Bất tri bất giác, bên ngoài sắc trời cũng đã tối sầm. Cho đến khi một tiếng gõ cửa vang lên mới phá vỡ buổi trò chuyện của Tương Âm và Đường Vũ Đồng, người đến là Hòa Thái Đầu và Phàm Vũ.
Hiện tại đang là kỳ nghỉ, hơn nữa hai năm nay nhóm trao đổi học viên của Sử Lai Khắc ngày thường cũng không làm ra chuyện gì ồn ào, học viện Nhật Nguyệt cũng không giám sát bọn họ gắt gao. Đêm đó, cả bốn người đều rời khỏi học viện, tìm nhà hàng đi ăn tối.
Tương Âm cũng nhân dịp đó xin phép Phàm Vũ đi du lịch với Đường Vũ Đồng một thời gian. Phàm Vũ gật đầu đồng ý ngay.
Còn bảo nàng không cần vội trở về, dù sao kế hoạch trao đổi học viên cũng sắp kết thúc. Sau khi khai giảng ba tháng thì bọn họ sẽ trở về Sử Lai Khắc.
Nhưng dù đi đâu thì nhất định vẫn phải trở về, phải làm thủ tục chính quy đường hoàng chấm dứt kỳ trao đổi học tập này. Cơm tối vui vẻ thoải mái, bốn người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, trời đã tối mịt.
Do hiện tại Đường Vũ Đồng đang trong hình dạng nam tử và Tương Âm lại là nữ tử nên Tương Âm không thể đưa người vào ký túc xá. Đường Vũ Đồng bất đắc dĩ lưu luyến rời đi.
Sáng hôm sau…
Tương Âm thức dậy rửa mặt, ăn uống. Sau đó mới ung dung thong thả rời khỏi Học viện Nhật Nguyệt đến gặp Đường Vũ Đồng.
Tương Âm muốn đi, thật ra không ai có thể cản được. Nàng mỗi ngày đều bận rộn trong phòng thí nghiệm, rồi quanh quẩn ở ký túc xá, cũng không đi lung ta lung tung, thậm chí rất ít nói chuyện. Biểu hiện ngoan ngoãn hiền lành như thế, làm sao mà hoài nghi cho được?
Ra khỏi học viện, Tương Âʍ ɦội họp cùng Đường Vũ Đồng rồi nhanh chóng hướng ra ngoài thành. Cả hai đang hướng về phía đông, chính là phạm vi đế quốc Thiên Hồn.
Tốc độ của cả hai vốn dĩ không chậm, bọn họ nhanh chóng đến biên giới, tiến vào đế quốc Thiên Hồn.
Sau khi đến đế quốc Thiên Hồn, Đường Vũ Đồng bắt đầu dẫn đường, đặt bản đồ lên mặt đất, xác định phương hướng, rồi bay sâu vào trong đế quốc. Nhìn phương hướng, có vẻ như đến thủ đô, thành Thiên Đấu.
Bay thẳng một đường, tốc độ cực nhanh. Mỗi canh giờ bay, hai người lại nghỉ một lát, đi bộ một đoạn, đợi Hồn Lực khôi phục, lại tiếp tục bay.
Xa xa, một tòa núi lớn xuất hiện trong tầm mắt. Đỉnh núi nguy nga, thế núi hiểm trở, ba mặt đều là vách núi dựng đứng, phẳng như cắt bằng đao lớn, chỉ có một mặt tương đối bằng phẳng hơn.
Người thường muốn leo lên, thật sự là khó khăn. Lác đác vài cọng cây cỏ sinh trưởng theo sườn núi. Tòa núi này là bộ phận của một dãy núi liên miên chập trùng.
Nhưng trong dãy núi xung quanh, đỉnh núi cao nhất cũng chỉ đến sườn ngọn núi trước mặt. Biển mây lờ lững, thong thả trôi trên dãy núi, đến ngọn núi trước mặt hội tụ lại, như thể đỉnh núi đâm xuyên mây chỉ thẳng lên cao, muốn thấy rõ, có lẽ chỉ có thể xuyên qua đám mây đó mới được.
Hồn Lực thúc đẩy Hồn Đạo Khí, hai người bay thẳng đến ngọn núi hiểm trở trước mặt. Nhìn cảnh xa xa tưởng đâu gần, nhưng cũng bay hơn 15 phút mới đến. Càng đến gần, đỉnh núi cao vυ't càng khiến Tương Âm thấy rõ sự hùng vĩ, ngút trời như chống cả thiên địa.
