Tương Âm đến bên cạnh Ngôn Thiểu Triết, thì thầm nói nhỏ:
"Ngôn viện trưởng, ta có việc muốn nói với ngài."
"Phàm Vũ, dẫn mọi người về khách sạn ăn gì đó trước đi. Chúng ta không cần sốt ruột như đám người kia, ăn xong rồi đi cũng không muộn."
"Được." Phàm Vũ hiện tại cũng là phó viện trưởng hệ Hồn Đạo học viện Sử Lai Khắc, cũng là thành viên Hải Thần Các, địa vị khác với trước kia.
Những người khác đi rồi, cũng chỉ còn lại Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi, Ngôn Thiểu Triết vẻ mặt ôn hoà nói:
"Tương Âm, chuyện gì, nói đi."
Tinh thần dao động lặng yên xuất hiện. Cũng không thấy Ngôn Thiểu Triết hành động thế nào, một tầng tinh thần lực bằng mắt thường khó thấy bao phủ cả ba. Dù cho có người đứng bên cạnh cũng không cách nào nghe được.
"Ngôn viện trưởng, ta ở đế quốc Nhật Nguyệt lấy được một khối ngọc bích tinh quang khổng lồ và một kiện Hồn Đạo Khí rất quái lạ. Ta định đưa nó cho ngài xem sau khi về trường." Tương Âm giải thích, nghe nàng nói Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi cũng kinh ngạc.
"Ngọc bích tinh quang?!!!!" Cả hai cùng kêu lên, khỏi cần nghĩ cũng biết nó quý giá như thế nào.
"Khụ… Tại sao ngươi không đưa nó cho ta xem tại đây?" Ngôn Thiểu Triết ho một tiếng lấy lại bình tĩnh.
"Để tránh dò xét từ bọn họ ta đã để nó ở một nơi bí mật, ta sẽ cho ngài xem khi về đến nơi an toàn. Đồng thời ngài có thể xem Hồn Đạo Khí Trữ Vật của ta, trước khi trở về ta đã lấy được khá nhiều kim loại quý đây." Tương Âm vừa nói vừa đưa Hồn Đạo Khí Trữ Vật cho Tiên Lâm Nhi.
Tiên Lâm Nhi cầm lấy, tinh thần lực quét vào bên trong, bất giác hoa dung thất sắc, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Tương Âm.
"Tiểu Âm, ngươi không phải dọn luôn kho lưu trữ của Minh Đức Đường đó chứ? Ây da! cái này không thể dùng tiền để định giá nữa rồi."
Tương Âm cười cười không nói, trong mật đạo nàng tìm thấy có một đường hầm thông với kho kim loại. Có nhiều kim loại quý đến bất ngờ, nàng dọn sạch cả kho thì Hồn Đạo Khí Trữ Vật chứa không đủ nên nàng tạm thời giữ trong Tinh Thần Thức Hải.
Sau khi qua kiểm tra nàng mới để 1/10 vào Hồn Đạo Khí Trữ Vật mang về Sử Lai Khắc.
"Cho ta xem." ngôn Thiểu Triết tò mò lấy nhẫn trong tay Tiên Lâm Nhi.
Dù ông không rành kim loại hiếm cho lắm, nhưng với ánh mắt sắc sảo của mình thì thừa sức biết được giá trị ra sao. Tinh thần lực nhìn vào trong, một mảnh sáng chói đầy màu sắc rực rỡ.
"Làm tốt lắm!" Ngôn Thiểu Triết trả lại, không che giấu được nụ cười sung sướиɠ, ông tuyên bố.
"Tương Âm, cống hiến của ngươi mọi người đều rõ. Lâm Nhi đề cử ngươi trong hội nghị Hải Thần Các.
Tất cả trưởng lão đều thông qua ý kiến cho phép ngươi trở thành thành viên Hải Thần Các. Dù chỉ xếp cuối cùng, nhưng ngươi là người trẻ nhất gia nhập Hải Thần Các đó!"
Tương Âm cười gật đầu, đối với nàng thì mấy danh hiệu này cũng chả đáng quan tâm. Nàng hiện tại muốn mau trở về, nàng đã có chút nhớ Đường Vũ Đồng rồi.
"Ngươi xứng đáng lắm. Nhưng việc này chỉ cần bản thân ngươi biết là đủ, không ai công bố nó ra ngoài cả.
Một là vì bảo vệ lợi ích của ngươi, hai là vì thân phận hiện tại ngươi cũng còn là một đệ tử. Đợi sau Đấu Hồn Đại Tái lần tới, trở về ngươi sẽ chính thức tốt nghiệp học viện."
