Lần này bọn họ quay diễn rất thàng công, Hứa Hoa đã gửi trailer cho tôi, cũng đặc biệt nhấn mạnh rằng trailer lần này cậu ta có tham gia chế tác, còn nói gửi cho tôi xem trước, hỏi tôi có cảm động không.
Tôi cũng không có cảm động nhiều gì, bởi vì chỉ một giờ sau trailer này đã có mặt trên Weibo.
Chỉ vỏn vẹn vài phút ngắn ngủi, tôi đã xem hết một lần, có thể tạm hiểu là sau khi bọn họ quen biết rồi yêu nhau, trải qua nhiều nguy hiểm cùng những tâm tình âu yếm được cường điệu, cuối cùng cũng đến phần kết là một màn hôn môi. Tất cả chỉ có như vậy.
Nhưng Trần Linh, vừa ăn hạt dưa vừa hỏi tôi: "Sao, cậu cảm thấy tớ diễn như thế nào?"
Tôi hồi tưởng một lát, hỏi lại: "Trong trailer có cậu hả?"
Cô ấy làm bộ đánh tôi.
Lúc này chúng tôi đang ngồi trong nhà ăn ở khách sạn để ăn điểm tâm, tuần trước chị Trần đã nhận một bộ phim điện ảnh giúp cô ấy, lúc chúng tôi xem thử kịch bản cảm thấy nhân vật này hoàn toàn là được làm ra dựa trên cô ấy, chỉ cần cố gắng diễn cho tốt là được rồi.
Tuy rằng phân cảnh không nhiều, nhưng với vẻ ngoài kì lạ của cô ấy cũng đã đủ đoạt màn ảnh rồi, lần này lúc cô ấy diễn thì tôi đứng ở ngoài quan sát rất chăm chú, có vài lần mấy cọng tóc dài trên đầu cô ấy hầu như muốn chui vào lỗ mũi, làm cho tôi cười đến ngửa người ra đằng sau, cuối cùng tôi có thể trả lời câu hỏi cô ấy diễn như thế nào rồi.
Giữa trưa lúc tôi đang ăn cơm thì mẹ gọi điện, khi nhìn màn hình di động suy nghĩ đầu tiên của tôi là bà sẽ hỏi gần đầy tôi và Lưu Hưng tiến triển đến đâu rồi, ái chà, quên thống nhất khẩu cung trước rồi, nếu lỡ miệng thì sao đây.
Nhưng ai ngờ sau đó bà ấy hỏi: "Con ở đâu vậy Nhất Nhất?"
Tôi trả lời tôi đang ở công viên.
Bà ấy cười nói: "Ôi mẹ đang ở dưới lầu công ty con, nhưng người ta không cho vào."
Tôi nghe xong có chút cảm động. Từ nhỏ cha mẹ đối xử với tôi đều là dưới hình thức nửa thả nửa nuôi, nhưng càng thiên về tự lực gánh sinh, cho tới tận bây giờ các cuộc thi nguyện vọng của tôi bọn họ chưa bao giờ tham dự, tuy hai người nói làm thế để cho tôi mau trưởng thành hơn, nhưng kể từ lần bọn họ lén tôi đi du lịch riêng với nhau, tôi cảm thấy bọn họ đang chê tôi vướng bận.
Trung học phổ thông rồi đại học, chẳng bao giờ bọn họ đến trường thăm tôi, cũng chưa tham gia hội phụ huynh lần nào, vô cùng tin tưởng tôi, đương nhiên cũng có thể bọn họ cảm thấy tôi không có gan để làm hỏng việc.
Sau khi tốt nghiệp thì trôi nổi hai năm, bọn họ cũng không coi đó là việc to tát, nếu là phụ huynh nhà người ta đã nhanh chóng nhảy tường rồi, còn bọn họ thì, không tìm được việc làm thì thế nào, cùng lắm thì về nhà ba mẹ nuôi con, đâu phải nuôi không nổi. Giọng điệu của hai người thật sự chẳng có chút quan tâm nào, khiến cho tôi hoài nghi tôi có phải là con ruột hay không.
Tôi sụt sịt hỏi: "Mẹ đến thăm con hả?"
