Chương 52
Vệ Linh nghe vậy cũng nói: "Em muốn tự mình thay đổi, chuyện này không ảnh hưởng đến người khác, bản thân nó cũng không có vấn đề gì. Nhưng ít nhất em cũng nên có được sự thấu hiểu của người nhà. Những phương diện khác, giống như lời Kỳ luật sư đã nói, cá nhân tôi không có dị nghị gì."
Trương Hoắc Tưởng kịp thời đánh trống lảng: "Bây giờ Tiểu Lam còn chưa chắc chắn là vì em ấy có chút e sợ một ít chuyện thuộc về phái nữ, có tồn tại cảm giác hâm mộ và thẹn thùng, cho nên cho dù sau khi trưởng thành có khát vọng biến thành phụ nữ thì cũng không biết nên làm thế nào để giống một người phụ nữ. Không bằng, hai người cho chút chỉ điểm thiết thực đi. Chớ có nói suông như vậy."
Tiểu Lam gật đầu cảm kích với cách giải thích của cô.
Kỳ Tham suy nghĩ một hồi, nói: "Muốn hướng đến, nhưng lại sợ tiếp xúc, nhưng mà thái độ vừa rồi của em với tôi và Vệ luật sư rất bình thường mà."
"Bởi vì chị Trương đã nhiều lần nói với em, nếu muốn trở thành phụ nữ thì phải cố gắng trao đổi nhiều hơn với phái nữ, hơn nữa chị ấy cũng nói hai người là bạn tốt của chị ấy, cho nên em có chút cảm giác tùy ý với hai người hơn."
Vệ Linh nghe hiểu: "Nếu Hoắc Tưởng đã nói như vậy, từ nay về sau em nên lui tới nhiều hơn với phái nữ, học hỏi thói quen và hành động của họ, đối với em là rất tốt không phải sao?"
Tiểu Lam mặt ủ mày ê: "Phụ nữ mà em quen biết chỉ có mẹ và vài người thân, hơn nữa từ trước đến nay em chưa từng nói chuyện yêu đương.... Em không biết nên trao đổi với những người phụ nữ xa lạ bằng cách nào."
"Ừ...." Vệ Linh cũng cảm thấy khó giải quyết.
Trương Hoắc Tưởng vội vàng nói: "Không phải hai người thường xuyên tham gia tụ họp à, các hoạt động trao đổi xã giao, tiếp khách gì gì đó? Có thể giới thiệu cho Tiểu Lam tham gia những trường hợp tương tự, gia tăng kinh nghiệm."
"Không phải "hai người". Mình thường xuyên tham gia mấy thứ đó khi nào chứ?" Kỳ Tham lười biếng đổ hết mọi chuyện cho Vệ Linh. "Chỉ có Vệ gia Đại tiểu thư mới có thể thường xuyên ra vào những buổi tiệc đắt đỏ như vậy thôi."
Vệ Linh nhìn cô, mỉm cười bất đắc dĩ: "Tôi cũng không có khoa trương như vậy. Nhưng mà nói đến tụ họp....." Nàng dừng lại, mở túi xách ra, lấy từ bên trong vài tấm thiệp mời màu trắng, đặt lên bàn, sau đó nói: "Hội từ thiện của thành phố chúng ta vài ngày nữa sẽ tổ chức một buổi dạ hội từ thiện, khách mời đều là nhân vật nổi tiếng và các tập đoàn lớn, lấy hình thức quyên tiền, tương tự như tụ họp, không biết ba vị có hứng thú tham gia không?"
Kỳ Tham "ha" một tiếng: "Xem ra tôi nói rất đúng. Ừm, nói trước, tôi không muốn tham gia, gần đây chuyện làm ăn của nhà tôi bị nhà mấy người đoạt đi quá nhiều, sắp chết đói rồi! Chỉ cần nhà của Vệ luật sư quyên góp nhiều một tí là được rồi."
Vệ Linh cười một tiếng: "Chuyện làm ăn trong nhà, tôi không liên quan đến nhiều, nhưng mà chuyện cạnh tranh trên thương trường này, lẽ nào Kỳ luật sư cũng muốn than phiền trước mặt tôi vài câu sao?"
Lời này của nàng ngược lại mang theo ý "Kỳ gia các cô không có bản lĩnh, không thể trách nhà chúng tôi quá tài giỏi", Kỳ Tham vừa nghe được thì liền nổi giận, cười lạnh hai tiếng xoay đầu đi chỗ khác: "Đúng, oán hận nhất định phải có, chỉ là tôi tìm sai đối tượng để than phiền chứ gì?"
