Trên đĩa đựng một số trái cây tất cả đều được rửa sạch sẽ lại còn tươi ngon mọng nước. Săn sóc kỹ lưỡng như vậy đương nhiên là tự tay Phùng Đường Đường thực hiện, luận về phương diện chăm sóc người bệnh thì không nên trông đợi điều gì từ Nhan Thính Hoan người này.
Nguyễn Dạ Sênh lại đổi loại trái cây khác đút cho Hề Mặc, nói: "May mắn là Đường Đường đã đến, mọi thứ ở đây được sắp xếp rất ổn thỏa."
Nếu đổi lại thật lâu trước đây, khi Phùng Đường Đường nghe "Hề tỷ" gọi mình là Đường Đường, đây là chính là một khối kẹo thật khó để nuốt trôi. Nhưng từ lần đó về sau, "Hề tỷ" nói là muốn xưng hô Đường Đường như vậy, được gọi nhiều lần như thế, Phùng Đường Đường cũng chuyển từ chưa quen sang thích ứng dần như thói quen, bây giờ cứ mỗi lần nghe là như mở cờ trong bụng.
Nghe "Hề tỷ" gọi mình là Đường Đường, cảm giác sao mà ngọt ngào đến như vậy.
Cảm giác ngọt ngào trong lòng thoáng cái như đã chạy lên đến tận yết hầu, vì vậy mà lời nói cũng mang theo vị ngọt: "Hề tỷ, chị quá khen rồi, Nguyễn Nguyễn là bạn tốt của em, đây là điều nên làm mà. Đúng không, Nguyễn Nguyễn?"
Nhìn thấy Phùng Đường Đường mang vẻ mặt mong chờ nhìn sang, ngoan ngoãn đến thiếu chút nữa là nguẩy đuôi ba cái rồi, cảm giác trong lòng của Hề Mặc một lời khó tả, trên mặt lại thản nhiên thả ra một nụ cười: "Đương nhiên, tình bản giữa mình và Đường Đường đâu còn gì phải bàn cãi, lần này cũng may mắn là nhờ có cậu."
"Này này, nhìn lại đi nha." Nhan Thính Hoan ở một bên bắt chéo, chân này gác lên chân kia, chỉ có một từ để nói là không hài lòng, cảm giác được vị chua ở đâu từ trong kẻ răng tràn ra, khẽ nói: "Nguyễn Nguyễn, là ai đã cõng cô từ khách sạn đi ra vậy, khi xuống xe, lại là ai cõng cô đi vào bệnh viện, rồi ai là người làm thủ tục nộp tiền viện phí cho cô? Đều là tôi, đều là tôi, tôi bây giờ ngay cả xương sống, thắt lưng vẫn còn đau đấy, vừa rồi tôi đút trái cây cho cô, cô cũng không thèm ăn, lương tâm của cô, một chút cô cũng không có hay sao?"
Xử lí xong Hề Mặc, sau đó Nhan Thính Hoan chuyển sự chú ý lên người Nguyễn Dạ Sênh: "Nữ thần à, cô quá khen Đường Đường rồi đấy, tại sao lại quên tôi, chuyện này cần phải suy nghĩ lại nha."
Ở đây ai cũng quen nghe những lời nói giả dối của Nhan Thính Hoan, cô không có lúc nào tạo được sự tin tưởng với người khác, khi thì làm ra vẻ mặt tươi cười trong sáng nhưng không chừng trong bụng lại xấu xa đen tối như nhọ nồi, bây giờ đang làm ra vẻ chua xót nhưng trong lòng có lẽ đang rất hả hê. Vẫn là câu nói này mới có thể chính xác, nếu như con người Nhan Thính Hoan mà có thể tín nhiệm thì heo cũng có thể leo cây.
Nguyễn Dạ Sênh hiểu rõ bản chất của Nhan Thính Hoan, cũng giả vờ nhìn cô một cái, bưng lấy thần sắc trước sau như một kia của Hề Mặc, nói: "Không quên, tôi chuẩn bị nói, thật may mắn là lần này có được sự giúp đỡ của Nhan tiểu thư, cám ơn cô."
