Trầm Vĩnh Lan về nhà sớm hơn dự đoán của Trầm Lạc Phù, nàng nghĩ Trầm Vĩnh Lan là nữ nhân dồi dào sinh lực về đêm, chưa tới nửa đêm chắc hẳn không biết đường về. Hai buổi tối liên tục về sớm, thật là làm cho người ta có chút bất ngờ.
Trên thực tế, Trầm Vĩnh Lan gặp phải phiền toái nhỏ, đó chính là thím người làm hay đến quét tước nhà nàng, hôm nay nói với nàng phải về quê trông cháu. Trầm Vĩnh Lan là người có tính lông rùa (1), không phải hiềm người làm quét không đủ cẩn thận, thì là tay chân không sạch sẽ, rồi mượn gió bẻ măng thó đi vài thứ, tóm lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, nàng đã sa thải không ít người, hiếm khi tìm được người vừa lòng Trầm Vĩnh Lan như bà thím đang làm, không nghĩ tới thím ấy lại phải về quê chăn trẻ. Nghĩ tới chuyện sẽ phải đổi tới đổi lui người làm, Trầm Vĩnh Lan lại muốn phát ốm.
Khi Trầm Vĩnh Lan phát ốm thì thường không có tâm trạng đi chơi, cho nên vừa hết giờ làm, cơm nước xong liền về sớm. Lúc trở về, nàng thấy Trầm Lạc Phù đang ngồi xổm trên ban công. Ban công trống rỗng ngày trước bây giờ xuất hiện không ít chậu hoa. Rồi, nàng nhớ ra rồi, Trầm Lạc Phù đúng là thích nghịch mấy chuyện chán ngắt đó. Trầm gia cũng có một hoa viên, mấy thứ cây cỏ kia đều do một tay Trầm Lạc Phù trồng. Trầm Vĩnh Lan không có thành kiến với cây cỏ, chỉ cảm thấy Trầm Lạc Phù quá rảnh, ăn no không có chuyện gì làm, nên cố gắng mày mò làm mấy việc nhàm chán. Bản thân Trầm Vĩnh Lan là một người không có tình yêu, hoa cỏ, thú cưng, vân vân, tất cả không đáng để ý tới.
“Cô út, cô không ngại nếu tôi trồng vài cây hoa chứ?” Trầm Lạc Phù đứng dậy hỏi Trầm Vĩnh Lan đang đứng kế bên.
“Tùy cô, miễn đừng biến nơi này thành bãi bùn là được.” Chỉ cần không vướng chân mình, Trầm Vĩnh Lan ắt hẳn sẽ không để ý.
“Việc này cô út yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ giữ mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp.” Trầm Lạc Phù cảm thấy điểm này Trầm Vĩnh Lan hoàn toàn không cần lo lắng, trên thực tế, mình yêu sạch sẽ ngăn nắp hơn cả nàng.
Trầm Vĩnh Lan lúc này mới chú ý, đống đồ dơ hồi sáng mình đem ra đã được giặt sạch.
“Bữa nay, thím người làm có đến sao?” Trầm Vĩnh Lan nhớ khi thím ấy gọi điện cho nàng là lúc thím đã về quê, theo lý mà nói, quần áo chắc chắn không phải do thím ấy giặt.
Trầm Lạc Phù lắc đầu, Trầm Vĩnh Lan sẽ không trách mình tự tiện động vào quần áo của nàng chứ.
“Cô giặt?” Trầm Vĩnh Lan nhướn mày hỏi.
“Ừm, hồi chiều về thấy vẫn chưa có ai giặt, thuận tay giặt luôn, mấy bộ đắt tiền chỉ giặt bằng tay, không có hư đâu.” Trầm Lạc Phù thật thà trả lời, nàng nghĩ Trầm Vĩnh Lan sẽ lo quần áo của nàng ấy bị mình giặt hư. Tuy rằng Trầm Lạc Phù cảm thấy mình vô cùng nhiều chuyện, khi không lại đi kiếm việc, ai bảo mình nghiện sạch sẽ cơ chứ?