"Xin lỗi.... Thư mời dạ tiệc có thể cho em một phần không?" Tiểu Lam nhận ra bầu không khó có chút không đúng, nhưng thật lòng rất muốn tham gia các trường hợp công cộng để trao đổi với phái nữ nhiều hơn, cho nên cũng phải cẩn thận hỏi thăm.
Vệ Linh cầm một tấm thiệp mời còn trống đưa cho cô: "Tôi là muốn đưa cho em mà. Nhưng mà làm phiền em điền tên họ của mình vào, đến lúc đó cầm thiệp mời đến là có thể đi vào."
Tiểu Lam cảm kích nói "cảm ơn", cầm thiệp mời lên nhìn nhìn, có chút khẩn trương hỏi: "Nhưng mà có một vấn đề..... Chị Vệ nói xem đến lúc đó em nên mặc trang phục thế nào mới tốt?"
Vệ Linh biết ý cô hỏi là nên mặt đồ nam hay đồ nữ, liền cười nói: "Theo ý của em là được, không sao đâu." Sau đó chuyển tầm mắt qua phía Trương Hoắc Tưởng, hỏi: "Hoắc Tưởng có muốn tham gia không?"
"À cái này..." Trương Hoắc Tưởng nhìn nhìn Kỳ Tham vẫn còn đang khó chịu, cười ha hả mấy tiếng: "Nếu Tiểu Tham Tham đi, tôi cũng nguyện ý đi theo kiếm miếng ăn nha."
Lời này rõ ràng đang thiên vị lựa chọn của Kỳ Tham, Vệ Linh thật sự không muốn huyên náo không vui với cô, chỉ có thể chủ động nói: "Kỳ luật sư, có thể dành chút thời gian tham gia không? Ngày đó là cuối tuần, sẽ không chiếm dụng thời gian làm việc của cô đâu."
"Tôi đã nói là không muốn tham gia." Kỳ Tham vẫn bướng bỉnh không đổi ý.
Vệ Linh ôn hòa mỉm cười, kiên định khuyên nhủ: "Tuần trước lúc em họ giúp tôi chỉnh sửa danh sách khách mời, con bé có nói đã lâu rồi không gặp cô, muốn mời cô, để gặp mặt cô một lần."
"Em họ của cô?" Trong đầu Kỳ Tham hiện lên dáng vẻ của Vệ Duyệt, thầm nghĩ đó chỉ là một cô bé mới có mười mấy tuổi thôi, có liên quan gì ở đây? "Tại sao lại muốn gặp tôi, tôi với con bé không thân thiết đến vậy."
"Có lẽ là vì thích cô giống như thích đại minh tinh đi." Vệ Linh cũng không hiểu rõ lắm. "Nhắc mới nhớ, tiệc từ thiện này cũng sẽ mời Tô Oánh tiểu thư đến, xem như là khách quý. Em gái của tôi luôn muốn gặp cô, tôi làm chị, nên rất muốn hoàn thành chút nguyện vọng nho nhỏ của con bé, Kỳ luật sư thật sự không nể mặt sao?"
Kỳ Tham nhíu mày, bị câu nói thân là chị gái muốn giúp em gái hoàn thành ước nguyện đả động, do dự chốc lát mới hừ lạnh một tiếng: "Nếu Vệ luật sư thật lòng muốn mời, vậy thì đi thôi."
Vệ Linh mỉm cười nói cảm ơn, đưa hai tấm thiệp mời cho Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng, bốn người hẹn sẽ gặp lại vào buổi dạ tiệc.
Dạ tiệc hôm đó, Kỳ Tham cảm thấy có thể sẽ phải uống rượu, đề ngừa vạn nhất nên để cho tài xế đưa cô đến buổi tiệc. Sau khi đến nơi, cô phát hiện ở đây xuất hiện không ít nhân vật nổi tiếng, trong ngoài thành phố gì cũng có. Bởi vì là buổi từ thiện do chính phủ tổ chức nên chiếm dụng toàn bộ một hội sở năm sao.
Trương Hoắc Tưởng đến sau cô nửa tiếng, so với áo quần giày da của mọi người ở đây thì cô lại ăn mặc khá nghiêm túc, nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ. Mái tóc miễn cưỡng được buộc lên, mắt kiếng bạc giống như một món trang sức phụ kiện, áo sơ mi caro được ủi phẳng, thắt một chiếc cavat nhỏ làm kiểu, quần dài chín phân, giày cao gót hưu nhàn. Chính là dáng vẻ này.
