Sinh Nhi Vi Yêu (Tảng Đá Và Chó)

Chương 29

"Ta nghe nói Tu Chân Giới có rất nhiều tổ hợp như vậy, một yêu quái phối một người tu đạo, hôm nay chúng ta ăn mặc như vậy, ngày mai chúng ta lại đổi dáng vẻ khác." Sở Tỳ nói: "Ta là yêu quái, ngươi lại không phải. Trên người ngươi có khí tức rất đặc biệt, có thể làm người cũng có thể làm thần tiên, cho dù nói là yêu quái cũng không ai nhìn ra được."

Côn Lôn: "….."

Sở Tỳ: "Có được hay không? Côn Lôn ~"

Côn Lôn: "….Được."

Côn Lôn cuối cùng cũng biết nàng nói đi yêu thành chơi là có ý gì rồi, chủ yếu chính là muốn chi phối nàng đi, mượn việc che giấu thân phận để quang minh chính đại hành sự.

Quang Bạch Thành so với Lan Châu thành trên mặt đất còn muốn náo nhiệt, không nhắc tới hiện tại chen vai thích cánh, trước mắt phồn vinh, mà nói riêng về kết giới ở ngoài thành quần kết đội phi tẩu có dực long, lông cánh mở rộng dường như có thể che thiên tế nhật, còn có rất nhiều người tu đạo ngự kiếm ra ngoài thể nghiệm, thỉnh thoảng còn cùng dực long ngoài kết giới đấu đá, ngũ sắc lưu vân phủ kín kết giới, thực sự đồ sộ.

Về phần Quang Bạch Thành trong kết giới, so với bên ngoài cũng không yên tĩnh bao nhiêu, có một chút thứ nguyên hình khổng lồ trực tiếp hành tẩu trên nhai đạo, đem cả con đường chặn lại. Nhưng yêu thành dù sao cũng là yêu thành, cùng thành quách nhân gian khác biệt khá xa, ở đây cũng có yêu quân thủ thành, lại chỉ là thủ lấy một đạo phòng tuyến cùng chủ phủ của Quang Bạch Thành.

Yêu giới lấy cường giả làm đầu, dám ở trên đường nghênh ngang có thể là phú gia công tử, có thể là tiểu dân, nhưng tuyệt không sẽ là người ngu ngốc. Bởi vì trên đường cái ẩu đả là hợp pháp, không ai đi quản. Người có năng lực coi như là đi ngang trên đường cũng không có người dám lên tiếng, nếu ngươi không phục trực tiếp ra chém người là được, đổi thành ngươi đi ngang.

"Gϊếŧ nó! Gϊếŧ nó! Gϊếŧ nó!" Cách đó không xa tiếng động lớn ầm ĩ, tiếng la hét như sấm dậy.

Sở Tỳ cùng Côn Lôn mới vừa vào thành liền có một hồi trò hay.

"Nhường đường một chút, nhường đường một chút."

Sở Tỳ che chở Côn Lôn gian nan chen vào, chiếm vị trí thuận lợi quan sát.

Giữa nhai đạo có một con sư tử cao khoảng ba người, xích nhãn kim ngạch, ngự phong mà đi, trong cổ họng phát sinh tiếng gầm gừ hùng hồn, đang trảo trảo cùng một tên nam tử trẻ tuổi tay không tất sắc giao đấu khó phân thắng bại.

Một vị nhân huynh chuột tinh bên cạnh Côn Lôn xem đến vô cùng kích động, la hét đến nước bọt bay ngang, cũng không biết là muốn gϊếŧ ai. Hắn xoay qua đại khái là quá kích động muốn chia sẻ, nhưng khi thấy dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của Côn Lôn rồi lại dời đi ánh mắt, đem lời sắp nói ra miệng nuốt trở vào.

"Ta hỏi một chút." Sở Tỳ nói khẽ với Côn Lôn, sau đó hai người thay đổi vị trí, nàng hỏi chuột tinh kia: "Trong trận chiến là người phương nào?"

Chuột tinh quan sát nàng một phen, cảm thấy là đồng loại, mới đem lời nghẹn trong cổ toàn bộ nói ra: "Sư tử này ở Quang Bạch Thành diễu võ dương oai rất nhiều năm rồi, hoành hành đầu đường lại không ai có thể đánh bại hắn, nghe nói là đến từ thảo nguyên tây bắc, cùng một nơi với thành chủ của ta."

