Biện Ái Pháp Tắc

Chương 33

Chương 33

Tranh luận trên tòa diễn ra vô cùng ác liệt, nhưng mà ngay lúc chuẩn bị tiến hành biện luận lần thứ hai thì Kỳ Tham và Vệ Linh không hẹn mà cùng nói rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ không đem lại bất kì tiến triển rõ ràng nào, cho nên liền kết thúc giai đoạn biện luận.

Kỳ Tham cảm thấy phần biện luận này càng cãi càng hỏng bét, mà Vệ Linh thì vẫn như cũ, duy trì tư thái đoan trang thục nhã, ít nhất thì từ bề ngoài không nhìn ra bất kì thay đổi nào. Cuối cùng, ôm lấy hi vọng nhất quyết trong lòng, hoặc nói hi vọng cuối cùng của thôn dân là muốn cơ quan hành chính tiến hành đền bù, Kỳ Tham nhất định không chịu nhượng bộ.

Không thể đền bù giống như những dự án giải tỏa và di dời khác thì cũng được, nhưng ít nhất chính phủ phải có phương án đền bù thỏa đáng. Bởi vì đây là hành động giải thích tốt nhất mà chính phủ dành cho người dân.

Đến phiên trần thuật cuối cùng, Kỳ Tham sắp xếp chỉnh chu tất cả tư duy, dùng giọng điệu nghiêm túc nói với những thẩm phán viên ngồi trên cao, cô thật lòng hi vọng bọn họ có thể cho những công dân đang mang theo vẻ mặt u mê, ánh mắt mờ mịt, chân tay luống cuống kia một phán quyết hợp lý.

Về phía bản thân Vệ Linh, nàng cũng không có dị nghị gì với vấn đề đền bù, nhưng nàng không có cách nào thay đưa ra quan điểm cá nhân trên phương diện này, hơn nữa lúc này nàng hoàn toàn suy tính vấn đề từ góc độ luật pháp, cho nên ở phiên trần thuật cuối cùng, nàng không hề nhắc đến bất kì điều khoản đền bù nào.

Thẩm tra xử lý đến đây là kết thúc, thẩm phán tuyên bố nghỉ ngơi giữa phiên tòa nửa tiếng đồng hồ để tiến hành bàn bạc. Nhìn tình thế này, sợ là nửa tiếng sau sẽ có kết quả xét xử. Kỳ Tham ngồi yên tại chỗ, hai tay khép lại chống lên sống mũi, trầm mặc không nói lời nào. Mà các đại biểu của thôn dân cũng không còn huyên náo đặt câu hỏi cho cô hay là thảo luận kịch liệt nữa, thái độ khác thường ngồi ở bên cạnh Kỳ Tham.

Nửa tiếng sau, mọi người quay lại vị trí cũ, yêu cầu toàn thể hội trường đứng dậy, chính thức tuyên án.

"Căn cứ theo quy định ở chương thứ nhất, chương thứ hai, chương thứ ba 'Bộ luật quản lí đất đai Cộng hòa nhân dân Trung Hoa'... Bác bỏ thỉnh cầu hủy bỏ quyết định giải tỏa và di dời của cơ quan chính phủ về thôn trang tự xây dựng trên khu đất XX, có diện tích XX hecta.... Bị cáo dựa theo quy định để đền bù chi phí giải tỏa và di dời cho nguyên cáo.... Phí tổn kiện tụng do bị cáo chịu trách nhiệm.... Thẩm phán thay mặt đương sự đưa ra phán quyết này, nếu như không phục có thể đưa đơn khỏi tố lên tòa án nhân dân trung cấp XXX trong vòng 15 ngày kể từ ngày ra phán quyết!"

"Nguyên cáo có nghe rõ nội dung phán quyết không? Kháng án hay không kháng án?"

"Không kháng án!" Dưới tình hình này, dù có kháng án cũng là tốn công vô tích.

