Beta Yul: title chương này khá khó hiểu nên mình đặt lại.
Editor : Thịt thịt !!! [ Mị muốn ăn chay cơ =(( ]
========
Thấy khuôn mặc tràn đầy mong đợi của Y Nặc Mễ, khóe miệng Thấm Nhã chỉ khẽ nhếch, sau đó trở lại bộ dạng nghiêm túc, hừ một cái:"Tôi tại sao phải mặc cho em xem?"
Gào, dám đùa cợt nàng sao? Y Nặc Mễ không chịu bỏ qua, liền lẽ thẳng khí hùng lên án Thấm Nhã: "Chị thích đồ ăn khác cố ý chọc giận ta, ta thật đau lòng, chị không quan tâm ta, còn vứt răng của ta, NGAO ~ chảy máu!"
Cái tên tiểu quỷ này thật là xấu bụng, chẳng biết bỏ qua chuyện cũ gì cả. Thấm Nhã liếc nhìn nàng – mặt thì đẹp mà lòng dạ thì hẹp hòi, lại còn đang bày ra bộ dạng ủy khuất lòng lại mềm xuống, sau đó đưa tay cầm lấy mấy bộ đồ trên tay Y Nặc Mễ, đi vào phòng tắm, bỏ lại một câu:"Ở ngoài chờ."
Lúc mất ngủ mà lại muốn ngủ, nhất định phải đếm từ số nhỏ nhất đếm lên, không thể giống như phóng tên lửa mà đếm ngược từ lớn tới nhỏ được. Bởi vì tin thần của con người sẽ theo con số nhỏ lại mà tăng lên, số càng ngày càng nhỏ, thì chúng ta sẽ càng chờ mong nó nhanh đến 0, đến cuối cùng sẽ là hưng phấn đến cực điểm. Chờ đợi Thấm Nhã từ phòng tắm đi ra, tâm tình của Y Nặc Mễ chính là như thế.
Bóng Thấm Nhã xuất hiện một cái, hai mắt Y Nặc Mễ lập tức biến thành hai ngọn đèn pha ô tô. Mái tóc dài lúc nào cũng được buộc cao nay đã được thả tung trên vai, có chút rối; bờ vai trắng mịn màng ẩn hiện đằng sau những lọn tóc kia, áo ngủ mỏng manh làm hiện rõ những đường cong quyến rũ chết người. Cơ thể cô bình thường đều bị giấu sau chiếc blouse trắng, chỉ có thể nhìn ra được là đẹp, nay lại được tận mắt chiêm ngưỡng; ban ngày thì là bác sĩ nghiêm túc, khi đêm xuống mặc vào bộ đồ này liền nhanh chóng trở thành hồ ly tinh vạn kẻ mê. Y Nặc Mễ thực sự là lạc hết hồn vía rồi.
"Hài lòng chưa?" Thấm Nhã cười cười, đưa tay nhéo nhéo mặt Y Nặc Mễ. Cái bộ dạng ngốc nghếch của tiểu quỷ này làm cô cảm thấy buồn cười, không kiềm chế được mà mang lòng yêu thương.
"Ah NGAO ~ Tiểu Nhã Nhã chị đẹp quá. . ." Y Nặc Mễ nhỏ giọng kêu gào, đôi mắt còn đặt trên người Thấm Nhã chớp chớp, đặc biệt là nàng lại còn cảm nhận được sự ôn nhu hiếm có của cô khiến bản thân mình bị mê hoặc đến choáng váng.
Cơ mà sự choáng váng này chỉ là thoáng qua, vài giây sau hai mắt tiểu quỷ đã híp lại đầy hàm ý xấu xa. Tiểu quỷ xoay người lục lọi mò lấy một cái váy ngủ mỏng viền ren cùng với cặp tất lụa màu đen: "Thử cái này, thử cái này, oa NGAO ~"
Thấm Nhã không nói gì, cầm lấy quần áo lại đi vào phòng tắm. Năm phút sau đẩy cửa ra.
PHỐC, máu mũi trào ra không ngưng lại được!
Tiểu quỷ cảm thấy bao nhiêu máu trong cơ thể mình tất cả đều dồn hết lên não rồi. Tịch… Tịch nữ vương mặc áo lụa đen viền ren mỏng, đôi chân dài miên man không có gì che đậy, lùng kiêu ngạo, nhưng lúc này lại tỏa ra một loại cao quý ưu nhã nhưng cũng rất thần bí. Cao quý, lại tràn ngập vũ mị, đến ngay cả Quỷ hút máu máu lạnh cũng phải cảm thấy huyết dịch sôi trào, hai mắt Y Nặc Mễ như bắt được vàng, khuôn mặt vì hưng phấn mà có chút ửng đỏ.
