Tác giả: Thiên Trọng Lí
Editor: Red9
DONT TAKE OUT
Tiêu Hà mơ một giấc mơ.
Mơ thấy năm 17 tuổi gia nhập đội thi đấu, cùng các đồng đội phối hợp không tốt lắm, sau khi thua trận thì cậu đi ra toilet, ra đến ngoài cửa thì nghe thấy có người nói cậu là độc lang, vẫn luôn độc lai độc vãng, cũng không thích giao lưu với đồng đội, vậy làm sao chơi đội 4 người? Cảm thấy mình trâu bò đến mức 1vs96 người chơi à?
Cậu tránh ở phía sau cửa, không tự giác nắm chặt nắm tay, một mình một người chạy tới bên ngoài hành lang, đứng ở chỗ ngoặt dựa vào tường hút thuốc.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu không cho là đúng, một đôi chân đứng ở ngay bên cạnh cậu, cậu giương mắt nhìn, là Phương Hàng cùng đội với cậu.
“Vừa rồi đi WC không tìm được cậu, thế nào lại chạy ra đây?”
Tiêu Hà dẫm nát điếu thuốc, nhìn người trước mặt mang ánh mắt lo lắng nhìn mình, “Bởi vì tôi là độc lang.”
Phương Hàng ngẩn ra, mặt lộ rõ một chút bất đắc dĩ, rất nhanh liền đưa mắt cười với cậu, khuôn mặt vô cùng ôn nhu, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, “Cậu đã nghe thấy được hết rồi à? Bọn họ cũng không phải cố ý nói, chỉ là mấy lời sau khi thua trận, cậu đừng để ý, cậu thế nào lại là độc lang chứ, không phải còn có tôi sao?”
Lòng Tiêu Hà nhảy dựng, há miệng thở dốc, nửa ngày nói không nên lời.
Phương Hàng khẽ cười một tiếng, giữ chặt cổ tay của cậu, “Đi thôi, về thôi nào.”
Tiêu Hà ngốc ngốc đi theo hắn, “Tôi vẫn luôn một mình, cũng không đi giao tiếp với người khác, cũng không ai dạy tôi.”
Phương Hàng đang đi phía trước thì ngừng lại, vẫn nắm lấy cổ tay cậu như cũ, nghiêng đầu nhìn cậu, cười vô cùng ôn nhu, “Không cần phải học, tôi dạy cậu.”
Trong khoảnh khắc ấy, đáy mắt Tiêu Hà lần đầu tiên xuất hiện khát vọng.
Hình ảnh vừa chuyển, người trong căn cứ ngồi trên sô pha, có vài người đang ngồi nói chuyện, Tiêu Hà ngẫu nhiên cùng bọn họ đáp lời, tầm mắt vẫn đặt vào phòng họp, vài phút sau, cửa phòng họp mở ra, Phương Hàng từ bên trong đi ra.
Tiêu Hà chuẩn bị đứng lên đón hắn, Phương Hàng lại ý bảo cậu đừng nhúc nhích, hắn đi tới bên người cậu ngồi xuống, gọi đồng đội khác đi vào phòng họp, trên sô pha chỉ còn lại có hai người họ.
“Anh còn chơi không?” Một lát sau, Tiêu Hà mới mở miệng hỏi hắn.
Phương Hàng ở bên cạnh, dựa đầu lên sô pha, “A Hà, nếu có một ngày chúng ta ở trong trò chơi trở thành kẻ địch, em có tiêu diệt anh không?”
Tiêu Hà không chút do dự, “Đương nhiên, trong game trừ việc tiêu diệt ra, thì sẽ không nhìn thấy ID, cho nên em sẽ.”
“Nhưng nếu em biết đó là anh thì sao?”
“Không có nếu, chúng ta không thể nào trở thành kẻ địch đâu.”
Phương Hàng cười khẽ một tiếng, nhìn Tiêu Hà, đáy mắt toát ra một tia dã tâm và tiếc nuối, nhẹ giọng nói: “Anh không gia hạn hợp đồng, A Hà.”
