Sáng hôm sau Tương Âm mặt gấu trúc ra ngoài. Suốt cả buổi sáng chưa thấy nàng ngừng ngáp quá 5 phút.
Ra ngoài Hải Thần Các, Đường Vũ Đồng đã chờ sẵn ở ngoài. Hôm nay nàng vận một bộ váy dài màu lam, hài hòa với mái tóc của nàng, tuyệt mỹ kiều nhan khiến cho cảnh tượng tươi đẹp trước cửa Hải Thần các cũng ảm đạm thất sắc.
Nàng giống như là một khỏa thái dương sặc sỡ lóa mắt, chỉ cần đứng đó đã có thể chiếu sáng khắp nơi. Tương Âm vừa thấy nàng đã cười rộ lên nhào tới.
"Hôm qua cực nhọc ngươi." Đường Vũ Đồng xoa đầu Tương Âm an ủi.
"Ta đều không ngủ một đêm, dĩ nhiên là cực nhọc rồi." Tương Âm bĩu môi.
"Hảo, ta biết, Âm là số một. Đi thôi." Đường Vũ Đồng nắm tay nàng lôi đi.
"Đi đâu?" Tương Âm nghi hoặc hỏi.
"Đi tìm Vương Thu. Hôm qua là ngày thông báo khảo hạch nội viện, hôm nay nàng ta chắc chắn sẽ xuất hiện." Đường Vũ Đồng đạm nhạt đáp, Tương Âm lúc này cũng nổi lên hứng thú.
Tin tức đệ tử nội viện khảo hạch cũng không phải thông báo trong nội viện, mà ở ngoại viện. Dù sao chỉ có những người được xác nhận thân phận chính thức mới được dẫn vào nội viện.
Tương Âm và Đường Vũ Đồng không cần thuyền đò gì cả. Hai người phóng lên bung đôi cánh của mình ra bay đi. Chỉ lát sau cả hai đã vượt qua hồ Hải Thần.
Đường Vũ Đồng biết rõ địa điểm báo danh tân học viên khảo hạch nội viện, liền dẫn Tương Âm đi ra một khu giáo học lâu cao niên cấp ở ngoại viện, ngang qua một gian phòng học lớn.
Bây giờ đã là thời gian đi học, ngoại viện có vẻ yên tĩnh, đa số đệ tử trong học viện đều đến lớp, nhưng cũng không phải không có ai bên ngoài.
Quảng trường Sử Lai Khắc lúc này đang có một lớp học Hồn Sư thực chiến đối kháng. Khi Tương Âm và Đường Vũ Đồng tay trong tay tung tăng đi qua, mấy tên nhóc chỉ có 12-13 tuổi trong lớp đó đều tròn mắt nhìn thẳng.
"Woa, hai vị tỷ tỷ kia đẹp quá a! Đẹp quá a! Các ngươi nhìn kìa."
"Chắc chắn là các học tỷ lớn tuổi hơn rồi."
"Ngươi xem ngươi, thu hút một đám ong bướm rồi kìa." Tương Âm thì thầm.
"Sau này ngươi cũng sẽ như thế, thật muốn giấu ngươi đi." Đường Vũ Đồng quay qua Tương Âm nghiêm túc nói, Tương Âm nhận ra được nàng đây là nói thật.
"Ta cũng muốn đem A Đồng giấu đi. À đúng rồi, ngươi không định đi thăm Chu lão sư?" Tương Âm chuyển đề tài.
"Chúng ta đi." Đường Vũ Đồng gật đầu dẫn Tương Âm đi gặp Chu Y. Dĩ nhiên chuyện họ nói gì làm thì xin miễn kể tả.
Chu Y dẫn theo hai người họ đi, qua hai ba lần chuyển hành lang bọn họ đã đến khu vực cần đến. Chưa vào phòng, Tương Âm đã mơ hồ nghe một thanh âm truyền ra.
"Ngươi cứ mang khăn che mặt là không được. Từ hồi khảo hạch đến giờ vẫn cứ như thế, ngươi có thư giới thiệu ta không nghi ngờ gì, nhưng sắp tới sẽ lập tức nhập học, không lẽ cả ngày đều che mặt thế sao?
