Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 28

Mà Hề Mặc vừa rủ mi cúi đầu, Nguyễn Dạ Sênh lập tức nước chảy thành sông mà tiếp tục nhập vai.

Nàng nhìn Hề Mặc vài giây, chuyển sang kinh ngạc nhìn về phía 'thi thể phụ thân' trong lòng. Quá trình này mặc dù ngắn ngủi nhưng lại đau đớn đến dường như da thịt bị xé rách, biểu tình của nàng đã ở trong quá trình chuyển ngoặt, bi phẫn dần dần quá độ đến tuyệt vọng xám trắng.

Đặng Huấn đã chết.

Đối với Đặng Tuy mà nói, tất cả đêm nay cho đến rất nhiều việc sau này, đều kết thúc.

Rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình một khi có một vai nào đó 'mất đi', sẽ có người đóng vai thân nhân bạn bè ở bên cạnh ôm thi thể, phụ trách một bên khóc lớn một bên kêu to tên của người 'chết', còn nhất định phải dùng sức mà lay động thân thể 'người chết', dáng vẻ kiên quyết không lắc đến khung xương đối phương rơi rớt thì thề không bỏ qua. Biết đâu người còn chưa có chết hẳn, thật sự bị lay động như vậy cũng nên tắt thở, cũng không biết là ai quy định.

Cũng may lúc Lâm Khải Đường giảng kịch bản cũng không yêu cầu như vậy, trong kịch bản cũng không có minh xác hạn chế, Nguyễn Dạ Sênh hoàn toàn có thể dựa theo lý giải của nàng đến làm ra phản ứng.

Đặng Tuy lúc đầu tuy rằng là thông tuệ rực rỡ, tính cách nghiêng ôn nhu, nhưng không có nghĩa là nàng mềm yếu, tương phản bản chất của nàng rất ngoan cường, đây cũng là một trong những cơ sở ngày sau nàng lâm triều quyết định chính sự. Lúc này nhìn Đặng Huấn cả người là máu, tử trạng thảm liệt, Đặng Tuy biết đã là vô lực xoay chuyển trời đất, một kiếm này không chỉ lấy đi tính mệnh của phụ thân Đặng Huấn , cùng lúc đó cũng đem túi da với khí tức thiếu nữ của Đặng Tuy xé rách thành huyết nhục không rõ, nàng lột xác trong vũng máu này, bi thống tràn ngập xung quanh, những vẫn quật cường đem nỗi đau đớn này kiệt lực đặt ở trong cốt nhục.

Phụ thân của nàng là bị người gϊếŧ chết.

Nàng không thể mềm yếu, chỉ vì một ngày chính tay gϊếŧ kẻ thù.

Tâm tư của Nguyễn Dạ Sênh điều động càng lúc càng đúng chỗ, viền mắt đỏ bừng, đầu càng ngày càng thấp, nước mắt lưng tròng trong mắt làm nhòe hàng mi dài, những vẫn không muốn rơi xuống.

Bi thương Chân chính không cần nhỏ thuốc nhỏ mắt lớn tiếng kêu khóc, bởi vì lúc chân chính thương tâm, đã không khí lực đi làm mặt ngoài hò hét nữa.

Nguyễn Dạ Sênh cả quá trình cũng không nói một chữ, cúi đầu, vật trang sức đều tản ra, hai vai nhún xuống, màn ảnh đặc tả ra cái trán của nàng mơ hồ hiện lên gân xanh, cổ áo hơi lệch ra một chút do trước đó thất kinh, có thể thấy nàng bởi vì kiệt lực nhịn khóc mà căng thẳng đến gân cổ co quắp. Nàng cúi đầu một tay ôm lấy 'thi thể', một tay khác run rẩy vươn ra, dường như tìm kiếm rơm rạ cứu mạng mà nắm lấy tay áo của Hề Mặc, nắm rất chặt.

Phụ thân đã không còn.

Nàng cảm thấy nàng còn có Định Ách.

Cảnh khóc này quá mức trọng yếu, Lâm Khải Đường trước đó cũng đã nói qua, lúc này, Định Ách thấy Đặng Tuy vẫn giống như lúc nhỏ gặp phải chuyện thương tâm liền quen tính nắm chặt ống tay áo của nàng, nàng cũng sẽ giống như lúc nhỏ đi ôm Đặng Tuy.

