Sinh Nhi Vi Yêu (Tảng Đá Và Chó)

Chương 13

Côn Lôn dừng một hồi, mặt không đổi sắc nói: "Vậy có thể, ta để Mạnh Triệu Trọng đi theo ngươi."

Tiểu Sở Tỳ lúc này mới lộ ra một chút tươi cười, răng nanh nho nhỏ khiến nàng có vẻ hoạt bát sáng sủa rất nhiều, Khương Ương nhìn thấy tâm tình cũng tốt một chút.

"Đi đi." Nhưng khi Tiểu Sở Tỳ quay đầu lại vẫn là dùng khuôn mặt không biểu tình nhìn nàng.

Khương Ương: "…."

Phải, nàng chính là số mệnh này, mèo ngại chó chê không ai muốn thấy.

Côn Lôn không ở bên cạnh , cả người Tiểu Sở Tỳ đều có vẻ không nhịn được, nàng nguyên ý là muốn ngồi sau thư án trong thư phòng, nhưng chiều cao không đủ, sau khi nhìn xung quanh một vòng liền chuyển sang ngồi trên giường trải da bạch hổ, hai chân lắc lắc giữa không trung, dùng một loại ánh mắt "Có chuyện mau nói có rắm mau thả bản vương còn có việc muốn làm" Nhìn Khương Ương.

Dường như đã quên vừa rồi ở trong rừng cây là ai giúp nàng gϊếŧ một con thiên mã, còn lấy nội đan cho nàng ăn.

Khương Ương nhìn qua đã biết tâm tư của tiểu tiểu vương, ánh mắt của nàng ấy lúc đó ở trong rừng nàng đã nhìn thấy, như bây giờ là vì muốn hạ uy phong của nàng sao? Đã như vậy, ngại gì không cho nàng mặt mũi chứ.

Mi gian của nàng mơ hồ ngậm cười, nói: "Tiểu tiểu vương, ngươi muốn biết cái gì?"

Tiểu Sở Tỳ tiếp tục ngồi thẳng: "Ngươi muốn nói gì với ta?"

"Chuyện ngươi muốn biết toàn bộ ta đều có thể nói cho ngươi biết." Khương Ương quan sát sắc mặt của nàng, không vội hoãn hoãn nói: "Việc ngài không muốn biết ta sẽ không nói, mọi việc dựa theo ý nguyện của ngài."

Tiểu Sở Tỳ nghiêng đầu nhìn nàng: "Nhĩ hảo giống như ngươi rất tôn kính ta?"

"Ngài là vương."

"Chưa hẳn đi, vương trong miệng ngươi là Sở Tỳ đi, nàng cùng ta…." Tiểu Sở Tỳ hiếu kỳ dò hỏi: "Có quan hệ gì?"

Khương Ương cung kính gục đầu xuống, nói: "Ngài chính là nàng. Ngài bây giờ còn nhỏ, chờ ngài trưởng thành, có thể phá giải phong ấn, đến lúc đó có thể dùng thân phận của vương một lần nữa trở lại thế giới này. Đến lúc đó, chỉ cần ngài muốn thì có thể đem tam giới dẫm nát dưới chân."

Tiểu Sở Tỳ mỉm cười: "Ta muốn đem tam giới dẫm nát dưới chân để làm gì? Phiền muốn chết! Ngô…. Ngươi nói phong ấn là chuyện gì xảy ra?"

"Bốn vạn năm trước, ngài cùng thiên giới đại chiến, vô ý… Vô ý bị thua, bị trói trên Trấn Yêu Đài, sét đánh ba tháng lại dùng lửa lớn đốt ba năm, bởi vì thi cốt cứng rắn không bị thiêu hủy, thiên đế sợ ngài một lần nữa hủy thiên diệt địa, sẽ gây bất lợi cho thiên đình cho nên đem hài cốt giấu ở hỗn độn giới. Nếu như ngài muốn trọng lâm tam giới, nhất định phải giải phong ấn, lấy lại thi cốt."

"Vì sao ta muốn cùng thiên giới đại chiến? Việc phiền phức như vậy, ta sẽ làm sao?"

Khương Ương nhíu mày nói: "Khi đó ta không ở bên cạnh vương, ta cũng không rõ."

