Đôi tay kia từ từ, nhẹ nhàng đặt lên tay nắm, chuẩn bị mở cửa.
Tay Nhan Thính Hoan từ trong chăn rút ra, ngón tay chạm nhẹ lên chiếc nhẫn đang đeo kia, khẽ động, vật trong suốt ở giữa chiếc nhẫn bật lên, như chiếc nanh độc xà, chất lỏng bên trong dường như đang chuyển động.
Ngoài cửa, đôi tay kia đột nhiên ngừng lại, buông ra. Tay ở nắm cửa nhấc lên, trong một thoáng thu về bỏ tay vào trong túi áo ngoài.
Quá trình này thật sự chỉ xảy ra trong chóp nhoáng. Người này vốn đang định mở cửa, nhưng cuối cùng lại không mở, giống như đột nhiên thay đổi ý định, để làm cho một người phải thay đổi ý định thực sự có rất nhiều nguyên nhân, nhưng một người thay đổi kế hoạch khi đi thăm bệnh vào hai giờ sáng, muốn tìm nguyên nhân chỉ e là như đang tìm vàng trong cát.
Vào giờ này, không ngại vất vả, gấp gáp đến bệnh viện, nếu quả thật là đến thăm hỏi thì người này đối với bệnh tình có lẽ rất lo lắng, tất nhiên là quan hệ với người bệnh là mười phần thân thiết, nhưng tại sao chỉ trong chớp mắt lại thay đổi ý định. Nếu như là sợ quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, không khả quan, lo lắng cho người bệnh như vậy, tổng là muốn chính mắt nhìn thấy tình trạng mới yên tâm, ánh sáng lờ mờ trong phòng, nhìn qua cửa sổ thì không rõ ràng, nhưng vẫn có thể lựa chọn cách nhẹ nhàng đi vào phòng, đứng cạnh giường nhìn xem, như vậy thì đã nhìn thấy rõ tình trạng người bệnh, cũng không làm ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của họ. Bệnh viện cũng có rất nhiều bệnh nhân sau khi tỉnh dậy đều được cho biết ai đã đến thăm, ai vừa rời đi khi bệnh nhân không biết rõ tình hình.
Khả năng kể ở trên không có tỉ lệ xảy ra cao, nghĩ lại có cảm giác như người này bất đắt dĩ mới phải đến thăm, không tiện để đi vào, chỉ có thể nhìn từ xa qua cửa sổ phòng bệnh.
Nhưng cũng có thể, người này vốn không phải đến thăm bệnh.
Nếu như mục đích không xuất phát từ thăm hỏi, như vậy thì những khúc mắt đều được giải đáp.
Mà nếu không phải là đến thăm hỏi, vậy thì hai giờ sáng, có ý định đi vào phòng một người bệnh là muốn làm gì? Không ai có thể biết được. Đột nhiên thay đổi ý định không đi vào nữa, đương nhiên cũng không thể nào biết rõ nguyên nhân, cũng có thể giả định rằng, người này vô cùng nhạy bén đã nhận ra phòng bệnh có điều gì khác thường nên đã thay đổi ý định mà lui ra.
Ở trong phòng, giờ phút này Nhan Thính Hoan như đang ngừng thở, nghiêng tai để lắng nghe, cô biết rõ ngoài cửa đang có một người, nhưng từ nãy đến giờ, một chút dấu hiệu cũng không thấy thậm chí đến một tiếng động nhỏ cũng không nghe được.
Ở bên ngoài, người này đang nhìn vào cửa sổ.
Từ bên ngoài nhìn qua cửa sổ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc giường bệnh, Hề Mặc đang nằm trên giường, đang ngủ rất sâu.
Người này đứng ở ngoài cửa một lát, quay người rời đi.
Vẫn là dọc theo lối cũ trên hành lang rời đi, tiếng bước chân xa dần xa dần, cánh cửa ở cuối hành lang được đẩy ra, biến mất.