"Tiểu Nhã Nhã, NGAO, chị sao lại có nhiều áo ngủ đẹp đến vậy?" – Đầu tiểu quỷ bắt đầu bung lụa.
Thấm Nhã bắt chéo chân, tùy ý ngồi lên mép giường, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua ga giường, hời hợt: "Mặc vào thấy đẹp, nên thích liền mua."
Tịch nữ vương một bộ "không cảm xúc". Dù sao bình thường cũng không có sở thích gì đặc biệt, chẳng qua thấy chút đồ đẹp thì mua thôi, có gì đâu chứ.
PHỐC ~ cái này cái này, các cô gái bình thường sẽ làm những chuyện như vậy ư! Tiểu Nhã Nhã của nàng quả nhiên là người bên ngoài lạnh như băng, nhưng bên trong lại nóng như lửa! Hai mắt Y Nặc Mễ nhìn thẳng lên trời, cố không chảy nước miếng.
"Gào, mặc đẹp như vậy, không bằng thử thêm cái này, hắc hắc ~" Y Nặc Mễ bày ra một bộ mặt ngây thơ, tay cầm lấy một bộ nội y cơ hồ chỉ lớn cỡ một bàn tay.
Thấm Nhã không nói gì, cầm lấy đi vào phòng tắm.
Vì vậy tiếp theo.
"NGAO ah ~ thật đẹp! Tiểu Nhã Nhã cái này!"
"Lại tiếp! Ngừng? NGAO ~ lần cuối nha ~"
Nhưng mà sao có thể nuông chiều cái sinh vật quỷ quyệt như tiểu quỷ này chứ. Thấm Nhã vừa đi ra thì Tiểu quỷ lại thần thần bí bí vẫy tay: "Đây đây!"
Y Nặc Mễ không biết từ lúc nào đã đem tới cả một rương lớn đồ lót, trưng ra bộ mặt xấu xa nhìn Thấm Nhã vẻ mặt rất vô tội.
Tịch nữ vương quấy nhiều như vậy, chút nhẫn nại cuối cùng cũng bị Y Nặc Mễ chà đạp nốt liền cau mày tức giận, tỏ vẻ vô cùng lãnh đạm, một chưởng đẩy bản mặt đang tới gần của Y Nặc Mễ ra: "Không yên phận đúng không, tự một mình chơi đi."
"NGAO, mặc đi mặc đi, chị xem cái này nè, hắc hắc." Quỷ hút máu nhanh cầm lấy một cái áo ngực được khảm đầy kim cương trông rất hoa lệ hiến lên vật quý.
Nhưng đáp lại Y Nặc Mễ chính là Thấm Nhã đầu cũng không thèm xoay lại, tiếp theo một tiếng "Rầm" ngay trước mũi nàng đóng cửa phòng tắm lại —-
"Muốn mặc tự em đi mà mặc."
Người gì mà hung dữ vậy – Y Nặc Mễ đứng ngay cửa liếʍ liếʍ miệng.
Lần này Thấm Nhã rất nhanh đi ra, nhưng lúc này trên người cô chỉ còn. . . cái khăn tắm trắng.
NGAO —– tất cả ý trí của Y Nặc Mễ đều rơi rụng hết.
"Ô ~ chị, chị, chị mặc cái gì ở trong?" – Tiểu quỷ thấy đầu mình như bốc khói, cơn khát không biết từ đâu ập đến khiến nàng miệng đắng lưỡi khô. Cái này rõ ràng không phải là khát máu mà là một cảm giác rất khó tả… nó trở nên ngày càng mãnh liệt, là thứ từ nội tâm phát ra đối với người đang đứng trước mặt nàng đây.
"Tôi không có mặc cái gì cả." Thấm Nhã nâng nâng cằm, mắt phượng nhẹ nhàng liếc một cái, giống như đang trả lời một câu hỏi ngốc nghếch.
Vậy bên trong kia —- trong cổ họng Y Nặc Mễ phát ra hai tiếng ô ô, liền nhào vào người Thấm Nhã ôm chặt chiếm lấy môi cô.
