Chương 48
Ba người vừa nói vừa đi về phòng nghỉ, Phú Tường rất chịu khó đi rót ba ly nước nóng, Vệ Linh nói cảm ơn, bưng một ly quay mặt nói chuyện với Kỳ Tham: "Bây giờ đã đến giai đoạn nào rồi?"
"Mới vừa kết thúc biện luận, tiếp theo cũng không còn chuyện gì để làm nữa." Kỳ Tham vừa nói chuyện vừa cầm ly nước lên uống một ngụm, nhưng thiếu chút nữa bị phỏng miệng, lập tức cau mày, bất mãn đặt mạnh ly nước xuống bàn. "Nhiều nhất là trước khi kết thúc thì xin thẩm phán tiến hành thẩm định vụ án này lần cuối cùng."
Vệ Lĩnh gật gật đầu: "Công tác thẩm lý bị cáo lúc lên tòa không tệ chứ?"
"Bên hắn thì không có ấn đề gì." Kỳ Tham nhìn đồng hồ, lắc lắc cái cổ. "Hai mươi phút nữa tiếp tục, để xem mục đích của thẩm phán và bồi thẩm đoàn xem sao. Hôm nay coi như là xong rồi."
Vệ Linh cũng là một luật sư, đương nhiên hiểu được tâm tình nóng nảy lúc này của cô, ôn tồn nói: "Cô còn chưa có thời gian ăn trưa đúng không? Tôi và Phú Tường ở đây chờ cô, sau khi kết thúc phiên tòa thì mời cô ăn cơm."
"A?" Kỳ Tham nghi hoặc nhìn nàng, "Tại sao đột nhiên vô cớ mời tôi ăn cơm? Không phải Hồng Môn Yến đó chứ?"
Vệ Linh dừng một chút, tựa như đang suy nghĩ câu trả lời, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra lí do nào cho chính xác, chỉ khẽ mỉm cười: "Chỉ là muốn mời hai người ăn cơm thôi, không thể sao?"
Phú Tường ngồi bên cạnh xen vào: "Hai học tỷ đều quen biết nhau, Vệ học tỷ mời một bữa cơm cũng không cần lí do mà."
Kỳ Tham cũng không có ý kiến gì, chép miệng nói: "Được, vậy cảm ơn Vệ luật sư trước. Sau phiên tòa đủ lo lắng thì có một bữa tiệc lớn đang chờ cũng không phải chuyện xấu."
Vệ Linh thấy sắc mặt của cô thả lỏng hơn thì trong lòng không khỏi sáng sủa theo. Ba người ngồi thảo luận kết quả vụ án, tán gẫu vài chuyện thú vị của luật giới thì thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc. Lúc Kỳ Tham đứng dậy chuẩn bị quay lại tòa thì Vệ Linh gọi cô, cũng đem ly nước mình chưa uống giọt nào cho cô: "Nhuận cổ họng đi."
Kỳ Tham nhìn nàng một cái, nhận ly nước, bàn tay cảm nhận được cái ly không nóng thì thử uống một ngụm nhỏ, phát hiện hóa ra nước nóng đã thành nước ấm rồi thì há miệng uống hết, sau đó tùy tiện lau miệng một cái rồi trả cái ly cho Vệ Linh. Cũng không nói cảm ơn mà xoay người vội vã đi ra ngoài.
Nửa phiên tòa sau đúng như Kỳ Tham dự đoán, không có nội dung thực tế gì, điểm chính là lúc bị cáo trần thuật lần cuối thì thái độ của Mục Liên cũng hệt như từ sáng đến giờ, cho rằng mình không định gϊếŧ người, hết thảy rắc rối đều xuất phát từ nguyên nhân "ngăn cản nhân viên trật tự đô thị bạo hành", "bảo vệ người bán hàng rong sắp bị đánh chết", cuối cùng là "tự vệ lúc bị nhân viên trật tự đô thị ra tay".
