Nữ Thần Thú Vị

Chương 4: Củ cải đào hoa

Cũng là do em theo đuổi cô ta sao?

Câu nói này thật thâm ý, mới nghe còn tưởng rằng tôi - Tiết Linh Nhất là củ cải đào hoa đấy.

Nhưng lúc trước tôi thật sự đã bỏ ra trăm nghìn cay đắng mới theo đuổi được La Y, khi đó thông qua bạn cùng phòng lấy được một phần thông tin về chị ấy, thì tạo ra các loại vô tình gặp gỡ, những cô gái đôi mươi thì năng lượng luôn tràn đầy, luôn tự cho mình là đúng, nhưng thật ra chính là không biết xấu hổ.

Khi đó cảm thấy nếu thích một người thì phải cố gắng theo đuổi cho bằng được, cũng không sợ môn đăng hộ đối hay vấn đề về giới tính, vậy nên trong phần lớn các cuộc gặp gỡ vô tình, bạn cùng phòng đặc biệt giao La Y cho tôi.

Vì gửi tin nhắn, gọi điện thoại hay trò chuyện video không tốn tiền nên thời đó cực kỳ thịnh hành, chỉ cần có mạng lưới và lưu lượng của trường liền có thể sử dụng, khi còn là học sinh lưu lượng luôn rất nhiều, điều này làm cho tôi vô cùng ưa thích.

Tôi nhớ lúc mình ấn thêm chị ấy hai tay run rẩy, mất cả một buổi tối để viết lời nhắn, cứ lo lắng chị ấy sẽ từ chối tôi.

Sau đó chị ấy vẫn thêm tôi, dù cho lời nhắn mà tôi viết chỉ là "La Y".

Một người dù có vô tình thế nào, cũng sẽ không cự tuyệt một người mới quen biết, lỡ sau này người đó trở thành đối tượng của mình thì sao, mà sự thật đã được chứng minh, về sau tôi đúng là đối tượng của chị ấy.

Sau khi gửi yêu cầu thì sáng sớm 7 giờ ngày thứ Hai, vì sao tôi lại nhớ rõ như vậy, là bởi tiếng điện thoại kêu leng keng đánh thức tôi, tôi đặc biệt nhìn thời gian, cảm thấy thế giới này tại sao có thể có người dậy sớm như vậy chứ.

Tiếp theo tôi liền gửi biểu cảm mỉm cười 🙂 cho chị ấy, vào thời đại đó, mỉm cười chỉ thể hiện mỉm cười, mà không phải hờn dỗi.

Chị ấy trả lời một chữ "Ừ."

Chữ ừ đó trực tiếp đánh vào trái tim tôi, tôi cảm thấy nữ thần thật cao ngạo, lạnh lùng, càng yêu chị ấy hơn. Sau này nhớ lại, tôi cảm thấy thật buồn cười, lúc ấy chị ấy đã chiếm trọn lòng tôi, chị ấy làm cái gì tôi đều cảm thấy rất đẹp rất hay, tấm lòng yêu mến tràn lan thật sự là một chuyện quá mức khủng khϊếp.

Sau đấy tôi nói "Chào chị."

Ở đầu bên kia rất nhanh đã trả lời: "Tiết Linh Nhất?"

Ngay lúc đó tựa như lạc vào mộng, hét lớn tiếng, bạn cùng phòng bị đánh thức nhao nhao cả lên rồi mắng tôi là bệnh tâm thần.

Tôi mang theo lòng mong đợi gõ chữ hỏi: "Đúng là em, nhưng sao chị biết được?"

Chị ấy nói: "Thẻ học sinh của em đang ở chỗ tôi."

Sau này mới biết, nhiều lần tôi bám theo để được vô tình gặp gỡ thì dại dột làm mất thẻ học sinh, chị ấy đã từng hỏi tôi có phải cố ý làm mất hay không, tôi nói không phải, chị ấy liền gật đầu ừ một tiếng, chị ấy nói chị cũng không cảm thấy như vậy, EQ của tôi chưa cao đến mức đó.

Các bạn thấy đấy, chị ấy vậy mà cho rằng nếu tôi cố ý làm mất thẻ học sinh chính là EQ cao, có thể nhận ra rằng chị ấy cảm thấy EQ tôi thấp.