Chuột tinh này ước chừng là kẻ áo vải, hắn di một tiếng, nói: "Ngươi không phải người của Quang Bạch Thành, mới tới? Ta nói với ngươi, thành chủ của chúng ta a, vốn dĩ là trấn sơn thần thú ở Tây Vực Khiếu Thiên Quan, về sau sơn quân Khiếu Thiên Quan cùng cá nheo tinh của Linh Cảm Động giao chiến, đánh lưỡng bại câu thương, Khiếu Thiên Quan cùng Linh Cảm Động đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Thành chủ cũng xuống núi, đến thảo nguyên tây bắc, theo như nhân gian nói thì…."

Hắn đè thấp giọng nói, dường như sợ để người khác nghe thấy: "Là vào rừng làm cướp. Về sao lại qua thật lâu thật lâu, đến Quang Bạch Thành, ăn mất thành chủ lúc đó, trở thành thành chủ hiện tại, còn mang theo đời đời con cháu của hắn. Đại công tử của thành chủ a….."

"Ai?" Sở Tỳ lập tức cắt đứt hắn, chuột tinh này còn không dứt lời , nàng nâng cằm nói: "Người thanh niên đánh nhau cùng con sư tử này là ai?"

"Vị này a." Chuột tinh lắc đầu: "Ta cũng không biết lai lịch của vị này, nghe chuột huynh đệ sát vách nói hắn là mới đến vào hai ngày trước, không biết là thứ gì, bất quá hắn là người đầu tiên có thể cùng sư tử vương quấn đấu lâu như vậy, có lẽ là là công tử của thế gia nào đó đi, bất quá cũng không gặp hắn dùng trọng bảo gì a."

Thanh niên kia nếu không có trọng bảo, thậm chí ngay cả vũ khí cũng không có, tựa hồ hắn có thực lực rất mạnh, tay không giao đấu cùng sư tử cũng không rơi xuống hạ phong, Sở Tỳ nhìn thấy sư tử kia một trảo vun lên, thanh niên chỉ đưa tay tùy ý cản lại, dường như không hề dùng lực, thiết trảo của sư vương đã bị đoạn xuống, thanh niên thuận thế hai tay cầm sư trảo, hét lớn một tiếng: "Khởi."

Sư vương cao bằng ba người không hề có sức phản kháng liền bị hắn nâng lên.

Thanh niên lại nói: "Phá!"

"Cẩn thận!" Sở Tỳ ôm cổ Côn Lôn ấn vào trong lòng mình, sau một khắc dường như đất rung núi chuyển, nền đá cứng rắn bị thủng thành một cái hố sâu gần ba thước, hơn phân nửa người trên đường bị chấn động đến đứng không vững, suýt nữa ngả xuống đất, chuột tinh cách Sở Tỳ gần nhất, mắt thấy tay mình sắp nắm được vạt áo của Sở Tỳ nhưng thế nào cũng với không tới, thân thể rốt cục không thể khống chế, bịch một tiếng ngã sấp xuống đất.

Bàn tay của Người thanh niên đặt trên người sư vương, hàn quang chợt lóe, từ trong cơ thể sư vương móc ra một viên nội đan lớn bằng viên đá cuội, nguyên lành nuốt xuống, xoay người liền đi.

Sở Tỳ ngưng mắt, thấp giọng hỏi Côn Lôn: "Nhìn ra được đó là thứ gì sao?"

"Là ngạc, nhưng móng vuốt của nó là hổ trảo."ư

"Bao nhiêu năm."

"Không được một vạn năm."

Sở Tỳ liếʍ môi: "Ta có thể ăn nó sao? Hắn vừa mới ăn nội đan của sư tử vương một vạn tuổi, đại bổ."

"Sợ rằng đánh không lại."

Sở Tỳ: "… Không phải còn có ngươi sao?"

Côn Lôn: "A? Ta không động thủ."

"Được rồi biết ngươi không động thủ, nếu như ta tìm con mồi còn cần ngươi hỗ trợ thì còn ra thể thống gì nữa, bất quá ăn không được con ngạc này." Sở Tỳ thở dài một hơi: "Đáng tiếc."

