lạc Phù lãnh đạm nói, nàng chính là không muốn thỏa mãn những điều hứng thú của Trầm Vĩnh Lan, nàng dám cam đoan rằng nếu như nàng nói cho Trầm Vĩnh Lan biết đối với bản thân mình đều hướng đến một tình yêu kiên trì, nàng cũng vô cùng nghiêm chỉnh trong chuyện tình cảm, mà nữ nhân này nếu biết được thì chắc chắn sẽ lại cười nhạo mình.

“Đừng nói với tôi cô đang đợi bạch mã hoàng tử đấy chứ?” Trầm Vĩnh Lan càng nói càng thấy Trầm Lạc Phù sẽ giống như vậy mà hướng tới.

Trầm Lạc Phù không hé miệng trả lời, nàng cảm thấy đêm nay Trầm Vĩnh Lan nói quá nhiều.

“Cô cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn muốn sống trong thế giới cổ tích sao, trên thế giới này căn bản là không có bạch mã hoàng tử, nếu có tất cả bọn họ đều là ba chân đích heo!” Trầm Vĩnh Lan nói một câu tự nhận là trong lời nói thực rất thấu đáo.

“Vậy xem ra cô cũng cùng heo mà kết giao rồi!” Trầm Lạc Phù đột nhiên nói một câu như vậy, làm Trầm Vĩnh Lan nghẹn đến thiếu chút nữa nói không ra lời, một lần nữa Trầm Vĩnh Lan lại cảm thấy Trầm Lạc Phù không giống như trước kia dễ dàng bắt nạt như vậy, nhìn xem, lời này có nhiều độc ý lắm chứ không phải đùa!

“Đó là vì khi trước không hiểu chuyện, sau đó từ từ mới nhận rõ là bản chất heo, cô cô hiện tại chỉ cùng người đẹp mà kết giao!” Trầm Vĩnh Lan vội vàng biện bạch. Kỳ thật Trầm Vĩnh Lan đâu phải thật thích phụ nữ, nàng trên cơ bản mà nói là rất ghét diện mạo của những phụ nữ khác, chính xác hơn là rất chán ghét, vì thế nàng là người khá khó chịu đối với các nữ nhân cùng loại với mình. Hầu hết các những người phụ nữ ấy cũng không đối tốt với nàng, riêng Hứa Duy Cảnh là một người phụ nữ so với bọn đàn ông khác thì nàng thân mật hơn, dễ chịu hơn và có lợi cho nàng hơn, vì thế y mới trở thành người bạn gái ngoại lệ duy nhất của nàng. Mặc dù trong suy nghĩ của Trầm Vĩnh Lan bọn nam nhân đều là một đám có suy nghĩ còn thấp hơn động vật, cũng không phải là không để ý, thực ra nam nhân có thể trợ giúp nàng về vật chất và khiến cho bọn phụ nữ khác thêm phần đố kỵ.

Kỳ thật Trầm Vĩnh Lan đã quen qua vô số bạn trai, kể ra cũng đều không đếm xuể, nhưng mà trong số đó cùng nàng có phát sinh quan hệ thật ra rất hiếm, điều đó cũng không tách rời tính cách đặc trưng của bản thân nàng vì nàng là người cực kỳ yêu quý thân thể của mình, từng có người đã không thận trọng làm gãy móng tay nàng, nàng không chút khách khí liền bỏ rơi người ta. Nàng chính là người chỉ biết hưởng thụ cảm giác và hoan nghênh bọn đàn ông đến lấy lòng nàng nhưng thực chất trong mắt nàng những người đàn ông đó chẳng có chút cân nặng nào.

Trầm Lạc Phù vẫn cảm thấy Trầm Vĩnh Lan thích phụ nữ đúng là một chuyện phi thường không thể tin được, nhưng nghĩ tới vừa rồi mới nhìn thấy nàng cùng Hứa Duy Cảnh ân ái thì cũng thấy các nàng muốn ở cùng một chỗ cũng không có điểm gì kỳ quái.

“Nhưng ba của ta không phải là heo!” Trầm Vĩnh Lan liền một gậy lật đổ một cái thuyền. Trầm Lạc Phù không có ý kiến, nhưng tất nhiên ba nàng tuyệt đối cũng không phải là heo.