Nhưng tôi không thể không thừa nhận, EQ tôi quả thật rất thấp, những biểu hiện sau này có thể dễ dàng nhìn ra được.

Thật lâu sau tôi hỏi chị ấy, tại sao biết người thêm chị là tôi, chị ấy nói là do trực giác. Tôi nhất thời kích động liền ôm chị ấy, nói La Y! La Y! chị nhìn đi, chị khi đó có thể cảm nhận được em, rõ ràng trời sinh chúng ta là cùng một chỗ! Nhưng chị ấy lại gạt tay chân của tôi đặt trên người mình ra, trên gương mặt tràn đầy ghét bỏ.

Bạn cùng phòng đều nói kiếp trước tôi nhất định đã cứu vớt một ngôi sao đã tắt, cho nên mới có thể theo đuổi được La Y, tuy rằng tôi không hiểu kết luận ngôi sao gì gì đó của cô ấy, nhưng tôi thừa nhận, theo đuổi La Y chính là việc khiến tôi tự hào nhất trên đời, nếu có thể, sau khi chết phải bảo con cháu của tôi khắc việc này lên trên bia mộ.

Ngày đó tôi cố ý hẹn gặp ở một nơi đặc biệt phong hoa tuyết nguyệt trong trường, do bạn cùng phòng đề xuất, cô ấy nói nơi đó thường xuyên là địa điểm hẹn hò của các cặp đôi, phong thủy rất tốt.

Đi rồi tôi liền hối hận, mùa hè, mặc dù chỉ chạng vạng tối, nhưng đã có rất nhiều muỗi, tôi vậy mà quên bôi nước hoa.

Nhưng điều kinh ngạc nhất chính là, ở một nơi hẻo lánh như vầy lại có rất nhiều cặp tình nhân, bây giờ tôi thật sự không hiểu các đôi tình nhân hút qua hút lại cũng thôi đi, còn nguyện ý để cho con muỗi tham gia vào, mà cũng có khả năng là do nó có tình thú, ai chẳng biết tình thú giữa nam và nữ có đôi khi quá biếи ŧɦái. Cũng có khi là vì bọn họ đã bôi nước hoa chống muỗi rồi nên không sợ.

La Y đến sau tôi mười phút, chị ấy mặc váy dài màu gạo trắng có thắt lưng, tóc dài phấp phới từ đầu rừng bên kia đi tới đây bằng con đường mòn lót đá, hôm nay tôi chẳng tìm ra được một từ thích hợp nào để hình dung, nhưng tóm lại chính là đẹp đến phát điên.

Chị ấy cầm trong tay thẻ học sinh, tôi nói cảm ơn, chị ấy trả lời không cần cảm ơn sau đó xoay người rời đi.

Tôi có chút sợ hãi lập tức ngăn cản, cảm thấy không thể cứ như vậy được, hôm nay lúc đi ra ngoài tôi đã cố ý ăn bận một phen, váy cũng đã mặc rồi, không thể lãng phí.

Vì không để lãng phí tâm tư, tôi nói: "Em mời chị đi uống nước nha."

Chị ấy quay đầu nhìn tôi một cái, nhàn nhạt nói: "Nếu như là bởi vì thẻ học sinh..."

Tôi nghĩ chị ấy sắp sửa mở miệng nói "vậy thì không cần." liền lập tức cắt ngang: "Cầnchứ, thẻ học sinh chính là mạng của em, chị đã nhặt lại mạng của em rồi, dĩ nhiên em phải cảm ơn chị, một ly nước thì tính là gì, chị không đi chính là xem thường mạng sống của em đấy."

Nếu chị ấy vẫn như cũ kiên trì không đi thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chị ấy có xem thường cái mạng này của tôi cũng chẳng phải chuyện gì lớn, tôi cũng sẽ không vì vậy mà chết đi.

Nhưng mà chị ấy nói được.

Câu này làm cho tôi mở cờ trong bụng, trong tiệm trà sữa thuận tay giúp chị ấy chọn loại đắt tiền nhất, nhằm để bày tỏ thành ý của mình.

