Tương Âm đưa tay ra thì lại chạm phải thứ gì đó. Nàng quay sang nhìn thì lập tức lộ ra một nụ cười, cuối cùng cũng tìm được thứ thú vị.
Tay nàng chạm phải một thứ khá giống khóa xoay. Nó có màu giống với đất và được đặt ở dưới nền đất nên rất khó phát hiện.
Tương Âm quan sát xung quanh một cái rồi mới tập trung nhìn khóa xoay này. Nàng đưa tay xoay nó về bên phải một chút, ngay sau đó khóa xoay bỗng bị lún vào đất và biến mất.
Tương Âm còn chưa kịp ngạc nhiên thì dưới chân nàng bỗng dưng trở nên trống rỗng. Mặt đất dưới chân nàng không biết lúc nào đã biến mất và vào tình huống đó, nàng rơi xuống.
Trong khi rơi xuống Tương Âm hơi hé mắt quan sát xung quanh. Nàng chắc hẳn rơi vào một mật đạo, vẫy vẫy tay, nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất sau một lúc rơi tự do.
Xung quanh tối om nhưng khi Tương Âm vừa đáp xuống đất thì khắp nơi lập tức sáng bừng lên. Thay đổi bất ngờ khiến Tương Âm phải nhắm mắt lại rồi chớp vài cái để từ từ thích nghi.
Sau lưng nàng là ngõ cụt nên Tương Âm không còn cách nào khác ngoài tiến lên phía trước. Càng đi lâu Tương Âm càng ngạc nhiên, những bức tường đất xung quanh dường như đều khắc hình ảnh, là quá trình phát triển của Nhật Nguyệt đế quốc hay nói đúng hơn là Nhật Nguyệt đại lục.
Tương Âm đi khá lâu sau đó mới bất đắc dĩ dừng lại khi phía trước nàng xuất hiện một bức tường. Trên bức tường là bảng xếp các kí tự Trung văn, phía dưới còn có một câu hỏi ghi bằng tiếng Trung Hoa và có rất nhiều dấu vết của vũ khí trên đó.
Câu hỏi ấy là "Chú mèo máy đến từ tương lai". Nhìn thấy chữ câu hỏi này Tương Âm giật bắn cả mình sau đó là đen mặt, trong suy nghĩ của nàng không khỏi có một suy đoán.
Tương Âm nhìn về phía bảng xếp chữ, dựa theo các kí tự trên đây thì chắc chắn đáp án là… Tương Âm vận Hồn Lực vào tay đẩy đi các chữ trên bảng, đáp án nàng đưa ra là…Doraemon.
Cánh cửa đất im lặng một lát rồi di chuyển sang hai bên. Tương Âm đưa tay che mặt khỏi bụi bặm và ánh sáng bất ngờ từ bên trong cánh cửa.
Khi ánh sáng và bụi tản đi Tương Âm mới nhìn rõ phía bên trong. Bên trong là một căn phòng nghiên cứu khá rộng lớn, Tương Âm mở to mắt nhìn những thứ bên trong đó.
Tất cả mọi thứ bên trong thì đa số là Hồn Đạo Khí đã được hoàn thiện. Thứ làm Tương Âm thấy lạnh cả người là tất cả các Hồn Đạo Khí này đều có hình dáng của vũ khí hạt nhân.
Tương Âm hít sâu một hơi, nàng tiến đến gần một chiếc bàn đặt tài liệu có vẻ bình thường. Nàng chú ý đầu tiên là một bức thư được đặt ngay ngắn phía trên bàn có ghi: "Gửi đến kẻ có thể vào trong căn phòng này."
Tương Âm cầm bức thư lên mở ra và bắt đầu đọc thư. Một lúc sau nàng đọc xong thì không khỏi thở dài một hơi, nàng rốt cuộc đã hiểu.
Người chủ của căn phòng này không để lại tên, ông ta là một nhà nghiên cứu vũ khí ở hiện đại. Ông ta đến đây từ rất lâu về trước, chính ông ta là người mang Hồn Đạo Khí đến cho thế giới này từ những phát minh khoa học của mình.
Vốn ông ta định chế tạo vũ khí hạt nhân cho đế quốc nhưng ông ta nhận ra sự kinh khủng của nó nên khi đó chế tạo xong ông ta đã giấu ở đây. Ông ta mong người đồng hương của mình hãy phá hủy thứ vũ khí này đi, nếu phá hủy không được thì hãy chôn vùi nó ở căn phòng này mãi mãi.