"Tiểu Nhã Nhã, a…, Thấm Nhã…." Nàng mơ mơ màng màng nỉ non, dùng môi chiếm lấy môi Thấm Nhã, đầy lưỡi vôi vàng thăm dò vào trong miệng Thấm Nhã để tìm kiếm mật ngọt. Quỷ hút máu hôn người, giống như muốn đem người ta ăn tươi. Lúc này đây đôi tay cũng trở nên tham lam, ôm chặt Thấm Nhã nhẹ nhàng đem cô đặt lên giường lớn, vội vàng thăm dò thân thể Thấm Nhã. Cái hình ảnh Thấm Nhã mặc nội y lúc nãy lần lượt lần lượt hiện ra, khuôn ngực cao cao, đường cong ưu mỹ, bụng dưới bằng phẳng. . . Tay của Y Nặc Mễ giống như có ý thức riêng, tham lam chiếm lấy những thứ đẹp đẽ.
Thấm Nhã bị sự nhiệt tình của nàng bắt đầu suyễn, đành phải đẩy Y Nặc Mễ ra thở dốc, "Tiểu Mễ em sao lại. . . không cho phép tay em chạy loạn. . ."
Thấm Nhã mở miệng nói mới phát hiện được giọng mình đặc biệt nhu mị lại mang theo chút run rẩy, Tịch nữ vương mở miệng một câu không những không giống dọa người ngược lại giống như đang cổ vũ.
Cho nên Quỷ hút máu am hiểu nhất cảm xúc của nhân loại sao lại không phát hiện ra Thấm Nhã đã động tình. Không chút nào khách khí đem đồ ăn ôm chặt hơn, liếʍ liếʍ miệng thẳng thắng bày ra bộ dạng gào khóc đòi ăn ——
"Ta muốn ăn chị…. ai bảo chị mặc nhìn ăn ngon đến vậy, đồ ăn đều mặc như thế, ta nghĩ đến chị là muốn cho ta ăn NGAO ~"
"Mặc thế nào mới không giống đồ ăn của em." Cô còn có thể đổi được sao?
"Mặc thế nào cũng giống đồ ăn!"
"Em, aa…."
Thấm Nhã cuối cùng cũng không thể nói được, Y Nặc Mễ đã đem miệng cô phong bế chặc chẽ, nhiệt liệt hôn môi, dùng một loại điên cuồng trước nay chưa từng có. Nàng nút lấy môi Thấm Nhã, cẩn thận triền miên, thẳng đến khi Thấm Nhã có chút nhiệt tình mở miệng để nàng tiến vào, lúc đó nàng liền trở nên bá đạo xâm chiếm, dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng Thấm Nhã lên, thẳng tới khi Thấm Nhã nhiệt tình đáp lại, hoàn toàn chiếm cứ sỡ hữu tất cả những nơi mềm mại trong miệng, dụ dỗ Thấm Nhã tiếp nhận hoàn toàn nụ hôn của nàng.
Quần áo rất nhanh theo từng động tác rơi xuống bên giường, cái khăn tắm lớn trên người Thấm Nhã cũng sớm bị vứt ra, khuôn mặt và dáng người xinh đẹp sớm đã nhìn không sót gì. Nhìn một người, nhìn cơ thể xinh của một gái, đối với Y Nặc Mễ tựa đã sớm quen thuộc, dù sao mấy trăm năm qua nàng trong lúc vô tình cũng đã thấy rất nhiều lần. Nhưng giờ đây lại rất mới lạ, làm cho người ta hưng phấn, nùi thơm trên người Thấm Nhã, da thịt trắng nõn của Thấm Nhã, vùng bụng bằng phẳng và đường cong ưu mỹ ở phần eo. . . hết thảy làm nàng không thể nào di dời được ánh mắt, si mê đến độ hận không thể chiếm cứ toàn bộ.
Y Nặc Mễ kéo Thấm Nhã chui vào trong chăn, giống như đối đãi với bảo bối tỉ mỉ từng li ôm vào trong ngực. Làn da trắng nõn ấp áp của Thấm Nhã cứ thế dán vào người nàng, Y Nặc Mễ thậm chí có thể cảm nhận được tim mình giờ đây đập loạn xa không thể khống chế được, thân thể trở nên khô nóng, đây là cái cảm giác nàng chưa bao giờ được thử qua.