"Nhưng ta vẫn chưa hoàn nhiệm vụ giám sát giả."
"Những việc ngươi đã hoàn thành còn gấp 10 lần số lượng nhiệm vụ giám sát đoàn. Lão sư trước khi qua đời đã nói với ta phương hướng phát triển tương lai: Học viện sẽ không trở thành hạn chế cho học viên, mà phải là hậu thuẫn.
Đường Môn không phải đã thành lập rồi sao? Đó mới là võ đài phát triển của ngươi. Lần này ngươi nhất định phải tiếp tực giành quán quân Đấu Hồn Đại Tái, mọi người đều tin tưởng ngươi có đủ năng lực đó. Mấy năm gian khổ học Hồn Đạo Khí, tu vi có trì trệ không thế?"
"Ta đã là Hồn Vương cấp 58." Tương Âm cười khẽ.
"Hồn Vương? Ngươi đã có năm hoàn? Nhanh vậy?"
Đệ tử bình thường 14 tuổi là Hồn Vương, tốc độ đã coi là kinh khủng. Nàng lại là Hồn Sư Võ Hồn Cực Hạn a! Dù gian nan như thế chỉ trong hai năm lại gần đến cấp 60, đối với Ngôn Thiểu Triết chính là sự kinh hãi lớn lao.
Dùng bữa trưa đơn giản, Phàm Vũ theo lời dặn dò của Ngôn Thiểu Triết dẫn nhóm Hòa Thái Đầu và những đệ tử khác tách ra đi trước.
Ngôn Thiểu Triết, Tiên Lâm Nhi và Tương Âm ở lại nghỉ ngơi tại khách sạn. Thong thả tà tà mới rời khỏi Phong Diệp thành, hướng về học viện Sử Lai Khắc.
Vài dặm đường với cường giả chỉ là giây lát, khi Tương Âm về tới cổng học viện Sử Lai Khắc, bất giác cảm thấy thời gian trôi qua cũng quá nhanh.
Sau đó nàng như đã nói cho mọi người xem ngọc bích tinh quang và kim khí nhân. Còn số kim loại còn lại trong Tinh Thần Thức Hải nàng giữ lại.
"Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi. Tương Âm ngươi tạm thời ở lại Hải Thần Các. Chờ vài ngày nữa hoạt động chấm dứt, sẽ bố trí chỗ ở cho ngươi. Phòng của ngươi ở học viện đã cấp cho người khác rồi." Huyền lão cất tiếng dặn dò.
Không lâu nữa nội viện Sử Lai Khắc sẽ khảo hạch tuyển sinh mỗi năm một lần. Đối tượng khảo hạch là những đệ tử ngũ niên và lục niên, đồng thời cũng có những anh tài của những học viện khác tham gia.
Chỉ cần thông qua khảo hạch, bất cứ ai cũng có thể trở thành đệ tử nội viện Sử Lai Khắc. Nhưng vì học viện Sử Lai Khắc chính là cái nôi tốt nhất cho Hồn Sư trên đại lục, do đó đệ tử học viện khác có thể thông qua khảo hạch rất ít, mỗi năm có 1-2 người đã là nhiều.
Lúc trước, khi mới đến học viện Sử Lai Khắc, Tương Âm vẫn chưa nghĩ đến lúc bản thân đủ yêu cầu tham gia khảo hạch nội viện Sử Lai Khắc. Vậy mà bây giờ, chỉ mới 14 tuổi đã trở thành một thành viên Hải Thần Các.
"Ngôn viện trưởng, ta có cần tham gia khảo hạch nội viện không?"
"Dĩ nhiên a. Ngươi lúc nào cũng dấu giếm khả năng của mình, lần này là cơ hội để chúng ta xem sức mạnh của ngươi." Ngôn Thiểu Triết nói. Ông vừa nói, Huyền lão và những trưởng lão khác cũng cười xòa.
"Có theo chúng ta về Hải Thần Các luôn không?"
"Không. Lâu rồi mới về, ta muốn nhìn ngắm học viện một chút."
"Cũng tốt." Huyền lão gật đầu.
"Bạn bè ngươi hẳn đều biết hôm nay ngươi trở về. Ngươi cũng nên đi xem thử đi."
"Được."
Huyền lão dặn dò Tương Âm vài câu, liền biến đi đâu mất, mấy vị kia cũng đều từ biệt rời đi. Bọn họ đều đang ở Đường Môn chờ ta? Vậy đến thăm Đường Môn trước.
Nghĩ vậy, Tương Âm không vào học viện, mà xoay người đi về thành Sử Lai Khắc. Nàng lấy bản đồ ra, đây là bản đồ mà trước đó Bối Bối vẽ ra nhờ Đường Vũ Đồng gửi cho nàng, trên bản đồ chỉ rõ đường đến Đường Môn như thế nào.