Tôi tìm chủ đề nói: "Chị xem trong tên chị có chữ Y, trong tên em cũng có chữ Nhất, chúng ta chẳng phải rất có duyên phận hay sao?"*

(*): Hai chữ Y (伊) và Nhất (一) cùng cách phát âm

Chị ấy ừ một tiếng nhạt nhẽo, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay nói: "Bác gái quét dọn tòa nhà số 13 cũng có tên là Vương Thúy Y."

Tôi khựng lại, đành nuốt vào mấy lời làm quen định nói.

Sau đấy tôi liên tục tìm chị ấy để nói chuyện phiếm, lúc đó có bao nhiêu chuyện đều nói không hết, mỗi lần trên đường nhìn thấy thứ gì mới mẻ đều muốn nói cho chị ấy biết, chị ấy tuy rằng ít nói, nhưng dù gì cũng sẽ trả lời ừ, ờ, vậy à, thế ư, nhưng mà khi đó đối với tôi, chỉ như vậy cũng đã đủ thỏa mãn rồi.

Aiz, đúng là một đứa trẻ thiếu tình thương.

Trong nửa năm tôi bám dính chị ấy vô cùng chặt, đến nỗi tôi cảm thấy chị là mạng sống của mình, tôi có thể vứt bỏ thẻ học sinh cũng không thể rời bỏ chị ấy.

Éc, nói như vậy giống như tôi thấp kém quá, dù sao tôi chính là yêu chị ấy, yêu đến mức có thể cùng thế giới đối địch.

Có lẽ là thế a.

La Y hỏi "Cũng là do em theo đuổi cô ta sao?" làm cho tôi do dự hồi lâu.

Tôi với Trần Linh là quan hệ bạn bè trong sáng, người ta nói người theo đuổi chính là người thua thiệt, tôi nếu như thừa nhận, liền chứng tỏ tôi trước mặt Trần Linh chính là người chịu thiệt thòi, tuy rằng chuyện này cũng không phải là thật, nhưng mà vô duyên vô cớ để cho cô ấy chiếm tiện nghi thì trong lòng tôi sao mà thoải mái cho được.

Tôi vẫn như trước trả lời một chữ mơ hồ và không thể nghe rõ cho chị ấy, để cho chị tự nghĩ, chị ấy muốn hiểu thành khẳng định hay phủ định thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Chị ấy nghe xong không có nắm đấm tay, không nhíu mày, thân thể cũng không chấn động, mà nhàn nhạt ừ một tiếng, là một bộ dáng không quan tâm, còn cầm cà phê trên bàn uống một ngụm.

Tôi cảm thấy thoải mái, nhưng trong nội tâm lại có chút thất vọng.

Người ta chỉ là thuận miệng hỏi thăm, giống như lúc bạn đi phỏng vấn, người ta rảnh rỗi hỏi bạn có bạn trai chưa, bạn không thể đem những câu hỏi này hiểu thành người phỏng vấn có hứng thú với bạn được.

Sau đó chị ấy không nói gì, cũng không cho tôi đi, tôi chỉ có thể đứng như vậy, nghĩ thầm có nên nhắc chị chuyện tiền cà phê 120 đồng hay không.

Không phải tôi keo kiệt, mà do gần đây thôi thực sự rất nghèo.

Được rồi, quả thật là do tôi keo đi, tôi đã từ chức ba tháng, tiền ăn uống cũng hết rồi.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng phút từng giây, chị ấy vẫn như trước chăm chú nhìn mười câu hát, tôi không có mang điện thoại theo nên cũng không thể kiếm cớ có người gọi để rời đi, bầu không khí từ quỷ dị trở nên yên tĩnh, rồi bình thường, cuối cùng biến thành tôi đang ngẩn người.

Cảnh tượng này quả thực rất quen thuộc, cực kỳ giống lúc trước khi chị ấy đang làm việc gì đó, tôi ở ngay bên cạnh nhưng không dám quấy rầy.

Giọng nói lạnh lùng của người làm về âm nhạc kia tiến đến đã phá vỡ yên tĩnh, lúc lại gần liền hỏi: "Sao rồi? Thương lượng xong chưa?" Tiếp theo nhìn thấy tôi thì nói: "Cô em gái nhỏ này sao vẫn còn ở đây?" Nói xong ông ta vỗ đầu ồ một tiếng, "Vẫn chưa trả tiền sao? Bao nhiêu?"

Tôi ho khan một cái: "120 đồng."