Tiểu Sở Tỳ: "Nhưng mới vừa rồi không phải ngươi nói việc ta muốn biết toàn bộ đều có thể nói cho ta biết sao?"

Khương Ương: "…."

Tiểu Sở Tỳ: "Ngươi trợn mắt với ta."

Khương Ương: "Ta không có."

Tiểu Sở Tỳ nói như đinh đóng cột: "Ta thấy được!"

Khương Ương đờ đẫn nói: "Thuộc hạ biết sai."

"Hảo." Tiểu Sở Tỳ rốt cục nở nụ cười đối với Khương Ương, tuy rằng chỉ là vì hài lòng sau khi trêu đùa người khác: "Vậy ngươi vì sao đến tìm ta? Tìm ta làm gì? Có ai phân phó ngươi đến sao?"

Khương Ương trả lời: "Ta đến tìm ngài dĩ nhiên là hy vọng ngài có thể hóa giải phong ấn, một lần nữa thống lĩnh chúng yêu, nhưng trước đó vẫn có một việc muốn làm, lúc đầu Nguyên Thần của vương từ thiên đình thoát đi, một nửa bị thiên đế tiêu diệt, nửa còn lại chính là ngài, bình thường ngài sẽ cảm thấy thần hồn bất ổn, ký ức không rõ, nếu như chậm trễ tu bổ, tốt thì suốt ngày đần độn, còn nếu như xấu….."

Khương Ương cắn môi nói: "Sớm muộn sẽ hồn thức tiêu vong."

— Nếu như nàng hỏi đến, không được nói là ta phái ngươi đến.

Vì vậy cuối cùng Khương Ương bổ sung: "Vương là thống lĩnh của yêu tộc, thuộc hạ dĩ nhiên không cần bất luận kẻ nào phân phó. Hôm nay thiên đình đối với yêu giới càng lúc càng chém tận gϊếŧ tuyệt. Giúp vương trở lại bảo tọa, đối với yêu tộc mà nói vốn là việc đôi bên cùng có lợi, không phải sao?"

"Xem ra ta cùng với thiên đế thật đúng là thù oán không cạn." Tiểu Sở Tỳ thu hồi tiếu ý tản mạn, lạnh lùng chăm chú nhìn nàng: "Ngươi nói ta chỉ là một nửa nguyên thần."

Có lẽ là Sở Tỳ thường ngày có sức ảnh hưởng quá lớn, Khương Ương đón ánh mắt của nàng cả người tựa như bị nước lạnh dội qua một lần, giọng nói cũng không tự giác mà thấp đi: "Vâng."

Tiểu Sở Tỳ không nói, hai chân cũng không lắc tới lắc lui nữa, sắc mặt băng lãnh đáng sợ nàng Khương Ương trong nháy mắt còn tưởng là gặp được đạo thần thức trong bức họa trên thiên đình, bất động thanh sắc xác nhận cách bài trí trong phòng, mới tiếp tục câm như hến.

Tiểu Sở Tỳ nói: "Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"

Khương Ương: "Ngài có thể sưu thần thức của ta, ký ức bên trong không thể giả được."

Tiểu Sở Tỳ dường như không muốn thừa nhận, rầu rĩ nói: "Bản lĩnh của ta thấp hơn ngươi rất nhiều, sưu không được thần hồn của ngươi."

"Vậy ngài có thể cho Côn Lôn Thần Quân sưu hồn ta, bản lĩnh của nàng cùng ta không kém bao nhiêu, nếu có nửa câu giả dối, thuận tiện có thể tiêu diệt thần thức của ta."

"Ta đây đi tìm Côn Lôn." Tiểu Sở Tỳ từ trên nhuyễn tháp nhảy xuống, vừa chạy vừa nói: "Ngươi đứng ở chỗ này không nên cử động."

Chạy tới cửa lại ngừng lại, hỏi Khương Ương: "Nếu ta bản lĩnh thông thiên, vậy năm đó vì sao sẽ bị thua?"

"Là bởi vì…." Khương Ương vừa định trả lời, liền bị Tiểu Sở Tỳ cắt đứt: "Quên đi, ngươi không cần phải nói nữa, chờ Côn Lôn sưu hồn của ngươi sẽ biết, nếu ngươi hiện tại dối gạt thì làm sao bây giờ?"