Bọn ta phụ trách ghi chép thông tin, trách nhiệm nặng nề như vậy, nếu ngươi không chịu để bọn ta nhìn mặt thì xin lỗi, ngươi không nhập học được đâu."
"Nhất định phải xem ư?"
"A!" Không đợi bọn họ tiến vào, một tiếng la vang lên.
Tương Âm và Đường Vũ Đồng đã đến cửa, mở ra liền nhìn thấy tình huống bên trong. Một mái tóc dài màu lam như sóng đổ đập vào mắt, mặc váy trắng, hình thể nhìn từ phía sau quả thật giống Đường Vũ Đồng như đúc.
Lúc này, trong phòng có khoảng 4-5 lão sư, ánh mắt cũng đang ngây dại nhìn cô gái kia. Tương Âm, Đường Vũ Đồng, Chu Y ba người cùng tiến vào cửa.
Mấy vị sư phụ kia nhìn qua, ngay khi nhìn thấy Đường Vũ Đồng, ánh mắt lại càng kinh ngạc hơn. Thất thanh không nói nên lời khiến cho cô gái tóc lam nọ cũng quay đầu nhìn lại.
Bất giác, Tương Âm cũng giật mình. Nhìn ngoại hình thì quả đúng là rất giống nhưng khí chất lại khiến hai người khác nhau.
Đường Vũ Đồng mang theo chút lãnh khốc và trầm tĩnh. Cô gái kia lại mang theo sự sáng sủa và lạnh nhạt. Cô gái giơ tay che miệng, thẫn thờ hô:
"Sao ngươi lại giống ta như thế?"
Đúng, giống như đúc, tuyệt thế kiêu sa, cả đám lão sư cũng ngây dại. Chu Y nhìn Đường Vũ Đồng, rồi nhìn Vương Thu, bất giác thốt lên:
"Vương Đông, đây là tỷ tỷ của ngươi ư?"
"Chu lão sư, ta tên thật là Đường Vũ Đồng. Và ta chỉ có một mình, không tỷ tỷ." Đường Vũ Đồng đạm nhiên đáp sau đó ôn nhu quay sang Tương Âm hỏi:
"Chúng ta giống nhau sao Âm?"
"Bề ngoài giống nhau nhưng A Đồng mãi là A Đồng, các ngươi là hai người hoàn toàn riêng biệt và xa lạ." Tương Âm khẽ cười đáp, Đường Vũ Đồng hài lòng cười rộ lên.
"Xem cũng đã xem rồi, chúng ta đi." Đường Vũ Đồng nói.
"Ân." Tương Âm cũng vô cùng tự nhiên gật đầu. Ra khỏi phòng cả hai hàn huyên với Chu Y một lát rồi cáo biệt.
***
Sáng hôm sau, Tương Âm cùng Đường Vũ Đồng hẹn gặp nhau sau đó đến phòng Bối Bối và Từ Tam Thạch. Vừa vào cửa, bọn họ đều nghe những tiếng cười nói vui vẻ.
"Cười chết ta, tối đó Thái Đầu ngươi cũng quá xui xẻo đi." Đường Nhã ôm bụng cười sặc sụa.
"Các ngươi cứ ùa lại trêu chọc ta." Hòa Thái Đầu bất đắc dĩ kháng nghị.
Tương Âm cười cười kéo Đường Vũ Đồng vào trong. Từ Tam Thạch và Hòa Thái Đầu ngồi trên ghế, Giang Nam Nam và Đường Nhã thì ngồi trên giường cười.
"Lão sư, sư huynh, sư tỷ." Tương Âm lên tiếng gọi.
"Ai u, tiểu sư muội mau đến." Từ Tam Thạch ngoắc tay.
"Ngươi cười rất khó xem, tam sư huynh." Đường Vũ Đồng không hề nể tình mà trạc dao.
"Ngươi nha đầu này không thể nói chuyện dễ nghe hơn xíu à?" Từ Tam Thạch nhăn nhó.
"Tiêu Tiêu cùng Miên Miên không tới sao?" Tương Âm nhìn quanh hỏi.
"Tiêu Tiêu bị người bắt hồn chưa trả về đâu. Miên Linh thì dính ngấy với Đào tỷ, một lát chắc sẽ tới." Đường Nhã nhún vai. Đúng lúc đó, trên lầu có tiếng Bối Bối.