Đáp lên sườn núi dốc, Tương Âm và Đường Vũ Đồng thu hồi Hồn Đạo Khí phi hành. Tương Âm nhìn lại, chỉ thấy biển mây phiêu đãng trên đầu, cảm giác như giơ tay ra là chạm tới.
Ở độ cao này, có lẽ khoảng 2.000m so với mực nước biển, không biết đỉnh núi trên kia cao bao nhiêu nữa.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem người nhà của ta." Đường Vũ Đồng khẽ cười kéo tay Tương Âm.
"Ân." Tương Âm cũng rất tự nhiên để Đường Vũ Đồng nắm tay dẫn đi.
Đường đi cũng không bằng phẳng, nơi nơi đều là đá cứng, vốn không giống đường đi bình thường. Nếu không có Đường Vũ Đồng dẫn đường, có lẽ Tương Âm sẽ thật sự gặp nan đề.
"Tuy không phải là gặp phụ thân và mẫu thân nhưng như thế này cũng đã được rồi nhỉ?" Đường Vũ Đồng quay về phía sau cười nói.
"Ngươi cứ làm như ta đang đi gặp cha mẹ chồng vậy." Tương Âm bĩu môi.
Trong mắt Đường Vũ Đồng lóe qua hào quang kì lạ. Nàng không trả lời Tương Âm mà tiếp tục dẫn Tương Âm đi về phía trước.
Lúc này ngay trên đầu cả hai cách khoảng 300 thước, trên mây lững lờ một tòa thành thật nguy nga.
Tường thành màu xám mang phong cách cổ kính, khí thế cao cao tại thượng, phiêu đãng trong mây, sơn thế chót vót. Tương Âm hoàn toàn không thể tưởng tượng được tòa thành này được tạo thành bằng cách nào.
Được Đường Vũ Đồng dẫn đường, hai người tiếp tục đi lên, độ cao vài trăm thước cũng không đến nỗi. Lát sau cuối cùng cũng đến cổ bảo thành.
Trên đỉnh núi, gió càng thêm lạnh, mang theo sương ẩm ướt. Nhưng bất kể gió núi gào thét mạnh mẽ cỡ nào, tòa thành kia vẫn ngạo nghễ sừng sững tọa lạc trên đỉnh cao phong.
Tòa thành có cổng rất lớn hình vòm, phía trên khắc ba chữ to: Hạo Thiên Bảo. Lúc này thì một bóng người cao lớn từ trong thành đã đi ra.
Một nam nhân trung niên vạm vỡ cường tráng, mái tóc ngắn chỉa ra như cương châm. Tướng mạo rất khí phách, gương mặt cương nghị vuông vức sắc như đao gọt, đôi mắt nâu nhạt, mơ hồ thấp thoáng kim quang.
Trường bào màu xám hoàn toàn không che đi nét cường tráng vạm vỡ của cơ thể. Lúc người đó xuất hiện, Tương Âm đã cảm nhận một uy áp cực lớn ập tới trước mặt. Vị kia chăm chú nhìn Tương Âm sau đó bật cười lên tiếng:
"Ngươi là bạn của tiểu Đông a. Hoan nghênh đến với Hạo Thiên Bảo."
"Âm, đây là nhị tía của ta, gọi hắn là nhị bá đi." Đường Vũ Đồng bỏ qua sự có mặt của vị nam nhân kia mà ôn nhu quay sang nói với Tương Âm.
Vị nam nhân kia là Thái Thản, nhị tía của Đường Vũ Đồng. Hắn cười nhìn Tương Âm sau đó xoay người vào bảo thành trước.
Trong thành không có những thứ trang trí xa hoa, hầu hết chỉ có màu xám, màu đen là tông màu chính, thỉnh thoảng có vài chỗ màu xanh. Hai bên tòa thành có thang lầu rất cao. Kết cấu tòa thành cũng không phức tạp, tổng cộng có ba tầng, diện tích cũng không nhỏ.
"Hạo Thiên Bảo chúng ta tầng một là nơi ở của thành viên trong tông môn, tầng hai để cho khách, tầng ba thì dành cho đại tía, nhị tía và ta." Đường Vũ Đồng giới thiệu.
"Đi thôi, lên tầng 2."