Bởi vì những phần trước đó Kỳ Tham đã hết sức cố gắng, kết quả xét xử lần này sau khi thẩm tra xử lí thì đều nghe ý kiến của bồi thẩm đoàn, bày tỏ vụ án này còn có nhiều điểm tranh cãi và chưa chính xác, cần dời ngày thẩm tra xử lí, thời gian sẽ được thông báo sau. Đây đã là một quá trình không dễ dàng rồi, Kỳ Tham dựa vào trực giác trong nghề mà cảm thấy phiên tòa sau sẽ tốt hơn lần này, tảng đá trong lòng cũng yên lặng đặt xuống.
Sau khi kết thúc phiên tòa, rốt cuộc Kỳ Tham cũng được giải phóng, quay về gặp Vệ Linh và Phú Tường, không nhịn được mà nói cho hai người kia biết tin tốt này.
Lúc ra đến cổng lớn Pháp viện thì đã thấy Mục Báo dẫn theo thuộc hạ đứng chờ ở bên ngoài nửa ngày đến phát cáu. Kỳ Tham thu hồi nụ cười, đi lên chào hỏi với hắn, cũng nói cho hắn biết kết quả của phiên tòa hôm nay.
"Kỳ luật sư nói đây là tin tức tốt?" Mục Báo bán tín bán nghi nhìn cô. "Ý là con trai tôi còn phải ở trong trại tạm giam."
Kỳ Tham kiên nhẫn giải thích với hắn: "Nếu như thẩm phán lựa chọn nghiêng về phía công tố thì đã xác định được kết quả phiên tòa rồi. Nhưng mà lần này thẩm phán nói cần thẩm tra xử lí tiếp, chưa đưa ra kết quả cuối cùng, đây đối với chúng ta mà nói chính là tin tức tốt nhất."
Nghe cô nói như vậy Mục Báo mới hiểu, chốc lát lộ ra vẻ mặt hòa hoãn và thả lỏng: "Làm tốt lắm Kỳ luật sư! Không hổ là cháu gái của Kỳ lão đại. Khổ cực cho cô. Không cần nói gì nữa, hôm nay tôi làm chủ mời cô một bữa no nê, thế nào?"
"A, không cần đâu chú Báo, đây đều là chức trách phải làm của một luật sư, ngài chớ khách khí. Hơn nữa tôi đã đồng ý đi ăn cơm với người khác rồi, chúng ta hẹn ngày khác đi." Kỳ Tham cười nhạt đáp lời.
Mục Báo liếc nhìn Vệ Linh và Phú Tường đứng cách cô vài chục mét, "à" một tiếng, nói: "Cô còn qua lại một chỗ với Vệ gia Đại tiểu thư à?"
"Đều là luật sư, gặp nhau ở Pháp viện thôi." Kỳ Tham không quay đầu, chỉ rất thản nhiên nói. "Hai nhà Kỳ Vệ, làm sao có thể sống chung được chứ."
Mục Báo gật đầu: "Cô yên tâm, chuyện năm đó của ông nội cô, tôi đã sắp xếp thuộc hạ đi tìm hiểu nội tình rồi."
"Cảm ơn chú Báo." Kỳ Tham cười cười. "Vậy tôi đi trước một bước."
"Tạm biệt." Mục Báo vui vẻ vẫy tay chào.
Lúc hai người đứng nói chuyện thì thuộc hạ của Mục Báo chia ra đứng bốn phía xung quanh để bảo vệ. Lúc Kỳ Tham xoay người rời đi, những người đó nhanh chóng lui lại, có mấy tên đàn em đi lướt qua bên cạnh cô, cô nghe được một giọng nói cực kì nhỏ: "Đừng lên xe của Vệ gia Đại tiểu thư."
Câu nói kia rất nhanh, lại nhỏ như tiếng muỗi kêu, trong giọng nói tràn đầy cảnh cáo. Kỳ Tham sửng sốt một chút quay đầu tìm người vừa nói chuyện, nhưng lúc này mười mấy tên đàn em đã cùng Mục Báo rời đi theo hướng khác.
Chuyện gì xảy ra vậy? Ảo giác sao? Kỳ Tham nhìn chằm chằm bóng lưng của đám người, cuối cùng có chút hoài nghi mình nghe nhầm, cất bước đi đến chỗ Vệ Linh và Phú Tường.
