Biện Ái Pháp Tắc

Chương 36

Chương 36

"A? Sao chị biết được?" Khang Tử Hinh mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn cô.

"Tôi đoán...." Nếu như đoán không lầm thì sau đó chị mình vì nóng lòng giải cứu Khang Tử Hinh này mà xảy ra chuyện rồi bị cảnh sát dẫn đi. "Cô nói tiếp đi."

Khang Tử Hinh luống cuống gật đầu một cái, kể tiếp: "Trùm ma túy dùng điện thoại của em gọi cho Kỳ Tề bảo chị ấy đến KTV tìm hắn, em nhớ hắn vừa mới gọi điện xong chưa được mấy phút, lúc đó Kỳ Tề vẫn chưa đến thì đã.... Sau đó hắn cho em uống một loại thuốc gì kì lạ lắm.... Nhưng mà Kỳ Tề đến rất nhanh, khi đó thần trí của em đã không rõ ràng rồi, quên mất chị ấy và trùm ma túy đó làm gì, dù sao chờ đến khi chị ấy ôm em rời khỏi KTV thì em đã thấy trên người chị ấy dính rất nhiều máu.... Sau đó chị ấy bảo em nghỉ ngơi cho khỏe, chị ấy muốn đi xử lý vài chuyện.... Sáng sớm lúc em tỉnh dậy thì đã không thấy chị ấy nữa, chỉ còn lại một mảnh giấy trên bàn, trên đó bảo em gọi điện cho một người tên Kỳ Tham...."

"Hóa ra là vậy...." Kỳ Tham vuốt vuốt cái đầu đang đau muốn nứt ra, dựa theo lời kể mạch lạc của Khang Tử Hinh thì cô đại khái đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Chắc là chị cả đầu tiên là đánh gục tên trùm ma túy đó, sau đó dẫn Khang Tử Hinh rời đi, về nhà an bài thật tốt rồi mới ra cửa đi đầu thú với cảnh sát. Cho nên lúc này Khang Tử Hinh mới hoàn toàn không bị cảnh sát để ý, nhất định là chị cả không muốn kéo cô ấy vào chuyện này.

Lúc này, tên trùm ma túy kia chết hay sống đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ cô cần nhanh chóng điều tra rõ ràng tất cả đầu mối của vụ án này, hơn nữa còn phải nhanh chóng gặp được chị gái, nghe xem chị ấy đã khai những gì với cảnh sát.

"Dưới tay chị cả chắc có vài tên đệ tử chứ?" Sau khi sắp xếp mọi chuyện cần làm, Kỳ Tham há miệng hỏi.

Khang Tử Hinh "a" một tiếng: "Hình như là.... Có! Ở một tiệm sửa xe!"

Tiệm sửa xe? Kỳ Tham khó hiểu cau mày. Cái gọi là tiệm sửa xe kia chắc là nơi tụ tập của Kỳ Tề và đám đàn em, hoặc nói chính xác hơn chính là địa bàn của họ. Kỳ Tề lăn lộn ở đây mười năm, ngày thường thì dẫn theo đàn em đi mua bán xe cộ các kiểu, lúc có chuyện thì trở mình thành một nhân vật hắc bang đi chém người đoạt địa bàn. Cuộc sống tràn đầy tính nguy hiểm. Mà nửa năm trước Bạch gia Đại tiểu thư mà Kỳ Tề vẫn luôn đi theo đã cải tà quy chính, đáng lẽ lúc này chị ấy cũng nên dừng tay mới đúng.

Nhưng mà khi Kỳ Tham đi vào bên trong sảnh chính của tiệm sửa xe kia, nhìn thấy trong nháy mắt bản thân đã bị bao vây bởi một đám đàn ông hung thần ác sát tay cầm dao phay, đột nhiên cô mới nhận ra một sự thật. Sao mình có thể ngây thơ như vậy chứ, từ xưa đến nay, một khi đã bước chân lên con đường này rồi thì không thể dễ dàng xuống thuyền được nữa!

"Tôi là Kỳ Tham." Cô lạnh mặt nhìn người đàn ông cụt một cánh tay có khí thế đại ca trong đám lâu la này, nói. "Đại tỷ của các người xảy ra chuyện, tôi có thể giải quyết."

Một phút sau, cô liền được đám đàn ông này dùng thái độ cực kì cung kính mời lên một căn phòng ở tầng hai. Bên trong phòng đặt một bàn trà nhỏ và ghế sofa vô cùng sạch sẽ, có cảm giác giống như phòng ngủ, có thể nhìn ra được nơi này không phải cho đám đàn ông kia ở, hoặc là nói.... Bình thường chị cả sống ở đây sao? Nghĩ như vậy, rồi lại quay đầu nhìn đám người đang mặt mày sửng sốt nhưng không biết làm sao kia, Kỳ Tham nhất thời không nhịn được mà lạnh lùng hơn.