Nhan Thính Hoan nhẹ nhàng cử động, dán tai sát bên vách tường, sau khi nghe xong, đại khái đã xác nhận được người ở ngoài cửa đã hoàn toàn rời đi, lúc này cô mới lui ra, ngồi lại trên ghế gấp. Ánh sáng mông lung từ ngoài của sổ rọi vào phòng bệnh, chiếu trên mặt sàn, cô đang ngồi trên giường nhưng lại tối sầm tâm trí, biểu lộ trên gương mặt rất khó hiểu, thoáng nhìn qua cảm giác rất nặng nề, hiện ra một cổ kỳ quái và khó chịu.
Cuối cùng cô đem chiếc nhẫn cất vào, lần nữa nằm xuống.
Sáng hôm sau.
Nhan Thính Hoan mới mở mắt đã nhìn thấy Hề Mặc đứng cạnh ghế gấp, đang chăm chú dò xét mình.
"Làm gì vậy?" Nhan Thính Hoan thấy sắc mặt nàng cổ quái, hỏi: "Đột nhiên lại đứng ở đây, cô muốn hù chết tôi sao."
Hề Mặc chỉ chỉ vào đôi mắt của Nhan Thính Hoan.
Nhan Thính Hoan trong lòng dậy sóng, lúc này đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, vội vàng cầm lấy điện thoại, mở camera chuyển sang chế độ camera trước, nhìn đến mình trong đấy, lập tức đen mặt. Bởi vì thiếu ngủ trầm trọng, cặp mắt cô đã nổi quầng thâm, mà nghiêm trọng hơn là hai con mắt của cô đã sưng vù lên.
Nhan Thính Hoan tức giận, ném điện thoại di động sang một bên, không muốn nhìn thấy bộ dạng của mình hiện tại.
"Có phải lúc tối cô không ngủ được hay không?" Hề Mặc hỏi nàng.
Nhan Thính Hoan bắt đầu bịa đặt: "Đúng vậy a. Có thể là tôi không quen ngủ trong bệnh viện, cả đêm tôi không thể nào ngủ được."
Hề Mặc thở dài: "Đã sớm nói với cô nên đi đến khách sạn gần đây rồi, cô lại muốn ở đây ngủ trên ghế gấp, chân cũng không để vừa."
Nhan Thính Hoan tiếp tục bịa đặt: "Nguyễn Nguyễn, tôi là sợ cô ngủ một mình ở bệnh viện sẽ cảm thấy sợ hãi nha cho nên mới ở lại với cô."
Hề Mặc: "..."
Không phải lý do hôm qua cô nói là không muốn trả tiền khác sạn sao!
Còn nữa tôi không cảm thấy sợ hãi!
"Mà giường của cô đặt ở chỗ này làm gì?Còn để ở sát tường, không biết như vậy ngủ sẽ không thoải mái sao?" Hề Mặc tiếp tục hỏi, chân mày hơi nhíu lại, ngay lúc này nàng vừa hỏi thì vừa quan sát sự bối rối của Nhan Thính Hoan, nàng đang suy xét từ ánh mắt của cô.
Nhan Thính Hoan vẫn tiếp tục bịa đặt: "Buổi tối tôi có tật xấu nghiến răng, sợ sẽ làm ồn đến cô, nên mới nằm ở xa, đặt sát tường như vậy là xa cô nhất rồi."
"Thật sao?" Ánh mắt Hề Mặc quét qua người cô.
Ánh mắt của nàng giờ phút này vừa rõ ràng vừa sắt bén, như đang muốn làm rõ những nghi hoặc hay là muốn tìm ra thứ gì đó. Nhan Thính Hoan phát giác có thể là nàng đã phát hiện được gì nên đang muốn thăm dò cô, cũng biết nàng là người không dễ gạt, dứt khoát không nên tiếp tục bịa thêm chuyện gì nữa, chỉ trả lời: "Thật."
"Tôi ngược lại không nghe thấy cô nghiến răng gì cả." Hề Mặc chậm rãi nói: "Tôi hình như nghe được cô nói mớ."
