Hôm nay thời tiết thật tốt a.
Nhìn ở dưới nhà xem, xe chạy đông nghịt, ánh nắng mặt trời nóng bức phản chiếu có cảm giác tựa như cả con đường đều muốn bùng cháy lên.
Mà tôi thì uống nước đá với hưởng điều hòa ở trên lầu.
Vì tâm trạng tốt nên tôi đăng dòng trạng thái lên Weibo, mới đăng được một phút đồng hồ, điện thoại vang lên tiếng thông báo có bình luận mới, ban đầu tưởng rằng là Trần Linh, nhưng khi mở ra lại là La Y.
Là La Y!
Tôi lập tức ngồi dậy khỏi ghế sô pha, nửa bò nửa cọ bên người La Y, ngón tay gõ vài cái lên màn hình điện thoại, "Chị à chị ới chị ơi? Đây là chị sao? Chị theo dõi em ư? Làm sao chị biết em đăng Weibo rồi? Ôi! Chị theo dõi em từ lúc nào thế?"
Không đợi chị ấy trả lời, tôi đã nhấn vào danh sách những người theo dõi, nhưng trong mười mấy cái, từ trên lật xuống, ngoài Trần Linh ra, toàn là cương thi phấn cả.
Thế là tôi đành trở lại màn hình chỗ La Y bình luận "Ngốc.", một phen dùng chân ôm lấy eo chị ấy, kích động lấy máy tính bảng xuống khỏi tay chị ấy, nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của chị ấy, hỏi: "Chị âm thầm theo dõi em sao? Thật không? Có thật không!"
La Y nghiêng đầu nhìn tôi: "Thì sao?"
Tôi cười ha ha vài tiếng: "Từ khi nào! Từ khi nào!"
Chị ấy đoạt máy tính bảng về, liếc nhìn tôi, nhàn nhạt đáp: "Quên rồi."
Tôi đây khó có thể che giấu được cảm giác phấn khích, nhìn chằm chằm vào chữ "Ngốc.", thật lâu không thể tiêu tan, xoay người ngồi lên một bên đùi chị ấy, rồi nắm lòng bàn chân còn lại của chị ấy trong tay, vì hành động này của tôi mà La Y bỏ máy tính bảng xuống, nghi hoặc nhìn tôi: "Em đang làm gì thế?"
Tôi cười ha hả, tay dùng sức gấp chân chị ấy lại, rồi cúi đầu hôn lên đầu gối, cười tủm tỉm và cũng có thể là đang híp mắt nhìn chị ấy: "Yêu chị quá đi, làm sao bây giờ."
La Y ồ một tiếng: "Thì cứ yêu a."
Tôi cứ yêu nên hôn thêm một cái lên giữa đùi chị ấy, chị rụt người lại, lòng bàn chân thoát khỏi tay của tôi, đá vào bụng tôi một cái, cười nói: "Đừng nháo! Nhột!"
Chị nói không nháo thì em sẽ không nháo sao, nói đùa gì vậy.
Vì thế tôi khống chế hai chân chị ấy, ngồi thật chắc không cho chị ấy nhúc nhích, nhanh chóng cúi người xuống hôn lên một cái đùi khác.
Lần này tôi rất dùng sức, tôi nghe thấy chị ấy hít một hơi lạnh, hơn nữa còn dự đoán có khả năng máy tính bảng sẽ đập xuống đây, thế là tôi vội vàng lui khỏi, quả nhiên chị ấy đã đánh xuống, nhưng là đánh bằng cái gối, hơn nữa là trúng vào đùi của mình.
Tôi ngửa đầu cười to vài tiếng, chỉ vào chân chị ấy: "Đỏ rồi kìa."
Không chỉ có đỏ, mà còn có nước miếng của tôi nữa.
Chị ấy nhìn chằm chằm vào đó mấy lần, sau lại không nương tay, rút thêm cái gối ném tới chỗ tôi, đáng tiếc là bị tôi chụp được.
Tôi làm ra vẻ buồn rầu, nhìn chị ấy nói: "Làm sao bây giờ đây, phải tốn vài ngày vết đỏ này mới biến mất, chị tạm thời không thể mặc váy lộ đùi rồi."
Chị ấy làm bộ phải đá tôi ngay, nhưng hai chân bị tôi kẹp khá chặt.
"Tiết Linh Nhất, em xong đời rồi!"
La Y bật thẳng dậy ôm cổ tôi, với một kỹ năng phi thường, mấy giây sau, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, đã bị chị ấy đè ở dưới người.
Chị ấy mang theo nụ cười nhìn tôi: "Có người nào đó thích tìm đường chết, rõ ràng đánh không lại chị, nhưng cứ muốn chọc chị."
"Người nào đó" động đậy, đáng tiếc hai tay bị chị ấy kìm giữ ở hai bên, hai chân cũng bị đè nặng, quả thực chính là một con heo đang đợi bị làm thịt.
À không, tôi phải là nàng tiên cá đang đợi bị làm thịt mới đúng.