Trong thành, thỉnh thoảng có vài người áo xám đi ngang qua. Khí tức và Hồn Lực dao động của họ toát ra cho thấy họ chính là trụ cột của nơi này.
Đường Vũ Đồng tuy muốn để Tương Âm đến phòng của mình nhưng nàng ngại tị hiềm nên không thể làm thế. Nàng chỉ đành sắp xếp cho Tương Âm một cái phòng.
Diện tích phòng cũng không quá to. Giường, bàn ghế tất cả đều dùng đá tạo thành, tủ cũng vậy, bài trí trong phòng khá đơn giản.
"Lát nữa ta đem chăn nệm đến cho ngươi." Đường Vũ Đồng lúc này mới lưu luyến xoay người rời đi.
Đường Vũ Đồng đi rồi Tương âm tự nhiên đánh giá phòng mình. Diện tích ước chừng 20m vuông, có một buồng vệ sinh, trong đó có một bồn nước, chứa đầy nước trong.
Tương Âm thử đưa tay cho vào nước. Nước cực lạnh, bản thân nàng có năng lực Cực Hạn Băng lại rùng mình run rẩy, giựt tay ra khỏi nước ngay lập tức.
Tương Âm trầm ngâm một lát thì trút bỏ y phục bước vào bồn nước. Tuy có lạnh nhưng mệt mỏi đi đường nháy mắt được tẩy rửa hoàn toàn, thoải mái không nên lời.
Nàng bước ra khỏi bồn nước thay y phục sau đó ngồi lên giường minh tưởng. Ba vị ở trong Tinh Thần Thức Hải đều đang tu luyện nên nàng cũng phải cố gắng.
Hàn khí từ giường bắt đầu dâng lên. Hàn khí cũng không dâng lên ào ạt, mà chầm chậm dần dần đi lên từng vị trí cơ thể.
Lúc bắt đầu, Tương Âm vì có Võ Hồn Cực Hạn Băng nên cảm giác không quá mãnh liệt. Nhưng sau đó nàng nhận thấy cái lạnh này hoàn toàn khác cái lạnh của băng.
Cực Hạn Băng là loại thuộc tính băng cường đại nhất, nhưng hàn khí này là thiên địa nguyên lực tinh thuần. Tính chất xâm lăng không mạnh, nhưng lại có bản chất khác Cực Hạn Băng.
Đơn giản mà nói, này là hàn băng ngọc tủy sàng, nó được thiên địa nguyên lực ngưng kết thành món ăn ngon. Có điều món ăn này nhiệt độ hơi bị thấp, nên không thể không toàn lực vận công, dung hợp vào Hồn Lực của mình, dẫn nó vào Võ Hồn.
Tương Âm bắt đầu toàn lực vận chuyển Hồn Lực đem hàn khí tinh thuần hút vào cơ thể. Hàn khí như lũ được Hồn Lực hùng hậu dẫn động nhanh chóng dung hợp.
Võ Hồn Băng Đan Báo tự động phóng thích. Hồn Hoàn màu tím hiện ra ánh lên vách phòng một màu sắc nhu hòa.
Trong căn phòng ánh sáng nhẹ dịu, dưới thân Tương Âm mơ hồ có sương mù xanh lam bốc lên, hàn băng ngọc tủy sàng cũng dần dần trở nên trong suốt. Ánh băng lam óng ánh bóng loáng như ngọc, lại như có chất lỏng kết dính lưu động, nhìn như kẹo.
Lúc này Tương Âm bỗng dưng đứng dậy cởi bỏ y phục mới mặc vào ra rồi lại ngồi lại trên giường. Theo thời gian tu luyện thì trên lưng Tương Âm bắt đầu từ eo xuất hiện rất nhiều đường vân.
Đường vân màu đen lan khắp cả lưng đến tận cổ. Sau đó nó lại phát ra ánh sáng trắng khiến Tương Âm nhìn vào như một viên ngọc thạch. Nhất là làn da của nàng, nó trở nên bóng loáng lấp lánh ánh sáng.
Dựa theo những gì nàng biết thì vạn tái hàn băng ngọc tủy sàng này có thể giải quyết vấn đề tăng trưởng tu vi chậm của Võ Hồn Cực Hạn. Vào học viện Nhật Nguyệt hơn hai năm, Hồn Lực của nàng chỉ bất quá tăng lên 4 cấp. Với cái tốc độ này, đánh giá thông thường mà nói, đến 17 tuổi bất quá cấp 56 là cùng.