Tương Âm xem xét tài liệu trên bàn, đa số là những bản thiết kế vũ khí cực kì nguy hiểm. Tương Âm tìm một chiếc bật lửa đốt hết các bản thiết kế vũ khí hạt nhân và giữ lại một vài bản đang vẽ dỡ dang.
Khi Tương Âm bắt đầu kiểm tra các Hồn Đạo Khí kia thì không khỏi lạnh người. Tất cả chúng đều là Hồn Đạo Khí cấp cao, có thể chúng chính là Hồn Đạo Khí cấp 10 hiếm có.
Ở hạt nhân của một quả bom nguyên tử Tương Âm tìm được mục tiêu lần này. Cầm trên tay nửa mảnh ngọc có khắc hình Kỳ Lân, Tương Âm khẽ cười.
Nàng không đủ sức để phá hủy các Hồn Đạo Khí này nên đành chôn vùi nó ở đây. Nhìn cánh cửa đất dần khép lại hoàn toàn Tương Âm khẽ thở dài nhẹ nhõm.
Tương Âm khi trở về thì trận chiến vẫn còn đang diễn ra rất dữ dội. Nàng để tránh nghi ngờ nên sau khi làm chút việc đành hạ thủ tự khiến mình lâm vào hôn mê. Sau bốn ngày hôn mê ở phòng y tế thì Tương Âm cũng tỉnh lại.
"Ta không sao rồi, có thể quay về ký túc xá được không?" Tương Âm quay qua hỏi vị Hồn Đạo Sư trị liệu. Vị y sĩ kiểm tra lại một lần thân thế nàng, gật đầu.
"Không có vấn đề gì. Nhưng quả thật rất kỳ quái, não bộ của ngươi không hề có dấu hiệu nào chịu công kích, tại sao ngươi lại mê man lâu như vậy?"
"Không biết!" Tương Âm nhún vai.
"Đường chủ đã hạ lệnh tất cả đệ tử, lão sư đều được yêu cầu không rời khỏi học viện, mỗi người đều phải qua thẩm tra. Vì ngươi vẫn còn hôn mê, nên được đặc cách.
Hiện nay ngươi đã tỉnh lại, ta sẽ báo cáo lên trên, ngươi cũng sẽ được thẩm tra rồi mới được quay về ký túc xá. Ngươi đợi chút, ta đi gọi người đến."
Vị y sĩ rời đi không lâu, trở lại liền dắt theo một lão sư sắc mặt nghiêm khắc. Tương Âm ở Minh Đức Đường cũng đã được thời gian, dường như có gặp qua.
"Ngươi là Tương Âm?" Lão sư kia nhanh chóng lấy ra một danh sách, nhìn thoáng qua rồi lạnh giọng hỏi.
"Phải."
"Đến từ Học Viện Sử Lai Khắc?"
"Phải."
"Ngày Minh Đức Đường bị tập kích, ngươi đã nhìn thấy gì? Đã phản ứng thế nào?" Vừa hỏi, hắn vừa phất tay ý bảo vị y sĩ kia rời khỏi phòng. Tương Âm suy tư một chút, đáp:
"Ngày đó ta đang tiến hành chế tạo Hồn Đạo Khí, vừa mới hoàn thành một cái, thì đột nhiên có tiếng nổ lớn. Bản thân ta là Hồn Sư khá mẫn tuệ nên khi phát giác nguy hiểm, ta liền nấp dưới bàn thực nghiệm.
Một lúc sau ta cảm thấy xung quanh ổn định thì mới ra ngoài. Chỉ là vừa mới bước ra đã bị tấn công rồi hôn mê."
Sau khi nghe nàng tường trình, vị lão sư kia cũng gật đầu, hỏi tiếp:
"Còn những việc khác không? Ví dụ như, có phát hiện gì đó đặc biệt?"
Tương Âm ra vẻ mờ mịt lắc đầu. Lúc trước nàng được huấn luyện có một mục dành riêng đối phó với vấn đề bị thẩm tra, hỏi cung. Lúc Tương Âm trả lời, nhịp tim, giọng nói đều vô cùng rất bình thường, ánh mắt cũng không hề sơ suất chút nào.
Lão sư kia chăm chú nhìn nàng vài lần, chậm rãi gật đầu, lấy ra một cây kim loại khá to, hắn nói:
"Ta sẽ kiểm tra toàn thân ngươi một chút, yêu cầu ngươi lấy tất cả Hồn Đạo Khí đang có chứa trong Hồn Đạo Khí Trữ Vật đem ra ngoài, rồi giao Hồn Đạo Khí Trữ Vật cho ta, không được quên gì cả."