"Kết thúc phiên tòa! Mời các thẩm phán viên lui xuống, đương sự các bên tiến hành ghi chép đối chiếu...."

Chẳng biết tại sao mà đến bước cuối cùng này Kỳ Tham lại cảm thấy có chút choáng váng, nhưng sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện cô vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc đi ra cổng Pháp viện. Ánh mặt trời bên ngoài không biết từ lúc nào đã lóa mắt, cô vươn tay đỡ trán, nhắm mắt thả lỏng dây thần kinh.

"Kỳ luật sư?" Đại biểu của thôn dân đi theo ra ngoài, không ngừng lôi kéo cô. "Cô không có chuyện gì chứ?"

"Tôi rất tốt mà." Kỳ Tham quay đầu, đạm nhạt nói, sau đó hỏi bọn họ: "Mọi người.... không sao chứ?"

Một đại biểu trong đó bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng đành cam chịu số phận nói: "Không sao, không sao đâu, chúng tôi chừng này tuổi rồi, có chuyện gì mà chưa từng nếm trải chứ? Chẳng qua Kỳ luật sư, chuyện lần này từ đầu đến cuối chúng tôi đều không hiểu gì, khiến cô phiền phức. Chúng tôi phải báo đáp cô thế nào đây?"

Kỳ Tham xoay mặt, cười khổ một tiếng: "Không cần báo đáp, những chuyện này.... Thân là luật sư đại diện.... tôi có nghĩa vụ phải làm."

Những người đàn ông đáng tuổi chú bác của Kỳ Tham lại rất chất phác nói: "Kỳ luật sư, đừng nói như vậy, chúng tôi đều biết cô đi theo chúng tôi chịu uất ức. Mặc kệ cô nói thế nào thì chúng tôi cũng đã định hôm nào đấy đến Sở sự vụ cảm ơn cô một phen. Chờ chúng tôi quay về nói kết quả phiên tòa cho mọi người biết, di dời khỏi nơi đó xong rồi chúng tôi nhất định sẽ đến gặp cô...."

Kỳ Tham càng xoay mặt sang chỗ khác, nhẹ nhàng xua tay với bọn họ, không nói lời nào nữa. Mấy người đàn ông nhìn nhau, sau khi thua kiện thì tâm tình cũng không tốt lắm, chỉ để lại một câu tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

Kỳ Tham đứng bên cạnh cột đá trước cửa lớn Pháp viện, nửa người ẩn trong bóng râm, nửa người lộ ra ngoài ánh nắng mặt trời. Một tay đút trong túi quần tây, một tay xoa xoa mắt, sau đó nhéo mạnh lên sống mũi ê ẩm. Vệ Linh từ bên trong Pháp viện đi ra, đơn giản giao phó mấy câu với đại diện của cơ quan chính phủ, sau đó ôm một chồng văn kiện đi xuống. Khi nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Tham nấp sau cột đá, nàng chần chừ một lúc, cuối cùng tiến lên hai bước, cẩn thận dò xét hỏi: "Kỳ luật sư? Còn chưa đi sao?"

Kỳ Tham nghe được giọng nói của nàng, lập tức đứng thẳng, nhưng không xoay người lại, chỉ đơn giản ừ một tiếng.

Vệ Linh mơ hồ nghe ra giọng mũi xen lẫn trong tiếng trả lời của cô, nhất thời có chút không yên lòng nói: "Vừa rồi trên tòa, vụ kiện lần này....."

"Ừ. Là bên nguyên thua kiện." Kỳ Tham đột nhiên quay đầu, hốc mắt có hơi ửng đỏ, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ mặt bất đắc dĩ và nụ cười thẳng thắn của mình. "Mặc dù đã đoán trước, nhưng sau khi mọi chuyện biến thành sự thật thì luôn khiến người khác có cảm giác không thể nào tiếp nhận."