Chân chỉ có thể đá vài cái tượng trưng, tôi mệt nhoài thở hổn hển, gào lên: "Chị buông em ra!"
La Y lắc đầu, cúi thẳng đầu xuống, cắn vào xương quai xanh của tôi, còn dùng sức mυ'ŧ vài cái.
Không công bằng!
Vừa rồi tôi không có ra tay nặng như vậy!
Chị ấy đây là trả thù!
Sau khi trả thù cho đã xong thì chị ấy vừa tươi cười vừa đứng dậy, vẻ mặt vô cùng hài lòng nói với tôi: "Làm sao bây giờ đây, phải tốn vài ngày vết đỏ này mới biến mất, em tạm thời cũng không thể mặc áo có cổ tròn, chỉ có thể mặc áo sơmi rồi."
Chị ấy buông ra một tay của tôi, nắm cằm tôi, lại nhìn xuống giây lát, tiếp theo cúi đầu mυ'ŧ bên còn lại, lần này dịu dàng hơn một chút, lâu hơn một chút.
Tôi không có giãy giụa là vì tôi thừa biết giãy giụa không lại chị ấy, chứ tôi còn lâu mới đang hưởng thụ.
Chị ấy mυ'ŧ xong thì nhìn trái phải để so sánh một phen, biểu cảm vẫn là vô cùng hài lòng, mà dường như còn hài lòng hơn trước, lẩm bẩm nói: "Đối xứng rồi."
Chị ấy nhìn tôi: "Sau này còn dám nữa không?"
Tôi cười ha hả không có trả lời, nắm tay chị ấy, hôn một ngụm lên mặt nhẫn trên ngón tay chị ấy, nhìn chị ấy bằng ánh mắt dịu dàng, thản nhiên đối diện với vẻ mặt ghét bỏ của chị ấy.
Tôi chính là lấy ơn báo oán như vậy đấy.
Đoán chừng chị ấy cảm thấy tôi thật đáng ghét, rời xuống khỏi người tôi và trở mình, nhưng tôi lôi kéo tay chị ấy không buông, đưa ngón trỏ rồi tiện tay đan xen một hồi, chị ấy cúi đầu nhìn tay tôi.
Trên đó có nhẫn của chúng tôi.
Đây là quà sinh nhật của La Y cho tôi, hì hì.
Chị ấy canh thời gian tặng rất khéo, tối hôm qua, lúc bắt đầu làm tay tôi không có gì, nhưng sau khi chấm dứt thì tay tôi đã có nhẫn rồi.
Tôi rất là muốn biết chị ấy đeo cho tôi vào lúc nào, dù sao thì trong mắt của tôi, toàn bộ quá trình chúng tôi đều nước chảy mây trôi, không hề có khoảng cách để chị ấy lấy đồ gì đó rồi đeo lên tay chân tôi.
Cho nên tôi hỏi những câu như "Chị lấy nhẫn ra lúc nào thế?" "Đeo cho em khi nào?" "Giấu ở đâu? Dưới gối hay dưới giường?" "Dưới mền?" "Lúc hôn em thì đeo cho em?" "Lúc tiến vào thì đeo cho em?" "Lúc đeo cho em là mấy giờ mấy phút?" "Hay là lúc làm xong rồi mới đeo cho em?" "Hửm hả?"
Nhưng chị ấy vẫn kiên quyết không nói cho tôi biết, điều này khiến cho tôi vô cùng thất vọng.
Hơn nữa La Y rất không thích sau khi làm xong thì thảo luận lại chi tiết trên giường, thế nên tôi vẫn không biết biểu hiện trên giường của tôi có tốt hay không, có cần phải sửa lại chỗ nào hay không.
Chẳng hạn như ngày hôm qua tôi công chị ấy.
À thì, dưới sự đeo bám dai dẳng của tôi, cuối cùng chị ấy cũng chịu để cho tôi công một lần, vì chưa có kinh nghiệm cho nên tôi rất chú ý cẩn thận, nhưng kết hợp những kiến thức mà Trần Linh gửi cho tôi và hơn nữa là nhớ lại mấy thứ La Y đã từng làm với tôi, toàn bộ quá trình vẫn rất trôi chảy đấy.
Ít nhất không có xuất hiện các câu đối thoại ngu ngốc như "Là chỗ này hả?" "Đã tới chưa?" "Có đau hay không?" "Có cảm giác không?".
Sau đó tôi có hỏi cảm nhận của chị ấy, đương nhiên, chị ấy không chịu nói cho tôi biết.
Nhẫn này chắc có độc, tôi cứ nhìn hồi lâu rồi cười ngây ngốc, lăn lộn một hồi rồi lăn đến bên người La Y, cười hì hì nhìn chị ấy, duỗi tay đưa tới trước mặt chị, ngăn trở hành động đọc sách của chị ấy, tôi bảo: "Chị chọn thời điểm mỹ diệu đó để tặng nhẫn cho em, là để cho em mỗi lần nhìn vào nó thì có thể hình dung được việc kia sao?"