Tương Âm cũng không ngần ngại đưa ra, trong Hồn Đạo Khí Trữ Vật của nàng cũng chả có gì đặc biệt. Có một số Hồn Đạo Khí nàng nghiên cứu bình thường và một ít thực phẩm mà thôi. Những thứ quan trọng nàng đều đã cất vào Tinh Thần Thức Hải.
Vị lão sư kia kiểm tra xong thì ghi chép gì đó rồi mới rời đi. Trước khi đi hắn đã đồng ý cho nàng trở lại kí túc xá.
Tương Âm trở về phòng lập tức ngồi lên giường minh tưởng. Khi mở mắt ra nàng đã ở trong tinh thần thức hải, Tử Luân đang kích động đứng trước mặt nàng, dáng vẻ đã bị đồng hóa hoàn toàn.
"Ta biết là ngươi có thể tìm được mà. Suốt bao nhiêu năm a." Tử Luân không thể không xúc động nói.
"Ta cũng không ngờ. Mà Tử Luân, suốt một năm ta không hỏi giờ ngươi có thể cho ta biết, ngươi và vị ở trong cơ thể của Miên Miên có quan hệ gì hay không?" Tương Âm chuyển đề tài thu hút Tử Luân.
Tử Luân nhìn Tương Âm thở dài một tiếng rồi đành kể lại. Hắn vốn là con của 2 Thần Thú là Thanh Long và Bạch Hổ, sinh ra dưới hình dáng loài rồng hắn được long tộc nuôi dưỡng và theo họ mẹ.
Phương Diễm là con của Chu Tước, được sinh ra từ Lôi Hỏa. Vốn là mỗi Thần Thú có một phương cai trị khác nhau nhưng một lần một vị thượng tiên mở yến tiệc, các Thần Thú đều đi dự.
Tử Luân lúc đó cũng không ngờ ngày đó là ngày mọi việc không tốt phát sinh. Hắn nhớ rõ ấn tượng đầu tiên khi gặp Chu Tước, đó là một nữ tử vô cùng diễm lệ và tự phụ.
Hắn đến dự cùng mẫu thân, lúc đó hắn còn nhỏ nên không để ý khi mẫu thân hắn nhìn Chu Tước ánh mắt có bao nhiêu kinh diễm. Sau hôm dự yến tiệc, mẫu thân hắn và vị Chu Tước kia biến mất.
Tử Luân nhớ rõ từng câu từng chữ được ghi trong bức thư mẫu thân hắn để lại. Hai người biến mất cùng lúc và nội dung từ bức thư cho hắn biết, mẫu thân bỏ lại hắn rời đi cùng vị nữ tử kia.
Kể từ đó hắn đối với cả nhà Chu Tước có thành kiến, đặc biệt là đối với Tất Phương. Bởi vì Tất Phương cũng giống như Chu Tước, diễm lệ mà tự phụ và thậm chí có phần nóng nảy.
À dĩ nhiên là cùng một lí do đó mà Tất Phương cũng không ưa gì hắn. Bọn họ cứ thế kết thù với nhau qua hàng trăm vạn năm.
Tương Âm nghe câu chuyện rồi chỉ biết câm nín bởi vì câu chuyện này hỏi có bao nhiêu cẩu huyết chính là có bấy nhiêu cẩu huyết. Băng Đế từ đầu ngồi lắng nghe đến giờ cũng đen mặt, câu chuyện chẳng có gì hấp dẫn a, lỡ thời gian của nàng.
"Phản ứng của các ngươi là sao a uy?" Tử Luân tức đến giơ chân.
"Chẳng có gì, mà ngươi định làm gì với mảnh ngọc đó?" Tương Âm hỏi.
"Tất nhiên là dung hợp a. Chỉ là khi dung hợp ngươi cũng phải chìm sâu vào việc minh tưởng, ngươi nghĩ sao?"
"Cho ta hai tháng hoàn thành công việc rồi hãy bắt đầu." Tương Âm nêu ý kiến và được Tử Luân đồng ý.
Thời gian sau đó nàng dành trọn cho việc sửa chữa các bản thiết kế còn dở dang mà mình giữ lại ở mật đạo. Sớm hơn dự định, một tháng nàng đã hoàn thành tất cả và bắt đầu việc minh tưởng dung hợp. Lần minh tưởng này cứ thế lấy mất của nàng gần nửa năm.
Phàm Vũ khoanh chân ngồi đối diện Tương Âm, nửa năm buồn tẻ chờ đợi rồi cũng thành thói quen, mỗi ngày đều đến đây cùng Tương Âm minh tưởng, đôi khi Hòa Thái Đầu sẽ đến thay hắn. Ngoại trừ Hòa Thái Đầu, người khác không ai khiến hắn yên tâm.
