Thật ra sau khi Phong Tuấn một mình rời khỏi, Sở Tỳ đã không đi theo nữa, một là sợ theo quá sát sẽ xảy ra ngoài ý muốn, thứ hai là chuyện lớn như vậy gia cố mắt trận không thể nào nàng lại không hề phát giác, huống hồ Khương Ương vẫn ở bên ngoài, đến lúc đó mới theo đến cũng còn kịp.
Côn Lôn lại nghĩ đến trượng phu cùng nhi tử của nữ quỷ trong hoang viện trước đó bị đại công tử của thành chủ phủ đoạt đi rồi, nếu đã đến, thì nói với Sở Tỳ có nên thuận tiện giúp đỡ tìm người hay không. Ai biết các nàng vừa mới trà trộn vào chỗ này thì đã thấy một đội thủ vệ quân bao vây đến, cho nên mới tìm một gian phòng để ẩn nấp.
Bốn người hai tổ, nghe tiếng thở dốc trong phòng, tiếng bước chân cũng rất nhanh đã đến gần.
"Đại công tử." Đội trưởng của Thủ vệ quân rất là cung kính.
"Ân?" Động tác bên trong phòng chớp mắt dừng lại, giọng nam lười biếng vang lên.
Ánh mắt Sở Tỳ chợt lóe ánh sáng, cúi đầu nhìn Côn Lôn một chút, thấy nàng lại nháy mắt với mình, vì vậy cũng mỉm cười gật đầu một cái – là đại công tử kia, chắc là không sai. Thực sự là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, lần này đến hoàn toàn không uổng công phu.
"Đại công tử, có hai người lén lút xông vào trong phủ, thuộc hạ đang lục soát, không biết đại công tử có nhìn thấy hay không?"
"Không, ngươi lui ra đi, bản công tử còn có chính sự."
Chính sự? Chính sự ngươi nói không phải là đùa nam sủng sao? Tiểu đội trưởng phất tay ý bảo người phía sau thu hồi binh khí, giận mà không dám nói gì đáp 'vâng' một tiếng, dẫn người lui xuống, không đợi hắn đi vài bước, chợt nghe tiếng rêи ɾỉ cao vυ't bên trong, không biết là sung sướиɠ hay là thống khổ.
"Ngô Nhi…." Đây là tiếng thở dốc mơ hồ không rõ của đại công tử: "Ngươi đáng yên chết ta rồi."
Nam sủng này mang về cũng có hơn một trăm năm rồi, dường như chơi không chán, cách năm ba ngày sẽ triệu đến sủng hạnh, tiểu đội trưởng nói thầm trong lòng, nghe nói còn là bị bắt đến, có thê có nhi, sống như vậy không bằng chết đi cho xong.
Bên trong thực sự bị thanh âm cao vυ't kia làm hoảng sợ, ngoại trừ Liên, ba vị còn lại đều run lên, đều tự phong thính giác, đến lúc thủ vệ quân đi xa một chút, mới giải đi phong bế. Nhưng chỉ một lúc phong bế lại bỏ lở đối thoại bên trong phòng.
Đại công tử làm như đùa đến hưng phấn, nói với nam nhân dưới thân: "Ngô Nhi, ta muốn ngươi khoái hoạt hơn nữa."
Hắn từ đầu giường mò lấy một cái bình, mở nắp bình, nhất thời một cổ hương khí ngọt nị tràn ngập gian phòng.
Liên là người kinh nghiệm giang hồ sung túc nhất trong bốn người, lập tức thầm nghĩ không tốt, Sở Tỳ thấy nàng thần sắc không đúng, nhanh tay lẹ mắt dùng một tay ấn Côn Lôn vào trong lòng mình, đồng thời bưng kín miệng mũi của bản thân.
Nhưng cho dù nhanh hơn nữa cũng không thể tránh khỏi hít vào một ít.
Còn Liên sao? Nàng phản ứng đầu tiên là muốn che chở Khương Ương, phản ứng đầu tiên của Khương Ương là che chở bản thân, lại bởi vì tay Liên vươn đến mà phản xạ có điều kiện mà tránh né, lỡ mất tiên cơ. Kết quả chính là hai người đều trừng mắt há miệng, hậu tri hậu giác mới phản ứng kịp.
Có thể nghĩ…. Liên thì không sao, Khương Ương lúc đó đã cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.
Sở Tỳ nhìn thấy mà e răng.
Sau khi ra ngoài, Liên giải thích với ba người: "Đây là đoàn tụ tán, chính là xuân dược con người nói, chỉ là thứ này chuyên môn nhằm vào tiên yêu không ở ngũ hành, để cái đó… Khái, trợ hưng một chút."
"Ngươi không sao?" Nàng hỏi Khương Ương.
Khương Ương gật đầu: "Còn nhịn được."