Bà ấy cười nói: "Đúng vậy a đúng vậy a, mà hôm nay mẹ xem Weibo thấy Trần Hiểu Tĩnh đã trở về quay phim rồi, cô ấy có ở công ty không?"
Tôi:...
Được rồi, tôi xin thu hồi nỗi niềm đứt từng khúc ruột của tôi vài phút trước, người mẹ này, vẫn chính là mẹ của tôi.
Vừa xuống xe thì từ xa đã nhìn thấy mẹ ngồi dưới một gốc cây đại thụ nghịch điện thoại, tôi chạy nhanh đến, bà ấy ngồi tôi đứng, nhờ thế đã nhìn rõ nếp nhăn ở khóe mắt của bà.
Aiz, không phải cảm tình của tôi đang dâng trào hay gì đâu, bởi vì sáng tác văn đều có chung một loại là khi thấy khoé mắt mẹ có nếp nhăn là muốn khóc một hồi, nói mẹ đã già rồi và vân vân, thêm vài lít tình cảm nữa, rồi lại nhớ đến hai ba chuyện khi mẹ làm cho mình hồi còn bé, sau đó cảm thán rằng hôm nay mình lớn thế này, mà mẹ đã già rồi. Nhưng mẹ của tôi không đồng ý, mẹ của tôi không cho phép tôi nói bà đã già, những chuyện liên quan như thế cũng không thể nói được, nếu chúng tôi đang trên đường đi mua đồ ăn mà có ai nói hai người giống như hai chị em vậy, mẹ của tôi sẽ lập tức vui vẻ đến nỗi chẳng còn đi trả giá nữa.
Giống như đang đi mua đồ trên phố, nhân viên cửa hàng rõ ràng chỉ là xuất phát từ phép lịch sự nên mói nói chào người đẹp, nhưng bạn nghe xong vẫn cảm thấy dễ chịu.
Tôi nói: "Mẹ đừng cười như vậy nữa, nếp nhăn muốn rớt qua một bên luôn rồi kìa."
Mẹ ngẩng đầu trợn mắt nhìn tôi một cái.
Tôi cười cười, dẫn bà ấy tiến vào công ty.
Thật ra gần đây tôi không có nghe Trần Hiểu Tĩnh sẽ trở về, nhưng nhìn chung tin tức mà người hâm mộ nắm được so với những người qua đường như tôi thì đáng tin cậy hơn, huống hồ bà ấy đã từ xa đến đây rồi tôi cũng không thể nói không phải ngay được, tốt xấu gì thì cũng phải châm một tách cà phê rồi uống đã chứ.
Nghĩ thế tôi lập tức rót cho bà ấy một tách cà phê.
Bà ấy đưa tin tức trên Weibo cho tôi xem, hỏi: "Con xem cái này đi, cũng không giống là giả đâu nhỉ."
Tôi cười ha ha: "Mẹ đọc kĩ lại đi, ở đây nói cô ấy trở về quay phim chứ không nói trở về thì quay phim liền, con vừa hỏi giúp mẹ, Trần Hiểu Tĩnh là khách mời điện ảnh ở thành phố S rồi."
Mẹ của tôi thở dài tiếc nuối: "Ui giời."
Bà ấy còn hỏi: "Vậy La Y thì sao? Nó có ở đây không, lâu rồi chưa thấy."
Tôi nói: "Không có ở đây."
Mẹ của tôi lạnh nhạt liếc nhìn tôi một cái, chỉ vào hành lang ở sau lưng tôi được ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh, nói: "Không có ở đây vậy đó là ai?"
Trên đời đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, bạn có thể phòng bị sao? Không thể phòng bị được. Bạn có thể trốn sao? Trốn không thoát. Bạn chỉ có thể trơ mắt nhìn người ấy bước từng bước về phía mình, mà mẹ bạn ở bên cạnh vẫn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, khăng khăng mời đến.
Nhưng mà sao chị ấy lại ở đây, hình như tầng này chẳng có chút dính dáng gì đến chị ấy kia mà?
"Chào bác, sao hôm nay bác lại tới đây ạ?" Khuôn mặt La Y tươi cười rất hiếu thuận, tạo thành nét tươi sáng đối lập với tôi.
