Chương 15
Trâu Bằng cười nói: "Vậy thì chủ nhật tuần này chúng ta đi đi. Chị tranh thủ ở nhà hai ngày nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi chơi với bọn em. À đúng rồi, nghe quản lí nói, cuối tuần này đại minh tinh Tô Oánh sẽ tổ chức buổi bắt tay fan hâm mộ ở khu vui chơi, không biết đến hôm đó chúng ta có thể gặp được không nữa."
"Chị Tô Oánh cũng đến sao!" Trâu Giai Giai càng vui vẻ hơn, "Em muốn bắt tay với chị ấy!"
"Có cái gì hay? Tay của cô ta sờ một cái là có thể đẻ ra vàng hay bạc hả?" Kỳ Tham hắt xì một cái, tiếp tục đau khổ híp mắt lau nước mũi. Trâu Bằng nhìn tình trạng của cô có vẻ không lạc quan lắm, theo bản năng ôm em gái tránh xa: "Cơn bệnh lần này khiến chị hai oán giận lắm đó nha!"
"Đều do Vệ đại luật sư đó làm hại!" Kỳ Tham lại nguyền rủa, Trâu Bằng cười khổ ôm em gái cách xa phòng khách nồng sặc mùi thuốc súng kia, chạy đến trong sân nhìn lá rụng: "Hi vọng chị hai có thể mau chóng khoẻ lại..."
Trâu Giai Giai nhìn anh trai của mình: "Chị hai thật là đáng thương quá đi thôi!"
"Suỵt!" Trâu Bằng thần bí làm động tác chớ lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: "Còn có chuyện anh chưa dám nói với chị hai, anh sợ chị ấy biết rồi thì sẽ không đi chơi với chúng ta nữa."
"A?" Trâu Giai Giai cũng nhỏ giọng nghi ngờ, "Chuyện gì vậy anh?"
Trâu Bằng cười nói: "Chủ nhật này, Học viện pháp luật mà chị hai tốt nghiệp sẽ đến sân vui chơi để tuyên truyền luật pháp. Vệ Linh đại tiểu thư đó cũng được coi là một trong những học viên xuất sắc của học viện, cho nên sẽ đến đó diễn thuyết nha!"
Trâu Giai Giai trợn to hai mắt: "Oa.... Chị hai gặp rồi thì sẽ bóp chết chị ấy sao?"
"Đương nhiên là không." Trâu Bằng lấy mấy tấm vé trong lòng bàn tay em gái, mở ra cho cô bé nhìn: "Nhưng chúng ta chỉ có vé ngày chủ nhật thôi, không còn cách nào khác, Giai Giai rất muốn đi mà không phải sao?"
"Dạ muốn, nhưng mà...."
Trâu Bằng hôn hôn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng của em gái: "Không sao đâu, phải biết là chị hai nhà chúng ta là một cô gái nói một đằng làm một nẻo. Vả lại còn dẫn theo tiểu khắc tinh Trương Hoắc Tưởng của chị ấy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì."
Sáng chủ nhật tiết trời mát mẻ, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời vừa đủ, là một ngày có thời tiết tốt cực kì hiếm có. Bệnh cảm của Kỳ Tham có lẽ vì sự trông mong của em gái nên cũng dần dần tốt lên, dù sao đến thứ bảy thì đã cảm thấy không tệ, cho nên chủ nhật có thể ra ngoài hóng gió tiện thể rèn luyện thân thể, có lợi cho sức khoẻ. Chẳng qua lúc đứng ở cổng soát vé vốn không nhiều người lắm, liếc mắt một cái là có thể nhận ra bóng dáng ba người lớn nhỏ của Vệ gia, chuyện này khiến cho Kỳ Tham khó chịu không thôi: "Sao ở chỗ này rồi mà còn có thể gặp bọn họ? Âm hồn bất tán hả?"