Côn Lôn nhìn vẻ mất mát của nàng, suy nghĩ một hồi, chần chờ hỏi: "Bằng không ta bắt nó về, cho ngươi ăn."

Nàng dường như đã hạ quyết tâm, tự mình bơm hơi: "Ân."

Nàng nói liền muốn làm, sờ sờ trường kiếm trên lưng, sau đó chậm rãi bước ra khỏi đám người còn đang ngây ngẩn, đuổi kịp người thanh niên kia.

Thanh niên như cảm giác được, quay đầu lại nhìn tiểu kiếm tu, kiếm tu kia dáng vẻ thanh tú, phấn phấn nộn nộn, nhãn thần ôn thuần vô hại, ánh mắt sắc bén của hắn vô thức hòa hoãn, hắn gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Sở Tỳ rốt cuộc phản ứng kịp, kéo Côn Lôn lại: "Ngươi đang làm gì?"

"Giúp ngươi bắt nó."

Sở Tỳ đỡ trán: "Ta chỉ đùa một chút, thuận miệng nói một chút mà thôi, cũng không phải nhìn thấy ai đều muốn ăn, tảng đá ngốc."

Thần thái trong mắt Côn Lôn chậm rãi trầm xuống.

Sở Tỳ lập tức đổi giọng: "Bất quá con ngạc này ta quả thật muốn nuốt, nhưng nếu nó có thể đơn giản đánh bại sư vương trên vạn tuổi, bản thân đạo hạnh lại không bằng người ta, có thể thấy được là trời sinh cường gân kiện cốt, có thể còn rất có địa vị? Chúng ta ở bên ngoài hành sự vẫn nên cẩn thận trên hết. Ngươi nói đúng không?"

Côn Lôn trầm thấp ân một tiếng.

"Mất hứng?" Sở Tỳ hỏi.

Côn Lôn mím môi, lắc đầu.

"Vì sao mất hứng?"

Côn Lôn: "… Không có."

"Lông mi đều phải cụp đến trên lỗ tai rồi, còn nói không?"

Côn Lôn nặn ra một nụ cười: "Thực sự không có. Ta chính là cảm thấy không thể làm gì cho ngươi, có một chút… Hẳn là cảm giác mất mát."

"Ngươi không phải đang ở bên cạnh ta sao? Đây là việc ngươi làm tốt nhất." Hai tay Sở Tỳ nắm lấy tay nàng, nói: "Nếu như tìm không thấy ngươi, ta sẽ điên mất."

"Nhưng….."

"Không nên nhưng nữa, lần sau ngươi bắt một thứ bối cảnh đơn giản cho ta ăn, được không?" Nàng lắc lắc tay Côn Lôn, làm nũng: "Có được hay không, có được hay không?"

Nếu là Khương Ương ở chỗ này, sợ là ngay cả hàm răng đều phải bị hù dọa rớt mất. Vương của nàng vì dỗ dành nữ nhân, thực sự là da mặt đều từ bỏ, rất nhanh có thể vượt qua Liên thánh nữ đồ bỏ của Đại Lương.

Côn Lôn bình tĩnh nhìn đôi mắt của nàng: "Vậy…quyết định rồi."

Sở Tỳ: "Quyết định rồi."

Côn Lôn lúc này mới lộ ra một chút tiếu ý.

Nàng đã làm sai việc, lại đem trái tim cho Nữ Oa vá trời, cho nên nàng thường cảm thấy nàng nợ Sở Tỳ rất nhiều, để nàng làm một chút việc cho dù là nhỏ bé, đối với nàng mà nói, cũng là ban ân lớn lao rồi.

"Côn Lôn ngươi xem, con ngạc đó lại đánh nhau với người ta." Sở Tỳ bỗng nhiên nói.

Côn Lôn vừa quay đầu nhìn, quả là thế, hơn nữa đối thủ lần này không chỉ là một, quy củ chỉnh tề hơn mười người thành một đội tổng cộng sáu đội, rõ ràng chính là hộ vệ của chủ phủ.