Võ Hồn Cực Hạn phải đột phá Hồn Thánh mới có thể chân chính khủng bố, mới có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng tốc độ tu luyện của thuộc tính cực hạn. Nhưng từ cấp 50 đến 60 chắc chắn gian nan hơn hẳn giai đoạn Hồn Tông.
Hồn Lực dao động dày đặc, khí thế Tương Âm bắt đầu chuyển biến. Lạnh như băng, cường hãn, nguy hiểm, khí tức hung hăng của Băng Đan Báo tràn khắp phòng.
Ánh sáng trắng từ đường vân trên lưng không ngừng tỏa ra. Sau đó ánh sáng đó lại từ từ dung hợp vào cơ thể của Tương Âm.
Đau đớn bắt đầu ập tới, tuy nhiên đã từng chịu lôi kiếp và cái lạnh của 2 vị Đế Vương khiến sự đau đớn này trở nên không đáng kể với Tương Âm.
Sau khi nguyên khí băng tính vào cơ thể, năng lượng hàn băng ngọc tủy lặng lẽ dung hòa mang đến cảm giác mát rượi, khiến đau đớn giảm đi nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo, tập trung rất tốt.
Tương Âm bỗng dưng dừng lại, nàng hiện tại đã đến cấp 50 và chưa có Hồn Hoàn thứ năm, nếu cứ tiếp tục tu luyện thì sẽ gặp rắc rối. Tương Âm lấy y phục mặc lại rồi mở cửa sổ vung cánh bay ra ngoài.
Khi Đường Vũ Đồng đến tìm Tương Âm lần nữa thì phòng đã không có ai. Siết chặt nắm tay, xung quanh Đường Vũ Đồng bắt đầu xuất hiện hắc vụ, đôi mắt nàng lóe ra vệt âm ngoan.
"Bình tĩnh! Nàng là tự mình ra ngoài, có lẽ sẽ sớm trở về thôi." Một vị nam nhân trung niên vỗ vai Đường Vũ Đồng nói.
Ánh mắt Đường Vũ Đồng liếc qua hắn mang theo sát khí chưa phai. Đôi mắt màu lam của nàng sớm biến mất thay vào đó là một màu đỏ rực.
"Nếu nàng xảy ra chuyện gì ta không chắc chắn mình sẽ giữ được bình tĩnh. Lúc đó nhờ ngươi, đại tía." Đường Vũ Đồng hít sâu một hơi bình tĩnh tâm tình.
Ngưu Thiên – đại tía của Đường Vũ Đồng thở dài. Chỉ mới có vài năm mà tính cách Đường Vũ Đồng đã đại biến, nguyên nhân thì không phải là do vị tiểu cô nương kia hay sao.
***
Đến chiều tối Tương Âm mới trở lại, quần áo trên người đã tả tơi không thể tưởng. Trên người nàng cũng có thương thế, nặng nhẹ đều có đủ.
Đường Vũ Đồng nhìn nàng như thế lòng không khỏi càng trầm, nàng phải càng mạnh hơi để bảo vệ Tương Âm. Chỉ là nàng không nói gì mà yên lặng chăm sóc Tương Âm, tâm tư âm u của nàng không muốn để cho Tương Âm biết.
Tương Âm không phải không nhận ra sự dị dạng của Đường Vũ Đồng, chỉ là Đường Vũ Đồng không muốn để lộ nên nàng cũng không định vạch trần. Nàng rời đi để tìm Hồn Hoàn thứ năm, tìm được là một Hồn Hoàn vạn năm.
Đồng thời cũng tìm được Hồn Hoàn thứ hai cho Võ Hồn Băng Đan Báo. Tuy chỉ là ngàn năm nhưng do nàng không thường sử dụng nên thế là đã tốt rồi.
Sau khi nghỉ ngơi Tương Âm lại bắt đầu tu luyện, Hồn Lực cứ thế tăng tốc vượt lên cấp 55. Không lâu sau đó nàng rời đi trở về học viện Nhật Nguyệt.
Khi Tương Âm trở về, vốn vì chuyện nàng nghỉ hơi bị lâu nên khiến Lâm Giai Nghị đang luống cuống cũng an tâm lại, báo cáo cho Kính Hồng Trần.
Kính Hồng Trần gần đây cũng không có tâm tư để ý những chuyện trong học viện. Việc tranh giành hoàng vị trong hoàng gia đã đến lúc gay cấn.