"Tiểu Âm và Vũ Đồng à, đến đúng lúc lắm. Hơn hai năm, chúng ta lại tề tựu, thật không dễ dàng. Còn vài tháng nữa đại tái lại diễn ra, dù ta biết mọi người tự tin, nhưng chúng ta không được sơ xuất.
Về chiến lược không được đề cao địch nhân, nhưng chiến thuật phải cẩn thận. Đi thôi, chúng ta tìm chỗ hoạt động một chút, để xem mấy năm nay mọi người tiến bộ ra sao."
"Ta và tiểu sư muội một phe. Người khác ngươi cứ chọn." Từ Tam Thạch nhanh mồm nói trước.
Hầu như lần nào đối kháng, hắn và Bối Bối đều là đội trưởng, Từ Tam Thạch gian xảo dĩ nhiên tiên hạ thủ vi cường, bắt trước chiến lược gia Tương Âm.
"Thông minh nhỉ? Đi, tới đó rồi nói. Tiêu Tiêu và Miên Linh cũng đã ở đó rồi." Bối Bối cười cười nói.
Đệ tử nội viện có khu vực chuyên biệt luyện tập thực chiến, không cần ra trường đấu ngoại viện. Đó là một sườn núi cao chừng trăm mét phía đông Hải Thần đảo.
Đỉnh núi san phẳng, là nơi có địa thế cao nhất trên đảo. Đường kính 100m, nền phủ đá hoa cương, dày đến kinh ngạc.
Nội viện có quy định, nếu ai phá hủy võ trường sẽ phải mang đá hoa cương về sửa chữa. Vì thế ra đệ tử luận bàn ở đây cũng không quá quyết liệt, chủ yếu chỉ để nghiên cứu Hồn Kỹ mới.
Bảy người cùng tiến ra võ trường thì đã thấy ngoài đó đã có sẵn vài người. Tổng cộng là năm người, đều quen thuộc, Tiêu Tiêu cũng có ở đó. Trong sân là hai người đang luận bàn, chính xác là một rượt một chạy.
"Ê, ngươi không phải nam nhi a! Chỉ biết chạy, quay lại đánh với ta." Ngũ Trà la lên.
Trong tay nàng là một luồng Kim Ô Chân Hỏa, hỏa trụ quét ngang, điện quang lóe ra xảo diệu tránh được. Sở Khuynh Thiên cũng la ầm lên:
"Trà nhi, nàng đừng có vô lý, Cường Công đánh Mẫn Công, lại còn Kim Ô Chân Hỏa nóng như cực hạn. Bảo ta chính diện chống cự thì khác nào tự sát a, không phải nàng muốn mưu sát phu quân đó chứ?"
"Ngươi là chồng của ai? Ta gả cho ngươi khi nào?"
Cặp oan gia đang quần thảo giữa sân chẳng ai xa lạ. Ngày đó đại hội kết thúc, ải thứ năm chẳng có ai ngu dại dám ra tay cướp dâu cặp này cả. Có Ngũ Trà tọa trấn, ai muốn ăn đòn chứ?
Còn hai người đứng ngoài sân quan sát, chính là Vương Ngôn và Hàn Nhược Nhược. Cả hai đang cười rất vui vẻ, thỉnh thoảng liếc nhau.
"Vương lão sư. Hàn học tỷ." Bối Bối đi đến chào hỏi hai người.
Vương Ngôn và Hàn Nhược Nhược nhìn thấy họ, cùng nhau đứng lên. Hàn Nhược Nhược không phản ứng gì, nhưng Vương Ngôn đỏ mặt.
"Các ngươi sao lại qua đây?" Vương Ngôn hơi thẹn thùng một chút, liền cười hỏi.
"Đại Tái sắp diễn ra, mấy người bọn họ muốn luyện tập một chút, phối hợp với nhau." Bối Bối cười nói, năm nay hắn vẫn không có phần tham dự giải đấu a.
"À! Thời gian mau quá, mới đó mà 5 năm rồi, các ngươi đều đã lớn. Ta còn nhớ rõ tràng cảnh năm xưa. Thật không ngờ tên nhóc Vương Đông lại là mỹ nữ xinh đẹp như vậy.
Tên thật của ngươi hình như là Đường Vũ Đồng. Không ngờ ngươi và Tương Âm lại đến cùng với nhau." Vương Ngôn hơi giật mình nói.
