“Cô cô có nói cho chị biết em đã tới thành phố X?” An Nhã Uẩn khi biết tin liền gọi điện thoại cho em họ yếu quý của nàng.
“Ừm, đúng vậy!” Trầm Lạc Phù nhẹ giọng trả lời.
“Em hiện tại đã có chỗ ở chưa?” An Nhã Uẩn biết rõ Trầm Lạc Phù đến thành phố X, trong lòng cũng không khỏi vui mừng.
“Em hiện tại đang ở nhà Cô Út” An Nhã Uẩn chính là chị họ của nàng, từ nhỏ đã luôn đặc biệt chăm sóc nàng rất chu đáo, lúc đầu Trầm Lạc Phù suy nghĩ bởi vì An Nhã Uẩn yêu quý mẹ nàng nên khi còn bé mới đặc biệt chăm sóc nàng như vậy… cũng giống như yêu ai yêu cả đường đi,nhưng về sau nàng phát hiện ra chị họ thực sự là rất yêu thương nàng.
“Em ở nhà của Trầm Vĩnh Lan có được hay không? Không bằng em cứ dọn qua ở cùng chị.” An Nhã Uẩn nghe vậy khẽ nhíu mày, Lạc Phù như thế nào lại có thể ở với con bướm hoa kia chứ? Trong trí nhớ của nàng Trầm Vĩnh Lan cùng em họ của mình mối quan hệ cũng không phải là quá tốt. Đúng vậy, An Nhã Uẩn biết Trầm Vĩnh Lan là cô ruột của Trầm Lạc Phù, nhưng Trầm Vĩnh Lan lại không biết An Nhã Uẩn là chị họ của Trầm Lạc Phù. Đây là bởi vì, mẹ của Trầm Lạc Phù tức An Tâm Tuệ năm đó lại không quan tâm đến sự phản đối của gia đình, cố ý gả cho Trầm Đào, còn cùng với hắn kết hôn. Lúc này cha nàng An Vệ Quần thậm chí còn đoạn tuyệt mối quan hệ nhằm uy hϊếp An Tâm Tuệ, tuy nhiên nhìn An Tâm Tuệ thoạt nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng trong chuyện tình cảm một khi đã quyết định thì lại vô cùng cố chấp. An Vệ Quần bởi vì con gái gả cho Trầm gia, đối với Trầm gia chưa bao giờ nhìn đến sắc mặt, còn Lưu Văn Tĩnh cảm thấy An gia mắt chó coi thường người nên đối với An gia cũng không có cảm tình gì, cho nên hai nhà ít khi nào qua lại với nhau.
An Nhã Uẩn cùng với cha nàng An Trác Phàm cũng là anh trai của An Tâm Tuệ đối với chuyện này ngược lại rất đau lòng, là em gái ruột cùng hắn có liên hệ làm sao nỡ nói cắt đứt quan hệ liền cắt đứt được chứ, chính vì hắn cũng rất yêu thương đứa em gái này nên những lúc công việc rãnh rỗi cũng viện cơ hội đi gặp mặt, tuy nhiên cũng không đi được thường xuyên cho lắm. Nhưng nhiều năm trở lại đây, An lão gia tử có hơi buông lòng hắn mới dám gọi di động thường xuyên hơn, thậm chí còn dám lén lút dắt Trầm Lạc Phù về An gia vài lần. Sở dĩ dám đưa Trầm Lạc Phù về bởi vì An lão gia từng cùng Lưu Văn Tĩnh nói chuyện, đời này cũng không cùng họ Trầm có mối quan hệ thông gia, ngoại tôn nữ trước sau vẫn là họ Trầm, điều này Lưu Văn Tĩnh biết rõ, xét về tính cách Lưu Văn Tĩnh nhất định sẽ rất tức giận đến nghẹn, An Vệ Quần vì sĩ diện mà không nhận là ông ngoại thì nàng cũng không vì có chút huyết thống họ ngoại mà nể nang.
Nhưng sau khi Trầm Lạc Phù được An Trác Phàm vài lần dắt về An gia, có thể nói từ trước đến giờ Trầm Lạc Phù đối với các bậc bề trên đều rất có duyên, cho nên An lão gia lần đầu tiên gặp Trầm Lạc Phù liền yêu thích, đứa cháu ngoại này quả thật rất nhu thuận, hận cháu ngoại mình không phải họ An, lúc trước hắn thậm chí đã tính toán những gì năm đó định đem tất cả lưu cho An Tâm Tuệ đều hướng là của hồi môn cho Trầm Lạc Phù sau này.
