[Đấu La Đại Lục] Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 60

Sau khi tất cả đã tỉnh dậy, mọi người mới nối đuôi bước vào Hải Thần các. Sau khi được ánh sáng màu vàng tẩy rửa, tòa lầu trước mặt trong mắt bọn họ lại càng thêm nguy nga.

Mọi thứ trong tầng một của Hải Thần các đều theo phong cách cổ xưa. Bất cứ vật dụng trang trí nào cũng đều được làm từ loại gỗ kỳ lạ xây nên tòa Hải Thần các này.

Ở giữa đại sảnh có một cái bàn dài thật lớn, bốn vị viện trưởng đã ngồi vào vị trí của mình. Trừ bốn người kia ra, lúc này trong phòng còn có thêm vài người nữa.

Mấy người Tương Âm đứng im trước bàn dài, lòng cực kỳ hồi hộp lo lắng, xen lẫn vào đấy là một chút vui mừng và hưng phấn. Đây là Hải Thần các, những người trước mặt đều là nhân vật đứng đầu học viện Sử Lai Khắc, chỉ cần nhìn vị trí ngồi của bốn vị viện trưởng là hiểu rõ, ngay cả bọn họ cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí cuối cùng thôi.

"Hoan nghênh đã trở về. Bất kể các ngươi đã nghe nói đến hay chưa, ta cũng sẽ giải thích cho các ngươi nghe một lần.

Hải Thần các là khu vực cao cấp nhất của học viện Sử Lai Khắc. Những người ở đây, trừ bốn viện trưởng ra, những người còn lại đều là trưởng lão của học viện, họ là những người đã có những cống hiến cực kỳ lớn và quan trọng cho học viện chúng ta.

Lần này, các ngươi với tu vi còn thấp mà có thể giành được chức quán quân ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, cụ thể thế nào ta cũng đã biết rõ. Hôm nay gọi các ngươi đến đây cũng chính là muốn công bố phần thưởng và tâm ý của học viện dành cho các ngươi.

Hi vọng sau này các ngươi vẫn tiếp tục cố gắng, không vì thành tích trước mắt mà trở nên kiêu ngạo." Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói.

Cả nhóm vội vàng khom người hành lễ với các vị trưởng lão, Ngôn Thiểu Triết cũng chỉ giới thiệu sơ lược chứ không chi tiết từng vị trưởng lão có mặt ở đây.

Đây không phải vì ông quên, mà Hải Thần các có quy tắc của riêng nó. Đưa cả nhóm Tương Âm đến đây đã là ngoại lệ quá lớn rồi.

Dù nói thế nào, Hải Thần các chính là nơi chứa đựng tất cả bí mật của học viện Sử Lai Khắc. Trừ các thành viên của Hải Thần các, không còn một người nào biết rõ mọi chuyện ở đây nữa cả.

"Kế đến, đội chính thức có thể trở về nghỉ ngơi. Ngoài ra Thược Hành, nhiệm vụ Giám Sát Giả của ngươi đã gần đủ số lượng rồi, có thể bắt đầu khảo hạch tốt nghiệp nội viện."

"Vâng!" Đới Thược Hành cung kính nói, sau đó cả đội chính thức hành lễ rồi rời khỏi.

Bên trong Hải Thần các, ngoài các trưởng lão và bốn vị viện trưởng cũng chỉ còn 8 người Vương Ngôn, Từ Tam Thạch, Đường Nhã, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Đường Vũ Đồng, Nhạc Miên Linh và Tương Âm.

"Được rồi, bây giờ ta sẽ công bố phần thưởng của các ngươi, lão sư Vương Ngôn."

"Ngôn viện trưởng." Vương Ngôn bước lên, hơi hơi khom người. Ngôn Thiểu Triết ân cần nói:

"Lần này cả đội đi với số đệ tử tuổi còn nhỏ, có đến 2 đệ tử 9 tuổi, 2 người còn lại vừa 12 tuổi nhưng ngươi cũng có thể dẫn đội giành chức quán quân.

Khả năng của ngươi, học viện đều đã nhìn thấy rõ ràng. Từ giờ, thăng cấp ngươi trở thành giáo sư của nội viên, có thể giảng dạy ở nội viện học viện Sử Lai Khắc."