"Không nhìn kĩ thì còn tưởng cậu là nhân viên phục vụ ra bên ngoài hỗ trợ đó." Kỳ Thâm tệ gì cũng mặc được quần tây áo sơ mi, lên tiếng giễu cợt cái người ăn mặc còn không hợp thời hơn mình. "Cậu đến những nơi thế này mà ăn mặc như vậy có phải hơi sai rồi không?"
Tầm mắt Trương Hoắc Tưởng đảo loạn khắp nơi tìm kiếm nơi có thể ăn, thờ ơ trả lời: "Không sao nha, nếu có người hỏi mình: cô là ai? Ai mời cô đến? Mình liền ưỡn ngực cao giọng nói: Chào anh! Tôi là Kỳ Tham, là Vệ Linh mời tôi đến!"
"Mình gϊếŧ cậu!" Hàng lông mày Kỳ Tham run lên, uy hϊếp. "Cậu có gan thì nói cậu là Vệ Linh đi."
"Được rồi, mình sẽ không làm cậu mất mặt, mình sẽ lặng lẽ ăn uống, tuyệt đối không ồn ào đến cậu. À đúng rồi, lát nữa Tiểu Lam đến thì bảo em ấy đến chỗ nào có đồ ăn để tìm mình." Trương Hoắc Tưởng vui sướиɠ vỗ vỗ bả vai Kỳ Tham, sau đó nháy mắt một cái đã biến mất trong đám đông.
Kỳ Tham than thở rêи ɾỉ một hồi, cảm thấy tại sao mình lại đυ.ng phải thứ gieo họa này chứ.
Bên cạnh có người đang gọi cô, còn chưa chờ cô phản ứng thì cặp sinh đôi như kim đồng ngọc nữ là Vệ Duyệt và Vệ Khác đã chạy đến trước mặt, thậm chí Vệ Duyệt vô cùng ưu nhã kéo cao mép váy, khụy gối xuống làm một động tác chào hỏi, giọng nói thanh thúy vang lên: "Chào buổi tối!"
Kỳ Tham thấy không thích ứng nổi với hành động đột nhiên lễ phép của cô bé, cúi đầu nhìn hai chị em mới mười ba tuổi, trong lòng xúc động một đứa nhỏ mới chừng này tuổi mà phải giả trang chỉnh tề đi theo trưởng bối ra ngoài xã giao, thật đúng là một chuyện không thể hình dung nổi.
"Ừ, chào buổi tối."
Vệ Khác một thân quần tây áo sơ mi nhỏ, nhìn rất là chững chạc: "Mấy ngày trước chị của em có nói tối nay chị Kỳ sẽ đến, em còn tưởng chị ấy tùy tiện nói cho vui, không ngờ chị Kỳ đến thật."
"Chị họ của em mời chị đến. Chị cũng đã đồng ý rồi." Kỳ Tham cười nhạt nói. "Bây giờ cô ấy đang làm gì?"
Vệ Duyệt vội vàng giành trước em trai một bước, trả lời: "Biểu tỷ của chị em đến rồi, đang cùng nhau nói chuyện phiếm."
Kỳ Tham "à" một tiếng, tùy ý nói: "Bác cả của hai em là chủ tịch của hội tự thiện, loại yến hội này nhất định là do nhà các em làm chủ, tối nay chắc là sẽ bộn bề nhiều việc."
"Có bận đi nữa cũng là chuyện của bác cả, bác hai và anh chị của em, người lớn muốn uống rượu nhất định sẽ không tìm em và em trai." Vệ Duyệt vui thích nói. "Hai đứa em chỉ cần dạo chơi ngắm phong cảnh ở đây là được rồi."
Kỳ Tham ngẩng đầu quan sát hội sở cao cấp năm sao này, gật đầu nói: "Phong cảnh không tệ, đáng tiếc là không thể nhìn thấy sao. Nhưng mà hình như Tô Oánh sẽ đến phải không? Thần tượng của em đó."
"Đúng nha! Nhưng mà phải đợi một lát nữa, em có xem chương trình của yến hội, lần này chị ấy sẽ đứng hát ở sân khấu trên tầng ba." Vệ Duyệt rất mong đợi nói: "Em có đem theo điện thoại, một lát nữa phải chụp một tấm làm kỉ niệm."
