Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 34

  Từng ngày trôi qua nhiệm vụ mỗi ngày của đoàn phim Tuy Đình kín kẽ, trường quay chính cũng chuyển đến Hán cung.

Tuy rằng trong quá trình thỉnh thoảng cũng gặp phải một vài vấn đề như NG mỗi ngày đều có, bất quá chỉnh thể coi như quay phim thuận lợi. Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh diễn xuất xuất chúng dĩ nhiên không cần phải nói, Nghiêm Mộ trải qua vài ngày rèn luyện từ nam thần tượng chủ yếu dựa vào tướng mạo thu hút fan đã lột xác trở thành một nam thần không chỉ tướng mạo đẹp mà còn có thực lực, lúc đối diễn với các diễn viên khác rất đủ cảm giác, mà ngay cả biểu hiện của Đinh Phái mấy ngày nay cũng càng ngày càng tốt, sẽ không cảm thấy khẩn trương nữa, Lâm Khải Đường có một lần còn ở trường quay đặc biệt khen tặng anh ta tiến bộ nhanh.

Buổi sáng quay cảnh của Hề Mặc và Liễu Vu Ti, Nguyễn Dạ Sênh và Đinh Phái hai người hóa trong xong, mặc hí phục ngồi ở một bên vừa nhìn vừa chờ đến cảnh của mình.

Từ lần trước được Nguyễn Dạ Sênh cổ vũ, Đinh Phái vẫn rất cảm kích nàng, thường âm thầm tặng một số thứ thực dụng cho Nguyễn Dạ Sênh. Trường quay quá nóng anh ta sẽ tặng một cây quạt cầm tay, buổi tối nhiều muỗi, ẽ tặng Nguyễn Dạ Sênh một cái máy đuổi muỗi, rất hữu hiệu trong việc xua đuổi muỗi, Nguyễn Dạ Sênh còn đặc biệt xin thêm một cái cho Hề Mặc, thường xuyên qua lại cũng thành thân quen.

Chỉ chốc lát nhàn rỗi Nghiêm Mộ cũng đến, Đinh Phái lập tức lên tiếng: "Tiểu Mộ ca." sau đó dọn ghế cho anh ta, Nghiêm Mộ chưa bao giờ kênh kiệu trong đoàn phim, hòa khí mà gật đầu nói cảm ơn, vừa cười vừa chào hỏi Nguyễn Dạ Sênh: "Chị."

"Ừm." Nguyễn Dạ Sênh không mặn không nhạt trả lời một tiếng.

Nguyễn Dạ Sênh biết Nghiêm Mộ và Hề Mặc quan hệ không kém, luôn một câu chị hai câu chị, Hề Mặc nhìn Nghiêm Mộ thế nào thì nàng không biết, bất quá nàng biết Nghiêm Mộ tương đối để tâm Hề Mặc. Bản thân hiện tại thay thế Hề Mặc diễn vai Đặng Tuy, có nhiều cảnh đối diễn cùng Nghiêm Mộ, mỗi ngày đều có thể thấy Nghiêm Mộ lắc lư trước mặt mình, trường quay buổi sáng còn chưa tính, có mấy lần buổi tối còn gửi tin nhắn hỏi nàng có muốn ra ngoài chơi hay không.

Vừa nghĩ những cử chỉ ân cần này của Nghiêm Mộ đều là nhắm vào Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh liền cảm thấy lạnh nhạt, cho nên mỗi một lần Nghiêm Mộ mời nàng đều sẽ tìm các loại lý do từ chối, mô phỏng theo tư thái của Hề Mặc trước kia, cao quý lãnh diễm thế nào thì cao quý lãnh diễm thế đó, dùng đó cắt đứt sự ân cần cuồn cuộn không ngừng của Nghiêm Mộ.

Nghiêm Mộ ngồi xuống, ánh mắt nhìn về khu vực quay phim, ngoài miệng nói: "Chị, em có một loại thuốc cao rất tốt, thông máu tan bầm, cảnh quỳ của chị có hơi nhiều, dùng thuốc này có thể giảm đau, buổi chiều em mang đến cho chị vài hộp được không?"

" Không cần, tôi đã mua thuốc mỡ rồi, cảm ơn." Nguyễn Dạ Sênh giả vờ bình thản nhìn anh ta: "Tặng cho những bạn bè cần dùng đi, mọi người quay phim đều rất vất vả."

"Loại thuốc cao đó em có rất nhiều." Nghiêm Mộ cười nói: "Chị không cần tri kỷ lo lắng như vậy, yên tâm dùng là được rồi. Em đã đặc biệt để lại một ít tặng bạn bè."

Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh rất muốn cho anh ta một cái trợn trắng, nhưng ngoài mặt vẫn treo một nụ cười lạnh nhạt khó có thể đến gần: "Tôi thực sự không cần, cậu có nhiều bạn bè như vậy, dù thuốc cao nhiều hơn cũng chia không đủ."

Vài lần ý tốt tặng thuốc cao đều bị cự tuyệt, Nghiêm Mộ cũng không cảm thấy có cái gì, vẫn như cũ đính lấy khuôn mặt tươi cười nói: "Được, vậy lần sau lúc chị cần dùng thì cứ nói với em một tiếng, em sẽ để lại cho chị."

Nguyễn Dạ Sênh dù sao cách cuộc sống của Hề Mặc quá xa, đâu biết trước đây Hề Mặc không thích phản ứng Nghiêm Mộ, Nghiêm Mộ căn bản là một con thiêu thân, Hề Mặc lãnh đạm đối với anh ta cũng không hề có công dụng, anh ta vẫn sẽ không chút sợ hãi xem Hề Mặc là chị gái mà đối đãi, tựa như có kháng thể, dĩ nhiên phương thức Nguyễn Dạ Sênh từ chối đối với Nghiêm Mộ bất quá là tác phong trước sau như một của Hề tỷ mà thôi, cho nên không những không bị sự lãnh đạm của Nguyễn Dạ Sênh hù dọa lùi bước, trái lại càng phát ra nhiệt tình.

Nguyễn Dạ Sênh mỗi lần thấy anh ta càng thêm ân cần, trong lòng càng buồn bực, thầm nghĩ anh ta có phải thực sự có dụng tâm kín đáo đối với Hề Mặc hay không, cư nhiên bị hù dọa cũng không chịu đi.

Mà Nghiêm Mộ bị Nguyễn Dạ Sênh hoài nghi 'dụng tâm kín đáo' Ngồi ghế trên, không chuyển mắt nhìn Hề Mặc sắm vai Định Ách, tự đáy lòng tán thán: "Nguyễn tiểu thư hôm nay vẫn diễn tốt như vậy."

Trong mắt anh ta có tinh quang nhỏ vụn, ánh mắt giống như một người hâm mộ chân chính.

Nguyễn Dạ Sênh không nghe thấy câu nói của anh ta, trợ lý đạo diễn đến mời nàng vào trường quay chuẩn bị, nàng liền đứng lên bỏ đi.

Bên kia máy quay đang chạy, Liễu Vu Ti diễn vai hoàng hậu cười lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Hề Mặc nói: "Một tiện tỳ, cũng dám phản thiên!"

Đóng phim cổ trang, không có mấy người đóng vai phản diện lại trợn mắt như thế, trợn mắt lên, dường như sẽ không thể chân chính là phim cổ trang, cũng không biết là ai quy định.

Hề Mặc quỳ trên mặt đất, sống lưng lại rất thẳng tắp, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, tùy ý Liễu Vu Ti phát tác.

" Người đâu!" Liễu Vu Ti nói: "Kéo ả xuống đánh trượng ba mươi cho bản cung....Ách, xin lỗi đạo diễn Lâm, tôi nói ngược rồi."

Hề Mặc: "..."

Làm lại một lần, Liễu Vu Ti hô: "Người đâu! kéo ả xuống đánh ba mươi trượng, xem như răn đe!"

Cảnh này diễn ra ở tẩm cung của Đặng Tuy, lúc này Đặng Tuy đang được Lưu Triệt sủng ái, Tiểu Âm hoàng hậu gọi người, người trong cung Đặng Tuy lại bất động, hoàng hậu càng tức giận, sai cung nhân của chính nàng kéo Định Ách đi.

Mấy người đóng vai cung nhân tiến lên, ánh mắt của Hề Mặc đảo qua một vòng, thất vọng thấu tâm, những người kia lại tỏ vẻ co ro sợ hãi, không dám tiến đến.

Cách đó không xa Nghiêm Mộ lại trầm thấp nói: "Ánh mắt của Nguyễn tiểu thư hôm nay vẫn chuẩn xác như vậy."

Đinh Phái ở bên cạnh cẩn cẩn dực dực nói: "Tiểu Mộ ca, hôm qua anh cũng nói như vậy."

Nghiêm Mộ: "..."

" Đó là bởi vì Nguyễn tiểu thư mỗi ngày đều diễn xuất chuẩn xác như vậy." Nghiêm Mộ nói, trong ánh mắt lóe quang mang.