Mấy năm này chị cả chỉ đào tạo được một đám phế vật vô dụng xảy ra chuyện thì không biết làm gì thế này thôi sao?

"Chị.... Chị Ba Kỳ...." Người đàn ông cụt tay mới vừa nãy giới thiệu mình tên là Huy Tử kia nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kỳ Tham thì không nhịn được mà lên tiếng phá vỡ bầu không khí. "Chị Hai bị cảnh sát bắt đi rồi....."

Nói nhảm! Vốn Kỳ Tham còn mong đợi hắn có thể nói ra lời nào có tính xây dựng ai ngờ lại khiến cô thất vọng và khó chịu vô cùng.

"Đúng vậy, tôi biết rồi, cho nên tôi mới đến tìm các cậu để tìm hiểu tình huống đây."

"Chị Ba! Chỉ cần có thể cứu chị Hai ra thì chị muốn bọn em làm gì bọn em cũng làm theo. Tuyệt đối không do dự!" Huy Tử ưỡn ngực lớn tiếng cam đoan. Mặc dù lời nói vô ích nhưng nghe vào tai vẫn rất thỏa mãn, Kỳ Tham cười lạnh một tiếng, đứng dậy nói: "A, đúng là một đám tay sai "đáng tin" nha."

"Chị Ba! Bây giờ chúng em đều nghe lời chị. Chỉ cần chị Hai không có chuyện gì thì dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng chúng em cũng không tiếc!" Lần này không chỉ là Huy Tử mà cả đám  đàn ông nãy giờ vẫn im lặng kia đều ồn ào thể hiện quyết tâm của mình.

Kỳ Tham cười như không cười, nhấc chân đi ra ngoài: "Ừ, lúc cần dùng đến các người, tôi nhất định sẽ không do dự."

Hai ngày sau đó, Kỳ Tham một bên vừa ổn định Khang Tử Hinh, để nàng ngoan ngoãn ở nhà không đi ra ngoài để xảy ra chuyện bất trắc. Một mặt bôn tẩu giữa đồn cảnh sát và Viện kiểm sát, điều tra hồ sơ và văn kiện liên quan, tìm hiểu kĩ càng chi tiết và độ tiến triển của vụ án.

Sau khi điều tra rõ ràng thì đúng là không khác với lời kể của Khang Tử Hinh bao nhiêu, mà Kỳ Tề cũng giống như Kỳ Tham suy đoán, sau khi bị cảnh sát dẫn đi thì không khai một chữ nào về Khang Tử Hinh, chỉ nói mình đang giải trí ở KTV thì vô tình xảy ra mâu thuẫn với trùm ma túy, sau đó vì tự vệ mà khiến hắn ta bị thương. Tên trùm ma túy đó bị thương rất nặng, vừa gãy xương vừa mất nhiều máu còn đang hôn mê sâu, tạm thời cảnh sát không thể lấy lời khai của hắn, chỉ có thể chuyển qua cho bên công tố.

Haha, chị cả, xuống tay cũng độc ác quá nhỉ? Bởi vì tên đó động đến Khang Tử Hinh sao? Kỳ Tham suy đoán đến đây thì kiềm không được mà bước ra từ phòng ngủ của chị mình, liếc nhìn Khang Tử Hinh còn đang ngẩn người ngồi trên sofa. Hai ngày qua cô và nàng trao đổi với nhau rất ít, bây giờ đã trễ lắm rồi mà nàng còn chưa chịu đi ngủ.

"Sao cô còn chưa đi ngủ?"

"À.... Em không buồn ngủ." Khang Tử Hinh quay đầu, sợ run nhìn cô. "Chị Tham đọc xong đống văn kiện kia rồi à?"

"Xong rồi." Kỳ Tham nhìn hai gò má tiều tụy của nàng, cho dù trong đầu có nghĩ thế nào thì đây cũng là một tiểu mỹ nữ yếu ớt, cho dù không phải kiểu mình thích, nhưng chị cả vì cô ta mà ra nông nổi này, chắc cô ta rất quan trọng với chị ấy. Nhưng mà..... Vừa nghĩ đến đây thì trong lòng liền khó chịu, nhất thời giọng điệu cũng kém đi: "Chuyện vụ án cô không cần quan tâm, tôi sẽ từ từ xử lí. Ngày mai tôi sẽ xin gặp chị gái tôi...."