"Xe dỏm của em đậu ở bãi đỗ xe phía sau Pháp viện." Phú Tường đang cùng Vệ Linh nói chuyện phiếm. "Tháng trước em vừa lấy bằng lái, mua một chiếc second-hand để luyện tập, chờ lái giỏi rồi thì đổi xe mới."
Vệ Linh bày tỏ đồng tình: "Mấy năm trước lúc mới biết lái tôi còn đυ.ng hư xe nhà, lúc ấy hối hận rất lâu vì chưa gì đã mua xe mới rồi."
Kỳ Tham đi đến cắt đứt đoạn tán gẫu của hai người: "Sáng sớm nay tài xế ra ngoài làm việc thuận đường đưa tôi đến đây, xem ra chỉ có thể đi nhờ xe của hai người rồi. Đói quá đi mất, giờ ăn cơm ở đâu đây?"
"Đến quán ăn của Tiểu Vương đi." Vệ Linh trả lời. "Xe của tôi đậu ở bãi đổ xe phía đông."
Phú Tường thuận miệng nói: "Vậy em đến phía sau Pháp viện lấy xe đây, chúng ta tập họp ở ngã tư bên kia đường."
"Ừm, tôi đi cùng Vệ luật sư." Kỳ Tham thật sự không nhẫn tâm đi cùng vị học muội sợ cô ngồi hư chiếc xe sencond-hand của mình. "Mười phút sau gặp lại."
Bãi đậu xe phía đông cách cổng chính Pháp viện hơi xa, nhưng hoàn cảnh khá yên tĩnh. Kỳ Tham ở xa xa nhìn thấy chiếc xe thương vụ nằm lẫn trong bãi đậu xe lác đác vài chiếc, Vệ Linh bên cạnh dùng điều khiển từ xa mở khóa xe, chiếc xe kia liền phát ra hai tiếng "tích tích". Tự dưng Kỳ Tham nhớ lại câu cảnh cáo không biết là của ai vừa nãy, không tự chủ mà thả chậm bước chân.
Vệ Linh mở cửa ghế phụ, cúi người ôm mấy hộp quà trên ghế chuyển ra phía ghế sau, giải thích: "Trong xe hơi lộn xộn, Kỳ luật sư chớ để ý."
Kỳ Tham đứng ở bên cạnh nàng, ngửi thấy mùi nước hoa đặc biệt tản ra từ trong xe. Bởi vì khứu giác nhạy cảm với mùi nước hoa nên cô thoáng lui về phía sau để tránh mùi. Nhưng mà vừa thay đổi vị trí thì có một âm thanh rất nhỏ chui vào lỗ tai. Âm thanh đơn điệu, có tiết tấu rõ ràng. Kỳ Tham nhíu mày, cảm thấy âm thanh này khá quen tai, giống như đã nghe rất nhiều lần ở đâu đó rồi.
Bởi vì Vệ Linh đang lo dọn dẹp chỗ ngồi nên cô không nghe được âm thanh kia rõ ràng, suy nghĩ cũng không tập trung, nhưng khi Vệ Linh dọn dẹp xong đứng dậy nhìn cô thì âm thanh đó trong nháy mắt dồn dập tiến vào màng nhĩ của cô.
Kỳ Tham giơ hai tay lên, tỏ ý Vệ Linh không cần nói chuyện, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lên thân xe, mở cửa xe ngồi xổm xuống, định tìm nơi phát ra âm thanh. Cuối cùng cả người cô nằm nhoài trên mặt đất, thò tay xuống dưới gầm xe quét một vòng. Sau đó ngón tay cô bất ngờ nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán chạm phải một vật lạ.
Vật kia hơi động đậy, hơn nữa âm thanh kia còn xuyên qua đầu ngón tay truyền đến màng nhĩ của cô. Thân mình cô run một cái, đột nhiên nhảy bật lên, tóm lấy Vệ Linh đang khom người không hiểu nhìn xem cô đang làm gì.
"Xem ra bữa cơm này không ăn được rồi. Nhanh! Gọi điện báo cảnh sát!"