Đường Môn chiếm địa bàn không nhỏ. Dù ở một khu vực tương đối vắng vẻ trong thành, nhưng ở cái địa phương tấc đất còn đắt hơn cả tấc vàng thì một khu đất như thế không biết phải được ưu đãi của học viện ra sao mới có thể nhận được đây a.
Nhanh chóng xuyên qua dòng người, thành Sử Lai Khắc vẫn phồn thịnh như xưa, người người đông đúc như trẩy hội. Những con đường san sát những hàng quán đầy người, quả không hổ danh một trong những trung tâm mậu dịch của đại lục, mang lại nguồn thu tài chính dồi dào cho học viện Sử Lai Khắc.
Lần đầu tiên đến Đường Môn, chỉ dựa vào bản đồ do Bối Bối vẽ, nên cũng có hơi mất thời gian một chút. Đi lòng vòng hơn nửa canh giờ nàng mới có thể đến con đường trước cổng Đường Môn.
Từ xa đã thấy được bức tường đỏ thắm cao chừng 2 trượng kéo dài gần cả trăm mét. Cổng Đường Môn cao 3 trượng, phía trên treo một tấm biển sơn son thϊếp chữ vàng.
Phía dưới hai chữ vàng Đường Môn, có bốn chữ nhỏ hơn bên góc, khi nàng nhìn thấy bốn chữ đó cũng không giật mình.
Mục Ân sở kí!
Vào trong Đường Môn, Tương Âm nhìn thấy một cái sân trống. Tiền sảnh khá nhỏ, hai bên đều có phòng ốc, cũng không có thứ gì trang trí khuôn viên, so với khí thế bên ngoài chênh lệch không nhỏ.
Có hai thanh niên áo trắng thấy nàng đi vào, liền xông lên chặn đường.
"Ngươi vào đây có chuyện gì?"
"Ta là Tương Âm, tìm đại sư huynh." Tương Âm bình thản đáp, nghe nàng nói, hai người kia bất giác trở nên vui vẻ.
"Thì ra là bát sư tỷ. Đại sư huynh ở trong, ta dẫn ngài vào."
Tương Âm gật đầu rồi đi theo hai người thanh niên kia. Khoảng sân thứ hai cũng trống rỗng, khoảng 300m vuông, hai bên vẫn là những căn phòng. Trước mặt là một kiến trúc to lớn, phía trên có treo một cái biển đề ba chữ to "Nghị Sự Đường".
Tương Âm còn chưa tới, đã nghe rõ tiếng cười vui vẻ trong sảnh truyền ra. Nàng phóng người bước vài bước nhảy ngay vào sảnh bên trong.
Trong phòng nghị sự lúc này có ba người, có cả Hòa Thái Đầu vừa về trước nàng không lâu. Tiếng cười lúc nãy chính là của hắn, đối diện hắn là hai thanh niên.
Người bên trái cao hơn 1.9m, lưng dài vai rộng, tướng mạo uy vũ. Thân hình khôi vĩ khiến người ta cảm giác như đối diện núi cao vững chãi.
Người bên phải mặc trường bào, khuôn mặt anh tuấn thản nhiên mỉm cười, ánh mắt thâm thúy, tóc dài xõa ngang vai. So với người bên trái thiếu đi cái oai hùng phấn khích, nhưng hơn nhiều sự nho nhã phong độ của người trí thức.
"Sư huynh." Tương Âm đạm đạm gọi.
Người bên trái chính là Từ Tam Thạch, bên phải còn ai khác ngoài Bối Bối. Hai người nhìn thấy Tương Âm bước vào cũng vui mừng quá đỗi, vội vã tiến lên đón chào.
"Tiểu sư muội, ngươi cuối cùng đã trở lại. Hai năm rưỡi a! Suốt hai năm rưỡi đằng đẵng." Bối Bối mỉm cười nói, trên khuôn mặt dường như có thêm u sầu.
"Đường Môn chỉ trong hai năm đã có địa bàn của mình, ta vui vẻ." Tương Âm cười đáp lại.
"Còn đang chờ ngươi trở về chủ trì đại cục đó. Sau này ngươi phải gánh vác trách nhiệm Đường Môn nhiều hơn đi." Bối Bối cười.
"Nếu là nghiên cứu chế tạo Hồn Đạo Khí thì ta xin nhận, còn những việc khác thì xin lỗi rồi, ta không thể làm được." Tương Âm nhún nhún vai ngồi xuống ghế.