Lời này dừng ở bên tai Tiêu Hà, làm cả người cậu nháy mắt cứng đờ, cậu không nói gì, đứng dậy đá một chân vào bàn trà, sau đó sải bước quay trở về phòng, phòng khách phát ra tiếng vang chói tai, ngay sau đó là tiếng cửa phòng đóng cửa vô cùng lớn.
Một ngày trước khi Phương Hàng đi, nhìn Tiêu Hà ngủ quay lưng lại về phía mình ở giường bên cạnh.
“A Hà, anh có lý tưởng của anh, nhưng hiện tại SG không thể thực hiện được, cho nên anh phải đi, sau khi anh đi rồi, em phải cố lên, nói chuyện nhiều hơn với đồng đội, như mấy năm nay vậy……”
Lời còn chưa nói xong, Tiêu Hà vốn đang đưa lưng về phía hắn lại đột nhiên xốc lên chăn ngồi dậy, quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt thâm u, “Nói chuyện đó còn có ích lợi gì? Anh cũng không còn ở đây nữa.”
Ánh mắt Phương Hàng hổ thẹn, hắn cúi đầu nói một câu xin lỗi, cả phòng lâm vào một mảnh trầm mặc.
“Về sau còn trở về không?” Tiêu Hà khô khốc nói, “Ý em là nói sau khi anh hoàn thành lý tưởng của mình, còn trở về không?”
Phương Hàng nhất thời không trả lời, Tiêu Hà cũng không hỏi nữa, cậu đứng lên mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe thấy người ở phía sau nghẹn giọng đáp lại, “Sẽ.”
Có được đáp án nhưng Tiêu Hà vẫn ra ngoài, ở trong phòng họp cả một đêm.
Đợi đến ngày hôm sau Phương Hàng đi rồi, cậu mới về phòng, Phương Hàng cái gì cũng không lưu lại, trừ một tài khoản weibo chưa đăng xuất.
Tiêu Hà đã dùng tài khoản ấy lăn qua lộn lại xem biết bao nhiêu biến cố, thời điểm nhìn thấy hắn, cũng chủ động phát Weibo, biểu lộ tâm ý của mình với hắn.
Chuyện này làm cả giới eSport oanh động không nhỏ, thậm chí tin tức Tiêu Hà come out cũng truyền tới nhiều đội ngũ ở nước ngoài.
Rất nhiều người tới hỏi cậu chuyện này, nhưng người mà cậu muốn gặp, lại không có tin tức gì.
Tiêu Hà chậm rãi mở to mắt từ trên giường bò dậy, nhưng lại không có bộ dạng mơ màng như vừa mới tỉnh, cậu vẫn luôn ở giữa cảm giác nửa mộng nửa tỉnh, rõ ràng nhớ rõ tất cả những gì mà mình mơ thấy, cậu kéo bức màn nhìn bên ngoài còn chưa sáng trời, xám xịt một mảnh, mang theo một cảm giác áp lực.
Cậu duỗi tay xoa xoa mắt, trong đầu đều là những gì mà mình nhìn thấy trong phòng họp.
Hít sâu một ngụm khí, cậu khom lưng ngồi ở trên sàn nhà, sau đó chậm rãi nằm xuống, cảm giá lạnh lẽo trên sàn nhà nhanh chóng truyền tới toàn thân, làm cậu càng thêm thanh tỉnh.
Quay đầu lại và nhìn thấy những tình cảm mà mình đã dành cho Phương Hàng bấy lâu nay, tuy rằng thích, nhưng không thể nói là yêu.
17 tuổi năm ấy cậu cho rằng hảo cảm chính là thích, ỷ lại chính là yêu, cảm nhận được sự quan tâm ôn nhu của người đó, cho rằng đây là một bến đỗ, trong ấn tượng của cậu, Phương Hàng vĩnh viễn là sự ôn nhu, là điều mà cậu không thể kháng cự.
Phương Hàng chỉ cần cười là có thể khiến cậu cảm thấy an tâm, cho cậu một loại cảm nhận chỉ có ở bên cạnh hắn thì mới là một cảm giác hoàn chỉnh.
Kỳ thật khi đó cậu cũng không phát hiện, nhiều lúc đối với cậu mà nói, Phương Hàng như một loại thuốc vậy, hắn ôn nhu có thể làm cậu ổn định tâm tình đang rung chuyển, tìm kiếm được một cảm giác an toàn từ bên ngoài.