"Viện trưởng, ta không cần phần thưởng. Giải quán quân lần này ta tự thấy mình không có công lớn gì, tất cả đều từ sự cố gắng của bọn nhỏ.

Bọn chúng dốc toàn lực, liều mạng mới có thể giành được. Nếu học viện muốn thưởng, nhất định phải thưởng cho bọn chúng." Vương Ngôn vội vàng ngắt lời. Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:

"Dĩ nhiên bọn chúng đều có phần thưởng. Còn phần thưởng của ngươi là của ngươi. Hơn nữa vừa rồi cũng không phải là phần thưởng của ngươi mà chỉ là thăng chức cho ngươi thôi.

Phần thưởng thật sự của ngươi là, trong vòng một năm tới, tàng thư lâu (phòng chứa sách) của Hải Thần các sẽ mở ra vì ngươi. Ngươi có thể thoải mái đọc bất cứ gì mình thích nhưng chỉ có thể đọc và nghiên cứu trong phạm vi tàng thư lâu."

"Cái gì?" Vương Ngôn vừa nghe xong phần thưởng của mình lập tức không kiềm được mà hưng phấn nhảy dựng lên, mặc kệ trước mặt hắn là các vị trưởng lão hay học trò của mình.

Tàng thư lâu của Hải Thần các chứa những thứ gì? Bên trong không chỉ có những điển tịch, tư liệu bên ngoài không có mà trong mắt Vương Ngôn, nó chính là một kho báu có tiền cũng không thể mua được.

Đừng nói là hắn, cho dù là các vị trưởng lão, mỗi khi muốn vào cũng phải làm vô số thủ tục hết sức rườm rà. Một năm có thể thoải mái ra vào nghiên cứu, món quà này đối với Vương Ngôn mà nói là hết sức tuyệt vời.

Ngôn Thiểu Triết nhìn dáng vẻ hưng phấn của Vương Ngôn, mỉm cười nói:

"Vương lão sư, đây là phần thưởng xứng đáng với công sức mà ngươi đã trả giá vì học viện. Ngươi phải tiếp tục cố gắng nghiên cứu và cống hiến nhiều hơn nữa. Hi vọng tương lai ngươi có thể tìm được nhiều thứ hữu ích ở tàng thư lâu."

"Cám ơn viện trưởng, cám ơn các vị trưởng lão." Vương Ngôn gần như hưng phấn không thể kiềm nén nổi nữa.

Các vị trưởng lão mỉm cười nhìn hắn gật đầu. Tương Âm không nhịn được ganh tị với Vương Ngôn, tàng thư lâu a… Nàng cũng muốn vào xem sách đây.

Ngôn Thiểu Triết di chuyển ánh mắt sang bảy người đội dự bị, nói:

"Đến lượt các ngươi. Biểu hiện của các ngươi trong cuộc thi lần này có thể nói là vô cùng tuyệt vời.

Trong lịch sử học viện chúng ta, chúng ta đã vô số lần đoạt được chức quán quân trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái nhưng ta dám chắc đây là lần học viện thu hoạch được nhiều nhất. Và chức quán quân cũng đặc biệt có ý nghĩa hơn.

Nó hoàn toàn đủ tư cách được xuất hiện trong lịch sử học viện. Sử Lai Khắc mãi mãi ghi nhớ những cống hiến của các ngươi. Các ngươi là những anh hùng thật sự của học viện."

Bảy người không khỏi run động, sự cố gắng của họ đổi được một câu nói thế này cũng đã đủ rồi. Ngôn Thiểu Triết nói tiếp:

"Những gì các ngươi đã làm, học viện đều biết hết. Các ngươi từ một hành trình với mục đích thu thập kinh nghiệm chuyển sang chiến đấu thật sự.

Nhưng các ngươi vẫn có thể thành công, thật sự khiến chúng ta phải kinh hãi. Sau khi thông qua hội nghị ở Hải Thần các, chúng ta quyết định tổng cộng trao cho các ngươi hai giải thưởng.