"Con ngạc kia" — Kinh Mặc mới dự định rời khỏi đây, trước mặt lại gặp một đội hộ vệ người dẫn đầu từ trong ngực móc ra một khối lệnh bài tối như mực, nói: "Dừng chân, thành chủ cho mời."

Người, yêu, tiên vây xem đều ồ lên, phủ thành chủ thích mời chào nhân tài mọi người đều biết, nhưng năm gần đây không có một ai có được vinh dự đó.

Nhưng vinh dự này trong mắt Kinh Mặc chính là ngang nhiên bắt ép. Hắn ghét nhất chính là bị người khác cưỡng ép, trước tiên là sư tử tinh, hắn không dự định thu thập thế nhưng cản đường quá lâu nên chỉ đành lấy nội đan xem như kẹo mà ăn.

Kinh Mặc con mắt cũng không nhìn hộ vệ trưởng một cái, thay đổi phương hướng tiếp tục đi.

— Đây quả thực chính là công nhiên đánh mặt mũi của thành chủ.

Hộ vệ trưởng là đệ đệ của con rể của thành chủ, năm nay vừa mới tròn tám nghìn tuổi, rốt cuộc là một hài tử kiệt xuất trong số đồng lứa, hắn trầm mặc nâng trường kích trong tay, hơn mười vệ quân phía sau liền đồng thời dùng trường thương nhắm ngay Kinh Mặc.

Đồng loạt, lãnh thiết mở lưỡi.

Kinh Mặc cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Cút."

"Người không liên quan tránh ra!" Hộ vệ trưởng cao giọng nói.

Người xung quanh lập tức chừa ra một chỗ trống lớn, Côn Lôn cùng Sở Tỳ cũng theo đoàn người di chuyển về phía sau vài bước."

Hộ vệ trưởng gõ mạnh trường kích: "Mọi người cùng xông lên cho ta!"

Sở Tỳ rốt cục lần thứ hai nhìn thấy binh khí của hắn, đó là một hổ trảo. Kinh Mặc tay phải ngũ chỉ gập lại, một tay vốn dĩ sạch sẽ trong khoảnh khắc đã đầy da lông kim hoàng sắc, hắn hóa ngón tay thành trảo, dễ dàng kẹp lấy trường kích của một vị hộ vệ, cổ tay vừa chuyển vệ quân kia hai tay thoát lực, cuối cùng cánh tay rời ra, thẳng tắp bay về phía huynh đệ đối diện.

May mà người đó tránh né nhanh, bằng không sẽ bị xuyên ra một lỗ thủng trên người.

Hộ vệ trưởng quyết đoán nói: "Ném trường thương, biến hóa."

Sói là động vật quần cư, hai ba con không đáng sợ, hai ba mươi con sợ rằng trong lòng bắt đầu khϊếp đảm rồi, nếu như năm sáu mươi con sói cùng nhau chăm chú nhìn ngươi, đó là cảm giác gì?

Sở Tỳ không hãi sợ sói nhưng nhìn những con sói đôi mắt phát quang khóe môi chảy nước miếng này cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Chỉ thấy người thanh niên bị bầy sói vây quanh trong miệng phát sinh một tiếng thanh khiếu, đầu tiên là hai tay hóa thành cánh, sau đó hai chân hóa thành trảo, tiếp theo song chưởng rung lên, cực nhanh bảy lên không trung, con ngươi đen như mực trên cao lạnh lùng nhìn đàn sói.

Chắc chắn là ngạc không sai, nhưng mà hình thể lớn gấp mấy trăm lần so với ngạc bình thường, sí vũ của hắn màu xanh gần đen, vẻ ngoài như chim, mỏ sắc khẽ nhếch, phát sinh tiếng huýt gió thanh lệ, âm sắc bén nhọn, bầy sói đều chấn động, dựng thẳng da lông tiến vào trạng thái ứng chiến.

Con ngạc kia nấn ná giữa không trung, bỗng nhiên dùng thế không thể đỡ lao xuống, sí vũ mang theo tinh phong gần như bao phủ nửa con phố, chờ nó lẫn nữa bay lượn giữa không trung, trong miệng đã ngậm thi thể của một con sói.

Một chiêu này động tác mau lẹ, ngay cả Sở Tỳ cũng thầm khen hay một tiếng.