Nhưng mà Hề Mặc cũng không động.

Cô diễn xuất nhiều năm như vậy, bản thân diễn cảnh thương tâm cũng tốt, cùng diễn viên có cảnh khóc đối diễn cũng tốt, đều là hạ bút thành văn, hiện tại cô lại làm không được nữa.

Cô kinh ngạc phát hiện, cô đột nhiên sợ thêm một chuyện.

Cô phát hiện cô sợ Nguyễn Dạ Sênh khóc.

Trước đây trong các loại tác phẩm thấy Nguyễn Dạ Sênh khóc, có thể là cách màn hình băng lãnh, đối với cô mà nói cũng không tính toán cái gì, cao ngạo như cô, cô tự nhận có thể khóc đến rất tốt. Mà lúc này là lần đầu tiên cô ở hiện trường gần gũi nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh khóc, cô cách nàng gần như vậy, đèn bắn quang chiếu vào trên mặt cô cùng Nguyễn Dạ Sênh, cô có thể tinh tường thấy nước mắt sắp lăn xuống trong mắt Nguyễn Dạ Sênh, có thể thấy nàng bởi vì thống khổ mà run rẩy thân thể, sợi tóc tán loạn cùng đồ trang sức của nàng, còn có ôn độ của ngón tay nàng, tất cả đều chân thực chứng tỏ nàng đang khóc.

Nguyễn Dạ Sênh là một yêu tinh chân chính.

Nàng vừa khóc, người khác sẽ thực sự phát ra từ nội tâm mà muốn đi dỗ dành nàng.

Cũng chính là trong nháy mắt đó, Hề Mặc cảm thấy trong lòng có một chút cảm giác chân tay luống cuống. Cô không thích Nguyễn Dạ Sênh khóc, càng sợ Nguyễn Dạ Sênh khóc, bởi vì cô cũng không biết nên như thế nào dỗ dành nàng mới có thể khiến nàng ngừng khóc, cũng là một giây do dự ngắn ngủi này đã khiến Hề Mặc không lập tức dựa theo kịch bản mà hành động.

Bên kia Lâm Khải Đường lại sắp vội muốn chết.

Lúc này bầu không khí tốt như vậy, cảnh diễn áp lực này cũng có thể nói là hoàn mỹ, phải biết rằng đối với diễn viên mà nói diễn cảnh tâm lý có được cảm xúc là khó khăn cỡ nào, nếu như hắn gọi cắt lúc này, tất cả trước đó có thể đều là muối bỏ biển, quá lãng phí, gọi cắt quay lại, Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh cũng không nhất định có thể trở lại trạng thái tốt như vậy.

Cũng may Lâm Khải Đường cũng không phải ngồi không, tại chỗ thu lấy một trợ lý bắt còn mình thì chạy đến chỗ Nguyễn Dạ Sênh cùng Hề Mặc, chỉ để lại phó đạo diễn chăm chú nhìn máy quay.

Trợ lý nhất thời có chút phát ngốc, thất tha thất thểu bị Lâm Khải Đường kéo dài tới một vị trí thích hợp.

Lâm Khải Đường không hô cắt, Hề Mặc dĩ nhiên biểu hiện còn đang nhập vai, chỉ là không lập tức tiến hành cử động kế tiếp mà thôi, bất quá khóe mắt của cô liếc thấy Lâm Khải Đường cùng trợ lý đạo diễn. Kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm khiến Hề Mặc dễ dàng biết được ý đồ của Lâm Khải Đường, đạo diễn chưa nói cắt, vậy thì đừng dừng, cô cũng chỉ là duy trì khóe mắt liếc nhìn bên kia, cũng không ngừng diễn.

Trợ lý đạo diễn được Lâm Khải Đường ấn ngã xuống đất, sau một khắc, Lâm Khải Đường ôm cổ trợ lý.

Trợ lý hoàn toàn phát ngốc: "?"

Hề Mặc: "...."

Lâm Khải Đường chỉ là nhìn trợ lý của hắn, thấp giọng nói lời thoại: "... Tiểu thư, đừng khóc."

Trợ lý càng ngây ngốc: "??"

Hề Mặc: "...."