Tôi đứng quay lưng về phía hai người họ, cúi đầu uống nước.
"Nhất Nhất làm việc cũng đã lâu, sang đây thăm nó, sẵn tiện gặp Trần Hiểu Tĩnh một chút, không nghĩ tới đã đọc nhầm tin, cứ tưởng hôm nay Trần Hiểu Tĩnh ở công ty, còn muốn ký tên chụp ảnh chung nữa."
Tôi thầm trợn trắng mắt trong lòng, là tới tìm Trần Hiểu Tĩnh sẵn tiện thăm tôi thì có.
La Y nói: "Bác thích Trần Hiểu Tĩnh ư? Vậy con để ý hộ bác một chút, lần sau nếu con gặp cô ấy sẽ xin chữ ký giùm cho."
Đoán chừng nếp nhăn bên mắt của mẹ tôi lúc này muốn rớt luôn lên trời rồi, "Được được, bác đã nói với Nhất Nhất nhiều lần rồi, vậy mà nó chưa đưa cho bác lần nào." Lướt mắt qua trông thấy bà ấy đang vỗ vỗ vai La Y, hôm nay La Y mang giày cao gót, còn mẹ tôi ngẩng đầu nhìn chị ấy, giống bộ dáng mẹ hiền con hiếu, không chê vào đâu được.
Mẹ của tôi nói: "Đã rất lâu rồi chưa thấy con, thường nói với Nhất Nhất mời con tới nhà ăn cơm, chẳng biết nó nói cho con chưa."
La Y không chút khách sáo: "Em ấy chưa nói."
Mẹ đẩy đầu tôi bằng một ngón tay, "Con nhỏ này."
Mẹ của tôi lại hỏi: "Vậy cuối tuần này có rảnh không? Tới nhà ăn cơm đi."
Tôi hít một hơi lạnh, lập tức hơi níu quần áo mẹ tôi, nói: "Chị ấy rất bận, gần đây đang đóng phim nên không rảnh, bây giờ lịch trình kín hết rồi, ui mẹ à, đừng có làm phiền chị ấy..."
La Y lại không khách sáo mà cắt ngang lời tôi: "Con rảnh bác ạ."
Tôi hoảng sợ nuốt nước miếng.
Hai người bọn họ hàn huyên con con bác bác vài câu, cuối cùng kết thúc chủ đề là do La Y bận việc, chị ấy đi rồi, mẹ nhìn bóng lưng chị ấy bằng ánh mắt hiền lành, vỗ vỗ lên mu bàn tay tôi, cảm thán: "Thật là có tiền đồ." Nói xong quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt bỗng dưng đổi chiều trở thành ghét bỏ.
Việc này đến quá đỗi đột ngột, mấy năm nay tôi không có qua lại với La Y nên không cần phải phòng bị gì, nhưng hôm nay thật không nghĩ tới có một lần như thế này, tôi mang chuyện này nói với Hứa Hoa, cậu ta cũng là vẻ mặt hoảng sợ, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Mặt tôi đầy khóc tang: "Đúng vậy đúng vậy, làm sao bây giờ?"
Cảm giác giấy không thể gói được lửa thật khó để chấp nhận được, bên cạnh đó còn sắp sửa nghênh đón hiệu ứng hồ điệp* thì càng khó chấp nhận hơn, có lẽ vì quá vội vàng, nên đã khiến cho tôi làm một chuyện ngu xuẩn.
Chính là gọi điện cho Tiền Nhạc Phàm.
Ý tôi là muốn biết lịch trình hiện tại của La Y, sau đó hỏi cuối tuần này La Y thật sự không có việc gì sao?
Cô ấy trả lời là ban đầu không có rảnh, nhưng mà đã bị chị ấy đẩy sang một bên, nói là không phải việc quan trọng, lùi sang ngày khác cũng chẳng phải chuyện gì to tát, sau đó hỏi tôi muốn biết để làm gì.
Tôi nói, có thể âm thầm an bài lại như cũ cho chị ấy không.
Khi nói như thế trong lòng tôi có chút chột dạ, dù sao dựa vào thân phận và địa vị của tôi đang bày ra rành rẽ trước mắt, người ta chẳng có lý do gì phải nghe theo.