Nhan Thính Hoan híp mắt, nhìn vào mắt của Nguyễn Dạ Sênh lập tức bày trò mới... cười nói: "Nữ thần, tôi cảm thấy rất lạ nha. Lần này Nguyễn Nguyễn nhà tôi bị bệnh, tôi và Phùng Đường Đường đến chăm sóc là chuyện đương nhiên có thể lí giải, dù sao thì cũng là bạn tốt, nhưng tại sao giờ này cô vẫn đến đây, còn thay Nguyễn Nguyễn, trước khen ngợi Đường Đường sau đó lại còn cám ơn tôi, đây giống như đang ra mặt nói lời cám ơn với bằng hữu, quan hệ chắc là hơn cả bạn bè, là người thân hoặc là-- "
Hề Mặc: "..."
Cô câm miệng lại a.
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Cô câm miệng lại a.
Đại khái bây giờ ánh mắt cả hai người cùng nhìn đến cô là y đúc nhau, Nhan Thính Hoan dừng một chút, khó có được cơ hội khiến tâm tư thoải mái, nói: "Nhưng nói tóm lại, thì hai người các cô đây, rốt cuộc là có quan hệ gì vậy?"
Phùng Đường Đường mang vẻ mặt mờ mịt: "Là quan hệ gì?"
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Sau nửa ngày Hề Mặc yên lặng chằm chằm vào Nhan Thính Hoan, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Tôi và Hề Mặc là bạn tốt."
Nhan Thính Hoan cười nói: "Nguyễn Nguyễn, chúng tôi và cô cũng là bạn tốt ah. Như vậy, nữ thần thay cô ra mặt đến cám ơn hai đứa bạn tốt này, thật là làm cho tôi có cảm giác cái người bạn tốt là nữ thần so với hai người bạn tốt bọn tôi còn 'tốt' hơn mấy phần đấy?"
Phùng Đường Đường lại mang vẻ mặt mơ hồ: "Có sao? Nhưng tôi không có cảm thấy giống như vậy?"
Nhan Thính Hoan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao cái IQ của cục kẹo đường này lại kém đến nỗi không hiểu mình đang trêu chọc hai con người thú vị kia, chỉ cần một chút kỹ thuật của mình là có thể diễn xong diễn tuồng này rồi, cô nhanh chóng liếc qua nhìn Phùng Đường Đường.
Phùng Đường Đường không biết mình làm sai điều gì, nhưng hiện tại vẫn cảm giác được tựa hồ Nhan Thính Hoan không hài lòng với việc cô chen ngang vào, đành tự giác ngồi yên lặng thẳng tắp giống như đang ngồi nghe thầy cô giảng bài.
Cho Nhan Thính Hoan ở lại đây nhất định là không thể nào biết được cảm giác thanh tịnh là gì, Hề Mặc thoáng cúi đầu, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, lúc này mới nói: "Thính Hoan, cô giúp tôi đi mua một ít món ăn nhẹ để tráng miệng đi, bây giờ tôi muốn ăn rồi."
Không để cho Nhan Thính Hoan có cơ hội nói chuyện, Hề Mặc lại như có như không bắt đầu diễn, trên nét mặt xuất hiện thêm vài phần suy yếu, hai tay chống thân thể đang 'suy yếu' mà ngồi dậy, dùng một ánh mắt dịu dàng nhìn sang.
Hai hàng lông mi nàng có chút rung động, trên mặt liễm diễm hiện ra một chút hồng nhuận bởi vì sốt cao, tuy nhiên cô không nói gì nữa, cái ánh mắt kia mang theo bệnh trạng lại giấu thêm một ít phong tình, đó chính là cái khí khái câu hồn ngày xưa của Nguyễn Dạ Sênh được nàng nghiên cứu vô cùng tinh tế, giờ đây thể hiện lại hoàn toàn chính xác, mà nói không sai thì nó được nàng thể hiện còn tốt hơn lúc trước.
Chỉ cần bị nhìn bằng ánh mắt như thế, đừng nói là mua cái gì tráng miệng, chỉ cần nàng muốn, ngay cả ngôi sao trên trời cũng hận là không thể hái xuống được cho nàng.
