Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Chương 2: Đi Thôi, Dẫn Cậu Đi Kiểm Tra

Sau khi Tô Tử Dương vất vả lắm mới nôn ra được quay trở lại trong xe lần nữa, liền lập tức bị mùi khói trong xe dẫn đến sặc ho khan một trận, anh quay cửa kính xe xuống, nói với Lăng Triển Dực: “Hút thuốc không tốt cho con...”

Lăng Triển Dực hút xong một ngụm, bỏ tàn thuốc vào trong cái gạt tàn, Tô Tử Dương liền hỏi: “Này, anh cuối cùng có ý gì? Nói một lời chắc chắn khó đến vậy sao?”

“Không có ý gì, tôi dẫn cậu đến bệnh viện.” Lăng Triển Dực tiếp tục nổ máy, lái về phía bệnh viện thành phố.

“...” Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tử Dương đột nhiên sáng lên, anh nhìn chằm chằm vào Lăng Triển Dực hỏi, “Có phải anh không tin tôi đúng không?!”

“Chẳng lẽ tôi nên tin sao?” Lăng Triển Dực hỏi lại.

Tô Tử Dương cứng đờ, chán nản dựa vào lưng ghế phía sau gật đầu: “Không sai, việc này... Lúc đầu biết được, ngay cả tôi cũng không tin, huống chi là anh...”

Lăng Triển Dực cười lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý đến anh nữa.

Tô Tử Dương trầm mặc nửa ngày, lo lắng nói: “Có điều bác sĩ nói, thể chất của tôi là song tính ẩn, tỉ lệ mang thai là một phần ngàn, bọn họ cũng rất kinh ngạc, còn nói về sau sẽ lập một tổ nghiên cứu chuyên môn nhỏ cho tôi nữa...”

“Tôi cảm thấy mình không chừng có thể lập được một kỷ lục Guinness nữa đấy, ha ha, đàn ông thụ thai sinh con...” Lúc Tô Tử Dương đang nói lải nhải liên miên thì xe đã dừng ở trước cửa bệnh viện, Lăng Triển Dực xuống xe đầu tiên, sau đó liếc xéo anh một chút, “Đi thôi, dẫn cậu đi kiểm tra.”

Tô Tử Dương thở dài, ngoan ngoãn xuống xe.

Kiểm tra thì cứ kiểm tra đi, dù sao việc này quá vô lý, cứ để hắn tận mắt nhìn thấy kết quả kiểm tra rồi sẽ không thể viện cớ nữa đi?

Có trời mới biết ba tháng anh mang thai, hầu như mỗi ngày đều nôn như mưa, hoàn toàn không có cách đi làm việc kiếm tiền, tiền dữ trữ cũng bị anh ngồi ăn đến cạn, nếu như không phải cùng đường, anh sẽ không đi tìm người để đòi chịu trách nhiệm đâu.

Cái gì? Mọi người hỏi vì sao anh không đi nạo thai?

Dù sao cũng là máu thịt trong bụng, Tô Tử Dương vốn là người mềm lòng, để bản thân anh quyết định gϊếŧ chết một sinh mệnh bé nhỏ, anh thật sự không thể xuống tay được...

Lăng Triển Dực sải bước đi ở phía trước, Tô Tử Dương thì nện bước thận trọng đi sau lưng hắn, hai người một trước một sau đi đến khoa phụ sản.

Nơi Tô Tử Dương làm kiểm tra là ở bệnh viện Bình An gần nhà, cho nên người trong bệnh viện thành phố không biết anh, nhưng mà, anh là trường hợp đặc biệt, sớm đã bị người nhận ra.

“Hai vị, đi nhầm sao?” Người phụ trách là một bác gái hơn bốn mươi tuổi, bà nâng mắt kính, nhìn hai người đi vào từ trên xuống dưới, một người thì cao lớn anh tuấn, một người thì mạnh mẽ thanh tú, nhìn thế nào cũng không thấy giống phụ nữ!

“Không sai.” Lăng Triển Dực lời ít ý nhiều, chỉ vào Tô Tử Dương nói, “Giúp cậu ta làm kiểm tra, nhìn xem có phải đang mang thai hay không.”

“...”

Bác gái hóa đá chừng một phút, rất muốn dẫn bọn họ đến khoa thần kinh để kiểm tra xem đầu óc có xảy ra vấn đề hay không, có điều nghĩ lại, người ta muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra đi, dù sao cũng chỉ tốn một giọt thuốc thử!

“Dùng cái này đến nhà vệ sinh lấy nướ© ŧıểυ, sau đó trả lại.” Bác gái cầm một cái bát giấy nhỏ đưa cho Tô Tử Dương, bà nâng gọng kiếng, ho nhẹ một tiếng, nghẹn cười.

“...” Tô Tử Dương hít sâu một hơi, tiếp nhận cái bát liền muốn đi ra ngoài.

Lăng Triển Dực nhẹ bước chân, ngăn ở trước mặt anh, ánh mắt sắc bén: “Đừng rắc rối như vậy, lấy nướ© ŧıểυ ngay chỗ này luôn đi!”