"Ế... Đó không phải là Kỳ Tham luật sư sao?" Vệ Duyệt cầm một quả bóng bay lớn, phát hiện sự tồn tại của đối phương thì liền kéo ống tay áo của Vệ Linh. "Chị, thật đúng là Kỳ Tham!"
Vệ Linh nhìn theo hướng ngón tay của cô bé, nhìn thấy Kỳ Tham mặt đầy âm u đang đứng cách mình mười mét, bên cạnh là Trương Hoắc Tưởng cười giảo hoạt đang vẫy vẫy tay, cùng Trâu Bằng len lén lau mồ hôi và Trâu Giai Giai cười hì hì được anh trai ôm trong lòng. Nàng chợt mỉm cười, cúi đầu nói với Vệ Duyệt: "Không thể gọi trực tiếp tên của người khác như vậy, đó là không lễ phép, ít nhất cũng phải gọi cô ấy là chị Kỳ Tham."
"Dạ?" Vệ Duyệt có chút do dự nhìn chị gái, "Vậy được rồi.... Chị, nếu đã gặp bọn họ rồi thì không bằng cùng nhau đi chơi đi! Nhiều người mới náo nhiệt nha!"
Vệ Khác đầy mặt không kiên nhẫn cạnh khóe nói: "Tại sao phải đi chơi với người lạ, tự chúng ta chơi còn tốt hơn!"
"Còn nhỏ tuổi đã không hòa đồng, lớn lên sẽ cô độc không có cô gái nào thích." Vệ Duyệt chống nạnh dạy dỗ em trai sinh đôi, dáng vẻ như người chị lớn. "Sẽ trở nên ích kỉ khiến người khác chán ghét."
Vệ Khác nghe vậy liền hét lên: "Mới không có kinh khủng như chị nói!"
Vệ Linh cười cười tách hai đứa nhỏ ra: "Trước mặt người ngoài không nên cãi nhau, chị nghĩ thế này, đầu tiên không biết đối phương có muốn đi cùng chúng ta hay không, ít nhất cũng phải trưng cầu ý kiến của họ, có đúng không?"
"Để em đi hỏi!" Vệ Duyệt dùng đôi chân nhỏ nhanh chóng chạy đi, vụt một cái đã đứng trước mặt Kỳ Tham, ngửa đầu lộ ra nụ cười đáng yêu mê người nhất: "Chị.... Kỳ Tham, nhà chúng em có ba người. Ừm... Có muốn hợp lại với bọn em.... cùng nhau đi chơi không ạ?"
"Không muốn." Kỳ Tham sầm mặt quả quyết từ chối.
"A...." Trực tiếp bị người cách xa ngàn dặm như vậy khiến cho cô gái nhỏ đứng ngây tại chỗ, nụ cười trong nháy mắt không thấy tung tích, suýt chút nữa đã òa khóc.
"Ai nha, Tiểu Tham Tham, quá vô tình rồi." Trương Hoắc Tưởng kéo Kỳ Tham tránh ra chỗ khác, cười nói với Vệ Duyệt: "Chơi cùng nhau có phải không? Vậy thì chơi a! Chị đây lát nữa mời các em ăn kẹo!"
Vệ Duyệt nhìn Kỳ Tham đang đứng bĩu môi, hai tay ôm ngực, mũi chân không ngừng đá đá mặt đất, trong lòng có cảm giác uất ức, nhất thời không có tâm tình trả lời Trương Hoắc Tưởng.
Trương Hoắc Tưởng hừ một tiếng trách cứ nhìn Kỳ Tham, lớn tiếng nói: "Có muốn đi chơi cùng cô bé nhà Vệ gia hay không, không phải một mình cậu nói là tính, chúng ta bỏ phiếu quyết định là được. Ai đồng ý thì giơ tay!" Nói rồi liền dẫn đầu giơ cao cánh tay.