Đinh Phái ở bên cạnh quan sát thần sắc của anh ta, cảm thấy anh ta lúc này không thích hợp diễn vai Hán Hòa Đế, mà là fan não tàn.

Liễu Vu Ti nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy cung nhân hai bên rụt cổ không dám đến gần, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Hề Mặc, dương tay muốn cho cô một cái tát: "Tiện tỳ, ngươi dám!"

Tuy nói đây là diễn xuất, nhập vai dĩ nhiên cần phải dùng chính tình cảm của mình đặt vào nhân vật, Liễu Vu Ti bình thường ở đoàn phim cũng không thích nhìn thấy ' Nguyễn Dạ Sênh' mới đến này, cảm thấy cô vừa đến đã khiến Nghiêm Mộ mọi cách chiếu cố cô, trong lòng đố kị, dĩ nhiên sẽ rất khó chịu đối với Hề Mặc.

Loại khó chịu này hoặc nhiều hoặc ít cũng hòa vào sự chán ghét hoàng hậu dành cho Định Ách, cho nên một bạt tai của Liễu Vu Ti giáng xuống, mặc kệ là xuất phát từ kịch bản miêu tả hay là xuất phát từ sự hòa thuận mặt ngoài trong đoàn phim, cũng không thể thực sự đánh trúng Hề Mặc, nhưng lúc Liễu Vu Ti phất tay quả thật cũng là mang theo tức giận nhất định, có tức giận, sức lực lúc vun tay dĩ nhiên cũng lớn.

Hề Mặc ngẩng đầu, theo kịch bản miêu tả, chuẩn xác bắt lấy cổ tay Liễu Vu Ti, nhận thấy trên cổ tay nàng ta rõ ràng mang khí lực, ánh mắt nhất thời băng lãnh.

Liễu Vu Ti bị ánh mắt của cô nhìn thẳng, nhất thời có chút chột dạ, dĩ nhiên thực sự bị Hề Mặc dọa sợ đến xuất mồ hôi lạnh.

Lâm Khải Đường không biết sóng ngầm bắt đầu khởi động, từ màn hình giám sát nhìn thấy sự e ngại lại xấu hổ của Liễu Vu Ti, rồi lại cố chống khí thế của một hoàng hậu, nhịn không được khen ngợi: "Liễu Vu Ti cảnh này diễn rất tốt! Rất chân thật, giống như đó chính là bản thân cô ấy!"

Liễu Vu Ti: "..."

Đạo diễn Lâm anh rốt cuộc có biết khen ngợi người khác không?

Liễu Vu Ti luôn miệng hùm răng sứa, cảm giác được ' Nguyễn Dạ Sênh' trước mắt không dễ ức hϊếp như trong tưởng tượng, cũng không dám làm càn nữa, thành thật mà diễn cùng Hề Mặc.

Mà Nguyễn Dạ Sênh chân chính đã dựa theo yêu cầu vào vị trí, đợi vào cảnh.

"Thật to gan!" Liễu Vu Ti thu hồi tay, lại muốn tiếp tục giáng cái tát thứ hai..

Lúc này đến phiên Nguyễn Dạ Sênh, , Nguyễn Dạ Sênh tiến lên một bước, đổi thành nàng bắt lấy cổ tay Liễu Vu Ti, che ở trước mặt Hề Mặc, nhìn nàng ta chằm chằm.

Liễu Vu Ti sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng cuồng khiếu vì sao hoàng hậu ta là trăm phần trăm bị người khác nắm cổ tay! Kịch bản rác rưởi gì vậy!

Nguyễn Dạ Sênh chặn của Liễu Vu Ti, hất mạnh một cái, sau đó thần sắc bình tĩnh mà quỳ xuống, lễ nghi chu toàn nói: "Hoàng hậu nương nương vạn an."

Liễu Vu Ti kỳ quái nói: "Bản cung thân ở hậu cung, hôm nay quản giáo một cung nhân không nghe lời, Đặng quý nhân lại muốn chỉ giáo bản cung phải làm thế nào sao?"

Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười, nói: "Nương nương muốn quản giáo cung nhân, thần thϊếp tất nhiên là không dám đi quá giới hạn. Chỉ là người thần thϊếp từ Đặng gia mang đến chỉ có mình Định Ách, Định Ách là người của thần thϊếp, chỉ chịu thần thϊếp quản giáo, người khác không được nhúng tay, đây là lúc trước bệ hạ chính miệng đồng ý với thần thϊếp. Bệ hạ nói, ngoại trừ bệ hạ cùng thần thϊếp thì trên đời này không ai có thể trực tiếp quản giáo Định Ách. Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, bệ hạ đối với nương nương ý trọng tình thâm, có lẽ nương nương cũng sẽ không khiến bệ hạ thất tín đi?"