Cảnh này cũng không phải thu âm tại hiện trường, cho dù hiện tại Lâm Khải Đường nói chuyện cũng không có vấn đề gì, dù sao đến lúc đó đều là trạng thái tiêu âm, lại tiến hành phối âm phối nhạc thêm hậu kỳ âm hiệu, chỉ cần hình ảnh diễn đúng chỗ là được, Hiện tại có đạo diễn gặp phải cảnh quan trọng, sẽ một bên nhắc thoại, diễn viên một bên phối hợp quay phim, thậm chí có diễn viên bản lĩnh không tốt, lời thoại cũng quên, còn có trợ lý ở bên cạnh đọc lời thoại, tuy rằng thuận tiện quay phim, nhưng lại kéo giảm bản lĩnh nói thoại của diễn viên, lời thoại nói có tệ cỡ nào cũng còn có hậu kỳ phối âm, hôm nay trong giới giải trí diễn viên có thể trực tiếp thu âm hiện trường cũng còn lại không nhiều lắm.

Vì bắt lấy cảnh này, không lãng phí mấy diễn viên biểu hiện tốt như vậy, Lâm Khải Đường tự thể nghiệm mà bắt đầu nói thoại.

Lâm Khải Đường một bên ôm trợ lý, coi tự mình là Định Ách, đem trợ lý xem như Đặng Tuy, một bên nói với Hề Mặc: "Nguyễn Dạ Sênh, nhớ kỹ trước đó ta đã nói với ngươi thế nào, lúc này Đặng Tuy tận mắt thấy phụ thân chết đi là phi thường yếu đuối, nàng rất cần Định Ách, cho nên lúc Hề Mặc cầm lấy tay ngươi tìm kiếm an ủi, ngươi do dự một lúc, sau đó muốn ôm lấy Hề Mặc!"

Ôm lấy hai chữ này khiến Hề Mặc run rẩy.

Góc độ này của Nguyễn Dạ Sênh là đưa lưng về phía Lâm Khải Đường, không nhìn thấy cử động của Lâm Khải Đường, lại có thể nghe được lời nói của Lâm Khải Đường, bất quá nàng vẫn duy trì tư thái nhập vai, lão diễn viên diễn Đặng Huấn ngực cắm thanh kiếm, càng là chuyên nghiệp trước sau như một.

"Đầu tiên là vươn tay, chậm rãi ôm lấy." Lâm Khải Đường vừa nói, một bên nhẹ nhàng ôm lấy trợ lý, dùng hành động làm mẫu. Trợ lý là một nam nhân lưng hùm vai gấu, hán tử thật sự, lúc này nhất thời giống như chim nhỏ nép vào người, nhất thời không dám nhúc nhích.

Trợ lý: "...."

Lâm Khải Đường mặt hướng Hề Mặc nói: "Nguyễn Dạ Sênh ngươi hiện tại diễn Định Ách, lúc này trong lòng rất phức tạp, mới vừa gϊếŧ Đặng Huấn, thấy Đặng Tuy trong lòng tất nhiên kịch liệt phập phồng, nét mặt lại không thể biểu hiện ra ngoài. Quá trình không nên quá nhanh, ngươi cứ như vậy chậm rãi đưa tay, sau đó ôm chặt lấy Hề Mặc! Biểu hiện ràng buộc chủ tớ cùng nhau lớn lên !"

Hề Mặc: "...."

Ngươi còn biết cái gì gọi là ràng buộc!

Lâm Khải Đường ngươi thích diễn như vậy, nếu không thì chính ngươi đến diễn đi!

Còn có thể một người diễn hai vai!

Phùng Đường Đường ở trường quay xem diễn xuất vừa nghe Lâm Khải Đường gọi như vậy, cũng có chút hồ đồ, thế nào là ràng buộc? Lẽ nào không phải là giữa nam chính và nữ chính, giữa Hán Hòa Đế Lưu Triệt và Đặng Tuy có ràng buộc tình cảm sâu sắc, thì ra nữ chủ và nữ phối cũng có ràng buộc chủ tớ, trong đầu óc đơn giản của Phùng Đường Đường bộ phim cổ trang cung đình đại kịch này ràng buộc cũng là có nhiều hơn một chút.