Vệ Linh thấy dáng vẻ khó chịu của cô thì ngẩn người: "Bên phía chính phủ cũng đã nói sẽ đền bù, cho nên...."

Kỳ Tham không có tâm tình nghe nàng nói, chỉ nhìn xuống những bậc thang vô cùng chỉnh tề có thứ tự kia, nói: "Diện tích đại lục Trung Quốc rộng 960 vạn km vuông, nhưng mà những người dân ngoại tỉnh kia mất đi mấy trăm mẫu đất lại vẫn chưa có nơi sinh sống yên ổn."

Vệ Linh hơi nhíu mày, hé miệng, nhưng sau đó không nói lời nào. Kỳ Tham dừng một chút, không nhiều lời, hai tay đút trong túi âu phục, cảm nhận bầu không khí tháng hai không có chút dấu hiệu ấm lên nào, nhấc chân đi xuống bậc thang. Vệ Linh đứng ở trên sàn nhà bằng đá bóng loáng, có chút lo lắng nhìn từng bước chân biến mất trong sảnh lớn Pháp viện của cô.

Sau đó phía chính phủ đương nhiên tiến hành giải tỏa và di dời thôn trang, mỗi một hộ được đền bù hơn hai mươi ngàn nhân dân tệ. Tốc độ đền bù lần này có thể nhanh chóng như vậy có lẽ là vì áp lực của dư luận xã hội. Nhưng mà sau khi giải tỏa và di dời xong thì chuyện này lại lấy hình thức ca ngợi chính sách của chính phủ, tán dương nhân tính hóa của chính phủ mà xuất hiện nhan nhản trên mặt báo.

Sau khi kết thúc vụ kiện lần này thì Kỳ Tham xin chủ nhiệm nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian, cũng tiện thể cố gắng né tránh chuyện các thôn dân chạy đến Sở sự vụ biểu đạt lòng cảm tạ. Hôm đó Phú Tường còn lén núp trong nhà vệ sinh gọi điện cho cô, nói thôn dân rất hài lòng với kết quả vụ kiện lần này, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt chủ nhiệm, hơn nữa còn luôn miệng hỏi Kỳ luật sư đã đi đâu rồi.

Nhưng Kỳ Tham lại không nói gì, chỉ bày tỏ mình đã biết rồi liền cúp máy. Qua mấy ngày sau, có một tờ báo chiều đưa tin tức người trong thôn đã di dời toàn bộ, còn không quên chụp vài bức ảnh cảnh tượng thê lương ở nơi này.

"Tối nay con ăn cơm ở ngoài." Kỳ Tham vẻ mặt ngưng trọng đọc xong tin tức kia, đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe, để lại cho cha mẹ một câu này rồi nhanh chóng lái xe ra khỏi nhà.

Vào hoàng hôn, từng cơn gió lạnh trên xa lộ hệt như những mũi dao băng nhọn hoắt, cắt lên gò má tái nhợt của Kỳ Tham. Một đường xa xôi, ánh trời chiều đã giấu mình sau ngọn núi, cô cũng đã lái xe đến con đường mòn dọc theo sườn núi ở bên cạnh thôn trang kia. Một rừng cỏ khô còn chưa chính thức nghênh đón mùa xuân, lây dính ánh chiều tà, lay động trong gió. Kỳ Tham giẫm chân lên, thở hổn hển nhìn về phía thôn trang trống rỗng vô cùng yên tĩnh bên dưới. Lần này không còn thấy được hơi người sinh cơ bừng bừng như trước, không có khói bếp bốc lên từ những ống khói trên mái nhà, cũng không còn những vườn rau xanh mướt tươi tốt. Tất cả đều đang ẩn núp trong bóng đêm, chờ ngày mai đến, công nhân và máy móc sẽ thay nhau đến đây, đảo mắt một cái thì đã biến nơi này thành một mảnh vụn vỡ hoang tàn.