"Hử?" Phàm Vũ chăm chú nhìn, đột nhiên khí tức của Tương Âm thay đổi.
Nhìn thấy Tương Âm hơi run thân thể một chút, phản ứng đầu tiên của Phàm Vũ là chớp chớp hai mắt nhìn lại cho rõ. Hắn đã chờ đợi một thời gian khá dài, nửa năm a!
Phàm Vũ nhanh chóng biết rõ bản thân không hề hoa mắt, vì trên người Tương Âm đã có lớp lớp tro bụi rơi xuống.
Ngồi đó nửa năm, không ai dám quấy rầy nàng tu luyện, không ai dám động đến nàng. Tương Âm không chỉ là bị bụi bám thông thường nữa, mà hoàn toàn đã bị bao phủ bởi một lớp dày đóng cứng như xi măng.
Phàm Vũ vội vàng đứng dậy, luýnh quýnh bước tới trước mặt của Tương Âm. Tương Âm quả thật đã cử động, thân thể bắt đầu run rẩy nhẹ, tro bụi không ngừng rơi xuống, lớp xi măng trên người cũng nhẹ nhàng xuất hiện những vết nứt.
Tương Âm đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo như thông thấu mọi việc. Gió xung quanh nàng nổi lên tán loạn thổi bay cả lớp bụi dày như xi măng kia.
Tương Âm hơi run rẩy bước xuống giường, khẽ mỉm cười với Phàm Vũ. Suốt nửa năm qua không ăn uống làm cho cơ thể mảnh mai của nàng bây giờ gầy trơ xương.
Sau khi tắm rửa, suốt 3 ngày sau nàng không được ăn uống gì ngoài uống dịch dinh dưỡng và thuốc. Đến ngày thứ ba, Tương Âm đã có thể đi lại bình thường và cơ thể cũng khỏe trở lại.
Được biết Tử Luân hiện đang còn tu luyện để ổn định tu vi. Băng Đế và Tuyết Đế cũng đã đi tu luyện để tập trung hồi phục tinh lực sau lần giúp Tương Âm đánh thức Võ Hồn đến nay.
Tương Âm học được khoảng một tuần nữa thì kỳ nghỉ đã đến. Trong lòng Tương Âm chẳng biết tại sao có phần mong đợi, nàng đây là mong đợi thứ gì?
Câu hỏi của Tương Âm lập tức có đáp án khi nhìn thấy người trước mắt. Mái tóc màu lam đã hơi dài, ánh mắt đã thêm chút lãnh khốc, dáng vẻ vẫn rất xinh đẹp, không phải Đường Vũ Đồng thì còn là ai.
"A Đồng!" Tương Âm có thể xem là nhào vào lòng Đường Vũ Đồng.
"2 năm rồi a. Ngươi vẫn tốt chứ, Âm?" Đường Vũ Đồng khẽ mỉm cười hòa hoãn phần nào lãnh khốc trên mặt.
"Tốt! Ta…nhớ ngươi, A Đồng!" Tương Âm ôm chặt lấy Đường Vũ Đồng, đầu nàng không ngừng dụi rồi lại ma sát người Đường Vũ Đồng.
"Ta cũng vậy đâu, nên ta đã đến tìm ngươi đây."
"Chỉ còn vài tháng nữa là ta sẽ trở về, ngươi có thể nhịn được 2 năm không lẽ còn vài tháng không nhịn được hay sao?" Tương Âm bĩu môi, trong mắt của Đường Vũ Đồng nàng lại càng thêm đáng yêu.
"Ngươi a… " Đường Vũ Đồng cười khẽ không biết nói gì nữa.
"Hai năm nay tình hình học viện thế nào?" Tương Âm chuyển đề tài mà nàng khá là quan tâm.
"Mọi thứ bình thường. Bất quá nhờ có ngươi mà hệ Hồn Đạo có vẻ phát triển rất nhanh, hệ Hồn Đạo đã thành lập một phân viện. Đệ tử năm nhất đã có thể tiến hành khảo hạch tham gia hệ Hồn Đạo.
Khảo hạch của họ so với hệ Võ Hồn dễ hơn không ít, chú trọng lý luận Hồn Đạo Khí. Những tư liệu mà ngươi đem về có tác dụng không nhỏ.
Nhưng ta cũng không thấy qua mấy món đó được chế tạo hay chưa. Chỉ nghe Ngôn viện trưởng luôn miệng nói 2 năm này hệ Hồn Đạo chiếm dụng tài chính nhiều lắm.