Quả nhiên Tiền Nhạc Phàm không có nghe tôi, hơn nữa sau khi cúp điện thoại thì càng không có tình người mà đem chuyện này từ đầu đến cuối nói cho La Y.
Niềm tin cơ bản giữa người và người đã ở chốn nào rồi? Cuối cùng tôi cũng đã sâu sắc cảm nhận được chuyện mày lừa tao tao gạt mày trong giới giải trí!
Mà ngẫm nghĩ lại dù sao cô ấy cũng là người của La Y, dù nhìn thế nào cũng là do tôi không suy nghĩ chu đáo cẩn thận, tôi đúng là ngốc.
Khi La Y gọi điện đến tôi ngàn lần không muốn nhận, nên giả vờ là do đi WC, nhưng đến lúc đi ra điện thoại vẫn cứ reo, dù tôi có trở vào WC cũng đã không thể tiểu được, đành phải ỉu xìu mà tiếp điện thoại.
Đầu dây bên kia đi thẳng vào vấn đề, hỏi tôi: "Vì sao không cho tôi đến nhà của em."
Tôi lúng túng cười: "Thì do cái này cái kia, a ha ha, chỉ là sợ chị quá bận thôi, mẹ em không hiểu chuyện, nên không muốn làm chậm trễ công việc của chị."
Chị ấy cười lạnh một tiếng: "Dạo gần đây trốn tôi chắc vui lắm nhỉ?"
Trong lòng của tôi không khỏi hoảng hốt, "Không có trốn chị, không có không có, chị đã hiểu lầm rồi đó, ha ha ha." Nuốt nước miếng xong, tôi cẩn thận hỏi: "Mà này, cuối tuần có thể không đi không?"
La Y nói: "Lý do."
Tôi nghĩ rồi lại nghĩ: "Có chuyện gì thì chúng ta giải quyết một lần thôi, đừng có đến nhà em."
Bỗng nhiên La Y im lặng, tôi cố gắng dán tai vào gần ống nghe, cảm thấy có chút không ổn, bây giờ thật muốn nhìn nét mặt của chị ấy ra sao, nói chuyện điện thoại có một điều không tốt, chính là không thể nhìn được mặt đối phương.
Mấy giây sau chị ấy nói: "9 giờ, thứ Bảy, tôi chờ em ở dưới lầu."
Nói xong đã cúp điện thoại rồi.
Tôi vô lực gục xuống bàn, vậy mà đã quên La Y là loại người bạn mà không cho thì chị ấy muốn, lúc trước chị ấy từng yêu cầu tôi hát một bài cho chị ấy nghe, tôi nói tôi không muốn, bởi vì chị ấy hát rất êm tai rất hay, nếu tôi mà hát nhất định chị ấy sẽ cười nhạo tôi, nên thà rằng không hát để đừng có thêm cái cười nhạo nào hết.
Vài ngày sau nếu chị ấy không có việc gì làm thì ầm ĩ đòi tôi hát, cũng lấy chuyện khác uy hϊếp tôi, ví dụ như nếu không hát sẽ không đi ăn cơm với tôi, không hát sẽ không cho tôi lên lớp cùng chị ấy, không hát thì sẽ không được gọi điện cho chị ấy. Sau này thật sự không thể lay chuyển được chị ấy, đành tuỳ ý hát vài câu, nghe xong chị ấy cười khẽ một tiếng, còn nói tưởng đâu rất khó nghe, hoá ra chỉ có như vậy.
Câu này rốt cuộc là đang khích lệ hay châm chọc, tôi vẫn chưa nghe hiểu được, chẳng qua là cảm thấy, nếu ngay từ đầu đã chịu hát cho chị ấy nghe, có lẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hiện tại cảm thấy, nếu như ban đầu một mực mãnh liệt yêu cầu chị ấy đến nhà tôi ăn cơm, có lẽ chị ấy sẽ nghĩ rằng tôi đang âm mưu gì đó, mà sẽ khước từ tôi chăng?
Ahhh mặc kệ, tới thì tới a.
==+==
(*): Một việc thay đổi sẽ dẫn đến hàng loạt sự thay đổi