Nhìn rất lâu, mãi cho đến khi ánh chiều tà hoàn toàn biến mất thì mới mệt mỏi thở dài một hơi, xoay người vỗ vỗ đầu xe, nằm lên capo lạnh như băng, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đang lờ mờ xuất hiện từng ngôi sao.

Gió đêm trong núi rất lạnh, con đường cao tốc bên dưới chân núi không ngừng truyền đến tiếng động cơ xe ô tô, lúc gần lúc xa, vì ánh đèn pha từ ô tô đi ngang qua mà nơi này cũng lúc sáng lúc tối. Ở đây một lúc lâu, bầu trời càng lúc càng đen hơn, cũng càng nhiều sao hơn, thi nhau hiện lên dưới đáy mắt của cô.

Con đường đất sau lưng truyền đến hồi một tiếng ma sát giữa bánh xe ô tô và đất đá trên đường, ánh đèn pha xe hơi chiếu đến khiến cả cô và xe lúc ẩn lúc hiện. Ban đầu Kỳ Tham còn đang suy tư nên không chú ý đến, nhưng mà càng về sau thì phát hiện âm thanh bên tai càng lúc càng lớn, cô lập tức bật dậy, quay đầu nhìn về phía sau.

Một chiếc xe hơi màu xanh lam vòng qua xe của cô, tìm một nơi bằng phẳng rồi dừng lại, tắt đèn xe, sau đó cửa tài xế mở ra, trong đêm tối một thân ảnh yểu điệu cầm theo đèn pin bước ra ngoài. Đèn pin chiếu lên mặt cỏ chứ không có rọi lên người Kỳ Tham, sau đó người kia bình thản hỏi thăm: "Bây giờ ở trên núi nhất định rất lạnh nhỉ, Kỳ luật sư?"

Kỳ Tham sững sờ trong chốc lát, cả gương mặt đều bị đông lạnh cứng ngắt, há miệng khó khăn hỏi lại một câu: "Sao Vệ luật sư lại đến chỗ này?"

Vệ Linh cầm đèn pim chậm rãi đi đến, trả lời: "Hôm nay đọc tin tức, biết được toàn bộ thôn dân ở đây đã di dời... Trong lúc nhất thời đột nhiên muốn đến đây nhìn thử một chút. Ừm.... Trước khi đến tôi còn nghĩ không biết Kỳ luật sư có thể ở đây không, không ngờ cô thật sự đã đến."

Kỳ Tham cảm thấy nước mũi đang chảy xuống, tùy tiện lấy mu bàn tay cọ cọ chóp mũi: "À.... ra là vậy."

Vệ Linh rất tự nhiên móc một chiếc khăn tay màu trắng thuần từ trong túi áo khoác đưa qua cho cô: "Cô ngồi ở đây bao lâu rồi? Sẽ không bị cảm đó chứ?"

"Cô bớt quan tâm đến tôi đi, chưa biết chừng tôi có thể sống lâu trăm tuổi đấy." Kỳ Tham trả lời, nhưng cũng không khách khí mà nhận khăn tay lau lau mũi.

Trong bóng đêm, Vệ Linh cười khẽ một tiếng: "Không bằng vào trong xe ngồi một lát đi, cô ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa. Đến nơi này rồi sẽ khiến cho người ta không còn du͙© vọиɠ ăn uống nữa." Kỳ Tham trả lời, "Nhưng thật ra lại khiến người ta muốn uống chút rượu."

Vệ Linh ngừng chốc lát, quay người đi về phía xe của mình, mở cốp xe, tìm vài thứ đồ sau đó ôm đến bên cạnh Kỳ Tham, nói: "Nói đến rượu, trong xe của tôi lại có một chai Vodka được người khác tặng. Vả lại còn có chút đồ ăn vặt, không biết Kỳ luật sư có muốn cân nhắc ăn lót bụng một ít rồi hãy uống rượu được không?"