Ánh mắt nàng chuyển động quan sát bố cục bài trí trong phòng. Phòng nghị sự bố trí đơn giản mang phong cách cổ, thảm xanh dưới nền, đồ dùng đỏ thẫm càng tô điểm thêm nét cổ kính, một cái bàn dài có 20 ghế dựa xếp thành hai hàng bên bàn. Vị trí chủ tọa ngồi bắc trông về nam.
"Đại sư huynh, Đường Môn chúng ta hiện tại đã phát triển tới trình độ nào? Nói cho ta và tiểu sư muội cùng biết." Hòa Thái Đầu lên tiếng.
"Đường Môn phát triển cực nhanh, thậm chí vượt qua dự tính của ta, chủ yếu cũng do những bản vẽ mà tiểu sư muội đưa về."
Tương Âm ở học viện Nhật Nguyệt, mỗi bản vẽ đều chuyển một bản sao về cho Bối Bối. Tất cả mọi thiết kế đó của học viện Nhật Nguyệt, học viện Sử Lai Khắc đều có.
Nhưng những thiết kế do chính tay Tương Âm sáng tạo thiết kế lại trở thành độc môn sở hữu của Đường Môn. Việc này Bối Bối và Tương Âm đã thương nghị, cũng đã tuyên bố với Hải Thần Các.
"Trước mắt Đường Môn chúng ta chủ yếu chia làm nội đường và ngoại đường. Nó không giống với nội ngoại viện bên kia.
Nội đường chủ yếu phụ trách quản lý môn hạ, chế tạo Hồn Đạo Khí. Ngoại đường phụ trách đối ngoại, như giao bang với tông môn khác, chiến đấu chống xâm lược,…
Nội đường hiện tại có hơn 30 người, một vài thợ rèn lành nghề, gần 100 nhân khẩu chế tạo Tăng Chiến Xa do ngươi thiết kế, hiện tại mỗi tháng sản xuất được 10 thành phẩm. Một tốc độ sản xuất không tồi, đơn đặt hàng chủ yếu dành cho thành Sử Lai Khắc và học viện.
Đặc biệt có trận pháp khuếch đại của ngươi khiến đẳng cấp Hồn Đạo Khí của Đường Môn đều rất cao.
Ngoại đường thì do Tam Thạch phụ trách. Hiện tại cũng chỉ trong giai đoạn sáng lập, đang thu nhận đệ tử ngoại viện, vẫn chưa có đệ tử nội viện tình nguyện gia nhập Đường Môn. Nhưng ta tin, Đường Môn không ngừng cường đại, hết thảy sẽ trở nên tốt đẹp." Bối Bối lần lượt kể ra cơ cấu, phân bộ nội đường, ngoại đường của Đường Môn cho hai người kia nghe.
"Đúng rồi đại sư huynh, đây là thành quả ta nghiên cứu." Tương Âm vừa nói vừa đưa bản thiết kế mình hoàn thành không lâu trước đây.
Bản thiết kế này là Gia Các Thần Nỏ có sự kết hợp với Hồn Đạo Khí và trận pháp khuếch đại. Nó là một Hồn Đạo Khí phải là Hồn Vương trở lên mới dùng được.
Nếu chế tạo ra được thì khả năng chiến đấu của nó là không lường được. Bởi vì theo tính toán, trung bình 1 phút nó sẽ bắn ra được hơn 100 mũi tên bằng Hồn Lực.
Và dưới sự giúp đỡ của trận pháp khuếch đại thì một Hồn Vương sử dụng có thể duy trì hơn một canh giờ bắn tên không ngừng nghỉ. Đến Hồn Đế thì thời gian sử dụng không tăng lên mà là sức công phá của mũi tên sẽ tăng lên.
Một mũi tên của Hồn Vương có thể phá hủy mọi thứ trong phạm vi bán kính 2.5m. Hồn Đế thì là bán kính 4m và Hồn Thánh là 5m, còn về phần Hồn Đấu La và Phong Hào Đấu La thì vẫn chưa tính toán được.
Sau khi nghe Tương Âm nói về công dụng của Gia Cát Thần Nỏ, ba người còn lại đều há hốc mồm. Nghĩ xem nếu thứ này được chế tạo hàng loạt thì còn ai là đối thủ nữa.
"Tương Âm, ta đang chờ ngươi trở về để bàn bạc một chút. Nếu chế tạo thành công ngươi thấy Tăng Chiến Xa và Gia Các Thần Nỏ có thể tiêu thụ bên ngoài không?
Nếu được sẽ giúp chúng ta trực tiếp mở rộng quy mô. Nhân sự cũng không phải là vấn đề lớn.