"Sao vậy Kỳ luật...." Lời Vệ Linh còn chưa nói hết, Kỳ Tham còn chưa kịp kéo nàng tránh xa chiếc xe thì âm thành "tích tích" kia đã biến thành tiếng "tích tích tích tích tích" cực kì dồn dập
Mà lúc này Vệ Linh cũng đã nghe được âm thanh kia, hỏi lại: "Tiếng gì vậy?"
Trong đầu Kỳ Tham hiện lên hình ảnh bom nổ thường thấy trong phim ảnh, cả người đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên nhảy bật qua đẩy Vệ Linh sang một bên, cũng dùng hết toàn lực đè nàng xuống dưới thân mình.
Tại sao phản ứng đầu tiên là bảo vệ người phụ nữ tên Vệ Linh này, chính cô cũng không biết, có thể là tinh thần hiệp nghĩa bẩm sinh đi, cũng có thể là trong phim nhìn thấy mấy chú cảnh sát anh dũng dám làm việc nghĩa, cũng có thể vì một nguyên nhân nào đó không thể nói rõ được. Nhưng hiểu nhiên đây không phải lúc để nghĩ đến việc này, âm thanh "tích tích tích" nho nhỏ lúc nãy đã biến thành tiếng nổ đinh tai nhức óc, chân thực hơn trong phim gấp mấy ngàn lần.
Trong nháy mắt đó cô cảm thấy thân thể mình bị một luồng khí cực mạnh hất bay, sau đó có rất nhiều đồ vật bị ném lên không trung rồi rơi xuống đất. Vị trí của cô lúc này không thể nhìn thấy gì, thế nhưng thân thể lại tê dại chấn động, giống như không còn cảm giác được thứ gì nữa.
"Kỳ luật sư!" Vệ Linh lập tức hét lên, trong âm sắc dễ nghe tràn đầy khϊếp sợ và lo lắng.
Chắc là cô ấy đang đau lòng chiếc xe yêu quý của mình bị nổ tan tành nhỉ? Trong đầu Kỳ Tham chỉ còn tiếng ong ong vì vụ nổ lớn, cả người ngẩn ngơ, lúc nghe được tiếng gọi gần như gang tấc của người kia thì chỉ kịp suy nghĩ như vậy.
Sau khi cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường thì Vệ Linh có nghĩa vụ đi theo họ về đồn cảnh sát làm bản ghi chép về vụ việc vừa xảy ra. Lúc Vệ nhị lão gia và phu nhân nghe được tin tức xe của con gái bị gài bom thì lập tức đích thân đến đồn cảnh sát đón Vệ Linh về nhà. Vệ Tân chạy đến sau, trực tiếp nói chuyện với Cục trưởng, yêu cầu điều tra kĩ vụ án này.
Lúc Vệ Linh về đến nhà thì đã là buổi tối, người giúp việc nhanh chóng dọn cơm lên cho nàng. Mặc dù Vệ nhị lão gia cảm thấy vạn phần nghi ngờ và căm giận chuyện xảy ra hôm nay với con gái nhưng cũng nhẫn nhịn tính tình chờ nàng dùng xong bữa tối rồi mới há miệng hỏi: "Bị hoảng sợ rồi đi, Tiểu Linh?"
"Con không sao, cha." Vệ Linh mỉm cười đáp lại. "Bởi vì được bảo vệ kịp thời nên không có chút hao tổn nào. Còn chưa kịp phản ứng thì xe đã nổ, cho nên cũng không kịp hoảng sợ."
Mẹ Vệ hỏi: "Người bảo vệ con chính là Kỳ gia tiểu thư sao?"
Vệ Linh còn chưa trả lời thì ba Vệ đã chặn hỏi: "Tại sao cô ta lại ở chung với con?"
Vệ Linh trả lời: "Hôm nay con đến Pháp viện làm việc, cô ấy đang mở phiên tòa, lúc nghỉ ngơi giữa giờ thì gặp nhau, vốn là hẹn nhau đi ăn cơm nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này."