Đường Môn chúng ta đã chính thức thành lập, nhưng cũng chỉ mới có đại sư huynh và tam sư huynh ở đó. Đại sư huynh, tam sư huynh đều đã thuận lợi đột phá cấp 60.
Lão sư, tứ sư tỷ, Tiêu Tiêu, Miên Linh còn kém vài cấp, trước Đại Tái chắc sẽ có biện pháp đột phá. Ngươi thì sao?"
"Ta? Do dành thời gian nhiều để nghiên cứu Hồn Đạo Khí nên hiện giờ chỉ mới đến cấp 50. Trong vài tháng nữa nếu tập trung tu luyện thì đến cấp 52, 53 cũng chắc là được. Ngươi thì đã đến Hồn Đế đi, thật mau a." Tương Âm không quan tâm lắm nói, nàng dự định đi tìm Hồn Hoàn thứ năm trong vòng vài ngày nữa đây.
"Ngươi nếu tập trung tu luyện thì đến mức của ta cũng dễ thôi. Chỉ là ngươi có nhiều việc cần quan tâm quá khiến ngươi không thể dành thời gian tu luyện nhiều.
Hơn nữa Võ Hồn Cực Hạn sẽ hạn chế khả năng tu luyện của ngươi. Vả lại tình trạng buồn ngủ của ngươi cũng sẽ tăng lên khi tu vi tăng mà." Đường Vũ Đồng xoa đầu Tương Âm nói.
"Đường Môn hiện tại phát triển tới trình độ nào?" Tương Âm lại chuyển đề tài, nàng không muốn nói về tình trạng buồn ngủ của mình.
"Hiện tại thì cơ sở đã xây dựng xong, đất đai cũng đủ lớn, nhưng lại rất thiếu người. Sau khi thành lập, đại sư huynh triệu tập chúng ta nghị sự.
Mọi người đều nhất trí muốn Đường Môn phát triển, đầu tiên phải tăng kinh tế. Không có kinh tế, tông môn gì cũng quật không nổi chứ đừng nói tới khởi.
Huống chi chúng ta vừa mới thành lập, hạ tầng còn rất mỏng. Kinh tế dĩ nhiên sẽ bắt đầu bằng chế tạo Hồn Đạo Khí. Những bản vẽ mà ngươi mang về cho đại sư huynh, hắn liên hệ hợp tác với hai vị viện trưởng hệ Hồn Đạo đã chế tạo ra nhiều thứ.
Thành phẩm làm ra cũng được đánh giá khá cao. Đặc biệt là Hồn Đạo Khí Quang Tiên và Kích Thương. Học viện chúng ta đã đặt mỗi thứ 100 đơn hàng cho các học viên.
Còn về phần Tăng Chiến Xa, nguyên liệu tuy hơi quý một chút thế nhưng sự quan trọng của nó đã lấn áp vấn đề đó. Hơn nữa nhờ trận pháp khuếch đại của ngươi mà những Hồn Đạo Khí làm ra đều rất cao cấp."
Tương Âm lẳng lặng nghe Đường Vũ Đồng kể. Quang Tiên nàng đã từng làm cho Hiên Tử Văn xem qua, còn về phần Kích Thương thì nó là sự nghiên cứu từ súng hiện đại.
Tăng Chiến Xa lại là nghiên cứu khi nàng thấy Hồn Đạo Khí Do Thám lần đó của Quất Tử. Đồng thời nó cũng là một trong số những bản thiết kế dở dang hôm nọ lấy từ mật đạo.
Có trận pháp khuếch đại của nàng thì những Hồn Đạo Khí đó ít nhất cũng là cấp 6. Tuy nhiên nó vẫn có thể làm bởi Hồn Đạo Sư cấp thấp hơn, chỉ là trận pháp thì phải là Hồn Đạo Sư cấp 6 trở lên mới khắc được giống 70-90%.
Hai người không gặp nhau đã 2 năm, nói chuyện khá là nhiều thứ. Nói từ Đường Môn đến học viện Sử Lai Khắc, rồi từ học viện Sử Lai Khắc lại nói đến tu luyện rồi cuộc sống hằng ngày. Bất tri bất giác, bên ngoài sắc trời cũng đã tối sầm.
+++++++++++++++++++++++++
Đôi lời của tác giả: 20/10 vui vẻ. Ta theo yêu cầu hôm nay đăng chương mới nè.
Tuy nhiên ta sẽ không để mình chịu thiệt, đáng lẽ ngày mai mới đăng nhưng hôm nay đăng rồi thì mai không có chương mới đâu. Ha ha ha!!!