Kỳ Tham dùng ánh mắt kì quái đánh giá thân ảnh trong bóng đêm của nàng: "Cô cho rằng tôi muốn nấu cơm dã ngoại ở đây à Vệ luật sư?"

Vệ Linh rất bình tâm tĩnh khí trả lời: "Quà vặt là Tiểu Duyệt và Tiểu Khác ra ngoài chơi mua về mà chưa ăn hết, tôi cũng không có bất kì ý tứ giễu cợt hay không tôn trọng nào."

Nghe nàng giải thích như vậy, Kỳ Tham vẫn không thể cao hứng, nhưng cũng không thể trách cứ thêm, đành phải kìm nén khó chịu vươn tay nhận túi đồ ăn và chai rượu trong lòng nàng. Hai người không hẹn mà cùng đặt đồ ăn lên nắp capo xe Kỳ Tham. Đầu tiên Kỳ Tham cầm chai rượu lên, mở nắp, kề lỗ mũi đến miệng chai ngửi thử mùi rượu, nhất thời nhịn không được mà ho khan mấy tiếng.

Vệ Linh rọi đèn pin qua, mở một gói khoai tây chiên đưa qua trước mặt cô: "Rượu Vodka rất mạnh, ăn trước rồi uống sẽ tốt hơn."

"Người nhà giàu các cô chú trọng nhiều thứ quá." Kỳ Tham không khỏi mỉa mai, bốc hai miếng khoai tay bỏ vào miệng, tựa như phát tiết mà nhai răng rắc.

Vệ Linh mỉm cười đáp lời: "Chỉ uống rượu mà không ăn sẽ đau dạ dày, đây là chuyện mà ai cũng biết, không cần phải nghiên cứu sâu xa, cũng không liên quan đến chuyện nhà tôi có giàu hay không."

"Tôi không muốn ở chỗ này tranh luận với cô." Kỳ Tham lạnh giọng nói. "Không có tâm trạng."

Vệ Linh nghe vậy thì không nói gì nữa, cúi đầu siết lấy gói khoai tây chiên, suy tính một hồi mới lên tiếng: "Tôi biết mấy ngày này tâm trạng của Kỳ luật sư không tốt lắm.... Xin lỗi."

"Cô không cần phải xin lỗi vì vụ kiện đó." Một tay Kỳ Tham chống lên nắp capo, nghiêng người nhìn nàng, cười tự giễu một tiếng: "Được rồi, thật ra thì tôi không cần cô đồng tình, bây giờ thì tâm trạng không tốt, qua vài ngày nữa sẽ không sao cả."

Vệ Linh đặt gói khoai tây qua một bên, gật đầu không nói lời nào. Kỳ Tham nâng tay cầm chai rượu lên nhìn một chút, ngửa đầu ừng ực trực tiếp uống hai ngụm lớn, sau đó che miệng ho kịch liệt ho khan. Vệ Linh cúi người muốn đỡ cô, nhưng cô lại nhanh chóng thẳng tắp sóng lưng, thở hắt ra một hơi rượu nồng sặc.

"Cay quá! Chịu không nổi. Vệ luật sư có muốn thử một chút không?"

Vệ Linh không ngờ cô lại mời mình uống rượu, nhất thời ngây người, im lặng nhìn cô trong bóng đêm. Chai rượu lơ lửng giữa không trung một lúc lâu, đột nhiên Kỳ Tham giật mình hiểu ra, cười một tiếng, nói: "À.... Tôi đã uống qua rồi.... Nhất định cô sẽ cảm thấy không lễ phép và mất vệ sinh đúng không? Vậy tôi tự uống"

Nhưng mà lúc chai rượu sắp đến bên miệng thì lại bị Vệ Linh đoạt đi, Kỳ Tham sợ run một giây, trong lúc đó Vệ Linh đã cầm chai rượu lên, ngửi ngửi, hơi nhắm mắt, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ, rồi phản ứng cũng không khác Kỳ Tham là mấy, nhíu mày che miệng ho sặc sụa.