Nhan Thính Hoan đối với phim điện ảnh và truyền hình không có hứng thú, các bộ điện ảnh của Hề Mặc đích thực là cô chưa hề xem qua, tuy Nguyễn Dạ Sênh đã từng giới thiệu qua với cô một vài bộ điện ảnh của Hề Mặc, cuối cùng cô vẫn không xem, nhưng đối với việc đăng phong tạo cực trong diễn xuất của Hề Mặc thì cô đã nghe rất nhiều. Khi gặp Hề Mặc nhìn sang, nói thật, trong nháy mắt cô mới cảm giác được đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
*Đăng phong tạo cực: ý nói đạt đến đỉnh kout =)))
Theo kinh nghiệm của bản thân, cô biết rõ là Hề Mặc đang diễn trò, hơn nữa mặc dù nhiều lúc cô rất thích nhây, nhưng cũng phải biết lúc nào nên, lúc nào không nên, biết rõ đối phương có thể thật sự đang cần yên tĩnh, đồng ý với Hề Mặc nói: "Tráng miệng đúng không? Không có vấn đề."
Phùng Đường Đường vẫn còn ngồi ở đằng kia, không hiểu tại sao, cô rất thích nhìn Hề tỷ và Nguyễn Nguyễn ở cũng với nhau như vậy, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nhan Thính Hoan lập tức kéo cô theo: "Đường Đường, cô cũng đi."
Phùng Đường Đường nói: "Nhưng mà Nguyễn Nguyễn chỉ nói cô đi mua mà?"
Nhan Thính Hoan trong lòng thầm mắng mắt nhìn của cô khi nào lại trở nên kém như vậy, đợi tí nữa đi ra ngoài dẫn cô đến khoa mắt khám lại để cho cô thêm hai con mắt nữa thì tốt rồi: "Xung quanh bệnh viện này tôi không quen, không biết đường đi, không biết ở đâu có bán đồ tráng miệng."
Phùng Đường Đường vô cùng thuần lương trả lời: "Tôi cũng không quen, cũng không biết đường, nhưng cô có thể sử dụng hướng dẫn đường đi mà."
Nhan Thính Hoan lại phải giả vờ, thở dài, trong lòng thật sự cảm thấy thật mệt với cục kẹo đường này, không buồn nói thêm một chữ lập tức lôi cổ cục kẹo đường này ra ngoài: "Tôi không muốn cầm điện thoại để xem chỉ dẫn, nhờ cô hướng dẫn cho tôi, đi thôi."
Hai người rời khỏi, cửa phòng bệnh được đóng lại.
Hề Mặc ngồi lại, nghĩ bây giờ có thể xã vai được rồi, vừa nghĩ xong liền lập tức thay đổi trong một giây, khuôn mặt đáng thương khiến người ta siêu lòng liền biến mất sau đó bưng ra một khuôn mặt quan tài, sắc mặt nặng nề.
Nàng nghiêng mặt qua liếc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, phát hiện Nguyễn Dạ Sênh đang kinh ngạc nhìn mình.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Hề Mặc bị cô nhìn như vậy cảm thấy không được tự nhiên.
Nguyễn Dạ Sênh hình như đã khôi phục lại thần trí. Sau nửa ngày, Nguyễn Dạ Sênh mới nhỏ giọng nói: "Vừa rồi tôi muốn đi mua đồ tráng miệng cho cô."
Hề Mặc: "..."
Nhìn thấy bộ dáng thất thần của Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc cũng mơ hồ đoán được là tại sao rồi, càng cảm thấy không được tự nhiên, nói: "Tôi thật cũng không phải muốn ăn cái gì món tráng miệng, đều là gạt cô ta, để cô ta ở đây nói nhăng nói cuội, thật làm tôi đau đầu."
"Tôi biết rồi" Nguyễn Dạ Sênh cười gật gật đầu: "Vậy cô còn muốn trái cây không?"
Hề Mặc nhìn thoáng trên đĩa đựng trái cây kia. Vừa nãy nói chuyện, Nguyễn Dạ Sênh liền đem dao gọt trái cây đặt lên vành đĩa, ánh bạc của cây dao hiện lên làm màu sắc trái cây thêm tươi đẹp.
"Còn." Hề Mặc lại nhìn xem Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh hỏi: "Cô thích ăn loại nào?"
"Loại nào cũng được."
Nguyễn Dạ Sênh rời ghế ngồi gần hơn trên giường, vừa đút trái cây cho Hề Mặc, thỉnh thoảng cùng nàng tâm sự.
Vẻ mặt Hề Mặc đột nhiên phức tạp nói: "Vừa rồi lúc Phùng Đường Đường đi mua trái cây, còn muốn mua sầu riêng đem về, tôi nói là do tôi đang phát sốt tạm thời không thể ăn sầu riêng, rất dễ sẽ nóng trong người, em ấy mới thôi đấy."
