Biện Ái Pháp Tắc

Chương 17

Chương 17

Trương Hoắc Tưởng cười haha đứng lên: "Thật xa xỉ nha Tiểu Tham Tham."

"Không phải trẻ con đều thích mấy thứ này sao?" Kỳ Tham tươi cười rạng rỡ nhận mũi tên từ ông chủ, lấy ra một cái đưa cho Trâu Giai Giai. "Chơi thử xem."

Trâu Giai Giai nhón mũi chân: "Em đứng không tới."

Kỳ Tham cười, bước đến sau lưng cô bé, ôm cô bé lên: ""Ừm, thế này chắc đủ cao rồi."

"Đủ rồi đủ rồi!" Trâu Giai Giai vui vẻ nói, dưới sự hướng dẫn của Trương Hoắc Tưởng mà cài tên vào cung, dáng vẻ chuyên nghiệp nhắm lên vòng khoen bạc lớn nhất được đính trên ván gỗ. "Vèo" một tiếng, mũi tên được bắn ra. Đầu mũi tên được bọc cao su phủ phấn trắng, lúc đâm vào hồng tâm vòng khoen thì để lại một chút bột trắng trên ván gỗ để làm dấu, sau đó rơi xuống đất.

"Em bắn trúng rồi! Bắn trúng rồi!" Trâu Giai Giai cực kì vui vẻ hét lên, Kỳ Tham thả cô bé xuống, để cô bé chạy đi lấy quà.

Ông chủ nói: "Ai, cô bé này bắn tốt thật, có người lớn lần đầu tiên bắn còn không đυ.ng đến ván gỗ... Đây, phần thưởng cho mũi tên vừa rồi." Vừa nói chuyện vừa xoay người kéo ngăn tủ lấy một cái móc khóa điện thoại nho nhỏ bằng nhung đưa cho Trâu Giai Giai.

"Ôi chao? Không thể nào? Bé xíu như vậy?" Trương Hoắc Tưởng chỉ chỉ cái móc khóa nhỏ như đầu ngón tay đó.

"Phần thưởng của vòng khoen đó chỉ vậy thôi à." Ông chủ trả lời.

Trâu Giai Giai cầm thứ đồ chơi nho nhỏ kia, có chút thất vọng quay đầu nhìn Kỳ Tham: "Có phải em lãng phí tiền của chị rồi không?"

"Không có, em hưởng thụ quá trình là được rồi, không phải sao?" Kỳ Tham cười nói, "Bắn thêm một lần nữa xem thử sao?"

"Dạ được!" Trâu Giai Giai đem móc khóa cất vào túi áo, vươn tay để Kỳ Tham ôm mình, lần này cô bé cầm cung tên, quan sát kĩ càng rồi mới bắn ta, nhưng hiệu quả lại không được như lần trước, không bắn trúng vòng khoen nào cả.

"Em không muốn chơi nữa!" Cô gái nhỏ uất ức rũ mi mắt. Vệ Duyệt đứng một bên nãy giờ đã nhịn không được, hô lên: "Để em chơi thử một chút!"

"Đợi đã, tôi muốn biết, phần thưởng lớn nhất ở đây là gì?" Trương Hoắc Tưởng tạm thời ngăn cô bé lại, hỏi ông chủ. "Sẽ không phải là món đồ chơi gì đó lớn hơn cái hồi nãy chút xíu đó chứ?"

"Sao có thể chứ? Lớn hơn cái kia rất nhiều nha. Đây, tôi cho cô nhìn thử." Hắn đi ra phía sau quầy hàng, lôi ra một hộp giấy lớn, mở nắp ra, để cho mọi người nhìn con gấu bông mềm mượt trong đó.

"Gấu Teddy!" Vệ Duyệt và Trâu Giai Giai lớn tiếng hô lên, Kỳ Tham cúi người chọt chọt lớp bao nilon bọc con gấu, hỏi: "Là đồ chơi.... rất nổi tiếng sao?"

"Không chỉ có gấu Teddy mà còn có Kitty và Pikachu. Đều to như vậy, do tôi đặc biệt đặt hàng. Thợ may rất giỏi, mọi người cứ yên tâm." Ông chủ hài lòng đóng nắp hộp. "Nhưng vẫn chưa có người nào bắn trúng vòng khoen nhỏ nhất, cho nên những thứ này vẫn chưa bị lấy mất."