Khương Ương nói thầm trong lòng: Vương a vương, ngài trái lại rất biết tìm lý do cho bản thân, cho dù là Côn Lôn sưu hồn ta, cũng sẽ không đem chuyện này nói cho ngài biết.

Nàng che giấu một ít chuyện không thể nói, mà những chuyện này đối với Côn Lôn mà nói, cũng là không muốn nói cho vương biết. Sưu hồn? Nàng sợ cái gì ?

Tiểu Sở Tỳ cùng Khương Ương ở bên trong nói chuyện, Côn Lôn liền chờ ở bên ngoài, chờ buồn chán liền nhặt búa của Mạnh Triệu Trọng lên bổ củi, cũng không thấy dùng lực thì củi đã cắt thành hai đoạn. Tay áo Thanh sắc vung lên, động tác giống như hái hoa ngày xuân, phất trần đêm hạ, khinh phiêu phiêu không nửa điểm hỏa khí.

Không bao lâu, đã thấy Tiểu Sở Tỳ vô cùng lo lắng từ thư phòng chạy đến, lôi kéo nàng đi gặp Khương Ương, còn hét lên: "Muốn sưu hồn Khương Ương."

Côn Lôn luôn luôn là Tiểu Sở Tỳ nói cái gì là cái đó, sưu hồn mà thôi, chỉ là vì xác nhận thực hư lời nàng nói, vậy thì sưu đi. Nàng đưa tay dán trên trán Khương Ương, từng chuyện cũ trước kia hiện về như đèn kéo quân, cũng thấy được những phần ký ức nàng chưa từng tham dự.

Lúc Sở Tỳ bị xích trên Trấn Yêu Đài nàng đang hôn mê ở Côn Lôn Sơn, đến lúc vừa mở mắt thì đã là một lần thương hải tang điền, thế sự thay đổi. Nàng hối hận năm đó đã phạm sai lầm, nhưng cuối cùng cũng không thể bù đắp.

"Yêu chính là yêu, vĩnh viễn cũng không học được cái các ngươi gọi là thần tính!"

"Nhưng các ngươi nhớ kỹ, các loại khuất nhục hôm nay ta phải chịu, chung quy sẽ có một ngày, ta sẽ kiếm chỉ ba mươi ba trọng thiên, muốn những cửu thiên chư thần các ngươi…nợ máu trả bằng máu!"

Côn Lôn chưa từng thấy dáng vẻ này của nàng, Sở Tỳ trong mắt nàng vĩnh viễn là sạch sẽ, không nhiễm hạt bụi, cho dù ham chơi dơ cũng sẽ lập tức đi thác nước tắm, Sở Tỳ trong mắt nàng vĩnh viễn là cao cao tại thượng, không coi ai ra gì, ngoại trừ nàng tựa hồ người bên cạnh trong mắt nàng đều là không đáng để mắt.

Đôi mắt của nàng rất trong suốt, trong suốt giống như hài tử, cho dù làm việc ác cũng khiến nàng không đành lòng trách cứ, thỉnh thoảng lúc động tình bộc lộ kim sắc xán lạn có thể che lấp nhật quang. Nàng chưa bao giờ thấy đôi mắt nàng ấy đỏ bừng, giống như dã thú bị nhốt trong l*иg, phun ra lời nguyền rủa! Muốn bọn họ toàn bộ không được chết tử tế!

Trong thần thức của Khương Ương đột nhiên xuất hiện một bóng lưng bạch sắc, đuôi tóc đeo ba chiếc chuông bạc ngân sắc, lúc nàng xoay người phát sinh tiếng vang thanh thúy, nàng hơi mỉm cười, con ngươi kim sắc dường như chứa vô hạn nhu tình, nói: "Ngươi lại gặp được ta rồi a, Côn Lôn."

"Đừng khóc nữa." Nàng nói: "Ta chờ ngươi."

Đây là câu thứ hai nàng nói, cũng là một câu cuối cùng.

Ký ức liền dừng lại ở đó.

Côn Lôn lúc này mới cảm thấy trê mặt lạnh lẽo, chẳng biết từ khi nào lệ rơi đầy mặt.