Nhưng cậu cũng muốn thừa nhận, thích Phương Hàng là thật, ít nhất thời điểm come out đó, cậu không hề có chút do dự, cũng không hối hận. Nhưng mọi chuyện giờ đây lại rõ ràng trước mắt, tốt, xấu, vui vẻ, tức giận, giờ nhìn lại, cái gì cũng không phải.
Chẳng nghĩ ban đêm cậu còn vì chuyện của Phương Hàng mà phát giận, giờ đã bắt đầu cảm thấy không sao cả.
Thanh xuân niên thiếu, yêu sai người.
Cậu mê luyến một Phương Hàng đã từng ôn nhu như vậy, nhưng sự ôn nhu ấy đã không trở về được nữa.
Tiêu Hà bò dậy châm điếu thuốc, nhìn ánh nắng đã ló rạng ngoài cửa sổ, cầm lấy di động xoá bài viết come out trên weibo, và tất cả những gì cậu và Phương Hàng đã từng cùng nhau.
Người ai rồi cũng thay đổi, bốn năm, Phương Hàng thay đổi, cậu cũng thay đổi.
Cậu hết thảy vẫn như thường, khiến cho người trong căn cứ đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình.
“Anh trai à, anh nếu không vui, thì đi chạy bộ tầm 2,3 tiếng đi, anh đừng kiểu không nói gì như vậy, rất dễ xảy ra chuyện biết không?” Happy lúc ăn cơm liền dùng khuỷu tay đâm đâm Tiêu Hà.
Tiêu Hà nhìn cậu một cái, “Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn*.”
*:
Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện
Kết quả vài người nghe xong liền làm vẻ như gặp quỷ, mở to hai mắt nhìn cậu.
Thu Dương lặng lẽ đá đá Mộc Mộc, “Hà Thần làm sao vậy, cảm giác như một ông cụ á.”
Mộc Mộc nhỏ giọng đáp lại, “Tôi sao mà biết, đừng hỏi, Hà Thần không thích.”
Miên Phong ngốc manh nói, “Tiêu đội, anh có phải……”
Happy một phen bưng kín miệng cậu, sợ cậu nói cái gì không nên nói, “Nghe Tiêu đội, thực bất ngữ, tẩm bất ngôn.”
Vài người nhanh chóng cơm nước xong liền lên lầu đi huấn luyện, sợ Tiêu Hà sẽ tùy thời nổ mạnh, lúc huấn luyện cũng càng thêm nghiêm túc, sợ bị cậu làm cho hoảng đến chết, một đòn hiểm làm tâm huyết dâng trào đến từ quán quân thế giới.
“A Hà đâu?” Khoảng 4h, Chu Nghiêm gõ cửa phòng huấn luyện.
“Miên Phong hướng SE, phòng màu hồng ở lầu hai ấy có người, Hà Thần chắc là đang ngủ, Mộc Mộc cậu làm cái gì đấy! Thao tác của cậu đúng là làm người ta hít thở không thông, tôi lia một cái bình dưỡng khí vào đầu cậu ngay giờ……” Happy vừa chỉ huy đồng đội vừa bớt thời giờ trả lời anh.
Chu Nghiêm có được đáp án thì cũng không nán lại, chỉ nói một câu “Đánh cho cẩn thận đấy Mộc Mộc.” Sau đó thì rời khỏi phòng huấn luyện.
Chu Nghiêm gõ cửa phòng Tiêu Hà, lại gọi cậu vài tiếng, bên trong nửa ngày cũng chưa có động tĩnh gì, anh lại gọi điện thoại cho Tiêu Hà, sau đó điện thoại bị cắt đứt, lúc này mới giơ tay gõ cửa lần nữa.
Tiêu Hà còn buồn ngủ, lạnh lùng mở cửa ra, biểu cảm có chút dọa người, Chu Nghiêm cũng không cố nhiều như vậy.
Vào cửa liền giữ cửa trở tay đóng lại, đưa di động của mình cho cậu xem, Tiêu Hà nhận cũng chưa nhận, ngồi ở ghế chơi của mình dụi mắt hỏi anh chuyện gì.