Nàng vừa nói cùng Cố Tê Tùng bên cạnh, Cố Tê Tùng ngây ngốc hỏi: "Cái gì là ràng buộc?"

Phùng Đường Đường: "..."

Xem như nàng chưa nói.

Bất quá trải qua Lâm Khải Đường nhắc nhở, Hề Mặc quả thật thanh tỉnh lại, cảm giác không khỏe xa lạ vừa rồi cũng tạm thời bị cô vứt ra sau đầu. Một đoạn ngắn trước đó có thể được hậu kỳ cắt nối biên tập, cô vẫn đang nhập vai, chỉ cần sau đó tiếp tục duy trì trạng thái, đối với đối với cô mà nói, lúc này cũng không chậm.

Phỏng đoán phản ứng nên có lúc này của Định Ách, ngón tay Hề Mặc hơi run lên vài cái, trên tay cô đều là huyết tương nhân tạo, có máy quay đặc tả ngôn ngữ thân thể của cô, sau đó cô rốt cục giơ tay lên, chế trụ ngón tay đang nắm chặt tay áo cô của Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh phối hợp vai run càng lợi hại, Hề Mặc rốt cục ôm lấy Nguyễn Dạ Sênh, đầu chuyển đến gần.

Định Ách ôm lấy Đặng Tuy.

Cô cũng nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Dạ Sênh.

Cái ôm này, cô quên nhịp tim của bản thân, lại dường như nhảy vào một thế giới khác. Trong thế giới này, cô có thể cảm giác được hô hấp nóng rực của Nguyễn Dạ Sênh, còn có trái tim Nguyễn Dạ Sênh nhảy động, gần kề như vậy mà cô cũng không biết bởi vì sao, nhịp tim của Nguyễn Dạ Sênh dĩ nhiên sẽ trở nên nhanh như vậy, từng chút dán da thịt dường như có thể chạm đến, nhanh đến khiến cô cảm thấy một tia xấu hổ khó hiểu, xấu hổ hơn so với đối diễn cùng bất cứ người nào, phía sau lưng thậm chí bắt đầu có mồ hôi.

Ngay cả như vậy, cảnh diễn vẫn phải tiếp tục.

"Tiểu thư." Hề Mặc hóa thân Định Ách, nhẹ nhàng nỉ non.

Tay cô đặt ở trên lưng Nguyễn Dạ Sênh, nhẹ nhàng vỗ: "Đừng khóc."

Dường như tâm tình tích tụ trước đó lúc này vỡ đê, bi thống của Đặng Tuy rốt cục có thể tạm thời phóng thích, hai mắt đẫm lệ của Nguyễn Dạ Sênh cũng theo đó rơi lệ, lông mi run rẩy, giọt nước mắt lăn xuống.

Nàng ôm 'thi thể' của lão diễn viên, tựa vào Hề Mặc, nghẹn giọng giống như một tiểu cô nương mà khóc ra tiếng, muốn ngừng cũng ngừng không được.

"Đạo diễn Lâm, đạo diễn Lâm." Trợ lý cao lớn thô kệch lại còn bị Lâm Khải Đường ôm, lúng túng nói: "Cũng đã làm mẫu xong rồi, ngài.... Ngài buông ta ra trước đi?"

Lâm Khải Đường liếc hắn một cái, vẻ mặt ta một đời đạo diễn cho ngươi phối hợp đối diễn là tạo hóa của tiểu dân ngươi, đem trợ lý thả ra, thong dong trấn định mà trở lại bên kia nhìn xem cảnh vừa rồi thế nào.

Cảnh ban đêm cuối cùng hoàn thành trọn vẹn, Lâm Khải Đường kích động lớn tiếng nói: "Cắt, phi thường tốt! Mọi người nghỉ ngơi một chút, chuyên viên trang điểm đến bổ trang!"

Phùng Đường Đường ra sức vỗ tay, nhân viên công tác khác thở dài một hơi, cũng đều cười rộ lên.

Lão diễn viên vừa nghe rốt cục cắt, nhất thời bật dậy, Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh biết hắn là người có danh vọng trong giới, rất tôn trọng hắn, nói với hắn một tiếng Lý lão sư vất vả rồi, lão diễn viên gật đầu, cùng các nàng nói mấy câu, đại thể là ngầm tán thưởng, sau đó được nhân viên công tác đưa đi nghỉ ngơi.

