Sinh Nhi Vi Yêu (Tảng Đá Và Chó)

Chương 59

Nơi chân giấu thần tủy có lão già trăm triệu niên tuổi trấn thủ, Sở Tỳ cùng hắn liều mạng cá chết lưới rách, nàng lưới hắn là cá, lúc đó lưới rách là nàng nằm trên mặt đất bò cũng bò không nổi, đem thần tủy nhét vào trong ngực, gắng gượng kéo dài hơi tàn muốn rời khỏi Cửu U, bóng đen liền nhân cơ hội phá thể mà ra.

Nàng muốn bắt lại nhưng vô lực vô lực.

Không còn cách nào, nàng suy yếu, nàng ta cũng không nhất định có thể tốt hơn.

'Sở Tỳ' trợn tròn mắt nghỉ ngơi chốc lát, mã bất đình đề chạy đến lối ra, nhưng bóng đen kia dĩ nhiên nham hiểm sửa lại những ký hiệu đánh dấu của nàng, khiến nàng quanh quẩn nhiều năm không ra được.

Nàng còn không biết trên mặt đất từ lâu đã hỗn loạn.

Vạn Yêu Quật mượn ác niệm của nàng cùng máu tươi tái tạo một yêu vương khác, làm xằng làm bậy không ác không làm, muốn mượn đó chia rẽ quan hệ giữa ' Sở Tỳ' và Côn Lôn, nếu không phải người thân cận biết nội tình, nhất định không phân biệt được ai là ai.

'Sở Tỳ' vừa ra khỏi Cửu U đã bị vây công, nàng không kịp ngẫm nghĩ, thầm nghĩ một chuyến đi này đã mất mấy trăm năm, không biết Côn Lôn còn chờ được không, nàng đuổi đám người vây công đi, ngay lập tức vạn dặm trở lại Côn Lôn Sơn.

Càng đi lên cao càng mệt mỏi cuối cùng nàng không thể đi lên được nữa.

Mọi người đều biết, Côn Lôn Sơn là nói thanh khí rất thịnh, lúc nàng mạnh nhất có thể đến chỗ Côn Lôn đang ở, nhưng hiện tại nơi Côn Lôn ẩn thân chính là đỉnh của đỉnh núi, lần trước đều là thừa dịp nàng ấy còn có ý thức tự mình đi lên.

Hôm nay nàng lê tàn khu bệnh thể này từ Cửu U trở về, thật sự là vô lực đi tiếp.

'Sở Tỳ' tiến về phía trước một bước, một đạo sấm sét tử sắc lập tức đánh xuống, trước mặt đá vụn bắn toé, thiên đạo đang ngăn cản kẻ ô uế như nàng bước lên Côn Lôn Sơn. ' Sở Tỳ' không sợ chết lại bước ra một bước, sấm sét lập tức bổ vào vai nàng, nàng toàn thân tê rần, nhẹ nhàng run rẩy.

Nàng mỗi một bước, bầu trời liền có một đạo sấm sét đánh xuống, không hề sai lệch nhắm thẳng đỉnh đầu, vai, hai chân, khớp gối, cả người nàng dường như thành một lôi cầu di động, gần như có thể ngửi được mùi da thịt bị thiêu cháy.

Trong lòng nàng đột nhiên bị kích ra vài phần bất bình, dựa vào cái gì? Nàng sinh ra đã đê tiện, nên không được bước lên Côn Lôn Sơn sao? Đê tiện này là ai ban tặng? Dựa vào cái gì nàng lại đê tiện?

'Sở Tỳ' cúi đầu sặc ra một búng máu, bỗng nhiên ngửa đầu hoang đường cười ha hả, hướng bầu trời đang giáng sấm sét hét to: "Ta không phục! Bàn Cổ lão đầu, ta không phục!"

Thiên lôi từ bình minh vẫn giáng sét đến đêm tối, lại từ tối giáng sét đến bình minh, ' Sở Tỳ' ngã trên sơn đạo, da thịt cả người cháy đen, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ, dường như đã hoàn toàn chết đi, thiên lôi ngừng lại.

Thiên hà không biết bị ai đâm thủng một lỗ lớn, mưa tầm tả đổ xuống.

Mưa to cuốn đi da thịt trên người nàng, bạch cốt lộ ra, nhưng bạch cốt lại không chết, ngày thứ hai mưa đã tạnh liền mọc ra da thịt mới, 'Sở Tỳ' dùng đôi tay non mịn mới tái tạo kéo cổ áo, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi lêи đỉиɦ núi.

Sấm sét dừng một chút, lại kiên nhẫn bổ xuống.

Sinh mà tử, tử lại phục sinh.

Chết rồi lại phục sinh.

Chung quy để ' Sở Tỳ' dùng một loại tư thái xem như có chút thể diện trở lại bên cạnh Côn Lôn.

Cả người nàng đều đang tê dại, ngón tay cầm thần tủy không thể ức chế được phát ra run rẩy, nàng dừng lại ở nơi rất xa, kiệt lực khắc chế đôi môi run rẩy, nặn ra một nụ cười ôn nhu, sau đó mới từng bước đi đến trước mặt nữ nhân kia.

Sở Tỳ ở trong hư không nhìn thấy trái tim đập điên cuồng.

Không… Không nên đến đó…

"Côn Lôn, ta đem…." Giọng nói của ' Sở Tỳ' đột nhiên im bặt, động tác bị kiềm hãm, thần tủy trong tay không bị khống chế rơi xuống mặt đất.

Hồng Liên Kiếm cắm vào l*иg ngực nàng.

Tầng mây tản ra, hiện ra binh mã thiên đình đang dương nanh múa vuốt trong đó, tiếng kêu nhất thời nổi lên bốn phía.

Trong đầu nàng chớp mắt hiện lên cái gọi là chính đạo đang ở dưới chân núi kêu gào, phút chốc liền biết, môi yên lặng mấy máy : Không phải ta.

Sau đó còn có một câu: Ngươi rốt cuộc không nhận ra ta?

Đôi mắt kim sắc của nàng chậm rãi nước mắt.

Sở Tỳ vẫn bàng quan đứng nhìn rốt cục mặt không biểu tình lau nước mắt đã chảy xuống.

Ngươi có từng yêu một người hay không.

Ngươi có từng hận một người hay không.