"Rất tốt! Vậy thì em cần phải ra tay rồi." Vệ Duyệt kích động xắn tay áo, "Em muốn con gấu Teddy đó!"

Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng kéo Trâu Giai Giai lùi về sau, nhìn cô gái nhỏ nhắn kia bày ra một tư thế ngắm bắn tiêu chuẩn, cõi lòng đầy hi vọng, nhưng rồi lại tràn đầy thất vọng nhìn cô bé cầm về một cái ví đựng thẻ nhỏ như như bàn tay. Vệ Duyệt ném đồ lên người em trai đang nằm dài trên ghế nghỉ ngơi, sau đó cầm cung tên chỉ chỉ vòng khoen, hét lên: "Đáng ghét! Cho em một cơ hội nữa! Nhất định sẽ bắn trúng nó!"

"Tính tình ngạo kiều bộc phát rồi nha." Trương Hoắc Tưởng cười hết sức vui vẻ.

"Em... em cũng muốn thử lại một lần nữa." Trâu Giai Giai bị sự kích động của Vệ Duyệt dấy lên ý chí chiến đấu. "Nhất định sẽ bắn trúng."

"Ai nha, chỉ có hai mươi cơ hội, rất nhanh sẽ không còn gì nữa nha." Trương Hoắc Tưởng ngoài miệng tiếc rẻ nhưng trên tay lại không chút keo kiệt phân phát mũi tên. Vì vậy mấy phút kế tiếp, trong tay Kỳ Tham càng lúc càng nhiều thứ: khăn tay nhỏ màu trắng thêu hình mèo Kitty hồng, l*иg binh in hình em bé tảo biển, túi đựng tiền hình Mashimaro, poster hình ma pháp thiếu nữ, móc khóa Doraemon.

"Dùng 200 tệ mà chỉ đổi được những thứ này thôi sao?" Gương mặt đẹp trai của Vệ Khác âm trầm, nhìn mấy thứ linh tinh kia.

Trương Hoắc Tưởng lại nói: "Còn ba mũi tên. Giai Giai và Tiểu Duyệt còn muốn bắn nữa không?"

"Không.... không muốn...." Trâu Giai Giai nản chí ủ rũ nhìn vòng khoen bạc lấp lánh trên ván gỗ. "Đến con búp bê lớn cũng bắn không được."

"Căn bản chính là gạt tiền mà!" Vệ Duyệt hô lên, Vệ Khác nghe vậy thì rốt cuộc chịu không nổi nữa nhảy xuống ghế dài, cầm cây cung trong tay chị mình, nói: "Để em thử một chút xem sao. Nói không chừng có thể bắn được thứ chị muốn đó."

Vệ Duyệt hừ một tiếng: "Không bắn trúng thì em chết chắc!"

Vệ Khác lấy một mũi tên từ chỗ Trương Hoắc Tưởng, đứng yên tại chỗ, cài tên lên cung, nhắm một mắt ngắm vào vòng khoen nhỏ nhất kia, ngón tay buông lỏng, mũi tên sắc bén ác liệt vụt đi, nhưng khoảng cách quá xa, mũi tên lại rất nhẹ nên cuối cùng chỉ lướt qua bên cạnh vòng khoen rồi rơi xuống đất.

"Tiếc quá! Chỉ thiếu chút nữa thôi!" Trương Hoắc Tưởng tặc lưỡi.

"Gì vậy chứ! Cũng không trúng a~" Vệ Duyệt thất vọng nói, ông chủ cười ha hả lấy một cái móc khóa hoạt hình đưa cho Vệ Khác: "Lần nào cũng thiếu chút nữa thôi, giải thưởng lớn như vậy nào có thể dễ dàng lấy được."

"Cho em thêm một cơ hội nữa!" Vệ Khác xoay người giơ nắm tay với Kỳ Tham, hô lớn. "Em nhất định có thể bắn trúng."

Kỳ Tham cười cười vẫy tay với Trương Hoắc Tưởng, ý bảo cho cứ cho đi: "Để thằng bé chơi đi."

"Chỉ còn hai cái cuối cùng thôi đó nha." Trương Hoắc Tưởng đương nhiên không nhiều lời, đưa mũi tên cho Vệ Khác. Vệ Khác trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc bắn ra mũi tên thứ hai. Thế nhưng mũi tên lần này cũng chỉ bắn được một tấm ghép hình Pokemon nho nhỏ thôi, còn kém xa với con gấu bông lớn kia.