Lúc trước Nguyễn Dạ Sênh nghe Lâm Khải Đường nói thoại, trong lòng nàng quả thực sắp cười đến chết, bất quá nàng chính là có loại bản lĩnh này, trong lòng muốn cười, nhưng hành động lại khác, giọt nước mắt không mang theo một chút giả dối, lúc này nhìn thấy cảnh quay đã xong, nàng mới thả lỏng một chút, trong mắt vẫn mang theo lệ mà bật cười ra tiếng, có thể thấy được nàng là một diễn viên chuyên nghiệp, có thể nhịn cười đến sau khi quay xong.

Nguyễn Dạ Sênh trực tiếp cười ngã vào trên người Hề Mặc.

Hề Mặc vốn dĩ đã ôm nàng, thấy vậy liền nhíu mày: "Hiện tại mới cười, cung phản xạ của ngươi dài như vậy?"

Nguyễn Dạ Sênh tựa vào lòng cô, nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi nhịn lâu như vậy, không quan tâm nhịn thêm một chút? Ta vẫn chưa hòa hoãn đâu."

Hề Mặc không phản bác, cũng không buông nàng ra, chỉ là ghét bỏ nói: "Ngươi lập tức lau nước mắt đi."

Nguyễn Dạ Sênh vô thức nâng tay xoa xoa hai mắt của mình, khóe mắt vẫn đỏ ửng, nhưng tiếu ý càng thêm kiều mị: "Ai, thực sự là, khóc đến trôi trang điểm."

Hề Mặc nhìn nàng trước sau tương phản, nhất thời cảm giác bản thân vừa rồi có cảm giác tâm tình sợ nàng khóc thậm chí còn có một chút muốn dỗ dành nàng trực tiếp bị băm dằm cho chó ăn rồi.

"Hề tỷ, để ta bổ trang cho ngươi." Lát nữa còn có cảnh quay, chuyên viên trang điểm chạy đến.

Nhìn thấy người đến, Nguyễn Dạ Sênh cũng xấu hổ làm trò trước mặt chuyên viên trang điểm, nàng hiện tại là đóng giả người khác, nhất thời lại bưng bộ mặt băng lãnh lên, từ trong lòng Hề Mặc thẳng lưng ngồi dậy, lại chậm rãi đứng lên, không mặn không nhạt nói: "Được, chúng ta qua bên kia."

Hề Mặc mắt thấy Nguyễn Dạ Sênh ở bản thân mình một giây liền cắt, cảm thấy nàng quả thực làm tâm thần phân liệt.

Nguyễn Dạ Sênh bỏ đi, bản thân Hề Mặc vẫn lộ vẻ mặt băng ngồi tại chỗ, Phùng Đường Đường chạy đến vô cùng thân thiết hỏi cô, Nguyễn Nguyễn có muốn uống nước hay không, Hề Mặc vừa định dùng lãnh diễm cao lãnh chi hoa của mình trừng nàng một cái, vừa nghĩ đến bản thân cũng phải diễn người khác, trong nháy mắt lúc xoay mặt lại ôn nhu cười, kiều uyển như hoa mà nhận lấy chai nước khoáng: "Đường Đường, đúng lúc ta khát nước, cảm ơn ngươi a."

Cô cũng tự nhiên mà tâm thần phân liệt rồi.

Cảnh đêm ở Đặng phủ hôm nay kết thúc lúc gần mười một giờ, lưu lại một số nhân viên công tác chỉnh lý trường quay, những người khác kéo thân thể uể oải quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Nguyễn Dạ Sênh cùng Hề Mặc ở cùng một khách sạn, lúc trở lại thuận tiện cũng ngồi chung một chiếc xe, thật ra trong lòng nàng là muốn cùng Hề Mặc nói chút gì đó, nhưng ngại vì cùng xe còn có Lộ Thanh Minh, Cố Tê Tùng, nên cũng sẽ không hề hé răng. Thỉnh thoảng Nguyễn Dạ Sênh sẽ dùng khóe mắt liếc nhìn, hơn phân nửa là thấy Hề Mặc đem khuôn mặt của nàng viết người vật chớ gần, trên xe vô cùng yên tĩnh, hơn nữa Lộ Thanh Minh lại ngồi vào phía trước, Hề Mặc cũng không diễn nữa.