Bên kia, Ngũ Trà và Sở Khuynh Thiên cũng dừng tay, cùng nhau đi lại đây. Đồng thời lúc này cũng có người tiến đến.
"Uy, tiểu Âm!" Nhạc Miên Linh kêu to một tiếng.
"Ta không điếc cũng không mù, thấy rõ ngươi đến a, ngươi la hét cái gì?" Tương Âm thật sự hết cách với Nhạc Miên Linh.
"Lâu rồi không gặp." Mã Tiểu Đào ở phía sau lên tiếng chào một tiếng.
"Đào tỷ." Tương Âm gật đầu.
"Uy, các ngươi quen biết nhau a?" Ngũ Trà quay sang hai người hỏi.
"Một kẻ mạnh." Mã Tiểu Đào nói một câu như thế rồi quay sang Nhạc Miên Linh.
"Tạm thời ta không thể theo ngươi, ở đây cùng mọi người không được hồ nháo rõ chưa?"
"Ân." Nhạc Miên Linh gật đầu đáp, lúc này Mã Tiểu Đào mới vung đôi cánh Phượng Hoàng bay đi.
"Các ngươi có vẻ rất mạnh yo, đến luận bàn một chút đi." Ngũ Trà sáng mắt đề nghị. Vương Ngôn mỉm cười đáp:
"Luận bàn một chút cũng không có gì. Không bằng các ngươi cũng tham gia đi. Ta phỏng chừng các ngươi cũng không rõ nhau lắm, ta giới thiệu cho.
Bọn họ 9 người là Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Đường Nhã, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Đường Vũ Đồng, Nhạc Miên Linh và Tương Âm.
Tiến vào nội viện trễ hơn các ngươi nhiều, nhưng 7 trong 9 người bọn họ có một danh hiệu, tin rằng sẽ khiến các ngươi kinh ngạc lớn.
Sau khi được hội nghị Hải Thần các phê chuẩn, được trao tặng danh hiệu thất quái Sử Lai Khắc trọn đời. Khi học còn sống thì danh hiệu đó sẽ luôn gắn liền với họ."
Vương Ngôn vừa nói ra, vô luận là Hàn Nhược Nhược, Ngũ Trà hay Sở Khuynh Thiên đều chấn động, ánh mắt nhìn bọn họ cũng khác đi.
Danh hiệu thất quái Sử Lai Khắc trọn đời? Này ý nghĩa cái gì? Hội nghị Hải Thần các luôn luôn công bình công chính, không ngờ lại trao tặng bọn họ danh hiệu cao quý này.
Phải biết rằng, trước đây danh hiệu này đều dành cho những Hồn Sư chủ lực đại diện học viện tham gia Đại Tái. Sau khi kết thúc đại tái, danh hiệu đó chỉ được giữ 5 năm sẽ được học viện thu hồi.
Nhưng hiện tại bọn họ nghe Vương Ngôn nói danh hiệu đại biểu cho vô số vinh quang của học viện Sử Lai Khắc lại trao tặng trọn đời cho bảy người, bọn họ lại có thể nào không cả kinh chứ?
Sở Khuynh Thiên còn ít, Hàn Nhược Nhược và Ngũ Trà đều là những người từng tham gia Đấu Hồn Đại Tái, từng được nhận danh hiệu đó, hiểu rõ nó cao quý ra sao. Ngũ Trà tính tình thẳng thắn, nhịn không được hỏi:
"Bọn họ đã làm gì? Học viện đây là…"
Vương Ngôn trong mắt tràn ngập tự hào, nghiêm mặt nói:
"Đại Tái lần trước để rèn luyện bọn họ học viện đã đưa họ ra tham gia đa số các trận đấu. Sau cuộc thi thì đã có 4/7 người trọng thương nặng, có người bất tỉnh.
Sau khi trở về học viện thông qua hội nghị Hải Thần các quyết định trao tặng bọn họ danh hiệu thất quái Sử Lai Khắc trọn đời. Chuyện này tuy chỉ có nội bộ biết, nhưng vinh quang vĩnh viễn thuộc về bọn họ.
Nếu ta nhớ không lầm, năm đó Tiêu Tiêu và Đường Vũ Đồng mới có 12 tuổi, còn chưa đến 13 tuổi. Tương Âm và Nhạc Miên Linh mới 9 tuổi.