Ông ta lấy 150 đồng từ trong ví tiền đưa cho tôi, nói không cần thối lại, còn cười nói: "Chắc vừa mới đi làm hả? Muốn có tiền không thể nhăn nhó như vậy được, đứng lỳ ở đây cũng không phải là biện pháp, nên học cách lót lòng đi."

Tôi tùy tiện đáp một tiếng.

Ông ta cười hòa ái với tôi, cực kỳ giống giáo viên chủ nhiệm lớp trung học phổ thông: "Đi đi."

Tôi gật đầu cầm lấy tiền rời khỏi, lúc đóng cửa vẫn thấy bộ dáng như cũ của La Y, chẳng qua là buông cà phê trong tay xuống.

Tình huống này có chút không đúng, làm sao trở thành tôi ở nơi đó chờ lấy tiền.

Đi trên hành lang dài chỉ trong chốc lát thì đυ.ng phải người đàn ông bị táo bón, vẻ mặt tươi cười của ông ta nhìn thông thuận hơn rất nhiều, nói với tôi: "Thật lòng cảm ơn cô."

Tôi nói không cần cảm ơn, sau đó đưa 150 đồng cho ông ta, ông ta nói cần phải quay về cửa tiệm gấp nên rời đi nhanh như gió.

Tôi thở dài, sợ rằng 30 đồng kia đã bị ông ta tham, vì sao lúc nãy không đưa ông ta 120 là được rồi, aizz, không thể lót lòng rồi, thật xin lỗi ông giáo viên chủ nhiệm kia.

Lúc trong lòng chưa kịp hết tiếc vì 30 đồng kia, bỗng một người đi đến trước mặt, tôi nhường đường cho cô ấy nhưng vẫn bị cô ấy chặn lại, tôi ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy người này thật quen mắt.

Cô ấy hỏi: "Cô là Tiết Linh Nhất?"

Tôi gật đầu. Đã vào giới giải trí thì gặp phải người nào cũng phải có chút lễ phép, không vì bản thân, cũng phải vì Trần Linh, vậy nên tôi cười hì hì, hết sức nịnh nọt nói: "Xin chào, cô khỏe chứ?"

Cô ấy thanh đạm nói một câu tôi khỏe, rồi nói tiếp: "Đưa cho tôi số điện thoại của cô đi, sau này tìm cô cũng dễ dàng hơn."

Tôi không chút do dự nói số điện thoại của mình, thấy cô ấy gọi điện thoại thành công đến số máy của tôi, liền thuận tiện hỏi tên.

Cô ấy nói mình tên Tiền Nhạc Phàm.

Sau khi nhớ xong cô ấy liền rời đi theo hướng ngược lại với tôi.

Mọi việc ở trong công ty tôi có thể đại khái hiểu được, nhưng chuyện này thật rối rắm, chẳng lẽ ở trong đây tùy tiện gặp ai, cũng phải xin số điện thoại hay sao? Không hợp lý a.

Trở về tôi nói chuyện này với Trần Linh, cô ấy hỏi: "Tiền Nhạc Phàm?"

Tôi gật đầu.

Cô ấy lại hỏi: "Người tóc dài ngang vai, ở phần giữa hơi xoăn là Tiền Nhạc Phàm?"

Tôi gật đầu lần nữa, nghĩ cái tên cũng đâu phải quá mức khoa trương vĩ đại đâu, tại sao muốn xác nhận đến hai lần.

Cô ấy nghe xong bỗng nhiên hô to một tiếng, thét lên dậm chân, dường như trúng xổ số 300 vạn.

Cô ấy nói: "Tiền Nhạc Phàm là trợ lý La Y a! Cậu nghĩ phải chăng gần đây La Y thấy tớ là một hạt giống tốt, muốn nâng đỡ tớ hay không, trời ạ tớ cảm thấy một chân của mình đã bước vào giới ngôi sao rồi."

Đối với việc Trần Linh tự suy nghĩ quá mức xa vời như thế này, tôi không còn lời nào để nói.

Sau đấy cô ấy nói: "Cậu gần đây cũng nên kiểm tra điện thoại một chút, không nên để mất tín hiệu hay tắt máy." Rồi vỗ một cái lên bả vai tôi, cười nói: "Chị đây hôm nay cao hứng, mời cậu một bữa cơm!"