Sau cuộc thi, các ngươi đã giành được ba khối Hồn Cốt cộng thêm một khối vượt ngoài dự kiến là phần của Tương Âm. Đồng thời học viện sẽ lấy ra thêm ba khối Hồn Cốt nữa.

Lần lượt mỗi người sẽ có một khối làm phần thưởng. Hơn nữa chúng còn được đặc biệt chọn lựa để mang đến cho các ngươi kỹ năng thích hợp và mạnh nhất."

Mọi người đều hết sức vui mừng. Mỗi người một khối, lại còn được chọn lựa cẩn thận, phần thưởng của học viện tính ra là bằng với phần thưởng của đế quốc Tinh La rồi. Nhưng Tương Âm rõ, chấn động thật sự còn nằm ở phía sau. Ngôn Thiểu Triết trầm giọng nói:

"Hồn Cốt là phần thưởng dành cho sự kiên cường bất khuất của các ngươi trong các trận chiến. Nhưng các ngươi đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ vinh quang cho học viện thì học viện cũng sẽ đem đến một phần vinh quang cho các ngươi.

Từ giờ phút này, học viện trao tặng cho các ngươi danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái…Suốt đời."

Tất cả gần như đồng loạt trợn mắt thật to nhìn chằm chằm Ngôn Thiểu Triết. Nhất thời bọn họ bỗng nhiên có cảm giác hít thở không thông. Ngôn Thiểu Triết trầm giọng nói:

"Vì phần thưởng này mà hội nghị ở Hải Thần các phải diễn ra suốt vài ngày liền. Cuối cùng thông qua bỏ phiếu của các vị trưởng lão và quyết định của Các chủ mới chính thức xác định.

Nhưng ta phải giải thích thêm, sau này các ngươi vẫn phải tiếp tục theo học bình thường như bao học viên khác. Cho nên chiến công lần này của các ngươi sẽ không được tuyên truyền ra ngoài, thậm chí ta cũng sẽ niêm phong kho chứa tư liệu lịch sử.

Từ giờ đến khi các ngươi chính thức tốt nghiệp, sự tích của các ngươi cũng chỉ có mình các ngươi biết. Ta cũng không hi vọng nó sẽ lan truyền ra bên ngoài."

Yêu cầu này của ông cũng dễ hiểu. Nếu những thông tin này bị lọt ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ trở thành siêu sao của học viện, việc tu luyện sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Đường Nhã lúc này nhịn không được hỏi:

"Ngôn viện trưởng, suốt đời kia… chỉ là khi bọn ta còn ở học viện Sử Lai Khắc, hay là…"

"Thế nào? Vẫn chưa hiểu rõ sao? Đã gọi là suốt đời thì dĩ nhiên sẽ đi theo các ngươi đến khi sinh mệnh của các ngươi kết thúc.

Hơn nữa, chỉ cần một trong bảy người các ngươi còn sống, thì danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái này sẽ không tiếp tục trao cho bất cứ người nào khác nữa.

Cho nên các ngươi phải cố gắng tu luyện. Tu vi càng cao thì càng sống lâu, vinh quang của ngươi và đồng đội mình cũng sẽ duy trì theo thời gian đấy."

Đường Nhã mừng rỡ vội vàng nhìn về cả đội. Sau đó nàng cúi đầu 90° hành lễ với bốn vị viện trưởng và các vị trưởng lão.

Lúc này những người còn lại mới giật mình tỉnh ngộ, vội vàng cung kính hành lễ theo nàng. Ngôn Thiểu Triết lui qua một bên, nhìn về phía đầu bàn bên kia, cung kính nói:

"Lão sư, ngài có còn gì dặn dò bọn nhỏ hay không?"

Lúc này mọi người mới chú ý đến không ngờ ở đầu kia của chiếc bàn dài thật dài là một người nửa nằm nửa ngồi. Vì góc độ bị che khuất nên bọn họ không thể nhìn rõ được dáng vẻ của người kia.

"Biểu hiện lần này của các ngươi đã vượt xa yêu cầu của ta. Nên phần thưởng này là do bản thân các ngươi phấn đấu mà có được.

Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, thành tựu trước mắt không phải là cả đời. Hơn nữa cũng vì các ngươi đã có danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái này nên trách nhiệm trên vai các ngươi vì phần vinh quang ấy mà nặng thêm rất nhiều.