Như nàng từ lúc sinh ra đã định là cô độc vĩnh hằng, nên mấy trăm năm qua nàng chỉ một người, nàng cũng giống như những Huyết tộc khác hưởng thụ sự cô độc vĩnh hằng. Trước kia chưa bao giờ cảm thấy cô tịch, thế nhưng Thấm Nhã lại làm nàng cảm thấy cô đơn… đó là một loại, bởi vì lo lắng một người, bởi vì nhớ thương một người, bởi vì yêu một người mà cảm thấy cô đơn. Không có bất kỳ người nào hoặc chuyện vui nào có thể lấp đầy được sự cô đơn này, ngoại trừ người kia, cái người chiếm cứ lòng ngươi.
Không bỏ xuống đươc một người, thật yêu sâu nặng một người, đây là cảm giác trước đây Y Nặc Mễ chưa từng có, nàng nhẹ nhàng hôn lên hai má Thấm Nhã, nhẹ nhàng hôn lên môi, lên cổ, lên tai, cẩn thận nhìn sự xinh đẹp của Thấm Nhã, vô luận thế nào cũng cảm thấy không đủ. Trong lòng bắt đầu dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, làm cho nàng không nhịn được mà đứt quãng thổ lộ tâm tình mình.
"Ta rất nhớ chị. . . ta nghĩ đến chị không quan tâm ta, ta nghĩ cũng sẽ không quan tâm chị. . . thế nhưng ta không thể. Ta một mực chạy, không ngừng chạy, ta cho rằng có thể chạy thoát. . . nhưng cho dù ta chạy nhanh đến đâu, trong lòng ta vẫn từ từ nhớ tới từng câu từng chữ chị nói với ta. Cho dù ta trốn chạy bao xa, ta phát hiện mình không thể chạy xa khỏi chị. Cho nên ta trở về. . . bởi đã đến giới hạn, ta muốn chị."
"Tiểu Mễ. . ." Giọng nói của Thấm Nhã ôn nhu như nước. Sao có thể không động tâm, nhưng thế nào không luân hãm, không một lời ngon ngọt thế nhưng lại làm lòng nàng sa vào. . . thôi thôi, Quỷ hút máu thì sao, cô gái thì thế nào, cô có thể điềm nhiên ngoài mặt không có gì, nhưng không thể dấu nổi lòng mình, Y Nặc Mễ quả thật làm cho nàng không thể nào bỏ xuống được.
"Ta có thể chứ?" Con ngươi của Y Nặc Mễ càng trở nên đen thẩm, nhuộm đầy màu du͙© vọиɠ. Nàng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Thấm Nha, ngón tay chậm rãi bò lên ngọn núi cao, câu hỏi này, là tia lý trí cuối cùng Quỷ hút máu dành cho người mình yêu.
Khuôn mặt vốn ửng đỏ của Thấm Nhã lúc này đã muốn bốc lửa rồi, ánh mặt hạ xuống, liền thấy hai thân thể đang cận kề nhau. Bây giờ càng có thể dễ dành cảm nhận được nhiệt độ thân thể thấp hơn người thường của Y Nặc Mễ, nên biết dưới lớp chăn chính là hai cổ thân thể trần trụi. Đến lúc này rồi, nàng còn hỏi có thể hay không?!
Y Nặc Mễ lúc này giống như có thuật đọc tâm, căn bản không cần trả lời, không có thái độ cự tuyệt chính là đồng ý.
"NGAO Tiểu Nhã Nhã ta muốn chị! Ta muốn ăn tươi!"
"Ah ~ Tiểu Mễ."
Y Nặc Mễ giống người đói khát lâu ngày, không chút do dự há mồn khẽ gặm gặm bờ vai trắng nõn, bàn tay bao phủ hết ngực của Thấm Nhã, nhẹ nhàng nhào nắn, vuốt ve, cái loại cảm giác no đủ mềm mại này làm cho nàng không muốn rời đi. Liếʍ liếʍ, hôn hôn xương quai xanh của Thấm Nhã, vẫn cảm giác không đủ thỏa mãn, Y Nặc Mễ giống như một loại bản năng, càng hôn càng xuống, đầu áp vào ngực Thâm Nhã, mặt cọ lọ lên nơi mềm mại, cuối cùng tham lam há mồm đem nó ngậm vào.