Ở đây bởi vì có một lần Đặng Tuy khiến Lưu Triệt cao hứng, Lưu Triệt lúc này rất sủng ái nàng, nên đã đáp ứng nàng một thỉnh cầu, Đặng Tuy không cầu gì cho bản thân, mà chỉ cầu cho Định Ách một đặc quyền như vậy, Lưu Triệt nghĩ đó cũng không phải đại sự gì, cho nên đã đồng ý với nàng.

Nói đến đây, Nguyễn Dạ Sênh cúi người, hành một đại lễ: "Bất quá Định Ách chọc giận Hoàng hậu nương nương, thần thϊếp sẽ tự mình trách phạt nàng, xin nương nương yên tâm."

Liễu Vu Ti càng tức giận: "Hôm nay ngươi vì một tiểu tiện tỳ quả nhiên là lời hồ đồ gì cũng dám nói."

"Thần thϊếp sao dám lừa gạt nương nương, bệ hạ đang trên đường đến đây, lát nữa nương nương gặp bệ hạ, cứ hỏi sẽ biết."

Đinh Phái quan sát, lại nhịn không được nói: "Tiểu Mộ ca, kịch bản này có phải có chút vấn đề rồi không?"

Nghiêm Mộ xem đến nhập thần, thuận miệng trả lời: "Vấn đề gì?"

Đinh Phái nỗ lực tổ chức ngôn ngữ một lúc: "Chính là cảm thấy Đặng Tuy đối với Định Ách thật sự quá tốt, thật vất vả chiếm được một đặc quyền, lại dùng cho Định Ách, còn có cảnh quay trước đó, các nàng thực sự là... Thực sự là bách hợp đến không dám nhìn nữa, JQ* a, thật sự xem Tiểu Mộ ca không tồn tại sao... Không không, ý tôi là xem nam chủ Hán Hòa Đế không tồn tại sao?"

JQ*: Gian tình

" Cái gì JQ? Bách hợp lại là có ý gì?" Nghiêm Mộ xoay người, nhìn Đinh Phái: "Đó không phải là một loại hoa sao?"

" Tiểu Mộ ca anh không biết JQ và bách hợp là có ý gì sao?" Đinh Phái lập tức phổ cập kiến thức cho anh ta.

Hai người lui ở một bên nói nhỏ một hồi lâu, Đinh Phái lại cho anh ta xem điện thoại, đến sau đó Nghiêm Mộ vẻ mặt khϊếp sợ như phát hiện tân đại lục.

"Sao cậu lại biết nhiều như vậy?" Nghiêm Mộ cầm điện thoại di động của Đinh Phái không buông tay.

Đinh Phái thành thật trả lời: "Vốn dĩ tôi cũng không biết, tôi vốn dĩ chỉ tương đối quen thuộc với bách nam kia, hơn nữa bách nam này còn là em gái tôi giới thiệu cho tôi biết, nó tương đối hiểu về bách hợp."

Nghiêm Mộ quá sợ hãi, thân thể vô thức di chuyển về phía sau: "Cậu dĩ nhiên còn rất quen thuộc với bách nam kia?"

Đinh Phái thấy anh ta như vậy, cũng thất sắc, lập tức làm sáng tỏ: "Tiểu Mộ ca, tôi chỉ là biết, tôi không phải bách nam!"

Nghiêm Mộ: "..."

Đinh Phái: "..."

Bên kia Lâm Khải Đường 'cắt' một tiếng, một cảnh thông qua, chuẩn bị vào cảnh tiếp theo.

Đến lúc kết thúc công việc, Nguyễn Dạ Sênh mời Hề Mặc đến chỗ nàng ăn trưa, Phùng Đường Đường nhờ nhà biếp nấu vài món ăn, ăn ngon hơn cơm hợp của đoàn phim gấp bội, dinh dưỡng phối hợp cũng rất cân đối. Nếu như trước đây Nguyễn Dạ Sênh mời cô, Hề Mặc có thể đồng ý vài lần đã là tốt rồi, hiện tại trái lại mỗi lần đều sẽ đồng ý, đồng ý thì sẽ đến, cũng không thất hứa.

"Cô đi trước, lát nữa tôi sẽ đến." Hề Mặc một bên thu dọn, một bên đạm nhạt nói.

Nguyễn Dạ Sênh gật đầu, yên tâm rời đi.