Kỳ Tham xoay đầu, phát hiện Trâu Bằng và Trâu Giai Giai đang cao hứng giơ tay, nhất thời hừ một tiếng: "Làm gì vậy! Mấy người hẹn trước với nhau rồi à!"
Vệ Linh đợi em họ một hồi, thấy bên này ồn ào ầm ĩ không biết đang nói gì, cho nên cũng dẫn Vệ Khác đi qua, bình thản lên tiếng chào hỏi Kỳ Tham: "Cuối tuần tốt lành!"
"Sao tôi lại không thấy tốt chỗ nào hết." Kỳ Tham hừ lạnh, Trương Hoắc Tưởng che miệng của cô lại, kéo cô tránh xa ba mét, sau đó nở nụ cười xán lạn áy náy nói: "Cuối tuần vui vẻ, Vệ tiểu thư."
"Tiểu Duyệt, đã hỏi chuyện đó chưa?" Vệ Linh rất tôn trọng ý kiến của Vệ Duyệt.
"Hỏi thì hỏi rồi...." Vệ Duyệt ngẩng đầu nhìn đám người Kỳ Tham, nhất thời không biết rốt cuộc là có thể đi chơi chung hay không. Trâu Bằng thả Giâu Trai Giai xuống, dắt tay cô bé đi đến chào hỏi ba chị em Vệ gia: "Đây là em gái của tôi, Trâu Giai Giai. Hi vọng có thể cùng mọi người chơi thật vui vẻ."
"Chào anh Vệ, chị Vệ." Trâu Giai Giai rất lễ phép cười chào hỏi mọi người, Vệ Linh ôn hòa đáp lại một tiếng, sau đó nói với Kỳ Tham: "Xin lỗi đã làm phiền mọi người, sáng hôm nay tôi có buổi diễn thuyết ở đây, đến lúc đó sợ là sẽ không tiện chăm sóc em gái và em trai, cho nên cũng muốn nhờ mọi người giúp đỡ tôi một chút, tôi sẽ cố gắng xong việc sớm để đến đón hai đứa nhó."
Trâu Bằng cười khoát tay: "Không cần khách khí như vậy, dù sao chúng tôi cũng là đến chỗ này để vui chơi, nhiều thêm hai đứa trẻ thì càng náo nhiệt."
Trương Hoắc Tưởng ngồi xôm xuống, một tay ôm Vệ Duyệt, một tay ôm Vệ Khác, kéo vào lòng mình, cười haha hai tiếng: "Hoàn toàn không thành vấn đề. Hôm nay cùng lăn lộn với chị đây đi!"
"Lại gặp dì kì quái này nữa rồi!" Vệ Khác giãy dụa nhưng không thể trốn khỏi ma trảo của cô, chỉ có thể trưng gương mặt nhỏ nhắn đả kích cô.
"Mấy người ồn ào xong rồi thì có thể đi vào chưa?" Kỳ Tham cầm tấm vé của mình, cả gương mặt đều là thái độ mất kiên nhẫn, thúc giục: "Lề mề nữa thì có thể trực tiếp đi ăn trưa được rồi!"
Trâu Bằng cười nói: "Đến đây, đến đây!" Xoay đầu nháy mắt với những người còn lại, đi theo sau lưng Kỳ Tham xếp hàng soát vé. Lúc đi vào bên trong mọi người mới thấy hôm nay không hề ít người, trong tầm mắt toàn là đầu người nhốn nháo. Ngay ở lối vào có vài quầy hàng được thương nhân thuê lại, có bán bỏng ngô, kẹo bông và nước uống. Trương Hoắc Tưởng mua vài chai nước, chia cho mọi người, sau đó giống như đội trưởng nhỏ mà trưng cầu ý kiến: "Chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước hay nhẹ nhàng trước?"