"Đáng chết!" Vệ Khác không vui ném đồ chơi đi, nghiêng đầu nhìn mũi tên còn lại trong tay Trương Hoắc Tưởng, do dự một lúc lâu, nhưng bởi vì thấy áy náy và không nắm chắc nên không mở miệng yêu cầu đưa nó cho mình. Bầu không khí có chút ngưng trọng, cuối cùng có ba tầm mắt ngóng chừng mũi tên kia nhưng không có ai mở miệng xin xỏ.

Đúng lúc này sau lưng truyền đến tiếng gọi lớn của Trâu Bằng: "Chị ơi! Mua được cơm trưa rồi nè!"

Năm người lớn và trẻ nhỏ quay đầu nhìn lại, thấy trong tay Trâu Bằng cầm theo mấy túi nilon đang đi về phía bên này, mà người đi bên cạnh cậu chính là Vệ Linh vẻ mặt ôn hòa đang cười mỉm.

"Mọi người đang làm gì vậy?" Sau khi đến gần, Trâu Bằng tò mò đánh giá cây cung trong tay mấy đứa trẻ. Vệ Duyệt chạy đến trước mặt Vệ Linh, chỉ chỉ quầy trò chơi, kéo tay của nàng, nói: "Chị ơi, em muốn con gấu bông lớn. Chị giúp em lấy nó đi!"

"Hả?" Vệ Linh giương mắt nhìn hướng cô bé chỉ, đoán chừng là đang chơi trò gì đó. "Phải bắn trúng cái nào mới có gấu bông lớn?"

"Cái đó, cái nhỏ nhất á!" Vệ Duyệt chỉ chỉ vòng khoen nhỏ nhất. "Bắn trúng chính giữa là được rồi."

Vệ Linh nheo mắt xác nhận một chút: "Mục tiêu quá nhỏ, có vẻ không thể dễ dàng bắn trúng được."

"Phần thưởng lớn nhất mà." Trương Hoắc Tưởng nói, đưa mũi tên cuối cùng cho nàng, "Thử một chút xem, Vệ tiểu thư?"

Vệ Linh cầm cây cung Vệ Khác đưa, ước lượng một chút mới nói: "Cũng được, cảm ơn."

Kỳ Tham không ôm nhiều kì vọng, bước qua lấy túi nilon trong tay em trai, cầm một phần hambuger gà, xé túi giấy vừa ăn vừa nhìn Vệ Linh chuẩn bị bắn tên. Vệ Linh lắp tên, thử độ nặng nhẹ của cung tên, sau đó dùng một tư thế ngắm bắn cực kì tiêu chuẩn, nâng khuỷu tay, Kỳ Tham còn chưa nuốt miếng hamburger trong miệng thì mũi tên đã mang theo tiếng xé gió bay vụt ra. "Đinh" một tiếng giòn tan, vòng khoen nhỏ nhất kia lung lay một chút, sau đó cùng rơi xuống đất với mũi tên.

"Oa! Trúng rồi!" Vệ Khác, Vệ Duyệt và Trâu Giai Giai đứng mọt bên, hét còn lớn hơn cả người lớn. Nhưng mà ông chủ lại khom người nhặt vòng khoen lên, phản bác: "Không thể tính! Vòng khoen rơi xuống không tính là bắn trúng. Đầu mũi tên cũng không để lại phấn trắng trên tấm ván, không thể tính!"

"Ông chủ chơi xấu! Ông chủ chơi xấu!" Ba đứa nhỏ không chịu, gấp đến độ nhảy dựng lên lên la hét.

"Đây không phải là chơi xấu, trên bảng quy định có ghi "bắn rơi vòng khoen không được nhận thưởng". Là do mọi người đọc không kĩ thôi." Ông chủ đem vòng khoen treo lên vị trí cũ, giải thích với bọn họ.

Kỳ Tham cúi người, lúc này mới phát hiện dưới góc tấm bảng có ghi một dòng chữ rất nhỏ: bắn rơi vòng khoen không được nhận thưởng.

Trương Hoắc Tưởng hừ lạnh một tiếng: "Đúng là quy định xảo trá, có thể bắn trúng vòng khoen nhỏ như vậy đã giỏi lắm rồi, cái gì mà bắn rơi là không tính, ông chủ đây căn bản là muốn mượn cớ chơi xấu khách thôi."