Rốt cuộc có đạo hạnh, lúc Khương Ương từ trong phòng đi ra đã cảm giác khá hơn, ngoại trừ khuôn mặt có chút nóng rát, tiểu phúc nóng nhẹ, cơ bản cũng không có gì trở ngại, nhưng chỉ vừa muốn thử một lần đè ép cổ khô nóng đó xuống thì sẽ lọt vào phản phệ cường liệt. Là nàng hất tay người ta ra, lúc đó Liên nói như thế nào cũng là có ý tốt, việc cho tới nước này nàng cũng chỉ đành nói một tiếng "nhịn được".
"Nhịn không được có thể không cần nhịn, vừa lúc ta cũng không thoải mái lắm, không bằng liền cùng nhau giải quyết đi."
Liên quen việc dễ làm tránh được một cước của Khương Ương, cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không bao giờ nói lung tung nữa."
Sở Tỳ hỏi Côn Lôn: "Có cảm giác sao?"
Côn Lôn lắc đầu: "Ta còn chưa ngửi được, đã bị ngươi ngăn chặn."
"Vậy là tốt rồi." Sở Tỳ đi về phía trước vài bước, tóc dài vũ động trong bóng đêm, đuôi tóc nhẹ nhàng quét qua gương mặt Côn Lôn: "Chúng ta mau đi thôi."
Côn Lôn đứng ở tại chỗ một hồi, bước nhanh vượt qua: "Tiểu Tỳ?"
"Ân?"
"Có phải ngươi…"
"Không có."
"Nga."
Lại đi một hồi, Côn Lôn nói: "Tiểu Tỳ?"
"Ân."
"Dường như mặt ngươi có hơi đỏ."
"Ân."
"Tay cũng rất nóng."
"Ân."
"Ngươi rất nóng sao?"
"Ân."
"Tiểu Tỳ…."
"Trước không hỏi nữa có được hay không?" Sở Tỳ xoay người, nghiêm túc nhìn nàng.
"Nga."
Thật ra Côn Lôn còn muốn nói một câu cuối cùng, Tiểu Tỳ, ánh mắt của ngươi là kim sắc.
"A Ương." Nghe được giọng nói của Phong Tuấn, ngay cả Sở Tỳ cũng giật nảy mình, Khương Ương vội vội vàng vàng hết nhìn đông tới nhìn tây, Liên thực sự chịu không nổi thẳng thắn từ trong lòng nàng giúp nàng móc hạt 'đậu tương' ra.
"Mắt trận ngay vị trí trung ương của phủ đệ này, ta đã tìm được rồi, mau đến Lăng Yên Các."
Khương Ương gật đầu với Sở Tỳ, liền cùng Liên hai người nhanh chóng chạy tới Lăng Yên Các, Sở Tỳ cùng Côn Lôn lại tiếp tục rất xa theo ở phía sau.
Lăng Yên Các, danh như ý nghĩa, lẫn trong mây khói, là một tòa lầu các cổ điển ẩn giữa không trung, dưới có dòng suối, có bách hoa, có cây cỏ um tùm. Phong Tuấn nói kim la bàn cũng không phải hoàn toàn vô dụng, lúc đi đến nơi đây có rung động rất nhỏ, chậm rãi thiên hướng Lăng Yên Các, Phong Tuấn liên tiếp vòng vo vài lần kim bàn vẫn chỉ thị nơi này. Hắn dùng mẫu thạch của Nữ Oa lưu lại để thử qua, xác thực có khí tức của mắt trận.
Hơn nữa thời gian đã lâu, dĩ nhiên đã chìm vào dưới nước.
"A Ương, mặt của ngươi thế nào…." Phong Tuấn thấy nàng, vắt hết óc mà nghĩ ra một khả năng: "Là đánh nhau với ai sao? Bị người phát hiện?"
Khương Ương: "…. Trên đường gặp chút chuyện nhỏ."
"Là cái gì? Ta có thể hiểu rõ sao?" Phong Tuấn hỏi.
Liên từ phía sau ôm cổ Khương Ương, hai cái cánh tay treo trên người nàng, cười hì hì nói: "Không cần lo lắng, ta có biện pháp hóa giải thay nàng, chỉ xem nàng có nguyện ý hay không."
Liên tu thành tán tiên cũng không giống như một tán tiên, ham hưởng lạc, điều kiện có gian khổ đến đâu buổi tối đều phải ngâm cánh hoa tắm rửa, thường ngày Khương Ương rất không muốn nhìn thấy nàng, nhưng hôm nay kỳ dị ngửi thấy vị đạo trên người nàng, là hôm qua ngâm hoa đào đi? Nàng bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện này.
Lập tức phản ứng kịp, bất kể nàng ngâm thứ gì, yêu trong yêu khí, vừa nhìn đã biết không phải bảo kiếm tốt!
Liên cũng không buông tay tay ra, thậm chí làm càn đem môi dán trên da thịt sau cổ của nàng, lành lạnh, nàng cũng thoải mái hơn.
Khương Ương muốn đẩy nàng ra, nhưng lại không cách nào khắc chế khát vọng của nội tâm nên vun vẩy hai tay, chỉ có thể giãy dụa cái cổ vài cái.
Hỗn đản, ngươi mau buông ra cho ta!