“Chú ngày hôm qua không phải chưa hồi âm cho cậu ta sao? Hắn lại làm mấy chuyện mờ ám, mua một đống account marketing tâng mình lên trời cao, còn nói thành tích của chú là chịu ảnh hưởng từ cậu ta, nói cậu ta là người có ảnh hưởng sâu nhất với chú, còn mẹ nó ghê tởm hơn nữa là, nói thao tác của chú trong game là có hình bóng của cậu ta.” Chu Nghiêm hừ lạnh một tiếng, “Nghe xong thật muốn cười lớn, thao tác có bóng dáng cơ à? Cậu ta tự coi mình là ai? Mặt to như cái bồn.”
Tiêu Hà hoạt động cổ tay một chút hỏi, “Sau đó?”
Chu Nghiêm nóng nảy, “Còn sau đó? Cậu ta hiện tại mua một đống marketing và thuỷ quân, làm cư dân mạng càng tò mò với cậu ta, nếu chúng ta ngồi yên không làm gì, không lâu sau sẽ có người coi đây là sự thật, bên các kênh stream gaming cũng sẽ cho người đến mời cậu ta, cậu ta đến lúc đó có thể nói là vừa có điều kiện vừa có lợi thế, đến lúc đó muốn cùng cậu buộc chặt marketing, chúng ta không phải thiệt thòi lớn sao?”
Tiêu Hà lấy di động ra, lên Weibo lướt một lượt, Phương Hàng lại lên hot search, cậu xem qua một vài account marketing, nội dung với sự thật có sự xuất nhập rất lớn, quét hai mắt qua một lượt liền out.
“Anh muốn tung mấy tin này ra, làm cho cậu ta giỏ tre múc nước công dã tràng, chú thấy như thế nào?” Chu Nghiêm ngồi ở một bên hỏi cậu.
Cậu vừa nghe liền biết mấy tin này là tin gì, “Không cần, để em xử lý.”
Chu Nghiêm há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là không nói, khẽ thở dài một hơi, đứng dậy ra khỏi phòng.
Tiêu Hà suy nghĩ vài phút, đã phát một bài lên Weibo.
SG-Achelous: Sự trưởng thành của tôi đúng là không thiếu Phương Hàng, nhưng thành tích của tôi, là dựa vào sự nỗ lực của mình và của cả đồng đội kết hợp lại, còn chuyện được dạy về luyện tập chơi game, không hề có quan hệ với bất kỳ kẻ nào hết.
Bài này vừa phát ra, cậu liền nhìn thấy có vài ID quen thuộc share lại.
SG-Happy: Sự hiểu biết mà Hà Thần của bọn tui nhận được còn không phải là 18 tiếng luyện tập huấn luyện trong kỳ luyện tập hay sao?
SG-Mumu: Điều có thể ảnh hưởng tới Tiêu đội chỉ có thể là bảo trì game, căn cứ vào thông tin và thư điện tử để sửa phòng máy gấp.
SG-QiuYang: Có câu nói như này nè, “Con người táo bạo như thế nào, đất đai có năng suất như thế nào*”, thật buồn cười, thao tác của Hà Thần còn có hình bóng của người khác hay sao.
*:
Một câu nói của Lưu Tây Thuỵ được đăng trên Nhật Báo Nhân Dân ngày 27/08/1958. Nguyên văn là: Nhân hữu đa đại đảm, địa hữu đa đại sản – Nghĩa là: Tôi có thể sản xuất bao nhiêu mà tôi muốn trên một mẫu đất. (Thông tin trên baidu và zhidao). Mình hiểu nghĩa của nó là: Với tài năng và thao tác của Tiêu Hà thì những thành tích mà cậu đạt được là điều hiển nhiên và không liên quan đến bất cứ ai khác.
SG-MianFeng: Mấy ông anh kia đã ẩn náu xong rồi, tôi cũng chẳng còn phần nữa! Vậy thì tôi đứng đây đợi lệnh nè, meow meow meow ~ tay súng bắn tỉa đã vào vị trí rồi nha ~
☆
Hoàn chương 9