Lúc một lớn hai nhỏ đang nói chuyện hưng phấn thì có một người đàn ông trung niên bụng phệ đầu hói bưng ly rượu đi ngang qua, nghe được giọng nói vui sướиɠ của Vệ Duyệt thì liền chen miệng: "Hóa ra Vệ gia Tiểu tiểu thư thích vị đại minh tinh Tô Oánh kia à. Đề nghị cháu không nên học theo cô ta, loại đàn bà đó...."
"Tô Oánh làm sao?" Vệ Duyệt ngước gương mặt nhỏ nhắn mềm mại lên hỏi. "Chị ấy là một ngôi sao ưu tú, tôi rất sùng bái chị ấy!"
"Người trong giới giải trí thì có gì tốt chứ?" Người đàn ông trung niên kia vì thân mình mập mạp mà có hơi thở dốc, nhưng lại muốn cúi người đối mặt với Vệ Duyệt, trên mặt là nụ cười đáng ghét. "Nhất là nữ minh tinh có thể leo lên vị trí đỉnh cao như vậy, tỷ như người đàn bà Tô Oánh đó, bình thường thì nhìn diễm lệ nghiêm túc, một khi lên giường thì lại không biết e thẹn!"
Vệ Duyệt trợn to hai mắt, sốt ruột hô lên: "Ông....."
Kỳ Tham cũng không nghe nổi nữa, lạnh giọng nói: "Vị tiên sinh này, ở trước mặt trẻ con, cũng không cần phải nói những chuyện thấp kém đó đâu nhỉ?"
Người đàn ông kia đứng thẳng người, đổi ly rượu sang tay khác, bễ nghễ nhìn cô một cái, cố ý lớn giọng: "Đây cũng không phải là chuyện cười, tôi chỉ là dùng thân phận người qua đường nhắc nhở Vệ gia Tiểu tiểu thư là không nên bị hào quang của minh tinh đánh lừa. Nói thật, người đàn bà Tô Oánh kia, tôi từng ngủ...."
"Ông nói bậy! Tôi mới không tin! Ông đi đi! Tôi ghét ông!" Vệ Duyệt siết chặt hai nắm tay, căm hận hung hăng giẫm chân la lớn.
Người đàn ông trung niên bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa nhấc chân rời đi vừa cố ý nói: "Ai nha, Vệ tiểu thư đúng là hết thuốc chữa, tôi dám đánh cược, ở nơi này nhiều đàn ông như vậy thì cũng có vài người từng cùng Tô Oánh phát sinh rồi...."
Giọng nói của hắn dần dần biến mất trong đám đông, Vệ Duyệt vẫn giữ nguyên động tác công kích vừa rồi, thân mình vì tức giận mà run rẩy, khoé mắt ngấn nước, nghiến răng nghiến lợi hô: "Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét muốn chết!"
Vệ Khác biết chị gái nổi giận, vội vàng luống cuống nói: "Rõ ràng là hắn gạt người. Chị không nên tin mới đúng nha, loại đàn ông đó đều là dối trá!"
Kỳ Tham cũng cố ý trêu chọc: "Đúng vậy, không nên vì mấy câu thuận miệng của người khác mà thất thố như thế. Bầu không khí đêm nay không thích hợp để nổi giận."
"Nhưng mà...." Vệ Duyệt đã hoàn toàn bị tổn thương tâm linh khó mà quên được. "Hắn nói, hắn nói hắn... Tô Oánh...."
Kỳ Tham bưng một ly rượu vang trên tay người phục vụ vừa mới đi ngang qua, uống một hớp, nghiêng đầu qua nhìn, có chút không đành lòng với dáng vẻ uất ức của cô bé: "Nếu không xác định được lời hắn nói là thật hay giả, vậy thì đợi lát nữa Tô Oánh đến, không bằng em tự mình đến hỏi cô ta xem thế nào?"
"Làm sao có thể!" Vệ Duyệt dùng ánh mắt không bình thường nhìn cô. "Loại này.... Vấn đề hạ lưu như vậy sao có thể hỏi ra miệng?"
Kỳ Tham lại uống thêm một ngụm rượu vang, nhỏ giọng nói: "Nếu không chị giúp em hỏi thử?"
Vệ Duyệt cực kì hoảng hồn: "Không được! Ai lại đi hỏi vấn đề như vậy chứ?" Nghĩ thôi cũng đã thấy lúng túng rồi.