Bên phía học viện đã đưa chúng ta vào làm một cơ sở hợp tác thực tập cho đệ tử của học viện. Chúng ta cũng có thể trả thù lao nhất định để thuê họ cùng chế tạo hạch tâm pháp trận và linh kiện không quan trọng."
"Đại sư huynh, ta cho rằng 2 thứ đó tạm thời không nên tiêu thụ bên ngoài. Nếu tài chính cho phép cũng chưa cần mở rộng quy mô, nên tích góp từng tí một để tồn trữ hàng hóa. Đợi sau khi chúng ta chiến thắng Đấu Hồn Đại Tái trở về rồi tính hãy sau." Tương Âm thở dài nói.
"Với chất lượng của 2 thứ này chỉ cần chúng ta chào hàng với đế quốc Tinh La và Thiên Hồn, tin chắc họ sẽ rất hứng thú. Cả hai đều chế tạo phức tạp, nhưng yêu cầu với kim loại hiếm không quá cao.
Đạn dược sử dụng cho Tăng Chiến Xa cũng chỉ có chúng ta chế tạo được, đó mới là nguồn lợi chân chính của chúng ta. Ta đã thảo luận với bên phía học viện, Hồn Đạo Hệ sẽ cấp cho chúng ta một chuyên khu, tuyển chọn thợ rèn thạo tay nghề để chế tạo Hồn Đạo Đạn Pháo số lượng lớn.
Những định trang Hồn Đạo Đạn Pháo tất cả đều thu về lưu trữ trong thành Sử Lai Khắc. Đối với bên ngoài chúng ta chỉ tiêu thụ hàng hóa cấp 4 trở xuống."
"Đại sư huynh làm chủ là tốt rồi."
"Ngày trước bắn thử Tăng Chiến Xa của người, cũng đã dọa tên Tam Thạch và ta giật thót tim gan. Lúc đó nếu mục tiêu là hai ta, e khó toàn thân trở ra!
Bất quá, Đường Môn chúng ta không được phép chỉ sản xuất một mặt hàng như vậy, phải phát triển nhiều hơn, cũng cần nhiều tài chính. Do đó tài chính chiến tranh nhất định phải tìm để chuẩn bị cho tốt." Nói tới đây, ánh mắt Bối Bối lộ rõ âu sầu.
"Đế quốc Nhật Nguyệt càng lúc càng cường thế, dù nội bộ đang tranh quyền đoạt vị, nhưng vị thái tử kia rõ ràng chiếm thượng phong. Một khi hắn kế vị, chiến tranh nhất định khó tránh."
"Từ Thiên Nhiên có dũng có mưu, lại cường ngạnh chủ chiến. Nếu ta không đưa về đống bản vẽ Hồn Đạo Khí này, chúng ta còn mơ tưởng đối địch với họ.
Bằng vào sức mạnh tiên tiến của Hồn Đạo Khí và đông đảo Hồn Đạo Sư, một khi khai chiến, ta chắc chắn hai đế quốc Tinh La và Thiên Hồn không chống nổi mấy tháng!" Tương Âm giải thích.
"Chờ tới khi đó, Tăng Chiến Xa và Gia Cát Thần Nỏ này của chúng ta mới có đất dụng võ." Từ Tam Thạch cười.
"Đúng rồi. A Đồng đã trở về chưa? Miên Miên cùng những người khác nữa." Tương Âm chuyển sang hỏi việc khác.
"Giờ mới nhớ sao? Vương Đông đã trở về. Miên Linh thì lúc nào cũng như hình với bóng với Đào tỷ, bọn họ chắc lại đi dạo phố nữa rồi.
Tiêu Tiêu tâm tình không tốt, đi đâu ta cũng không rõ. Tiểu Nhã…chắc là ở trong phòng. " Nói đến Đường Nhã sắc mặt Bối Bối có phần phức tạp.
"Nội viện ngày mai có một hoạt động quan trọng. Vốn là tổ chức sớm hơn, nhưng vì chờ ngươi và Hòa Thái Đầu trở về nên đại sư tỷ mới trì hoãn lại. Hôm trước xác định được ngày về chính xác của các ngươi mới định ra ngày tổ chức."
Tương Âm biết, đại sư tỷ trong lời nói của Bối Bối, chính là Trương Nhạc Huyên. Người đó cũng đã là thành viên Hải Thần Các, cường giả chân chính đứng đầu đệ tử nội viện.
Tương Âm chào ba vị sư huynh rồi theo lời chỉ dẫn đến chỗ của Đường Nhã. Dù sao trở về không đi gặp sư phụ mà đi gặp người khác trước thì không lễ phép lắm.