La Y đang ngồi nghe xong đứng hình, chọt đầu tôi bằng ngón tay: "Em có thể mặt dày hơn được nữa không?"
Tôi cười ha ha: "Có thể a, mỗi giây mỗi phút đều nói bậy!"
Chị ấy đá một cú, đưa tay bắt lấy tay tôi: "Trả nhẫn cho chị."
Tôi hoảng sợ, rụt tay về, giữ của chặt chẽ: "Không cho."
Bởi vì thân phận minh tinh của chị ấy, dẫn đến việc chúng tôi không thể tùy tiện ra ngoài, nhưng hiện tại thời tiết bên ngoài nóng bức, ra ngoài nhất định sẽ bị phơi nắng đến chết mòn, mấy ngày nay thường xuyên ở trong đám người nghe đồng nghiệp oán giận về thời tiết, chẳng hạn như quay phim cổ trang phải mặc nhiều lớp áo.
Thế nên có thể thấy, năng lực tự an ủi của tôi rất là tốt.
Rõ ràng chính là không thể ra ngoài mà vẫn tìm được rất nhiều cớ.
Có lẽ La Y cũng nhìn thấy tôi đang rất nhàm chán, rốt cuộc cũng cam lòng bỏ món đồ trên tay xuống, nhưng sau khi bỏ xuống thì hai chúng tôi nhìn nhau chẳng nói gì.
Được ở bên người yêu, dù cho không làm gì cũng đều cảm thấy hạnh phúc, quả là một câu nói nhảm.
Qua lâu rồi, chẳng còn gì thú vị.
Chị ấy bảo: "Chúng ta tìm chuyện gì đó làm đi."
Tôi: "Làm không?"
Chị ấy chụp một bàn tay tới, in cả dấu vào trán tôi, không hề để ý tới tôi ngã xuống ghế sô pha.
Tôi vừa cười vừa bò lên, làm tư thế đầu hàng: "Được rồi được rồi, không đùa nữa."
Chúng tôi thảo luận xuyên suốt vẫn không đạt được kết quả gì, phí sức tới nỗi thiếu chút nữa tôi đã lấy cờ phi hành gia từ trong hành lý ra. Nhưng cũng may hành động này chưa được quyết định thì Tiền Nhạc Phàm gọi điện thoại tới, nói tổ kịch bên kia muốn bổ sung cảnh quay, hỏi La Y muốn bù ngay hôm nay hay đợi vài ngày sau?
La Y nghe xong liền quay đầu hỏi tôi, có muốn tới đoàn phim chơi một chút?
Tôi hồ hởi: "Được chứ."
Phim trường là nơi dù bị chụp hình vẫn không sợ, có thể vừa ăn vừa trò chuyện, cũng có thể chơi đùa.
Vì vậy chúng tôi vui vẻ ngồi lên xe chuyên dụng đi tới đoàn phim của La Y, trên đường tôi thấy Tiền Nhạc Phàm thỉnh thoảng quay đầu liếc trộm bọn tôi, còn nhìn chằm chằm vào nhẫn của chúng tôi hồi lâu, cuối cùng ở một lần quay đầu bị tôi tóm được ánh mắt một cách chuẩn xác, cùng cô ta liếc nhìn nhau.
Tiền Nhạc Phàm ngẩn người, lập tức mỉm cười đúng kiểu tiêu chuẩn: "Chúc mừng sinh nhật."
Tôi cười cười: "Cảm ơn."
Cô ta liếʍ liếʍ môi, nhìn người ở bên cạnh tôi: "La Y, trước khi bắt đầu công việc có thể tháo nhẫn xuống được không?"
La Y nhìn kịch bản không hề ngẩng đầu: "Có ảnh hưởng gì sao."
Tiền Nhạc Phàm muốn nói lại thôi.
Tôi hiểu chuyện mà huých cùi chỏ chị ấy: "Hay để em tháo xuống cho? Bằng không hai người chúng ta bị chụp hình mang nhẫn giống nhau thì không tốt cho lắm."
Giọng nói của La Y vẫn như cũ không có gì thay đổi: "Vì sao lại không tốt?"
Tôi sờ nhẫn theo đường tròn vài vòng: "Loại chuyện này có thể tránh được thì nên tránh a."
Thường xuyên có những tin đồn thất thiệt như lấy ảnh chụp của hai diễn viên có đồ giống nhau: giày cặp, nhẫn cặp, quần áo cặp, cho dù bọn họ có khả năng là không cẩn thận mua cùng kiểu thì vẫn có rất nhiều người tin tưởng, tin tức càng nổi, chia sẻ bình luận càng nhiều.
Nếu có một ngày tôi và La Y bị dính tới, ảnh chụp của chúng tôi đặt ở cùng nhau, sẽ thật đáng sợ, thật thật đáng sợ!
Nghe vậy La Y chỉ ồ một tiếng hờ hững, tùy ý tháo nhẫn xuống, rồi đưa sang tôi.
Tôi thận trọng nhận lấy, lè lưỡi với Tiền Nhạc Phàm.
Có người không vui rồi.