"Cược không? Dù sao tối nay cũng nhàn rỗi như vậy." Kỳ Tham cười cười nháy mắt với cô bé.
"Hai người không phải thật sự muốn ồn ào đó chứ?" Vệ Khác ở bên cạnh gầm nhẹ cảnh cáo. "Tối nay Tô Oánh là khách quý nhà bọn em, nếu chị thật sự đi hỏi, lỡ như chị ấy nổi cáu không muốn diễn nữa thì làm sao?"
Kỳ Tham căn bản không phản ứng với sự lo âu của cậu bé, chỉ hỏi Vệ Duyệt: "Xe của Tô Oánh chắc là không đi vào từ cửa chính, hai em có quen thuộc hội sở này không? Có cửa hông hay cửa sau, hoặc là lối đi chuyên dụng không?"
Vệ Duyệt không nhịn được mà suy tư một hồi, sau đó nói: "Có! Em nhớ ở phía Tây có một lối vào. Em đi với chị!"
Kỳ Tham hứng thú bừng bừng đi theo cô bé về phía Tây.
"Này, hai người...." Vệ Khác nhìn quanh một vòng muốn tìm người có thể cản hai người kia lại, nhưng mà phát hiện xung quanh không có ai quen mặt cả, không thể làm gì khác là thở hổn hển đuổi theo.
Một tiếng sau, Kỳ Tham dẫn theo cặp sinh đôi Vệ gia loanh quanh trong vườn hoa nhỏ ở cửa Tây, đợi đến khi cả ba bị muỗi đốt đến sưng cánh tay và bắp đùi thì nhân viên an ninh ngoài cửa mới có chút động tĩnh. Bốn chiếc xe nhỏ không đi qua bãi đậu xe mà trực tiếp lái vào trong, cùng ngừng lại ở bên trong vườn hoa. Hai xe trước sau có mấy tên vệ sĩ đi xuống, hai chiếc xe ở giữa là Tô Oánh cùng người đại diện ăn mặc tịnh lệ.
Sau khi Kỳ Tham nhìn thấy thì có chút đắc ý vỗ vỗ bả vai nhỏ của Vệ Duyệt, sau đó đứng dậy đi về phía Tô Oánh.
"Ai đó? Mời đi sang lối bên cạnh!" Đám vệ sĩ kịp thời phát hiện có người lạ đến gần, lập tức nghiêm nghị ngăn lại, cảnh giác bao vây Tô Oánh vào giữa.
Kỳ Tham nâng hai tay lên, lớn tiếng nói: "Mấy tháng không gặp, thanh thế của Tô đại minh tinh càng ngày càng lớn nha."
Tô Oánh bị bảo vệ ở phía sau trầm mặc vài giây, sau đó cười rộ lên: "A? Là Kỳ Tham luật sư sao? Cô đang đặc biệt đứng chờ tôi à?" Vừa nói vừa tự ý đi về phía trước.
Kỳ Tham mượn ánh đèn ngoài vườn đánh giá gương mặt trang điểm xinh đẹp của cô ta, lộ ra nụ cười giả tạo: "Đúng vậy, cũng chờ hơn một tiếng rồi, cánh tay cùng đôi chân dài của tôi bị mấy con muỗi chích đến thành bàn cờ vây."
Tô Oánh cười cười quan sát cô, còn có Vệ Duyệt và Vệ Khác đi sát bên cạnh, nhạo báng nói: "Đây là cố ý chịu tội mà. Kỳ đại luật sư có chuyện gì, trực tiếp gọi điện cho tôi không phải tốt hơn sao?"
Kỳ Tham trả lời: "Có chuyện nhất định phải chứng thực trước mặt cô mới được, bởi vì có liên quan đến tiểu tâm linh bị thương của fan hâm mộ trung thành nhà cô, hơn nữa nếu cô có thể thành thực trực tiếp trả lời là tốt nhất."
Tô Oánh hiểu ý nhìn thần sắc khẩn trương của Vệ Duyệt, cười nói: "Cô muốn gì thì cứ hỏi đi. Tôi tự biết mình chưa làm chuyện gì trái lương tâm không muốn người khác biết."
"Không cần để mọi người tránh đi chỗ khác? Đây là chuyện liên quan đến riêng tư của cô." Kỳ Tham cười híp mắt nhìn người đại diện, trợ lý và vệ sĩ sau lưng cô ta.
Tô Oánh giơ hai tay lên: "Có gì không thể?"