Nói đến đây nàng đột nhiên nhớ ra từ lúc Kỳ Tham được đưa đến bệnh viện thì không hề có tin tức gì, cũng không biết kết quả kiểm tra thân thể thế nào rồi, lúc này đã ăn tối hay chưa. Sau chuyện hôm nay hiển nhiên nàng đã thiếu Kỳ Tham một ân huệ rất lớn, đây không phải chỉ cần một hai bữa cơm là có thể đền đáp đủ. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng nghĩ xem lát nữa có cần gọi điện Kỳ Tham một chút hay không, nếu cô còn chưa rời khỏi bệnh viện thì mình cần phải tự thân đến cảm ơn. Chiều nay sau khi xảy ra chuyện thì luôn vội vàng, thậm chí quên nói một tiếng cảm ơn, thật đúng là thất lễ.
Nhưng mà Vệ nhị lão gia đối diện lại nói: "Xem ra là có người để mắt đến nhà chúng ta rồi. Tiểu Linh, gần đây không có chuyện quan trọng thì không cần ra ngoài. Kỳ gia tiểu thư kia có ân cứu mạng con, phần ân tình này, cha sẽ giúp con trả lại. Nhưng mà hai nhà chúng ta những năm gần đây hay xích mích, sau này con cố gắng giảm bớt số lần gặp mặt cô ta. Vụ tại nạn lần này, có lẽ có liên quan đến cô ta cũng không biết chừng."
Vệ Linh lập tức nói: "Cha suy nghĩ nhiều quá rồi, Kỳ luật sư chỉ tạm thời ngồi xe của con thôi, trước khi đến Pháp viện con không hề nghĩ sẽ gặp được cô ấy. Cho nên bom gắn trên xe tất nhiên là hướng về phía con."
"Hi vọng là như vậy." Vệ nhị lão gia và phu nhân nhìn nhau một cái, lại nói. "Tóm lại, trước khi cảnh sát bắt được hung thủ, cho dù con muốn ra cửa thì cũng phải có tài xế và vệ sĩ đi theo, không nên để cho mẹ của con và cha lo lắng, được không?"
Vệ Linh hiểu lòng cha mẹ nên cũng gật đầu đồng ý.
Mãi đến khuya Vệ Tân mới quay về từ đồn cảnh sát, hắn đã nói qua với Cục trưởng, cần mau chóng phá án. Nhưng bởi vì vụ nổ phát sinh ở bãi đậu xe mới xây dựng, các phương tiện đều chưa hoàn chỉnh, không có gắn camera, chỉ có duy nhất một cái camera nằm trên đường đi từ Pháp viện đến bãi đậu xe, nhưng mà mỗi ngày người đến người đi trên con đường này nhiều không kể hết, hoàn toàn không có cách nào kiểm tra kẻ tình nghi. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà hung thủ mới xuống tay đúng thời cơ đến vậy.
Hai anh em họ ngồi trong phòng khách nhỏ giọng trò chuyện, Vệ Khác và Vệ Duyệt ngồi ở một bên ăn trái cây, vốn không chú ý đến cuộc đối thoại của hai người, nhưng mà lúc Vệ Tân vì để Vệ Linh an tâm mà nhắc đến chuyện Kỳ Tham đến bệnh viện kiểm tra xong thì đã được Trâu Bằng đón đi thì Vệ Duyệt liền nhảy cẫng lên: "Cái gì? Kỳ Tham thế nào?!"
Vệ Linh nhìn cô bé, đang do dự có nên nói cô bé biết chuyện hôm nay hay không, nhưng mà không né được các câu hỏi dồn dập của cô bé nên đành phải thành thật.
"Xế chiều hôm nay xe của chị bị người ta đặt bom, nếu không phải Kỳ luật sư kịp thời phát hiện và bảo vệ thì chắc giờ này chị đã không còn trên thế gian này rồi."
Vệ Khác vội vàng hỏi: "Là ai có lá gan dám ném đá giấu tay với chị như vậy?! Chị không bị thương chỗ nào chứ?!"
Vệ Duyệt nhưng lại cuống cuồng bận bịu hỏi: "Kỳ Tham bảo vệ chị? Bây giờ chị ấy thế nào rồi?"
Thấy dáng vẻ hai đứa nhỏ đều gấp gáp, Vệ Tân không thể làm gì khác là giải thích: "Vụ án đã giao lại toàn quyền cho cảnh sát xử lí. Đến nay vẫn chưa rõ kẻ tình nghi. Ngoài ra Kỳ gia tiểu thư cũng đã xác nhận không có việc gì, đã từ bệnh viện về nhà rồi."