Sắc mặt Nhan Thính Hoan đột nhiên thay đổi: "..."
Cô cười khan một tiếng, Nhan Thính Hoan mới trước sau như một liếc nhìn sang nàng: "Cô nghe được tôi nói cái gì ?"
Hề Mặc lắc đầu nói: "Cô nằm xa quá, nghe rất mơ hồ, chỉ biết là cô có nói vài câu cái gì đấy, nhưng không nghe rõ nội dung."
Nàng nói đến đây dừng lại, ngữ khí hoà thuận rất nhiều, chỉ nói: "Nguyên do của nói mớ cũng có thể là giấc ngủ không ổn định, buổi tối đã ngủ không được rồi, hôm nay cô nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Tôi đỡ hơn nhiều rồi, buổi sáng có thể xuất viện."
Nhan Thính Hoan nhẹ gật đầu.
Hề Mặc nhìn nàng một cái, đi qua, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Thần sắc Nhan Thính Hoan nghiêm trọng ngồi phát ngốc trên ghế gấp, lúc này nới cầm lấy điện thoại, soạn một tin nhắn rồi gửi đi: "Thời điểm rạng sáng có người tới, đứng trước cửa phòng, nhưng cuối cũng lại không đi vào, mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng nhưng tôi không thể bắt được đối tượng."
Điện thoại bên kia rất nhanh nhận được tin nhắn, cơ hồ chỉ trong vài giây Nguyễn Dạ Sênh đã trả lời lại tin nhắn: "Có thu được manh mối gì không? Buổi tối cô ấy ngủ thế nào? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?"
Nhan Thính Hoan vừa cười, vừa múa ngón tay trên màn hình điện thoại: "Sao mà trả lời nhanh vậy? Để tôi đoán, có phải là đang đứng ngồi không yên giữ điện thoại nên mình mà mong đợi tình báo từ bên này của tôi hay không?"
"Nói vấn đề chính." Nguyễn Dạ Sênh trả lời cô.
Nhan Thính Hoan hồi âm nói: "Không có manh mối gì. Người kia quá tinh ranh rồi, có thể là phát giác được trong phòng có vấn đề, rất nhanh liền rời đi, tôi sợ nếu manh động sẽ gây ra rắc rối lớn dẫn đến nguy hiểm cho nên không thể đuổi theo, hơn nữa, trong tình huống đó có muốn đuổi theo thì đuổi cũng không kịp."
Chỉ chốc lát Nguyễn Dạ Sênh đã trả lời tin nhắn vừa đến: "Cô có thấy là tôi vừa hỏi cô ba vấn đề hay không? Lát nữa tôi còn phải đi trang điểm, không tiện trả lời tin nhắn, cô nhớ phải một lần trả lời hết tất cả, chớ có ở đó mà dài dòng."
Nhan Thính Hoan ở đằng kia thật không thể nhịn cười, tưởng tượng đến biểu lộ hiện tại của Nguyễn Dạ Sênh, chắc là rất hiếm khi nhìn thấy. Chỉ là Nguyễn Dạ Sênh đã nói như vậy rồi, Nhan Thính Hoan cũng không nên tiếp tục đùa giỡn, thành thật trả lời tất tần tật tất cả các câu hỏi, hồi âm lại: "Cô ấy ngủ rất ngon, cũng không có bất kỳ chỗ nào không thoải mái, hôm nay cô ấy còn thức dậy sớm hơn cả tôi, nhìn xem tinh thần cũng không tệ, rất nhanh có thể xuất viện rồi. Nhưng cô ấy quá thông minh, nếu như muốn tôi giấu diếm cô ấy thêm chuyện gì nữa, chỉ sợ càng ngày sẽ càng khó."
"Đương nhiên, cô ấy lúc nào cũng vô cùng thông minh. Cho nên cô phải càng cẩn thận, đừng để cô ấy phát hiện điều gì, tôi không muốn để cô ấy bị liên lụy."