“Nhưng cô không phải là kiếm người yêu giống như anh ta đó chứ?” Trầm Vĩnh Lan càng nghĩ càng cảm thấy điều đó cũng có thể, ngẫm lại anh của nàng giống như hóa thạch quý hiếm, loại đàn ông tốt như thế này thực là rất ít thấy.

Trầm Lạc Phù nhìn thấy biểu tình đáng ghét của Trầm Vĩnh Lan đã cảm thấy phát khí, nàng nghĩ đến ai cũng đều giống như nàng mà biếи ŧɦái a, Trầm Lạc Phù không tự giác liền tăng thêm lực ở tay, nàng liền không muốn làm cho Trầm Vĩnh Lan dễ chịu.

“Đau quá, Trầm Lạc Phù cô đúng là cố ý phải không?” Trầm Lạc Phù đem trứng gà ném vào thùng rác, nói xong cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng Trầm Vĩnh Lan.

Trầm Lạc Phù trở về phòng của mình, phát hiện ra điện thoại di động có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của chị họ An Nhã Uẩn gọi tới.

Trầm Lạc Phù liền gọi đi.

“Chị họ, có chuyện gì sao?” Trầm Lạc Phù giọng nói đã sớm khôi phục lại như bình thường, rất ôn nhu.

“Nãy giờ chị vẫn liên tục gọi cho em, mà không thấy em nghe máy, chị có chút lo lắng, có phải hay không xảy ra chuyện gì?” An Nhã Uẩn lo lắng hỏi.

“Không có gì, chỉ là đúng lúc em vừa tắm rửa!” Trầm Lạc Phù là người rất kín đáo, nàng không có thói quen đem chuyện của mình hướng đến người khác giãi bày, hơn nữa loại chuyện như thế này có thể xem là chuyện xấu trong nhà, chuyện xấu trong nhà tốt nhất là không cần nói cho bên ngoài biết, tuy rằng hôm nay bản thân nàng thực sự bị Trầm Vĩnh Lan làm cho lên tăng xông mất rồi.

“Cuối tuần là tiệc rượu sinh nhật của ông nội, ông nội rất hy vọng em và cô cô đều đến” An Nhã Uẩn thấy em họ không nói thêm điều gì cũng không muốn truy vấn mà nhanh chóng đổi đề tài.

“Nếu không mời ba, em nghĩ chắc mẹ sẽ không đi” Mẹ của nàng thoạt nhìn ôn nhu hiền lành, nhưng thật ra tính tình kỳ thật rất không chịu khuất phục, nói không quay về liền không quay về mặc dù đã hơn hai mươi năm cũng không có một chút mở lòng, mẹ vẫn hy vọng ông ngoại có thể thừa nhận cha nàng.

“Cô cô và ông nội tính tình giống nhau thật, cho dù cô cô không đến nhưng em vẫn nhất định phải tới.” Ông nội tựa hồ đã chính thức quyết định giới thiệu Lạc Phù chính là cháu ngoại rồi.

“Ừm!” Tuy rằng mẹ nàng có thể sẽ không đi, nhưng bản thân nàng nhất định phải đi, kỳ thật trong lòng mẹ luôn hy vọng có thể cùng ngoại công có mối quan hệ thân thiện hơn, chẳng qua là ai cũng đều ngại tính khí nóng nảy của nhau mà vẫn còn giằng co.

An Nhã Uẩn sau khi cùng Trầm Lạc Phù nói chuyện điện thoại, tiếp đó nàng liền hướng điện thoại gọi cho Hứa Duy Cảnh.

“Cô hiện tại đang qua đêm ở nhà Trầm Vĩnh Lan sao?” An Nhã Uẩn hỏi thẳng vào vấn đề, nàng thực sự muốn biết đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“An, cô khi nào lại quan tâm đến tôi như vậy?” Hứa Duy Cảnh cười hỏi, nàng mặc một bộ áo ngủ vô cùng gợi cảm quyến rũ, một đầu tóc xõa dài rơi rụng, ngũ quan nhu hòa mà dịu dàng, trông cực kỳ sạch sẽ, các ngón tay xinh đẹp đang mang theo một ly rượu đỏ, nàng có thói quen trước khi đi ngủ liền uống một ly rượu. Hứa Duy Cảnh đúng là một người phụ nữ rất cuốn hút, đương nhiên chỉ có vẽ ngoài mê người, che dấu bên trong cũng không được như vậy, nàng cùng Trầm Vĩnh Lan đều có cùng một bản chất, ngoài đẹp nhưng bên trong lại ác.