Nguyễn Dạ Sênh mường tượng đến cảnh tượng như thế, nở nụ cười: "Bây giờ đúng là cô không thể ăn."
Hề Mặc nhíu nhíu mày: "Tôi không thích nhất là loại trái cây này, mùi nó nặng như vậy."
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Tôi biết cô không thích. Thật ra tôi cũng không thích."
Hề Mặc nghe thấy cô nói như vậy, liềm cảm thấy kỳ lạ: "Phùng Đường Đường luôn nói cô rất thích sầu riêng."
Nguyễn Dạ Sênh nghĩ tới điều gì, sắc mặt có chút biến hóa, lát sau, cô mới nói: "Mẹ của tôi thích làm gà hầm sầu riêng, bà nói nó rất bổ, mỗi lần làm món này, bà sẽ hỏi tôi có uống được không, tôi đương nhiên là nói rất ngon. Lúc trước có lần Đường Đường tới nhà tôi ăn cơm, mẹ của tôi cũng làm món này, bởi vì lần đó bà làm theo cách đặc biệt, mẹ vẫn hỏi tôi có uống được nó không, tôi vẫn nói là được, còn nếm thử cho bà xem. Đường Đường thì không, lúc ấy nhìn tôi đến ngây người, liền cho rằng tôi rất thích hương vị của sầu riêng, trong nhận thức của cậu ấy làm sao có thể nghĩ đến lí do một người không thích sầu riêng lại đi uống được món canh sầu riêng này."
Hề Mặc nhìn trên khóe môi tựa hồ là muốn cười ra, nhưng nàng vẫn giữ bộ dáng kéo căng, nói: "Người khác thì khó mà nói, nhưng nếu như là Phùng Đường Đường, lý giải như vậy, tôi cũng không cảm thấy kì lạ."
Nguyễn Dạ Sênh cũng cười nói: "Thật ra món canh này ở Quảng Đông rất có tiếng, vị sầu riêng không quá nặng, cũng có một số người không thích sầu riêng nhưng vẫn có thể uống loại canh này. Chỉ là Đường Đường không biết, nên hiểu lầm, tôi cũng không giải thích, nên cậu ấy vẫn hiểu lầm cho tới bây giờ, tuy tôi không thích ăn, nhưng khi cậu ấy mua cho tôi, tôi vẫn sẽ ăn."
"Cô đã không thích, tại sao lại không đi giải thích chứ, chỉ là một loại đồ ăn, không thích thì nói không thích, chẳng lẽ cái này cũng sợ phụ tâm ý của bạn bè hay sao?"
Hề Mặc nói: "Không có khả năng, tôi cảm thấy đây không phải là tính cách của cô."
"Nói như vậy cô rất hiểu rõ tôi sao?" Nguyễn Dạ Sênh nheo nheo mắt.
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Nếu như tôi không thích, đương nhiên sẽ nói rõ với Đường Đường, chỉ cần tôi nói, cậu ấy sẽ hiểu, nhưng khi đó tôi lựa chọn không nói cho cậu ấy biết. Lúc đó, cậu ấy là một cô gái rất đơn giản, so với bây giờ đơn thuần hơn rất nhiều, không nói dối, không dấu diếm chuyện trong lòng, nên căn bản không thể lừa gạt người khác, thường không suy nghĩ nhiều đem sự thật nói ra, mẹ của tôi, lúc ở nhà thường gọi cậu ấy đến làm khách, tôi nghĩ sầu riêng thật cũng chẳng có gì quan trọng, không giải thích vẫn hơn."
Sau đó Nguyễn Dạ Sênh lập tức bổ sung thêm một câu: "Chuyện đó đều là chuyện rất lâu trước kia, Đường Đường khi đó còn còn rất trẻ, cậu ấy hôm nay đã sớm được xã hội rèn giũa, hiện tại cậu ấy làm trợ lí của cô nhất định là phải có năng lực, một chữ không nên nói cậu ấy cũng không đề cập, điểm ấy cô nên yên tâm, tôi có thể thay cậu ấy đảm bảo với cô."
"Cô đừng lo, tôi đều hiểu." Hề Mặc nhìn thấy bộ dáng cô nóng lòng làm sáng tỏ vì bằng hữu lại cảm thấy cô có chút đáng yêu.