Nhan Thính Hoan nghe cô ấy nói: "Nhìn xem cô đắc ý."
"Tôi phải đi trang điểm rồi, khi về sẽ nói tỉ mỉ hơn với cô. Cô nhớ rõ, nói cho cô ấy biết đoàn phim bên đây không có vấn đề gì, tôi đã nói với đạo diễn Lâm, ông ấy đã cho cô ấy thêm thời gian nghỉ ngơi."
"Yên tâm đi."
Nhan Thính Hoan và Nguyễn Dạ Sênh liên hệ xong, đem toàn bộ nội dung tin nhắn xóa hết, lúc này mới đứng dọn dẹp.
Buổi sáng bác sĩ đến xem qua tình huống, không còn vấn đề gì, cho đơn thuốc, nói có thể xuất viện. Nhan Thính Hoan hoàn thành thủ tục, lái xe đưa Hề Mặc trở về khách sạn đoàn phim.
Nhân dịp Lâm Khải Đường cho vài ngày nghỉ, một thời gian ngắn Hề Mặc nghỉ ngơi cho thật tốt.
Vốn nàng là một người làm việc rất chuyện nghiệp, quay phim là chuyện quan trọng nhất đối với nàng, cũng bởi vì nguyên nhân của bản thân làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim, khó tránh sẽ mong đợi, nhưng bây giờ nàng đang dùng thân thể của Nguyễn Dạ Sênh, đại khái là nàng lo lắng phát sốt sẽ làm ảnh hưởng đến thân thể khỏe mạnh của Nguyễn Dạ Sênh, nên quyết định tạm thời gác lại mong đợi, tâm đã không chuyên thì không nên làm việc. Vì muốn để cho thân thể của Nguyễn Dạ Sênh nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, nàng thậm chí còn tập một số bài tập để rèn luyện thân thể, có lẽ là rất để bụng.
Mỗi ngày Nguyễn Dạ Sênh theo đoàn phim trở về, sẽ đi đến tìm nàng, hai người trò chuyện, đôi khi buổi tối không có cảnh quay, chiều tối liênd có thể tan việc, Nguyễn Dạ Sênh quay xong lập tức trở về để có thể cũng ăn cơm với Hề Mặc.
Đến lúc hết thời gian nghỉ dưỡng bệnh, Hề Mặc lần nữa trở lại đoàn phim.
Trước kia Nguyễn Dạ Sênh kể cho nàng chuyện có người ở trước cửa phòng khách sạn, rồi đem tờ giấy kia cho nàng xen, Hề Mặc đã biết có người trà trộn vào đoàn phim, không khỏi để tâm đến. Nhưng mấy ngày này Cố Tế Tùng đem danh sách nhân viên ở đoàn phim đến cho Lộ Thanh Minh, tiến hành loại trừ, nhưng tạm thời không thu kết quả gì.
Giờ nghỉ ngơi giữa trưa, Hề Mặc đang ngồi trên ghế, yên lặng xem kịch bản trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng từ kịch bản chuyển lên dò xét động tĩnh bốn phía.
Chuẩn bị đạo cụ, bối cảnh, đánh sáng, lắp đặt máy quay, vân vân và vân vân, mỗi người đều bận rộn, ở phim trường đi đi lại lại, hoặc thì thầm to nhỏ, hoặc bị người khác sai khiến chuẩn bị, hoặc là có người bất cẩn, bị người khác la mắng.
Lúc trước là do nàng không để ý, cho nên khi ở phim trường mọi thứ với nàng đều rất bình thường.
Nhưng hôm nay là một mảng người hỗn độn, bóng người đè đạp lên nhau, giọng nói hỗn tạp, rơi vào trong mắt nàng, truyền vào trong tai nàng, rất ồn ào.
"Cầm."
Hề Mặc quay lại, thấy Nguyễn Dạ Sênh đang đứng cạnh nàng, đem cốc nước ấm đưa cho nàng.