Vệ Duyệt không ngừng la lối: "Em muốn đi gặp chị ấy!"
"Em đến gặp cô ta làm gì?" Vệ Tân nghi ngờ hỏi, Vệ Duyệt nhất thời sững sờ, ấp úng nửa ngày mới nói: "Chị họ được người ta cứu... Mặc kệ thế nào thì cũng nên đến xem tình trạng của người ta chứ? Đến cửa cảm ơn... cũng là chuyện nên làm mà?"
"Đó là chuyện giữa chị của em và Kỳ gia tiểu thư, em đi theo gào thét cái gì!" Vệ Tân lại nói. "Sau này hai đứa cũng cần được bảo vệ, ngoại trừ đi học thì nên hạn chế ra ngoài, không có ngoại lệ."
Vệ Khác bày tỏ không có vấn đề, dù sao đối với cậu mà nói thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc học tập. Chỉ có Vệ Duyệt thì cực kì bất mãn với lời anh họ nói, hơi giận dỗi im lặng ngồi bên cạnh Vệ Linh.
Đợi Vệ Linh và Vệ Tân trấn an hai đứa nhỏ xong, Vệ gia đại bá về đến nhà cũng không ngừng thăm hỏi và dặn dò, rốt cuộc chờ đến lúc Vệ Linh về đến phòng thì đêm đã khuya.
Vệ Linh thay đồ ngủ, ngồi trên bệ cửa sổ nhìn vườn hoa giấu mình trong bóng đêm, do dự sợ gọi điện sẽ ảnh hưởng đến Kỳ Tham nghỉ ngơi nên chỉ gởi đi một tin nhắn:
"Chuyện xảy ra hôm nay, đa tạ cô đã trợ giúp và bảo vệ, không biết nên biểu đạt lời cảm ơn thế nào. Nhưng vẫn phải nói cảm ơn cô, Kỳ luật sư."
Đợi vài phút mà không thấy Kỳ Tham hồi âm, nàng nghĩ chắc hôm nay mệt nhọc nên cô đã nghỉ ngơi sớm rồi, nàng cũng cất điện thoại, đứng dậy đi ngủ.
Nhưng Kỳ Tham lúc này không an tâm đi ngủ, nhìn thấy tin nhắn nhưng không có rảnh rỗi và tâm tình trả lời. Chuyện hôm nay quá lớn rồi, cha mẹ, cậu mợ, Trâu Bằng và Trâu Giai Giai đương nhiên vô cùng khẩn trương và lo lắng sợ hãi, thay nhau trách cứ cô không nên khoe khoang dũng khí mà quên mất an nguy của mình.
Sau khi từng người bọn họ được cô trấn an quay về nhà hoặc về phòng thì trong thư phòng chỉ còn lại một ngọn đèn, Kỳ Tham vùi mình trên ghế êm, lục tìm số điện thoại của Mục Báo trong danh bạ điện thoại, sau đó gởi một tin nhắn: "Những thuộc hạ theo chú đến tòa án hôm nay đều là người có thể tin sao?"
Mục Báo nhanh chóng hồi âm: "Thời buổi này làm gì có ai đáng tin 100%, ngược lại tôi không ngờ phía trước mới vừa hỏi sao cô lại ở chung một chỗ với người Vệ gia thì phía sau cô liền xảy ra chuyện."
Nghe khẩu khí này thì hiển nhiên đã nghe tin về vụ nổ. Kỳ Tham gởi đi vài tin nhắn tạm thời gỡ bỏ hiềm nghi của hắn, sau đó lại nói: "Quả bom rất có thể là do một trong những thuộc hạ của chú gài."
"Nếu cô đã hoài nghi tôi như vậy, tôi nhất định sẽ điều tra một chút. Nếu quả thật là người của tôi thì tôi sẽ vặn đầu hắn xuống cho cô nhìn."
Kỳ Tham nhìn tin nhắn, cười cười, trả lời: "Không, chú Báo, ý của tôi là, phải lành lặn đem hắn đến chỗ của tôi."