Có lẽ là cô thực sự mệt mỏi, trong loại mệt mỏi này hiển lộ bản thân chân chính của cô, dựa theo tính cách tự ngạo của cô, trừ bỏ quay phim, mỗi ngày đều phải sắm vai một người khác trước mặt mọi người, quả thật là khó xử cho cô.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn cô một lúc, phát hiện cô hơi cúi đầu, thân thể lại vẫn vô cùng đoan trang mà tựa vào lưng ghế, dùng một loại tư thế quật cường mà ngủ.

Trong xe điều hòa nhiệt độ có hơi thấp, Nguyễn Dạ Sênh từ phía sau lấy ra một cái thảm mỏng, nhẹ nhàng đắp trên người cô.

Đến khách sạn, vài người cùng tiến lên thang máy, đến tầng tám, Hề Mặc tượng trưng mà khoát khoát tay, nói ngày mai gặp lại rồi liền đi ra ngoài.

Hề Mặc đi rồi, cửa thang máy sắp đóng, Nguyễn Dạ Sênh lập tức lại nhấn nút giữ cửa, nói với Lộ Thanh Minh: "Ta nghĩ có chút vấn đề trong kịch bản muốn thương lượng với Nguyễn Dạ Sênh, các ngươi về trước đi."

Chuyện con gà chết lúc sáng khiến Lộ Thanh Minh lòng còn sợ hãi, nói: "Để Cố Tê Tùng đi theo ngươi, đến lúc đó sẽ đưa ngươi về phòng."

"Chỉ cách mấy tầng lầu mà thôi, nói xong ta sẽ trở lại, không mất mấy phút đâu."

Lộ Thanh Minh có đôi khi là dầu muối không vào: "Vậy để Cố Tê Tùng chờ ngươi, đến lúc đó đưa ngươi về phòng."

Nguyễn Dạ Sênh nhíu mày.

Lộ Thanh Minh vừa nhìn biểu tình này của nàng, do dự chốc lát, nói: "Tốt lắm, chúng ta đi trước, ngươi nói xong thì lập tức trở về. Trước đây ngươi cũng không nói có gì muốn nói với Nguyễn tiểu thư kia, hôm nay mặc dù đang trong cùng một đoàn phim, ta vẫn hy vọng ngươi ngoại trừ một ít tiếp xúc cần thiết, không nên cùng nàng tiến thêm một bước câu thông gì đó, ngươi cũng biết, hiện tại người muốn dựa vào ngươi để nổi tiếng có rất nhiều, Hề Mặc, ngươi phải nhớ kỹ duy trì khoảng cách với người không liên quan."

Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh tặng hắn một cái bạch nhãn, không nói cái gì, đi ra thang máy.

Nhan Thính Hoan ở tại phòng 0825, phỏng chừng đã sớm đi gặp Chu Công, Hề Mặc ở tại sát vách, lấy ra thẻ phòng chuẩn bị mở cửa, cảm giác phía sau có người, quay đầu lại thấy Nguyễn Dạ Sênh theo đến, nói: "Có việc?"

"Có việc mới có thể tìm ngươi?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi ngược lại.

Hề Mặc nhẹ không thể phát hiện mà nhíu mày, mở cửa: "Muốn vào ngồi một chút không?"

Nguyễn Dạ Sênh phát hiện sắc mặt của Hề Mặc tuy rằng không tốt lắm, nhưng hôm nay lại chủ động mời nàng đi vào, đổi làm trước kia đó là hoàn toàn không có khả năng. Nàng là một người một chút cũng không tham lam, trong biến hóa nho nhỏ này nếm được chút ngọt ngào cũng đủ khiến nàng hài lòng hồi lâu.

Đem sợi tóc bên tai vén ra sau, Nguyễn Dạ Sênh dáng vẻ nhu thuận nói: "Không được, ta chỉ là muốn nói với ngươi, bên cạnh không có vệ sĩ như Cố Tê Tùng, ngươi phải cẩn thận, chuyện buổi sáng có thể lớn có thể nhỏ."