"Em có thể đi cùng không?" Khang Tử Hinh đứng bật dậy, cực kì khẩn trương hỏi.

Kỳ Tham có chút hả hê trả lời: "Cô không phải là luật sư đại diện, không thể gặp chị ấy."

Hi vọng trên mặt Khang Tử Hinh bỗng chốc tan biến, nhưng rất nghiêm túc nói: "Vậy chị thay em hỏi thăm chị ấy được không? Đúng rồi, hôm trước đánh nhau khiến chị ấy bị thương, lúc chị đi gặp chị ấy có thể mang theo chút thuốc cho chị ấy được không?"

Kỳ Tham trầm mặc một hồi, cảm nhận được cô gái này rất quan tâm chị mình, cho nên cũng thoáng dịu giọng lại: "Những chuyện này tôi sẽ xử lí tốt, nếu như vết thương của chị ấy nghiêm trọng thì tôi sẽ nghĩ cách bảo lãnh chị ấy ra ngoài."

"Làm phiền chị, chị Tham." Khang Tử Hinh mặt ủ mày ê nói.

Kỳ Tham cảm giác nàng đang dùng giọng điệu người thân để nói cảm ơn với một người ngoài như mình thì lại khó chịu: "Đó là chị của tôi. Đối với tôi mà nói không có gì phiền toái hay không không phiền toái."

Khang Tử Hinh chột dạ cúi đầu: "Ừm.... Em biết. Những lúc không có Kỳ Tề ở đây trong lòng em luôn bất an. Nhưng mà trong chuyện này, em luôn cảm thấy mình gây rắc rối, cho nên rất bất lực. Thật xin lỗi."

Kỳ Tham thở dài, tiến lên vỗ vỗ mái đầu của nàng: "Được rồi, không nên nghĩ nhiều, về phòng ngủ đi."

Khang Tử Hinh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô: "Chị Tham...."

"Hửm?" Kỳ Tham không hiểu nhìn nàng. "Còn chuyện gì nữa?"

"Trước đây Kỳ Tề cũng rất thích xoa đầu em nha." Khang Tử Hinh nói đến đây thì đột nhiên cười lên. "Động tác và giọng điệu vừa rồi của chị rất giống với Kỳ Tề đó!"

Kỳ Tham ngẩn người, trừng mắt với nàng: "Như vậy phải không?" Nói rồi lại vỗ lên đầu nàng một cái. "Vậy bây giờ cô an tâm rồi chứ gì?"

"Ừm ừm." Khang Tử Hinh cười đến lộ lúm đồng tiền như hoa, gật gật đầu. "Cám ơn chị Tham. Đêm nay em có thể an tâm đi ngủ rồi. Ngủ ngon!"

"Ngủ ngon." Kỳ Tham đút tay vào túi quần, nhìn nàng yên tĩnh đi về phòng của mình.

Kỳ Tham đưa ra yêu cầu muốn gặp đương sự của mình với đồn cảnh sát, vốn dĩ luật sư biện hộ muốn gặp đương sự là chuyện được pháp luật cho phép, nhưng trên thực tế mà nói thì muốn gặp được Kỳ Tề là chuyện không hề dễ dàng. Thực tế và quy định, luôn có sự chênh lệch.

Mười năm sinh tử mịt mờ, không tưởng niệm, nhưng khó quên.

Lúc đi theo nhân viên cảnh sát trên hành lang của trại tạm giam, Kỳ Tham khó mà hình dung tâm trạng của mình là thế nào, chằng qua là đột nhiên nhớ đến câu thơ này. Thật ra qua bao nhiêu năm xa cách chị gái, cô đã từng tưởng tượng ra tình huống mình gặp lại chị ấy. Cũng đã từng nghĩ đến khả năng sẽ gặp nhau ở trại tạm giam thế này. Chỉ là, chưa từng nghĩ sâu xa vào mà thôi. Cô biết chị mình ngây người ở thành phố này mười năm đã và đang làm gì, cho nên cô vừa mong đợi mỗi một tin tức truyền về nhà, nhưng cũng hết sức lo sợ tin truyền đến là tin xấu. Cô cũng từng nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Nếu chị cả đã chọn cuộc sống như vậy, lại nhiều năm biệt vô âm tín, vậy chị cứ tự sinh tự diêt đi!

Nhưng mà mỗi lần nghĩ như vậy thì trong lòng rất khó chịu. Ràng buộc với chị cả, là một loại tình cảm không thể hoàn toàn bỏ mặc. Đó là tình cảm huyết mạch tương liên, không phải là một món đồ linh tinh nào đó, cho dù không muốn nữa thì chỉ cần vứt đi là được.