Trầm Vĩnh Lan nhìn sào quần áo được phơi tươm tất, liền nhớ tới chị dâu. Trầm Lạc Phù giống chị dâu, cả hai đều hết sức hiền lành. Mẹ của nàng, Lưu phu nhân cũng thuộc loại nữ nhân không thích làm việc nhà, cho nên hồi bé rất nhiều quần áo của nàng đều do chị dâu, cũng chính là mẹ của Trầm Lạc Phù giặt dùm. Lúc đó Trầm Lạc Phù vẫn chưa ra đời, chị dâu của nàng cơ hồ đã trở thành một người mẹ khác của nàng, thậm chí còn xứng chức hơn cả mẹ ruột của nàng nữa. Thực hiển nhiên, Trầm Lạc Phù kế thừa mỹ đức số một đó.
“Sau này tiếp tục giúp tôi giặt luôn đi.” Trầm Vĩnh Lan nói không chút khách khí, tâm tình nàng đột nhiên tươi tốt, bởi vì việc của thím người làm không còn liên hệ gì nữa, Trầm Lạc Phù hoàn toàn có phẩm chất của chị dâu nàng, hoàn toàn không cần tìm người làm khác đến. Chí ít trong thời gian nửa năm Trầm Lạc Phù ở đây, nàng sẽ không cần lo chuyện này. Trầm Lạc Phù trọ ở nhà mình, cũng phải trả phí chứ, không phải sao? Trầm Vĩnh Lan suy diễn.
Trầm Lạc Phù thấy Trầm Vĩnh Lan trưng cái mặt sai khiến đó-là-đạo-lý, làm cho Trầm Lạc Phù chỉ biết câm nín, đương nhiên Trầm Lạc Phù rất muốn thoi cho mình một cái tát, tự nhiên rảnh chuyện đi giặt đồ cho Trầm Vĩnh Lan làm gì, để bây giờ người kia được nước làm tới. Nếu Trầm Vĩnh Lan dùng giọng cầu khẩn, Trầm Lạc Phù còn có tâm tình, đằng này Trầm Vĩnh Lan lại bưng cái giọng hiển nhiên đó, bệnh rồi chắc? Ai có nghĩa vụ hầu hạ nàng ấy, dựa vào cái gì mà cho rằng đó là lẽ đương nhiên?
Trầm Vĩnh Lan không phải không nhìn thấy bộ mặt không tình nguyện của Trầm Lạc Phù, nhưng nàng chắc chắn Trầm Lạc Phù sẽ ngoan ngoãn thỏa hiệp, chẳng biết tại sao, từ nhỏ tới lớn, nàng không hề sợ Trầm Lạc Phù, cứ như kiếp trước Trầm Lạc Phù đã thiếu nợ nàng vậy.
“Cô trồng chi nhiều ba cái cây thủy tiên giống củ tỏi đó chứ?” Trầm Vĩnh Lan tâm tình không tồi, cho nên giờ phút này rất có lòng nói chuyện phiếm với Trầm Lạc Phù, hiển nhiên nhiều mầm hoa thủy tiên đang nở trông giống củ tỏi đã khiến nàng chú ý.
Thủy tiên trong nhà tất nhiên là có nhiều loại rồi. Trầm Lạc Phù trong lòng tức giận hồi đáp.
“Hoa thủy tiên thoạt nhìn tương đối thanh nhã.” Trầm Lạc Phù giờ phút này mười phần không muốn phản ứng lại Trầm Vĩnh Lan, chỉ vì, người dưới cùng mái hiên, không thể không cúi đầu. Tuy rằng hoa thủy tiên có một hàm nghĩa khác, nhưng khí chất của hoa thủy tiên ngược lại một chút cũng không phù hợp với Trầm Vĩnh Lan.