An Nhã Uẩn lần đầu tiên gặp được Trầm Lạc Phù là khi Trầm Lạc Phù mười bốn tuổi, hai mươi ba tuổi An Nhã Uẩn từ nước ngoài du học trở về, nàng từ trước vốn yêu mến hình tượng nữ nhân như cô cô nàng An Tâm Tuệ, vừa ôn nhu, điềm tĩnh, nội liễm, nữ nhân yêu giận rõ ràng, thoạt nhìn xem ra yếu đuối mỏng manh nhưng thực ra đặc biệt lập trường lại rất kiên cường và mạnh mẽ. Trầm Lạc Phù tính tình hầu như là bản sao của cô cô nàng, thậm chí có điểm hơn. Có thể nói tình cảm An Nhã Uẩn đối với Trầm Lạc Phù chính là vừa gặp đã yêu, chính Trầm Lạc Phù khi đó còn quá nhỏ nhưng An Nhã Uẩn hết lần này đến lần khác lại là một nữ nhân rất có tính nhẫn nại, chỉ duy nhất một điều đối với An Nhã Uẩn đáng tiếc nhất chính là bản thân mình quá bận rộn, còn Trầm Lạc Phù lại có cuộc sống riêng của mình, hơn nữa hai nhà quan hệ không cũng không quá tốt, tuy rằng An Nhã Uẩn luôn tranh thủ cơ hội những lúc rãnh rỗi liền đi coi phim cùng Trầm Lạc Phù nhưng cả hai cơ hội ở riêng vẫn không nhiều lắm, An Nhã Uẩn tuy vậy lại để ý, hiển nhiên lại thấy Trầm Lạc Phù rất yêu mến đối với Cô Út bên cạnh nàng là Trầm Vĩnh Lan, nhưng Trầm Vĩnh Lan kia như đóa hoa thủy tiên chỉ quan tâm đến bản thân mình ngoài ra vẫn không biết Trầm Lạc Phù còn có một chị họ xinh đẹp An Nhã Uẩn. Tuy rằng Trầm Vĩnh Lan cũng biết đến An Nhã Uẩn nhưng cũng chỉ thông qua Hứa Duy Cảnh, chỉ biết rõ An Nhã Uẩn cùng Hứa Duy Cảnh giao tình không phải là tồi, cũng thuộc loại phụ nữ có sở thích yêu phụ nữ giống nhau.
“Em không muốn làm phiền đến chị,em hiện tại ở nhà Cô Út rất tốt” Trầm Lạc Phù liền từ chối, tuy rằng An Nhã Uẩn từ trước đến giờ đều hướng nàng luôn luôn che chở, mà Trầm Vĩnh Lan lại coi nàng như cây cỏ mà đối xử nhưng rốt cuộc Trầm Vĩnh Lan và nàng cùng nhau lớn lên có thể nói là mối quan hệ thân thích, vẫn là cô cháu thân thuộc hơn chị em họ. Kỳ thật Trầm Lạc Phù cũng không quá thích An Nhã Uẩn che chở mình, coi như bản thân nàng cùng cây thủy tiên quá trẻ con kia là một loại dễ dàng sống với nhau hơn, nàng vẫn cảm thấy chị họ luôn nghĩ mình là người yếu ớt đến như vậy mà chăm sóc nàng cũng không thấy quen.
“Chị không hề thấy phiền, chị cảm thấy nếu em ở nhà chị so ra ở với Trầm Vĩnh Lan bên kia đều tiện hơn rất nhiều, em cũng hiểu Trầm Vĩnh Lan có thể sẽ đưa bạn trai về nhà…” An Nhã Uẩn vẫn là không buông tha mà khuyên năng, nàng thực sự lo lắng cho Trầm Lạc Phù ở cùng nhà với con bướm hoa Trầm Vĩnh Lan kia, Trầm Vĩnh Lan mặc dù không phải đưa bạn trai về nhà thì cũng sẽ dắt bạn gái về nhà qua đêm.
Điều ấy nhưng lại là sự thật, tuy rằng trước mắt Trầm Vĩnh Lan chưa từng dẫn người về nhà qua đêm, cũng khó bảo toàn về sau sẽ không có. Chẳng qua nếu đột nhiên rời đi, bà nội sẽ thực sự không thích, không may nhất nếu bà nội biết chị em họ đang ở cùng nhau hậu quả thật sự rất nghiêm trọng. Nhớ tới tính khí của bà nội, Trầm Lạc Phù cũng hiểu được mà liền quên đi, cho dù Trầm Vĩnh Lan có dẫn người khác về nhà qua đêm cũng coi như nàng mắt nhắm mắt mở hoàn toàn xem như không thấy được gì.