Nhưng cách nghĩ kế tiếp của nàng lập tức biến thành: Nếu như có thể nuốt con ngạc này, sẽ tăng trưởng bao nhiêu tu vi a,

Côn Lôn nhìn Sở Tỳ yên lặng nuốt nước bọt, lại chăm chú nhìn con ngạc giữa không trung một hồi, đôi mắt cực chậm chớp vài cái.

Đánh mất một đồng bọn cũng không khiến bầy sói cảm thấy uể oải, mà chỉ càng thêm hung mãnh xông đến lúc Kinh Mặc lần nữa đáp xuống, hàm răng sắc nhọn, tựa hồ muốn đem da thịt tước xuống mới thôi.

Bầy sói càng lúc càng áp sát, Kinh Mặc càng khó càng chọn nơi đột phá vòng vây. Trên mặt đất đã có mười thi thể của hộ vệ, mà cánh phải của Kinh Mặc cũng đã bị thương, máu đen chảy xuống từ khe trảo, rơi trên mặt đất.

Tay của Côn Lôn bỗng nhiên được một cổ lực mạnh nắm chặt, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn Sở Tỳ, thấy nàng hai mắt đã phiếm hồng, không phải nhân loại rơi lệ, mà là con ngươi kim sắc phủ một vòng quang ảnh hồng sắc, thực sự quỷ dị vô cùng,

Côn Lôn nghe giọng nói trầm thấp của nàng: "Máu của hắn…."

Côn Lôn dán lỗ tai đến gần môi nàng: "Ân? Máu làm sao vậy?"

Sở Tỳ nhắm mắt, mê say hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Có khí vị gì đó mà ta rất muốn."

Sau đó nàng tựa hồ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng nói: "Mau đè ta lại."

"Cái gì?"

"Đè ta lại!" Sở Tỳ lo lắng quát lên.

Côn Lôn mới nắm hai tay nàng thì đã không còn kịp rồi, cánh tay Sở Tỳ phát ra sức mạnh cường đại, từ trong tay nàng giãy ra, sau một khắc liền nhảy đến giữa khoảng trống bên cạnh bầy sói, trên người hiện lên một đạo hồng quang, thình lình liền biến về nguyên hình.

— Thân trắng chân trắng, mắt vàng răng trắng.

Nàng tàn bạo chăm chú nhìn Kinh Mặc trên bầu trời, trong miệng phát sinh tiếng gầm to dài mơ hồ không rõ.

Kinh Mặc lần đầu tiên mở miệng hỏi: "Ngươi là người phương nào? Vì sao ta cảm thấy trên người ngươi có khí tức giống như ta."

Là giọng nói rất trong sáng của nam tử, lộ ra một chút ngây thơ không giải thích được.

Chi sau của Sở Tỳ lui lại, đôi mắt của mọi người hoa lên, thấy nàng biến mất tại chỗ, trong chớp mắt lại xuất hiện trên không trung, một ngụm cắn vào bụng ngạc, Kinh Mặc phản ứng cực nhanh, kéo ra cự ly một sảy cánh, Sở Tỳ nhào vào khoảng không.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ rơi xuống đất, nhưng nàng lại hóa thành hình người, không biết vì sao trống rỗng lại cất cao mấy trượng, trong tay nhiều ra một thanh chủy thủ, từ trên lưng ngạc đâm một dao, lưng ngạc cứng như áo giáp, một đao cắt xuống ngược lại như là cắt trên kim thạch, răng rắc chấn động.

Một kích của nàng cũng không nặng, thế đao đến cuối, cổ tay vừa chuyển, theo sống lưng của ngạc trọng trọng đâm vào.

Ngạc ăn đau nhức, cổ dài ngưỡng mạnh ra sau, hai cánh cuồn cuộn dấy lên cuồng phong giữa không trung, trói buộc Sở Tỳ ở bên trong, lại bởi vì cánh phải bị thương để cho Sở Tỳ trốn thoát từ giữa cơn lốc chẳng phải nghiêm mật.

Sở Tỳ nhảy tới bên cạnh Côn Lôn, híp mắt nhìn con ngạc giữa không trung, không nói lời nào.

"Sở Tỳ, vừa rồi ngươi….."

"Không khống chế được."

"Vậy ngươi hiện tại…."