“Trông như củ tỏi thì đẹp nỗi gì, mấy cây hoa hồng gì đó còn chấp nhận được.” Trầm Vĩnh Lan không phủ nhận mình rất trần tục, ngay cả hoa cũng chỉ thích mấy loại thông thường.
“Nào có hoa hồng loại trong nhà?” Trầm Lạc Phù xem thường Trầm Vĩnh Lan không biết thưởng thức.
“Vậy sao?” Trầm Vĩnh Lan hoàn toàn mù tịt về hoa cỏ, nhưng hồi nhỏ vì không muốn cho Trầm Lạc Phù yên ổn, nàng đã từng làm mấy cây xương rồng của Trầm Lạc Phù chết úng, từng vặt trụi lá của cây mắc cỡ. Việc làm cực kỳ con nít này đã khiến Trầm Lạc Phù giận sôi gan và ấn tượng sâu sắc đến tận bây giờ.
“Ừ.” Trầm Lạc Phù gật đầu, nàng cảm thấy hôm nay Trầm Vĩnh Lan luyến thoắng hơi bị nhiều, nàng và Trầm Vĩnh Lan cơ hồ chưa từng nói chuyện phiếm như vậy, cảnh tượng này làm cho Trầm Lạc Phù cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
“Đúng rồi, Trầm Lạc Phù, sau này lúc quét nhà cô có thể vào phòng tôi.” Trầm Vĩnh Lan đột nhiên mở miệng nói.
Vào phòng nàng ấy, làm như đã ban cho ân huệ gì to tát lắm, Trầm Lạc Phù một chút cũng không yêu thích chuyện vào phòng của Trầm Vĩnh Lan, hơn nữa, nàng là khách chứ không phải ôsin, có bà cô nào vô sỉ như Trầm Vĩnh Lan vậy không? Chẳng những không chăm sóc vãn bối, còn sai vãn bối làm trâu làm ngựa, đúng là hổ thẹn quá mức!
“Tôi bề bộn nhiều việc, không nhàn rỗi như cô, chị dâu mà biết, cũng sẽ thông cảm cho tôi.” Trầm Vĩnh Lan cười yêu nghiệt với Trầm Lạc Phù, nàng biết Trầm Lạc Phù rất nghe lời chị dâu, mà chị dâu thì rất cưng mình.
Trầm Lạc Phù có xúc động muốn ném miếng giẻ lau vào mặt Trầm Vĩnh Lan. Trầm Vĩnh Lan, cô có biết là càng ngày cô càng vô sỉ hay không? Cô bề bộn nhiều việc, bề bộn lêu lổng thì có, hơn nữa con mắt nào của cô nhìn thấy tôi thanh nhàn. Cô đã sai tôi đủ thứ, đáng hận nhất, còn đem mẹ áp chế tôi, mẹ lại cực kỳ dung túng cường hào ác bá.
Trầm Lạc Phù hít sâu một hơi mới áp chế được cơn tức trong ngực.
“Tôi có nên nói một tiếng với bà nội không?” Trầm Vĩnh Lan lấy mẹ đè mình, Trầm Lạc Phù sẽ lấy bà nội đè lại. Từ trước tới giờ bà nội vẫn luôn đứng về phe mình.
“Lưu phu nhân luôn hy vọng chúng ta tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau.” Trầm Vĩnh Lan mặt dày nói, nàng biết Trầm Lạc Phù không thích đâm thọc, lần này chắc hẳn cũng không ngoại lệ.
Trầm Lạc Phù nghe được cái từ “tương thân tương ái”, da gà da vịt đều nổi hết lên, nếu Trầm Vĩnh Lan hiểu được cái từ “tương thân tương ái” đó, trước đây nàng ấy đã không có nhiều hành vi ác liệt như vậy.
——————————————-
Chú thích:
(1) Lông rùa (龟毛): chỉ tính cầu kỳ, kiểu cách, chọn nhặt, cố gắng đạt tới hoàn mỹ, đến khi cần quyết định chuyện gì thì chậm như rùa.