"Xem ra cũng không còn cách nào khác rồi." Vệ Linh tiếc nuối mỉm cười, sờ sờ gương mặt không cam lòng của Vệ Duyệt. Kỳ Tham vừa ăn xong hambuger gà, vừa nghiêm túc đứng đọc và tìm hiểm tất cả quy định, rồi đứng dậy nói: "Đây là toàn bộ quy định đúng không, không còn cái khác chứ?"

"Không có." Ông chủ nói, "Nhưng cô đã dùng hết mũi tên rồi."

Kỳ Tham lấy một tờ tiền 20 tệ ra đưa cho hắn: "Lấy thêm hai mũi."

"Kỳ luật sư?" Vệ Linh không hiểu nhìn cô đang vừa sờ sờ mũi tên bằng cao su vừa đi lại gần mình. Kỳ Tham đưa tên cho nàng, giong nói bằng phẳng: "Nếu dùng lực lớn hơn một chút, tôi nghĩ, mũi tên có thể cắm thẳng vào chính giữa vòng khoen, cộng thêm phản lực từ ván gỗ chắc là sẽ không khiến vòng khoen rơi xuống đâu."

"Nhưng mà nhìn vòng khoen đó không có chắc chắn như tưởng tượng." Vệ Linh nói, nhưng vẫn bày tỏ đồng ý thử một lần nữa. "Nếu không thành công thì để Kỳ luật sư tự mình thao tác đi."

Kỳ Tham cười lạnh một tiếng: "Đùa gì vậy, tôi cũng không thể chính xác được như cô. Ít nhất phải bắn trúng hai lần nha, bởi vì cả hai cô bé ở đây đều đang mong chờ được ôm gấu bông đó."

"Vậy à." Vệ Linh mỉm cười: "Áp lực thật sự rất lớn đây." Nàng nói xong câu này liền mang theo thần sắc trầm ổn bước vào vị trí, chờ ông chủ tránh qua một bên, giương cung hướng về phía ván gỗ chừng mười giây, cuối cùng nín thở, không chút do dự bắn mũi tên trong tay ra. Ở trong mắt mọi người, lúc mũi tên chạm đến ván gỗ thì giống như dừng lại thật lâu, ở ngay vị trí chính giữa của vòng khoen để lại một dấu chấm trắng, sau khi hoàn thành sứ mạng liền cô đơn rơi xuống đất.

"Vòng khoen không rơi!" Vệ Duyệt là người phản ứng đầu tiên, nhảy cẫng lên hô to. "Ông chủ mau phát thưởng! Mau thưởng gấu bông lớn!"

"Đúng là không phụ trọng thác mà." Kỳ Tham vừa nhai vừa nói, nét mặt ung dung, hambuger trong tay đã ăn gần hết. Còn ông chủ quầy trò chơi thì sắc mặt không tốt lắm, đi ra sau kéo cái thùng giấy, lầm bầm: "Sao có thể chính xác như vậy được chứ...."

"Cháu muốn con gấu Teddy này!" Vệ Duyệt không chút khách khí vỗ vỗ cái thùng giấy.

"Aiz...." Trâu Giai Giai đứng bên cạnh cô bé, có chút thất vọng, có chút uất ức nhìn cô bé ôm con gấu Teddy. Kỳ Tham nhìn ra hai nét mặt vui vẻ và mất mác của hai đứa trẻ, đưa mũi tên thứ hai cho Vệ Linh. "Thấy chưa, còn phải bắn trúng một lần nữa mới được."

"Hi vọng vận khí lần này sẽ không tệ." Vệ Linh nói, xoay xoay mũi tên, sau đó kẹp vào ngón tay, kéo căng cung, vẻ mặt vẫn vô cùng trầm ổn như lúc nãy, nhưng lần này thời gian mũi tên rời cung lại ít hơn. Mũi tên dưới cái nhìn chăm chú ngưng trọng của Kỳ Tham mà cắm vào ván gỗ, nhưng trước khi rơi xuống đất thì đã khiến vòng khoen kia rung lên một chút. Cũng may, ngay lúc vòng khoen lung lay hồi lâu thì cuối cùng vẫn đứng im bất động.

----------

Đọc xong đoạn bắn tên tui thấy ngự tỷ nhà tui soái bỏ mie, đọc mà trái tym bé bỏng rung rinh không thôi, nhưng thế quái nào lại bị tác giả cho làm thụ cơ chứ!!!Thiệt bất công =.=