Sở Tỳ quay đầu nhìn nàng, để nhẹ giọng: "Từ thời khắc ta biến thành người thì đã tốt rồi, ngươi đừng sợ."

Côn Lôn hỏi: "Biến thành người rồi vì sao còn muốn đâm hắn một đao."

Sở Tỳ tiếu ý tản mạn: "Đánh cũng đã đánh, không chiếm chút tiện nghi ta đây không phải đi không công một chuyến? Ta tính cách ăn tươi nuốt sống, không cắt vài miếng thịt của nó chẳng phải để người bên ngoài nói ta phô trương thanh thế?"

Côn Lôn còn định nói thêm gì đó, đoàn người vừa rồi còn nhốn nháo dĩ nhiên lại bỗng nhiên yên tĩnh.

"Thành chủ đại nhân đến!"

Sở Tỳ lôi kéo Côn Lôn lui lại: "Chúng ta đi mau, có phiền phức sắp đến."

Côn Lôn hé miệng, Sở Tỳ lập tức nói: "Trước đừng nói, một lát nữa ta sẽ giải thích với ngươi."

So sánh với một trận khuyển, lang, ngạc hỗn chiến, nhất định là mặt của thành chủ đại nhân càng khó nhìn thấy, ánh mắt của mọi người rất nhanh chuyển tới bộ liễn của thành chủ, hai người cứ như vậy thừa dịp nhiều người mắt tạp âm thầm chuồn mất.

"Trước khi ta xông ra giao chiến cùng con ngạc kia, hắn đã nói một câu, Côn Lôn, ngươi nghe rõ sao?" Hai người từ trong thành một đường chạy tới thành nam, thẳng đến người đi đường không hề dùng ánh mắt khác thường nhìn các nàng mới thôi, Sở Tỳ lúc này mới dẫn dắt đề tài.

"Dường như chính là nói ' Ngươi là người phương nào, vì sao ta cảm thấy trên người ngươi có khí tức giống như ta'?"

"' khí tức giống như ta', trọng điểm ở chỗ này, tuy rằng ta là yêu, nhưng không phải yêu nào cũng có thể có khí tức giống như ta, giống như người là thần, nhưng trong thiên hạ không có một vị thần nào xinh đẹp như ngươi."

Côn Lôn nghe thế nào cũng cảm thấy những lời này không đúng lắm: "Hai việc này…. Có thể so sánh với nhau sao?"

"Có thể a." Sở Tỳ nghiêm trang.

"Vậy…." Côn Lôn nghiêng đầu nhìn nàng: "Xem như có thể đi."

Sở Tỳ nhìn nàng hồi lâu, cúi đầu sờ sờ cái mũi của mình, hình như đang nghẹn cười, lại tiếp tục nói: "Ân, Nói cách khác con ngạc này hẳn là cũng là một yêu vực nào đó mà đến, phụ mẫu hắn vô cùng có khả năng là linh thể giống như ta và ngươi, tối thiểu không phải là đám chuột tinh gậy trúc tinh trong thành có thể so sánh."

"Còn nhớ rõ Khương Ương đã nói sao? Nàng nói Bàn Cổ lúc trước mở thiên địa cũng không phải là chỉ có một ngọn núi của ngươi dựng dục ra sơn thần, tây bắc Chung Sơn có Cổ, tây nam Tiểu Thứ Sơn có Chu Yếm, còn có Bất Chu Sơn, Đại Thứ Sơn, đều dựng dục ra mãnh thú hoặc là thú hình, hoặc là nhân hình. Ta cho rằng, có tư cách nói có khí tức giống như ta ngoại trừ những thứ xuất thân từ những chỗ đó, sợ là không còn cái khác."

"Dĩ nhiên." Nàng bổ sung: "Luận về chính thống, ngươi và ta so với bọn hắn cao quý hơn rất nhiều."

Côn Lôn: "… Ân."

"Cho nên ta nghĩ, hỏi hắn một chút."

"Nếu muốn hỏi, vậy vì sao ngươi phải chạy?"

"Thành chủ đến, ta nghe chuột tinh nói thành chủ của Quang Bạch Thành vô cùng thích chiêu tụ hiền tài, nếu như ngươi bị hắn nhìn thấy, không thiếu được chuyện cũng bị quấy rầy một phen, ta phỏng chừng đánh không lại hắn, cho nên lẫn trốn trước. Hơn nữa vừa mới đâm con ngạc một đao, hắn nhất định sẽ tìm đến ta."