Hề Mặc nhìn nàng một lúc, phát hiện thần sắc của nàng tuy rằng thoải mái, lại dường như mang theo một chút ngượng ngùng khó có thể nắm lấy, nhất thời cho rằng bản thân hoa mắt.

Giống như rất nhiều tình tiết cũ rít trong các bộ phim, nữ chính cùng người nàng thầm mến đã lâu nguyên bản không có tiếp xúc gì, chỉ có thể xa xa nhìn ngắm, nhưng đột nhiên có một ngày bởi vì cái gọi là bước ngoặc số phận, nữ chính cùng người nàng thầm mến cùng nhau rơi vào trong sự kiện vướng tay chân gì đó, vì vậy trong lúc lo lắng, nữ chính rốt cục cũng có thể cố lấy dũng khí, có đủ loại mượn cớ để đến gần người kia.

Nhìn nhìn, Hề Mặc đột nhiên lại cảm thấy chút xấu hổ lúc ôm nàng trong cảnh quay lại trở về, bưng mặt nói: "Ân, ta biết."

Cảm giác khác thường này theo lưng Hề Mặc bò lên, cô dừng một chút, tự giác bản thân nên ôn hòa đối với Nguyễn Dạ Sênh một chút, vì vậy bỏ thêm một câu: "Cảm ơn nhắc nhở."

Nguyễn Dạ Sênh nở nụ cười, chỉ là nhìn cô, trong mắt giống như có hoa đang nở rộ.

" Đã khuya rồi, ngươi không quay về nghỉ ngơi sao?" Bầu không khí này càng lúc càng khiến Hề Mặc không được tự nhiên, then chốt chính là cô không rõ loại bầu không khí này rốt cuộc là thay đổi từ lúc nào, cô cảm thấy hẳn là nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại này, tìm kiếm giải thoát.

"Ta về phòng đây." Nguyễn Dạ Sênh gật đầu với cô, liếc nhìn cô một cái, xoay người trở về, bước chân mềm mại vô cùng.

Hề Mặc chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, nghĩ thầm, nàng hiện tại giống như thời đại học.

Nhưng thời đại học cô biểu hiện không phải rất thích ý cùng nàng cùng một chỗ, bởi vì Nguyễn Dạ Sênh luôn không biết xấu hổ mà làm phiền cô, hiện tại cô nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy nàng của thời đại học thật ra cũng rất tốt.

Hề Mặc sửng sốt một lúc, chuẩn bị đóng cửa, rồi lại nghe được một tiếng gọi phía sau: "Hề Mặc."

Cô quay đầu lại, thấy Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên dừng lại, xoay người lại.

"Cái gì?"

"Ngươi còn chưa chúc ta ngủ ngon." Nguyễn Dạ Sênh đứng dưới ánh sáng mờ nhạt trên hành lang, lưng bàn tay chắp ở phía sau, cười nhìn cô.

Ngươi còn chưa chúc ta ngủ ngon.

Đôi mắt đen như mực của Hề Mặc dường như đông cứng.

Trước đây sau khi hết giờ tự học, mỗi buổi tối trong nhà đều sẽ phái người đến đón cô, có đôi khi Nguyễn Dạ Sênh sẽ theo sau Hề Mặc một đường đi đến khu đỗ xe, Hề Mặc bảo nàng đừng đi cùng, mỗi lần Nguyễn Dạ Sênh đều sẽ nói nàng quay về ký túc xá vốn dĩ sẽ đi ngang qua bãi đỗ xe này, Hề Mặc cũng sẽ không nói gì nữa.

Trước khi lên xe, Nguyễn Dạ Sênh cũng sẽ nói với cô: "Dù sao cũng là bạn học, ngươi còn chưa chúc ta ngủ ngon."

Cô không nhớ rõ có phải mỗi lần bản thân đều nói chúc ngủ ngon với nàng hay không.

Lâu lắm rồi, cô đã quên.

"Ngủ ngon." Hề Mặc dựa cửa, tóc dài rối tung trên vai, nhẹ giọng nói với nàng.

Nguyễn Dạ Sênh thoả mãn rời đi, vào thang máy, trở lại gian phòng, giống như thiếu nữ trước kia, gục trong chăn mềm mại.

Tim đập như sấm, tiếu ý doanh đầy.

Lúc này, nàng cảm thấy bản thân là hạnh phúc.