Nghĩ lại bản thân vậy mà đem hai chữ đáng yêu này đặt lên người Nguyễn Dạ Sênh, lập tức cảm thấy có hương vị gì đó kì lạ không nói thành lời được.
Hề Mặc tránh cái cảm giác như đang nhảy lên ở trong lòng, ngược lại nhấn mạnh vào trọng điểm câu chuyện nói: "Cho nên cô khi đó là sợ em ấy không cẩn thận nói cho mẹ cô biết, nên vẫn không đi giải thích?"
Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng gật đầu: "Bởi vì công việc, mẹ của tôi rất ít khi về nhà, nhưng mỗi lần quay trở về, mẹ đều vì tôi mà nấu ăn. Mỗi lần bà nấu, mỗi một món ăn, mỗi một chén canh, với tôi mà nói nó đều rất trân quý, không dễ dàng mà có được, mẹ làm cái gì, tôi đều cảm thấy ăn rất ngon, nếu như tôi và Đường Đường đều nói là không thích sầu riêng, nếu như để cho mẹ tôi, bà ấy biết được là bản thân đã rất nhiều lần hầm gà cho con mình, đến bây giờ mới phát hiện con gái mình căn bản không thích sầu riêng, bà sẽ rất buồn. Vốn là mẹ chỉ muốn tìm cách để chăm sóc tôi, không biết rõ là tôi thích cái gì, cảm thấy áy náy, sợ là tôi không thích cho nên mỗi vần vừa về đến, bà đều rất quan tâm hỏi là mẹ nấu tôi ăn có được không, quần áo mẹ mới mua tôi thấy có đẹp không, quà mẹ mang về tôi có thấy hài lòng không."
Hề Mặc nói: "Cho nên mỗi một lần, cô đều nói với bà, ăn ngon, đẹp mắt, hài lòng."
"... Phải" Nguyễn Dạ Sênh gục đầu xuống: "Dù cho đồ ăn không hợp khẩu vị của tôi, quần áo không hợp với phong cách của tôi hay những món quà không làm tôi cảm thấy hài lòng, tôi vẫn nói tôi ăn ngon, rất đẹp mắt, vô cùng hài lòng. Là tôi... tôi lừa mẹ."
"Cô không có lừa bà." Giọng nói Hề Mặc nhu hòa rất nhiều.
Nguyễn Dạ Sênh đưa mắt lên nhìn.
"Có thể thực tế những thứ kia không hợp với sở thích của cô, nhưng đó là bởi vì mẹ của cô vì cô chuẩn bị, tôi biết là cô cảm thấy rất vui. Con người là như vậy, là loại động vật sống theo tình cảm, đối với những thứ không giống như mong đợi, nhưng nếu như đặt mình vào vị trí khác, hiểu rõ tâm ý của đối phương thì vẫn sẽ thích những gì người đó mang lại. Cô không thích sầu riêng, nhưng cô thích việc mẹ vì cô làm món canh đó, rõ ràng là không hề mâu thuẫn, cô cũng không có lừa mẹ cô."
Hề Mặc nói, lại liếc qua đĩa đựng trái cây bên kia: "Khi nãy cô hỏi tôi, thích ăn loại trái cây nào trên đĩa, tôi nói tất cả đều có thể."
Lời nói nàng xoay chuyển: "Thật ra tôi không thích ăn lê, nhưng tôi vẫn nói là tôi có thể ăn, nhìn thì giống như tôi đang nói dối, nhưng thật ra thì tôi không có lừa cô. Tôi không thích ăn lê, nhưng tôi có thể tiếp nhận việc cô đút lê cho tôi ăn, việc này cũng không hề mâu thuẫn, với chuyện tôi vừa nói với cô là hoàn toàn giống nhau."
Nguyễn Dạ Sênh giật mình, đĩa trái cây trên tay bỗng nhiên bất động trên không.
Ngay sau đó, Nguyễn Dạ Sênh tiếp tục xiên miếng lê, ở trước mặt Hề Mặc tủm tỉm cười sáng lạng: "Không nghĩ tới, cái đầu gỗ như cô cũng biết cách để an ủi người khác, để tỏ lòng biết ơn, mời cô ăn lê."
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh sáng lạng đã xong, đem miếng lê ở trên tay vòng lại, bỏ vào miệng mình: "Là lừa cô đấy."
_____hết chương 54_____