Khi đó bọn họ đều chỉ có tam hoàn mà thôi. Nhưng ba đứa có Võ Hồn Song Sinh, một đứa có Thần Hỏa nên học viện mới chọn mấy đứa ra."
Ngũ Trà và Hàn Nhược Nhược liếc nhau, đều thấy được đối phương rung động. Ngũ Trà lên tiếng:
"Vương lão sư, nghe ngươi nói như vậy, ta đây càng muốn cùng bọn họ thỉnh giáo một chút. Xem thất quái Sử Lai Khắc trọn đời của chúng ta đến tột cùng có thể cường đại tới trình độ nào."
"Ta cũng muốn nhìn xem, hôm nay sau 5 năm, bọn họ lớn lên sẽ có trình độ nào dần tới rồi như thế nào trình độ. Đại tái sắp tới ta không theo chiến đội, thành ra chỉ có thể xem bọn nó thể hiện năng lực ở đây thôi.
Tương Âm, không muốn phải đi tìm đá hoa cương về sửa lại chỗ này thì hạn chế dùng Hắc Phong đi." Vương Ngôn nói, Tương Âm chỉ cười không đáp.
"Vương lão sư, chúng ta sẽ luận bàn thế nào?" Đường Nhã hỏi.
"Xét thực lực, Nhược Nhược và Ngũ Trà tuyệt đối ưu thế. Đừng nhìn các ngươi nhiều người, Nhược Nhược chính là Chiến Hồn Đấu La hệ Khống Chế, năng lực khống chế trận đấu rất mạnh.
Như vậy đi, Nhược Nhược, Ngũ Trà, Khuynh Thiên, ba người một đội. Đường Nhã, bảy người các ngươi cùng lên, thấy sao?" Vương Ngôn suy tư rồi đáp.
"Hỏi ta làm gì chứ. Đội trưởng, ngươi thấy sao đâu?" Đường Nhã cười tủm tỉm quay qua Tương Âm. Tương Âm ngẩn ra một cái rồi mới cười nhẹ đáp:
"Không ngại."
"Được. Ta làm trọng tài. Các ngươi nhớ kỹ, chỉ là luận bàn."
"Vâng!" Thất quái Sử Lai Khắc đồng thanh cung kính đáp ứng, thể hiện tôn trọng đầy đủ với Vương Ngôn.
Vương Ngôn quay sang Hàn Nhược Nhược. Nàng gật đầu, Vương Ngôn biết, nàng đã hiểu ý mình. Ngũ Trà sớm đã hăng máu.
"Đến đây đi, đến đây đi. Bây giờ bắt đầu."
"Tuy rằng là luận bàn cũng chính thức một chút. Các ngươi đều lui ra phía sau, ba phút thương lượng chiến thuật." Vương Ngôn thông báo.
Ngũ Trà còn muốn nói gì đó lại bị Hàn Nhược Nhược kéo lại, dẫn Sở Khuynh Thiên lui ra sau. Bộ dáng mỏi mệt lúc nãy của Sở Khuynh Thiên hoàn toàn biến mất, cũng rất hăng hái, rõ ràng lúc nãy chỉ là vờ vịt, Ngũ Trà đang hưng phấn, cũng không chú ý tới hắn.
Hai bên cùng lui, Tương Âm dẫn đầu thất quái Sử Lai Khắc đi sang bên trái. Hàn Nhược Nhược, Ngũ Trà, Sở Khuynh Thiên sang sân bên phải.
"Tiêu Tiêu, tuy ngươi là hệ Phụ Trợ nhưng lần này ta muốn ngươi làm tiên phong. Ngươi làm thế này…
Tam sư huynh cũng là tiên phong, ngươi phải làm là… Lão sư và Miên Miên ở lại cùng ta. A Đồng và tứ sư tỷ áp theo tiên phong phối hợp, các ngươi làm thế này…"
"Đã rõ rồi." Sáu người còn lại gật đầu.
Đã hai năm không liên thủ, nhưng ăn ý giữa mọi người không giảm đi, chiến ý đã hoàn toàn tăng cao. Đặc biệt sự vân đạm phong khinh của Tương Âm càng làm họ thêm an tâm.