Kỳ Tham lên tiếng đầu tiên: "Giai Giai không thể chơi trò quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
"À, cũng đúng nha...." Trương Hoắc Tưởng gật đầu đồng ý, nhưng chợt nói: "Nhưng mà mỗi trò chơi đều có mức độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác nhau."
Trâu Giai Giai ngửa đầu nói với Kỳ Tham và Trâu Bằng: "Em muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ."
"Ừm, vòng xoay ngựa gỗ, không thành vấn đề." Trâu Bằng cười nói, "Trò đó không nguy hiểm cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
"Không phải mấy người định chơi cái trò chỉ có mấy bé gái thích đó chứ?" Vệ Khác lên tiếng phản đối, "Em mới không tốn thời gian chơi trò vô bổ đó!"
Kỳ Tham nghe lời nói của cậu bé, không nhịn được trong lòng hừ lạnh một tiếng, vừa định nói "vậy thì mạnh ai người nấy chơi đi" thì đã thấy Vệ Linh vỗ vỗ đỉnh đầu Vệ Khác, ôn hòa nói: "Mỗi trò chơi trong khu vui chơi đều không giống nhau, nếu chúng ta đã kết bạn thì phải quan tâm đến sở thích của nhau. Trước tiên em cùng Giai Giai chơi vòng xoay ngựa gỗ mà em ấy thích, sau đó chị Hoắc Tưởng và anh Trâu Bằng sẽ cùng em chơi trò đua xe hay tàu lượn mà em thích. Mọi người chơi cùng nhau mới thú vị, đúng không?"
"A.... Có thật không?" Vệ Khác không xác định nhìn Trâu Bằng và Trương Hoắc Tưởng. "Trò đua xe đồng đội đó, hai người biết chơi sao?"
"Biết chơi nha, lát nữa sẽ đi với em." Trâu Bằng và Trương Hoắc Tưởng buồn cười trả lời.
"Vậy chúng ta cùng đi chơi vòng xoay ngựa gỗ thôi!" Vệ Duyệt cầm bản đồ hô lên. Vệ Linh cười gật đầu với cô bé, nhìn cô bé kéo tay Vệ Khác chạy như điên. Nàng nghiêng đầu thấy Kỳ Tham dường như vẫn còn đang tức giận với mình, liền hỏi: "Hình như hôm nay tâm trạng của Kỳ luật sư không tốt lắm? Sao vậy?"
Trâu Giai Giai đang bị Kỳ Tham dắt tay ngửa đầu đơn thuần nói: "Chị hai bị cảm vừa mới khỏi."
Vệ Linh nhẹ nhàng "à" một tiếng: "Bị cảm? Chẳng lẽ là vì hôm đó mắc mưa sao?"
"Đúng vậy, Vệ luật sư có muốn cân nhắc bồi thường tiền thuốc men, tiền công và phí tổn thất tinh thần cho tôi không?" Kỳ Tham vươn tay ra trước mặt nàng, Vệ Linh đem chai nước chanh còn chưa mở nắp đặt vào tay cô, mỉm cười nói: "Vừa mới khỏi bệnh, tốt nhất nên bổ sung nhiều vitamin C."
Kỳ Tham siết chặt chai nước giá trị năm đồng kia: "Thật đúng với câu 'người càng giàu càng keo kiệt.'"
"Cho dù có đưa tiền thì cô cũng không cần." Vệ Linh vẫn giữ nụ cười mỉm, "Không bằng tối nay tôi mời cô bữa cơm, coi như cảm ơn cô."
Trương Hoắc Tưởng ngậm thuốc lá bu lại nói: "Cái gì cái gì? Lúc tôi không có mặt thì hai vị đã phát sinh chuyện gì vậy?"
"Mình cùng cô ta thì có thể phát sinh chuyện gì!" Kỳ Tham trợn mắt nhìn bạn mình một cái.