Côn Lôn: "Đó lại là vì sao?"

"Thứ nhất, ngươi xem trang phục hình người của hắn, sạch sẽ lưu loát, ta nghe chuột tinh nói là hai ngày trước mới đến Quang Bạch Thành, tuy rằng không biết là đến làm cái gì, nhưng vừa đến đã dám tiêu diệt con sư tử đó, chứng tỏ hắn có bản lĩnh có can đảm, cộng thêm phản ứng vô cùng bình thường của hắn sau đó, xoay người liền đi giống như không ít làm loại chuyện này. Thứ hai, hắn hiếu chiến, lúc bầy sói vây đến với bản lĩnh của hắn rõ ràng có thể chạy nhưng vì sao hắn không chạy, lúc đầu không chạy thì không nói, bị thương cũng không chạy? Đánh không lại cũng không chạy? Kết hợp hai điều này, cho thấy hắn là một yêu quái ngoại lai, bản lĩnh cao cường lại hiếu chiến, vô cùng có khả năng là xuất ngoại trải nghiệm, ta đâm hắn một đao, làm sao sẽ không đến tìm ta — Côn Lôn ngươi cười cái gì?"

Côn Lôn vẫn cười, cũng không đáp lời.

"Ngươi cười cái gì? Nói nha."

Côn Lôn xoay người đi về phía trước: "Bởi vì hài lòng, dĩ nhiên phải cười."

"Vậy vì sao lại hài lòng?" Sở Tỳ theo sau, khuôn mặt lắc trái lắc phải trước mắt nàng, lắc đến Côn Lôn choáng váng.

Côn Lôn ân một tiếng, ngữ điệu khẽ nâng cao: "Ta không nói."

"Nói đi mà."

"Không muốn."

"Có phải cảm thấy thê tử của ngươi rất thông minh hay không? Ngươi cảm thấy vô cùng tự hào?"

Côn Lôn không nói, khóe môi giương lên càng cao, lại đi nhanh vài bước.

"Côn Lôn ~" Nàng kéo dài ngữ điệu, nói: "Ngươi không thể khen ta một chút sao?"

"Đi mau đi, nếu không tìm được chỗ, tay nải sẽ không còn, lần sau đến cửa hiệu tơ lụa sẽ không có tiền trả."

Côn Lôn đêm qua tính toán được tay nải ở trong một hiệu cầm đồ phía nam Quang Bạch Thành, hai người vừa mới bỏ chạy một đường, cho nên rất nhanh đã đến cửa hiệu cầm đồ. Côn Lôn vẫn chưa vào cửa liền nhìn thấy một người vô cùng lo lắng lao ra ngoài, nếu không phải Sở Tỳ kéo nàng một cái, nàng sẽ bị đυ.ng ngã tại chỗ.

Người đó cúi đầu hàm hồ nói một tiếng Xin lỗi liền dự định rời khỏi, nhưng bị Sở Tỳ đưa tay chặn đứng.

Côn Lôn ấn tay nàng xuống: "Sở Tỳ, bỏ đi."

Người đó nghe được giọng nói quen tai, liền ngẩng đầu lên, nhất thời kinh hô ra tiếng: "Thần lãng tai!"

"Không không không." Hắn lập tức tát vào miệng mình: "Tiểu thần Đỗ Hành, khấu kiến sơn thánh."

— Chính là Đỗ Hành Tinh Quân của thượng giới.

Sở Tỳ híp mắt quan sát một lát, thật sự là không nhớ đến người này, khi đó nàng quá nhỏ ký ức từ lâu đã không rõ nữa.

Côn Lôn chậm rãi đưa tay kéo người ra phía sau, nói: "Ngươi nói cái gì?"

Đỗ Hành quen việc dễ làm đề cao giọng nói: "Tiểu thần Đỗ Hành! Khấu kiến sơn thánh!"

"Đỗ cái gì?"

Sở Tỳ xem không hiểu ra sao, trong lòng nói: Côn Lôn lúc nào thì lãng tai rồi, sao nàng lại không biết?