“Cho dù có như thế, đó cũng là chuyện riêng của Cô Út, do em gây trở ngại đến cô ấy, không phải Cô Út gây trở ngại cho em, hơn nữa em ở thành phố X cũng không lâu lắm đâu, sẽ không gây phiền toái.” Trầm Lạc Phù hồi đáp.
An Nhã Uẩn biết rõ Trầm Lạc Phù không muốn chuyển đến ở cùng nàng, điều này khiến nàng vô cùng thất vọng, nhưng ngẫm lại thời gian còn dài vẫn còn cơ hội khuyên bảo Trầm Lạc Phù, nàng cũng không vội mà nhất thời. Hơn nữa nàng trong lòng đã nhiều lần suy tính, Trầm Vĩnh Lan và Hứa Duy Cảnh hiện giờ lại tiếp tục dây dưa với nhau, nếu Lạc Phù sống ở bên kia sẽ sớm phát hiện các nàng có quan hệ, điều này có thể làm cho Lạc Phù biết rõ về nữ nhân với nữ nhân cũng có thể phát triển tình cảm, như vậy cũng tốt để cho mình có cơ hội đột phá. Bản thân An Nhã Uẩn có đôi khi rất muốn thổ lộ với Trầm Lạc Phù, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, dù sao đây cũng là chuyện hệ trọng, chỉ sợ không khéo lại lộng xảo thành chuyên. (biến khéo thành vụng/chữa tốt thành xấu)
An Nhã Uẩn không biết mình như vậy lại rất cẩn thận, ngược lại làm cho người khác thừa nước đυ.c thả câu có cơ hội mà ra tay.
“Khi nào em ở bên đó thấy không thoải mái có thể dọn qua chỗ chị, ngày mai nếu có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm được không?” An Nhã Uẩn thuận thế đưa ra lời mời.
“Ngày mai có thể không rảnh, hay buổi tối ngày mốt đi” Trầm Lạc Phù chợt nhớ rõ bản thân nàng buổi tối ngày mốt dường như có thời gian rảnh rỗi hơn.
Trầm Lạc Phù lúc này cũng không nghĩ tới, mới vừa cùng chị họ nói đến vấn đề Trầm Vĩnh Lan có thể dẫn người về nhà qua đêm thì không bao lâu liền ứng nghiệm.
***
Lúc này Trầm Lạc Phù và An Nhã Uẩn vừa ăn cơm tối về, An Nhã Uẩn đưa Trầm Lạc Phù về tới trước cổng tiểu khu nhà Trầm Vĩnh Lan, An Nhã Uẩn trong tầm mắt liền phát hiện ra chiếc xe thể thao của Hứa Duy Cảnh đang đậu ở trong tiểu khu. An Nhã Uẩn cảm thấy Hứa Duy Cảnh và Trầm Vĩnh Lan hai người phụ nữ này thật chướng mắt, thật không biết tiết tháo là gì. Hứa Duy Cảnh cùng với Trầm Vĩnh Lan yêu nhau, An Nhã Uẩn là người biết rõ hơn ai hết. Hứa Duy Cảnh khiến cho Trầm Vĩnh Lan chờ hai năm, Trầm Vĩnh Lan không đợi mà tiếp tục cùng người khác phát sinh quan hệ, ngược lại bản thân Hứa Duy Cảnh hai năm qua cũng không muốn quen ai, ở nước ngoài vẫn không chịu được cô đơn vì vậy đến khi gặp lại hai người này liền gấp rút như vậy mà muốn phát sinh quan hệ. Nhưng An Nhã Uẩn rốt cuộc cũng không rõ các nàng ở bên trong đang làm gì, điều An Nhã Uẩn lo lắng hiện giờ đó là sợ Trầm Lạc Phù khi lên nhà sẽ nhìn thấy những điều không nên nhìn.
Tuy nhiên An Nhã Uẩn rất nhanh lại vừa nghĩ ra một điều, nếu Lạc Phù chứng kiến được thì cũng không có gì là không tốt… nhưng nàng cũng chỉ muốn quan tâm đến em họ nàng thôi.
An Nhã Uẩn vừa nghĩ muốn theo Trầm Lạc Phù lên lầu, nhưng hết lần này tới lần khác đúng lúc lại có cuộc điện thoại khẩn cấp, An Nhã Uẩn không thể không rời đi.