“Tôi nhìn thấy xe của cô đậu dưới khu vực nhà Trầm Vĩnh Lan, tôi chỉ muốn biết đêm nay cô có ở bên nhà Trầm Vĩnh Lan có phát sinh chuyện gì hay không?” An Nhã Uẩn đối với Hứa Duy Cảnh tình yêu không hề có hứng thú, chẳng qua nàng chỉ quan tâm đặc biệt đến Trầm Lạc Phù có phát sinh chuyện gì hay không.

“Xem ra ý không ở trong lời.” Hứa Duy Cảnh nhẹ nhàng nở nụ cười, quả nhiên người có thể làm cho An Nhã Uẩn quan tâm như vậy chỉ có cô em họ nhỏ nhắn kia.

“Hướng trọng điểm mà nói.” An Nhã Uẩn khẽ nhíu mày, nàng không tự chủ xem Hứa Duy Cảnh như cấp dưới của mình dùng giọng điệu mà nói.

An trừ bỏ đối ai nhưng chỉ với cô em họ của mình là có tính nhẫn nại nhất, thật đúng là người phụ nữ có tính kiên nhẫn cao, Hứa Duy Cảnh thầm nghĩ nói.

“Đêm nay tôi không ngủ lại nhà Trầm Vĩnh Lan, bất qua vừa rồi quả thật có gặp qua tiểu biểu muội thì phải?” Hứa Duy Cảnh nói rất chắc chắn, không nghi ngờ hỏi vặn lại.

“Tại sao cô lại không ở lại nhà Trầm Vĩnh Lan?” An Nhã Uẩn hỏi, nàng kỳ thật không thích nghe đến Hứa Duy Cảnh thân mật gọi ba chữ tiểu biểu muội, Lạc Phù là em họ của mình cũng không phải là em họ của nàng.

“Còn không phải là tại tiểu biểu muội của cô phá đám, người ta cùng Trầm Vĩnh Lan đang lúc nồng nhiệt thì nàng không cân nhắc lại đẩy cửa tiến vào, tiểu biểu muội lòng hiếu kỳ cũng thật là nặng a…” Hứa Duy Cảnh biết An Nhã Uẩn muốn nghe nhất chính là điều này.

“Sau đó thì sao?” An Nhã Uẩn muốn nghe chuyện xảy ra tiếp theo.

“Sau đó tôi liền mất hứng, liền đã trở về…” Hứa Duy Cảnh vẫn nói rất rõ ràng, tuy vẫn giữ bí mật chuyện nàng trêu ghẹo tiểu biểu muội và còn giựt dây Trầm Vĩnh Lan đem tiểu biểu muội trở thành của mình, chẳng qua nàng thực sự chờ mong Trầm Vĩnh Lan cùng tiểu biểu muội có thể phát sinh chút gì đó quá giới hạn, có cái gì so với điều cấm kỵ càng làm cho con người hăng hái sôi nổi hơn đâu? Còn có điều gì khiến An Nhã Uẩn khổ mến mà không có kết quả càng làm cho nàng vui vẻ hơn chứ? Được rồi, Hứa Duy Cảnh thừa nhận bản thân nàng có đôi khi rất tiểu nhân, ưa thích thấy người khác gặp nguy rồi thừa cơ hội hãm hại.

An Nhã Uẩn đối với đáp án này không quá vừa lòng, nhưng nàng vẫn mơ hồ cảm thấy được hẳn còn có chuyện gì đó xảy ra, nhưng hết lần này tới lần khác từ lại không được gì từ miệng của Trầm Lạc Phù và Hứa Duy Cảnh. Trầm Lạc Phù trông giống như một giọt nước khó có thể tiến vào, vì vậy nàng cũng không biết bắt đầu từ đâu, điều này làm cho An Nhã Uẩn có đôi chút thiếu kiên nhẫn, nhưng lại không biết phải làm như thế nào cho tốt hơn…

“Không có việc gì, tôi tắt máy đây!” An Nhã Uẩn không chút khách khí liền đem điện thoại tắt máy.

Hứa Duy Cảnh liền thu lấy nụ cười, đem rượu đỏ một hơi uống sạch, trong lòng cảm thấy có một chút trống trải.