"Tiểu Mễ đừng —– ah ân ~" Thấm Nhã xấu hổ cực điểm. Tuy cô "tình sử" vô số, nhưng đến giờ cũng chỉ ở mức tình cảm lễ nghĩa, rất ít khi tiếp xúc thân mật, chứ đừng nói là bị người khác bá đạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế này. Y Nặc Mễ trước giờ hôn môi luôn bá đạo, nhưng lúc này lại giống như một đứa bé tham lam, nhưng nàng lại không phải trẻ con thế mà lại…
—–
Thấm Nhã vốn đã bị Y Nặc Mễ hôn lên mυ'ŧ lấy làm cho khó có thể kiềm chế được, đến lúc này, lại càng một hồi động tình, một dòng điện từ chỗ tư mật kia chạy lên xuyên qua toàn thân. . . sau lại hóa thành một dòng ấm, từ từ từ bụng dưới tràn ra. . .
Y Nặc Mễ mở to mắt, nàng cảm giác được cảm xúc của Thấm Nhã rung động bất thường. Không hiểu sao, nàng tự nhiên rõ ràng chuyện gì xảy ra, nàng liền biết mình nên lấy lòng Thấm Nhã. Nàng ôm chặt Thấm Nhã nhẹ nhàng hôn lên, một tay vẫn chiếm cứ nơi đỉnh phong, ngón tay vẫn tiếp tục vân vê hạt đậu đỏ, tay kia chậm rãi mơn trớn thắt lưng Thấm Nhã, lướt qua phần bụng bằng phẳng, cuối cùng chậm rãi đến giữa hai chân. . .
Y Nặc Mễ không dám dùng tý sức nào, sợ ngón tay dùng sức một chút sẽ làm tổn thương cái nơi mềm mại này. Mềm mại, trắng nõn, ướŧ áŧ, chỉ chạm nhẹ đủ để cho người kia thở dốc.
"Tiểu Mễ tay em đang sờ loạn ở đâu." Thấm Nhã đè tay Y Nặc Mễ lại.
"Ta muốn chị. Ta sẽ làm cho chị thoải mái. Ta muốn mà ~ ta muốn!" Y Nặc Mễ hưng phấn đến muốn NGAO NGAO kêu lên. Lúc này Thấm Nhã đã hoàn toàn không còn vẻ nghiêm cẩn, lãnh đạm cao ngạo thường ngày, mà ngữ điệu nhẹ nhàng nhu hòa. Đem một người như vậy áp dưới người mình, thực sẽ làm cho nàng điên cuồng.
Mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng cô dù sao cũng không phải thiếu nữ ngây thơ gì, Thấm Nhã đương nhiên biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Thế nhưng cô vẫn là đánh giá sai cái tên tiểu quỷ hút máu hấp tấp này, vừa mới buông tay ra, Y Nặc Mễ nhận được đồng ý ngầm liền nhanh chóng dùng đầu ngón tay trượt thăm dò vào nơi cánh hoa ướŧ áŧ đang ngượng ngừng khép chặt, trong nháy mắt liền trượt vào nơi ẩm ướt bên trong, làm cho cảm giác ấm áp mềm mại bao khỏa toàn bộ đầu ngón tay.
"Đừng nhanh như vậy —- ách ah ~ ngươi!" Thấm Nhã đau đến co rúm lại, một loại cảm giác đâu đớn cùng khoái hoạt cắn xe đan xen lẫn nhau, không quá đau, nhưng lại làm cô không quen.
"Y Nặc Mễ, đồ ngốc nhà ngươi làm tôi đau ~" Tịch nữ vương nhíu màu nhẹ nhàng trách cứ, cái cảm giác trong thân thể bị chiếm cứ làm cho cô không dám tùy tiện di chuyển.
Thế nhưng lúc này, tên tiểu quỷ xảo biện lại không giống như mọi lúc nhe răng cãi lại. Y Nặc Mễ cảm thấy mình sắp điên rồi, bởi vì người hay cao ngạo lại vì nàng mà ôn nhu, cũng bởi vì nàng ngửi được mùi máu —– từ nơi kia của Thấm Nhã.
Không phải cái điên cuồng khát máu, mà là một cái khác, làm cho nàng toàn thân rung động. Thấm Nhã của nàng, đem thân thể thuần khiến của mình tặng cho nàng.
"Tiểu Mễ. . ." Thấm Nhã ôn nhu nỉ non.
Đôi mắt Y Nặc Mễ biến thành một màu đỏ trong trẻo, mặt đối mặt với Thấm Nhã, sau đó cúi xuống hôn lên trên bụng Thấm Nhã, rồi nhanh chóng lần xuống hôn lên nơi cánh hoa mảnh mai ướŧ áŧ bên dưới —
"Ta muốn chị!"