"Tô Oánh...." Người đại diện như lâm đại địch gọi cô một tiếng.
"Không quan trọng. Tôi đã nói tôi chưa từng làm chuyện trái lương tâm, huống chi Kỳ luật sư cũng không phải là người ngoài." Tô Oánh không quay đầu lại, nhàn nhã cười nói.
Trước khi Kỳ Tham chính thức há miệng hỏi, Vệ Duyệt có chút lo lắng lén lút kéo kéo góc áo của cô, rất hối hận vì đã chạy đến đây tìm Tô Oánh. Kỳ Tham xoay đầu cười lắc đầu với cô bé, rồi lại nhìn Tô Oánh, giọng nói không lớn không nhỏ: "Ở trong yến hội, có người nói với fan hâm mộ của cô, hắn.... lời đó có từ chuyên môn thế nào nhỉ.... À, quy tắc ngầm, người đàn ông kia nói hắn từng quy tắc ngầm với cô, hơn nữa còn nói có rất nhiều đàn ông ở đây từng cùng cô phát sinh một ít quan hệ bất chính. Cho nên tôi thay mặt fan hâm mộ của cô đến hỏi cô, cô là có giống như lời người đàn ông kia nói, có cuộc sống riêng tư rất hỗn loạn?"
Từ đầu đến cuối lắng nghe câu hỏi của cô, Tô Oánh vẫn duy trì nụ cười mỉm, chờ đến khi chắc chắn cô hỏi xong rồi thì mới kéo cao nụ cười bên mép: "So với một vài kí giả, câu hỏi của Kỳ luật sư đã coi như rất uyển chuyển rồi. Quy tắc ngầm, quan hệ bất chính, cuộc sống riêng tư hỗn loạn.... Nhưng từ này đều có ý nói tôi vì những mục đích khác nhau mà cùng lên giường với rất nhiều đàn ông, đúng không?"
Kỳ Tham cười cười, coi như không phủ nhận.
Tô Oánh cũng suy tư cười cười, có chút tự phụ ngẩng cao đầu trả lời: "Nếu tôi giải thích quá nhiều, có phải là giống như càng bôi càng đen hay không? Không bằng tôi trả lời đơn giản cho mọi người là được rồi. Người đàn ông có thể leo lên giường của tôi, bây giờ còn chưa ra đời đâu."
Kỳ Tham cười nhạt gật gật đầu: "Ok, đã hiểu!"
Tô Oánh cũng trả về cho cô một nụ cười cao ngạo, đi lướt qua người cặp sinh đôi Vệ gia, nhưng chợt dừng lại, xoay đầu, tầm mắt linh hoạt, hỏi: "Kỳ Tham luật sư, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
"Xin hỏi." Kỳ Tham lễ phép nhìn về gương mặt sáng sủa của cô ta.
"Vấn đề mà cô vừa hỏi tôi, chỉ là vì để cho fan của tôi an tâm thôi sao? Không có ý đồ gì khác?" Ngữ điệu của Tô Oánh mang theo ý cười.
Kỳ Tham "a" một tiếng: "Nếu không thì sao?"
"Tôi ngược lại vụиɠ ŧяộʍ kì vọng, cô là mang tâm tình cá nhân đến hỏi tôi đấy." Tô Oánh nói, sau đó cười rộ lên, xoay người đi vào bên trong hội sở.
Kỳ Tham nhíu mày, lầm bầm: "Tâm tình cá nhân? Cô làm chuyện gì thì có liên quan gì đến tôi chứ."
----------
Editor có đôi lời lảm nhảm: Kỳ Tham là nhân vật thẳng tính độc miệng, có gì nói nấy, đúng là khó có thể có cảm tình. Nhưng mà mình lại khá thích những triết lí hay đạo lí mà cô phát biểu. Đều đúng cả, sát với tâm tình con người, sát với thực tế xã hội, nêu lên được những điểm xấu còn bị che giấu. Như lời cô dạy bảo Tiểu Lam, hay lần cô diễn thuyết ở trường cũ chẳng hạn, sau này cũng còn nhiều lần nữa. Không thích thì không thích, nhưng cũng không phủ nhận đây là nhân vật có cá tính ^_^
Vả lại, mình đã nhiều lần nói truyện này chậm nhiệt, vô cùng chậm nhiệt, không đủ kiên nhẫn thì không theo nổi đâu. Cho nên hãy kiên trì nha~~ :)))