"Ui chao, vậy cũng chưa chắc." Trương Hoắc Tưởng lấy hai tay ôm lấy gương mặt thon gầy của Kỳ Tham, xoay qua cho Vệ Linh nhìn: "Sao, Vệ luật sư, nhìn dáng dấp của Tiểu Tham Tham nhà chúng tôi cũng được xem như mặt mũi đàng hoàng đi, cũng là loại người trai gái đều thích đó, đúng không?"
Vệ Linh nhìn gương mặt Kỳ Tham đã bị Trương Hoắc Tưởng bóp méo đến không còn hình tượng, không kiềm được cười ra tiếng: "Ừm.... Đúng vậy, Kỳ luật sư... đúng là lớn lên nhìn rất khá."
Kỳ Tham một tát đẩy mặt Trương Hoắc Tưởng sang một bên: "Chớ có tùy tiện động vào mặt mình!"
Trương Hoắc Tưởng đáng tiếc nhìn điếu thuốc bị Kỳ Tham làm hư: "Đúng rồi, Tiểu Tham Tham nhà chúng tôi có một thói xấu chính là không thích bị người khác động chạm, nghe nói đây là tật xấu của những người thuộc chòm sao này. Vệ luật sư thì sao? Có thích bị người khác kéo tay kéo chân không?"
"Tôi.... Cũng không quen thân mật như vậy với người khác." Vệ Linh trả lời, Kỳ Tham lạnh mặt vừa đi vừa nói: "Đường hoàng là một bác sĩ tâm lý lại động một chút là nhắc đến cung hoàng đạo. Đầu đường xó chợ!"
Trương Hoắc Tưởng chậc chậc hai tiếng, lắc lắc ngón tay: "Cậu nói như vậy là không đúng, cung hoàng đạo cũng được coi là một phương thức tính toán của thống kê học. Dĩ nhiên, muốn biết rõ tính cách của một người như thế nào thì không chỉ đơn giản là dựa vào cung hoàng đạo, mà con phải kể đến ngày tháng năm sinh và nhóm máu, thậm chí còn tính chính xác đến kinh độ và vĩ độ của nơi được sinh ra.... Tổng hợp tất cả những điều trên mới có thể phán đoán cơ bản được tính cách một người, những chuyện sẽ trải qua sau này, những tác động lên họ, đều là nhìn vào những điều này đó. Cho nên mới nói chiêm tinh học không phải là mê tín mà là có căn cứ khoa học rõ ràng!"
Kỳ Tham không thèm để ý nói: "À, vậy theo như cậu nói, muốn hiểu được một người là chuyện thực khó khăn."
"Nhân tính là nhân tính, chính bản thân con người mới phức tạp!" Trương Hoắc Tưởng đột nhiên vỗ tay, "A! Thấy vòng xoay ngựa gỗ rồi! Hình như sắp hết chỗ ngồi rồi, chúng ta mau đến kiếm chỗ thôi!"
Vệ Duyệt và Vệ Khác chạy theo sau lưng cô, Kỳ Tham giao Giai Giai cho Trâu Bằng, sau đó cùng Vệ Linh chậm rãi đi qua: "Để trẻ con chơi là được rồi, người lớn chúng ta không cần."
Vệ Linh gật đầu bảy tỏ đồng ý: "Nhưng mà nhắc mới nhớ, lần cuối cùng ngồi ngựa gỗ là chuyện đã hơn mười năm rồi."
"Tôi chưa bao giờ chơi trò này." Kỳ Tham đút tay vào túi áo, đứng bên ngoài lan can nhìn Trương Hoắc Tưởng dẫn ba đứa nhỏ đi chọn những chú ngựa gỗ hình dáng khác nhau, lạnh nhạt nói: "Vé vào cửa của khu vui chơi luôn rất đắt, lúc đó không có điều kiện đến chơi. Nói mới nhớ, đây cũng là....."
"Lại oán ông nội của tôi?" Vệ Linh tự nhiên tiếp lời, sau đó khẽ cười: "Là muốn nói như vậy à?"