Từ khi cô bước vào cửa, Kỳ Tề chưa từng dời ánh mắt khỏi người cô, sau khi cô nói xong cũng chỉ nhàn nhạt "à" một tiếng rồi thôi. Kỳ Tham bị thái độ lãnh đạm và cái nhìn chăm chú này làm cho ngượng ngùng, liên tục cau mày suy nghĩ đủ loại đề tài: "Cuộc gọi đó, Khang Tử Hinh đúng không, cô ấy nói chị bị thương, vết thương có nghiêm trọng không?"

Trên hồ sơ nói là bị thương cánh tay.... Tên trùm ma túy vô liêm sỉ đáng chết! Cô thật sự rất muốn nhìn xem vết thương có nghiêm trọng không, nhưng mà ở chỗ này...

Kỳ Tề lạnh lùng xắn ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay trái bị quấn băng rất dày, thờ ơ trả lời: "Bây giờ ổn rồi, sau khi cảnh sát dẫn chị đi thì có bác sĩ đến băng bó cho chị. Đã không còn đau nữa."

Kỳ Tham lập tức giơ tay ra muốn kiểm tra thương thế của chị mình, nhưng mà nhanh chóng nhớ lại đây là trại tạm giam, vì vậy chỉ có thể vỗ tay lên mặt bàn, siết chặc nắm đấm, tràn đầy sát ý hỏi: "Chị bị thương do đạn bắn là chuyện vô cùng rõ ràng, tại sao bọn họ đưa chị vào trại tạm giam? Tại sao chị không nhờ người Bạch gia bảo lãnh cho mình?"

Kỳ Tề lãnh đạm thả ống tay áo xuống: "Chuyện này không liên quan trực tiếp đến Bạch gia, chị cũng chưa từng nghĩ sẽ để Bạch gia biết. Cho nên mới tìm em đến hỗ trợ."

Ý là nói, trong mắt chị cả, mình đáng tin hơn Bạch gia sao? Kỳ Tham nhìn cánh tay trái của cô, nhất thời tức giận: "Hoàn cảnh ở đây quá tệ. Đối đãi như vậy với chị.... Cả đám nhân viên phá án các người đều là đồ rác rưởi!"

Chuyện bây giờ cần làm là phải mang chị cả ra khỏi trại tạm giam. Bảo lãnh! Đúng, nhất định phải làm vậy! Trong đầu Kỳ Tham vừa nghĩ như vậy thì thậm chí không kịp chào tạm biệt Kỳ Tề thì đã xoay người chạy khỏi phòng gặp mặt.

Vì để thuận tiện xử lí chuyện kế tiếp, Kỳ Tham đến tiệm sửa xe mượn một chiếc xe, bắt đầu tiếp xúc với nhân viên tư pháp và chấp pháp liên quan đến vụ án lần này. Cũng may là nhân viên chính phủ ở thành phố này dễ giao thiệp, Kỳ Tham chỉ dùng ba ngày đã có thể thành công xin được giấy bão lãnh cho Kỳ Tề.

Trong nháy mắt khi đón Kỳ Tề ra ngoài, lúc ngồi vào trong xe cô mới thật sự có cảm giác "rốt cuộc hai chị em chúng ta cũng đứng cùng một chỗ". Nhưng mà trên đường đưa chị cả về nhà, hai chị em nhiều năm không gặp lại không hề có bất kì lời hỏi thăm sức khỏe ấm áp nào, ngược lại còn trực tiếp phát sinh cãi vả.

Chủ yếu là vì Kỳ Tề bày tỏ yêu cầu với vụ án lần này, đầu tiên là không được để Bạch gia biết cũng như không để họ nhúng tay vào. Thứ hai là không được để vụ án dính dáng đến Khang Tử Hinh và đám đàn em kia. Cuối cùng, cô nói sở dĩ xảy ra chuyện lần này hoàn toàn là do hành động trước đây của mình đã động chạm đến đám người kia cho nên mới dẫn đến kết quả hôm nay. Cho dù có bị ngồi tù hay kết quả phán quyết có tệ hơn đi nữa thì cô nhất quyết sẽ không thay đổi hai nguyên tắc đầu tiên.

Lúc cô nói xong ba yêu cầu thì gần như đã làm loạn toàn bộ kế hoạch ban đầu của Kỳ Tham, càng khiến Kỳ Tham không thể hiểu nổi là tại sao chị gái mình có thể coi thường kết quả cuối cùng đến vậy. Vì thế cỗ căm tức trong lòng khiến Kỳ Tham nhịn không được mà đập mạnh lên vô lăng, trực tiếp rống lên với chị cả của mình: "Rốt cuộc chị có hiểu tính nghiêm trọng của sự việc không vậy?"