Thái tử dù có ưu thế cực lớn, nhưng đe dọa cũng rõ ràng, vì hắn tàn tật, có thể nguy đến quốc thể! Hai vị hoàng tử kia nắm lấy điểm này mà không ngừng công kích. Còn hoàng đế thì càng ngày càng nguy ngập.
Do vậy nhưng sự tình về trao đổi sinh, Kính Hồng Trần chỉ muốn bình an kết thúc kế hoạch lần này, không muốn đùa giỡn hay giở thủ đoạn gì, mọi chuyện tương lai đều phải chờ đợi sau khi thái tử đăng vị. Ông đã không dễ lựa chọn, thì khi chọn phải là người thắng cuối cùng.
Trở lại học viện Nhật Nguyệt, Tương Âm lại bắt đầu cuộc sống yên lặng bình thường, nhưng có phần nhanh hơn. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Suốt 4 tháng, 120 ngày, Tương Âm hoàn toàn ngụp lặn trong đó. Mỗi ngày trừ chế tạo và nghiên cứu, chỉ có minh tưởng, nói chuyện rất ít. Đến cuối cùng nàng được Hiên Tử Văn công nhận là một Hồn Đạo Sư cấp 6.
Khi rời học viện Nhật Nguyệt nhóm học sinh Sử Lai Khắc đều tỏ ra hưng phấn. Rốt cục có thể trở về nhà, thật là thoải mái.
Ở học viện Nhật Nguyệt luôn phải có cảm giác đề phòng rất khó chịu. Hai năm học tập giúp họ thu thập nhiều kiến thức về Hồn Đạo Khí, hầu như ai cũng có phát triển lớn.
Vài giờ sau, Kính Hồng Trần đưa mọi người đến nơi. Kính Hồng Trần chậm rãi hạ cánh, phía bên kia học viện Sử Lai Khắc đã đến từ sớm.
Dẫn đầu bên kia vẫn là viện trưởng Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi. Hai đại viện trưởng đều cùng đến, cho thấy việc này quan trọng với họ ra sao. Nhưng cũng chỉ có hai người, những người còn lại đều là sư sinh của học viện Nhật Nguyệt.
Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần cũng không khác lắm, dù sao hai năm trước cũng đã là thanh niên, không như Tương Âm lúc đó chưa dậy thì. Mộng Hồng Trần có vẻ khá chán nản, ánh mắt đôi khi liếc về hướng xa xa.
"Hồng Trần Đường chủ, chúng ta lại gặp nhau." Ngôn Thiểu Triết cười tủm tỉm tiêu sái tiến lên. Ông tuy chào hỏi Kính Hồng Trần, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Tương Âm.
Tương Âm biến hóa không nhỏ. Khí chất thay đổi, nhưng Ngôn Thiểu Triết dĩ nhiên sẽ không nhận sai người. Ôn hòa nhưng sắc bén, xem ra cô bé này tiến bộ không nhỏ.
Tiên Lâm Nhi so với Ngôn Thiểu Triết càng háo hức hơn. Nàng rõ ràng hơn Ngôn Thiểu Triết những cống hiến trong hơn hai năm qua của Tương Âm dành cho học viện Sử Lai Khắc, khiến cho hệ Hồn Đạo tiến hóa ngàn năm.
Ngôn Thiểu Triết cùng Kính Hồng Trần nói chuyện một lát rồi quay lại ngoắc tay với người phe mình. Phàm Vũ dẫn đám học trò nhanh chóng đến sau lưng hai vị viện trưởng, bên kia cũng tương tự, hoán đổi đội hình.
Hơn hai năm trao đổi học tập, hai bên học tập được cái gì, chỉ có bản thân họ là hiểu, lúc này chương trình kết thúc.
"Cáo từ!" Kính Hồng Trần dường như không muốn nán lại.
Hắn nhanh chóng từ biệt hai vị viện trưởng. Sau đó liền dẫn theo người của mình bay lên không trung ngay giữa thành thị, không hề ngại ánh mắt của mọi người xung quanh.
Ngôn Thiểu Triết nhìn họ biến mất ở đằng xa, mới mỉm cười quay lại nhìn đám đệ tử
"Mấy nhóc, hoan nghênh về nhà." Một câu đơn giản, lại khiến đám trao đổi sinh cảm thấy ấm áp vui vẻ.