Thu thập được một nửa, Nghiêm Mộ đến cười nói với Hề Mặc: "Nguyễn tiểu thư, vẫn chưa ăn trưa đi?"

Từ sau khi tổ A và tổ B đến Hán cung, Nghiêm Mộ thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, hỏi han ân cần, Hề Mặc thời khắc duy trì cảnh giác, nói: "Vẫn chưa, lát nữa đến chỗ Hề Mặc ăn, cô ấy hẹn tôi."

"Vậy sao? Chị ấy hẹn cô a." Nghiêm Mộ lộ ra một chút thất vọng.

Ban đầu lúc đoàn phim mở tiệc Nghiêm Mộ từng chủ động đến bắt chuyện, sau đó lúc rảnh rỗi còn có thể ngồi ở trường quay xem những cảnh diễn của Định Ách, cười đến vẻ mặt xán lạn.

Hề Mặc thấy anh ta ân cần như vậy, nên cố ý giả vờ lãnh đạm trước mặt Nghiêm Mộ, cũng để anh ta có thể biết khó mà lui, ai biết Nghiêm Mộ căn bản không nửa điểm lùi bước.

Mà Hề Mặc phát hiện Nghiêm Mộ không có ý lùi bước, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, cô ngược lại chưa từng nghĩ tới loại yêu tinh phong tao như Nguyễn Dạ Sênh thích hợp với loại người nào, nhưng cô cảm thấy nhất định là không thích hợp với loại ngốc bạch điềm như Nghiêm Mộ, cô biết Nghiêm Mộ là người tốt, nhưng cô cho rằng Nghiêm Mộ và Nguyễn Dạ Sênh căn bản không thích hợp.

Nếu như sau này thân thể đổi lại, Nghiêm Mộ vẫn tiếp tục ân cần với Nguyễn Dạ Sênh thì càng không thích hợp, nên cô cần phải sớm kết thúc loại 'không thích hợp' này.

Nghiêm Mộ rất nhanh lại khôi phục nụ cười: "Được rồi, tôi thấy cô mấy ngày trước treo dây cáp bị thương, chỗ tôi có một hộp thuốc cao, dùng rất tốt, cô thử xem hiệu quả thế nào?"

Trong lòng Hề Mặc suy nghĩ tiểu tử này có phải thực sự có dụng tâm kín đáo đối với Nguyễn Dạ Sênh hay không, nét mặt mỉm cười, uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm ơn, tôi đã mua thuốc mỡ rồi, chỉ sợ thuốc cao và thuốc mỡ không thích hợp dùng chung, anh giữ lại cho người nào cần dùng đi."

"Nguyễn tiểu thư cũng mua thuốc mỡ sao?" Nghiêm Mộ lúc này càng khó nén thất vọng.

Anh ta cũng không biết đồng thời bị hai người gắn thẻ 'thuốc mỡ', đồng thời bị các nàng hoài nghi dụng tâm kín đáo, chỉ là có chút đáng thương cho thuốc cao của bản thân thế nào cũng tặng không được.

Bất quá anh ta thuộc trường phái lạc quan, lại nói cùng Hề Mặc vài câu, sợ làm lỡ thời gian ăn trưa của Hề Mặc, liền đi trước.

Phùng Đường Đường ở phòng nghỉ dọn một cái bàn, bày thức ăn lên, đến lúc Hề Mặc đến thì lập tức phất tay: "Nguyễn Nguyễn mau đến đây, chỉ còn chờ cô thôi."

Hề Mặc rửa tay, ngồi xuống trước bàn, Nguyễn Dạ Sênh phát hiện cô dường như có chút không vui, liền hỏi cô một câu: "Làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm?"

Hề Mặc thuận miệng nói: "Không thế nào, nhiều cảnh quay nên hơi mệt."

Nguyễn Dạ Sênh cũng sẽ không hỏi lại nữa, mà chỉ múc một chén canh đưa cho cô.

Hề Mặc nhận lấy chén canh, nói tiếng cảm ơn, uống một ngụm, lại nói: "Thuốc mỡ tôi đưa cho cô có phải dùng rất tốt không?" Cô mỗi ngày đều phải quỳ, đầu gối đỡ hơn không?"

"Dùng rất tốt." Nguyễn Dạ Sênh cũng không biết vì sao cô đột nhiên hỏi vấn đề này.

Hề Mặc chăm chú nhìn nàng, nói: "Tôi đã nói mà, thuốc mỡ nhất định hữu hiệu hơn thuốc cao."

Nguyễn Dạ Sênh: "..."