Thế nhưng đối phương là chị cả của cô, là chị cả có tác phong làm việc còn lạnh lùng hơn cả cô, cho nên cô liền bị chị cả nghiêm nghị quở trách lại: "Nếu như không hiểu thì chị đã không để em đến đây. Rốt cuộc là ai mới là người không hiểu rõ tình hình hả Kỳ Tham?"

Từ nhỏ đến lớn, Kỳ Tề luôn gọi cô là "Tiểu Tham" hoặc là "Tham Tham", chỉ đôi khi Kỳ Tham khiến cho chị ấy tức giận thật sự thì chị ấy mới lớn tiếng gọi đầy đủ tên họ "Kỳ Tham" của cô để cho thấy lửa giận của mình. Mà một tiếng "Kỳ Tham" lần này chính là bày tỏ chuyện này vô cùng nghiêm túc với chị ấy, không có bất kì đường sống nào để thương lượng.

Kỳ Tham có chút sợ, nhưng cũng vì sự sợ hãi này mà càng căm tức đập mạnh vô lăng mấy cái nữa, cực kì âm trầm trả lời: "Được, em biết rồi. Em đưa chị đến bệnh viện trước."

Sau khi đến bệnh viện, hai chị em không trò chuyện nửa chữ. Kỳ Tham đi lấy số, ở bên cạnh chị ấy lúc bác sĩ khám, vốn còn thấy không thoải mái vì lúc nãy bị Kỳ Tề nổi giận cho nên không muốn nói chuyện, nhưng mà lúc bác sĩ tháo băng gạc trên cánh tay Kỳ Tề xuống, lộ ra lổ thủng dữ tợn do đạn bắn kia, Kỳ Tham nhịn không được mà căm hận tên trùm ma túy đã khiến Kỳ Tề bị thương, cũng nhịn không được mà nói: "Xem ra rất nghiêm trọng."

Kỳ Tề nghe được, ngẩng đầu nở nụ cười châm biếm, giọng điệu an ủi nói: "Đầu đạn trong cánh tay đã được gắp ra rồi, coi như đã giúp chị loại bỏ đi bước đau đớn nhất."

Chẳng lẽ biến thành như vậy rồi mà chị ấy còn thấy may mắn sao? Kỳ Tham cảm thấy vô cùng khó chịu khi thấy chị ấy không coi trọng thân thể của mình. "Sao vậy? Chị còn sợ phải động dao hả? Có gan đi thu thập người khác, mà không có can đảm thu thập chính mình à?"

Kỳ Tề vẫn là dùng ánh mắt của một người chị lớn nhìn em gái, không hề tức giận, nói: "Người có thể tàn nhẫn với chính mình mới là người đáng sợ nhất."

Như vậy sao? Kỳ Tham nhẹ nhàng nhíu mày, không trả lời.

Lúc về đến nhà, vừa mới đẩy cửa ra thì Khang Tử Hinh trong phòng đã vồ đến ôm lấy Kỳ Tề: "Rốt cuộc chị cũng về rồi, Kỳ Tề!"

Mà thái độ của Kỳ Tề đối với nàng thật sự là vô cùng hiền lành kiên nhẫn, sắc mặt cũng nhu hòa hơn hẳn: "Ừm, về rồi. Mấy ngày nay có nghe lời chị không đi ra ngoài không đó?"

"Có, mấy ngày nay em đều ở nhà chờ tin tức của chị. May mà trước khi đi chị bảo em gọi điện thoại cho Kỳ Tham nhờ giúp đỡ, nếu không lúc em tỉnh dậy sẽ nghĩ là chị giận em mà...."

Nhìn chị cả và cô gái nhỏ này ôm nhau, hai người tỉ tê trò chuyện tình huống mấy ngày gần đây rồi an ủi lẫn nhau, Kỳ Tham có cảm giác như trong mắt Kỳ Tề mình chính là "người ngoài". Chờ đến khi Kỳ Tề và Khang Tử Hinh trò chuyện xong rồi quay đầu qua nhìn cô thì cô liền hừ lạnh một tiếng, cởϊ áσ khoác ném lên sofa, làm bộ tùy ý dặn dò Kỳ Tề mấy ngày sắp đến ngoại trừ giấy mời của cảnh sát và cơ quan tư pháp thì tuyệt đối không được ra ngoài.