Thời tiết ngày một chuyển lạnh, nhìn từng hàng khói lượn lờ bốc lên từ cốc nước, trong lòng bỗng cảm thấy có chút gì đó ấm áp. Hề Mặc nhận lấy, trên tay Nguyễn Dạ Sênh còn mang theo một cái túi, bên trong còn vài cốc nước, cô đem cái túi để trên bàn, cùng cầm lấy một cốc, ngồi bên cạnh Hề Mặc chậm rãi uống.
"Mua nhiều như vậy, cho ai uống?" Hề Mặc thuận miệng hỏi.
"Đường Đường mua đấy, lúc cậu đi ra ngoài thì thấy Đinh Bái và Nghiêm Mộ còn ở cùng với chúng ta, cho là bọn họ vẫn còn, nên tiện thể mua luôn cho bọn họ."
Hề Mặc nói: "Em ấy lại như vậy, Đinh Bái và Nghiêm Mộ đều không cần trợ lý nữa rồi, tất cả đều là em ấy làm hết."
Nguyễn Dạ Sênh cười cười: "Đường Đường là người tốt mà."
"Em ấy đâu rồi?"
"Ở đằng kia nói chuyện với Cố Tê Tùng, đem đồ uống lại cho anh ta."
Chỉ chốc lát, Đinh Bái đi đến. Trải qua những ngày chung đυ.ng này, Đinh Bái và Nghiêm Mộ cùng các nàng quan hệ ngày càng kéo gần hơn, lúc nghỉ ngơi thì thường ngồi cùng nhau, nói chuyện phiếm rồi ăn uống. Người đại diện của Đinh Bái là người rất khách khí, luôn đem theo túi nhỏ túi lớn đồ ăn vặt và đồ uống đến, có đôi khi còn có một buổi trà chiều vô cũng tinh xảo, người đại diện làm những việc này tất nhiên đều là vì cân nhấc giúp cho nghệ sĩ, muốn tìm thêm nguồn lực cho tương lai. Nhất là địa vị của Hề Mặc trong giới, nghĩ xem có bao nhiêu người muốn tiếp xúc với nàng, người đại diện của Đinh Bái phát hiện quan hệ của Đinh Bái với các nàng về sau càng gần giũ hơn nên càng tỏ ra ân cần chu đáo.
Nhưng là đây cũng không phải chuyện gì đáng trách, có thể biết thêm một người biết điều như Đinh Bái, người đi đến, thường xuyên qua lại, quan hệ cũng sẽ hòa hợp một cách tự nhiên.
Nguyễn Dạ Sênh cầm đồ uống đưa cho Đinh Bái, Đinh Bái cảm kích nhận lấy: "Cám ơn Hề tỷ."
Cậu ta cắn cắn ống hút, vừa uống, trên mặt lại vừa có gì đó khẩn trương, thỉnh thoảng nhìn sang bốn phía xung quanh.
"Làm sao vậy?" Nguyễn Dạ Sênh phát hiện cậu ta hôm nay có chút cổ quái.
Sắc mặt khó hiểu của Đinh Bái một lời khó tả xiết: "Phía truyền thông hôm nay sẽ đến, em... em sợ bị chụp hình lại."
"Sợ cái gì." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Chúng ta bây giờ là diễn viên, vốn dĩ là phải xuất hiện trước báo giới truyền thông, cậu còn sợ bị họ chụp ảnh?"
"Không phải, Hề tỷ." Đinh Bái uống một ngụm nước, lấy điện thoại ra đưa cho Nguyễn Dạ Sênh xem một bài đăng trên weibo: "Chị nhìn xem cái này."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thoáng qua, lông mày lập tức nhăn lại.
Hề Mặc vẫn bưng thần sắc, không nhúc nhích, chỉ lướt khóe mắt nhìn sang.
"Nguyễn Nguyễn tỷ, chị muốn xem không?" Đinh Bái nói.
"Có thể xem." Hề Mặc nói.