Ta càng không ngờ đó chính là nữ hài tử như Tương Âm lại kiên cường đến thế."

Lời nói này khiến tất cả quay qua nhìn Tương Âm. Tương Âm hơi sửng sốt một chút rồi khẽ cười.

"Ngài nhận ra cũng là bình thường thôi nhỉ." Tương Âm nhún vai.

"Ngươi cũng không có ý định giấu. Ta nghĩ nên cho ngươi trở lại thân phận nữ tử, dù sao sống ở kí túc xá nam cũng không tốt."

"Ta quả là cũng có ý định đó đâu."

"Được rồi, Từ Tam Thạch, Đường Nhã, Giang Nam Nam. Tu vi của các ngươi đã đến bậc Hồn Tông, ta hi vọng các ngươi hết năm học này có thể thông qua sát hạch trở thành đệ tử nội viện. Độ khó của kỳ sát hạch thì vẫn giữ nguyên không thay đổi."

Ba người vừa được nhắc tên liền liếc mắt nhìn nhau, cả ba vừa nhận được nhiệm vụ đều vô cùng lo lắng. Sát hạch nội viện nào phải chuyện tầm thường.

Không biết đã có biết bao đệ tử vị vướng lại ở nơi đây không thể tiến thêm được. Đấy là lý do tại sao số lượng đệ tử nội viện lại ít đến thế.

Thế mà cả nhóm phải tham gia sát hạch sớm hơn thời hạn. Nói bọn họ không lo lắng chắc chắn là chuyện không thể. Giọng nói già nua tiếp tục vang lên:

"Tương Âm, Nhạc Miên Linh, Đường Vũ Đồng, Tiêu Tiêu, các ngươi tạm thời ở lại đảo Hải Thần theo lão phu tu luyện chốc lát. Khi nào lão phu cảm thấy được thì các ngươi có thể trở về ngoại viện.

Từ Tam Thạch sẽ do Huyền Tử chỉ bảo, Thái Mị dạy Giang Nam Nam và Đường Nhã. Nếu trong ba đứa nó có người không thông qua sát hạch thì lão sư của nó cũng sẽ bị trừng phạt."

Giọng nói già nua kia tuy hết sức ôn hòa và hiền từ nhưng lại khiến người nghe tin tưởng và nghe theo một cách vô điều kiện. Tất cả các trưởng lão và bốn vị viện trưởng đồng loại đứng dậy, cung kính hành lễ với Mục lão đang nửa nằm nửa ngồi.

"Tan họp." Giọng của Mục lão dường như lại càng thêm bình thản.

Các vị trưởng lão gần như đồng loạt biến mất. Cả nhóm Sử Lai Khắc Thất Quái vừa mới nhậm chức thậm chí không kịp nhìn thấy rõ hành động của bọn họ. Huyền lão, bốn vị viện trưởng vẫn còn ở lại.

"Các ngươi cũng đi đi, bốn người Tương Âm ở lại." Mục lão phất tay.

"Vâng!" Ngôn Thiểu Triết cung kính nói, sau đó cùng mọi người lặng lẽ ra về. Hải Thần các lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.

"Các ngươi đến đây." Mục lão vẫy tay gọi bốn người.

Tương Âm, Nhạc Miên Linh, Đường Vũ Đồng và Tiêu Tiêu vội vàng vòng sang chiếc bàn dài, đến bên cạnh Mục lão. Bọn họ đều cực kì kiên định nhìn thẳng Mục lão.

Mục lão gật đầu hài lòng cười. Ông đưa tay lên khẽ nói:

"Đỡ ta."

Tương Âm và Nhạc Miên Linh vội bước lên đỡ lấy tay Mục lão. Động tác của ông rất chậm, thật sự giống hệt như một ông lão gần đất xa trời.

Ông từ từ đứng dậy. Cả người vẫn như trước, không thể đứng thẳng được mà phải cúi một góc 90 độ, khiến người khác trông thấy mà đau xót.

"Ta hay nằm một chỗ cũng không phải vì thích lòe thiên hạ. Chỉ là thời trai trẻ ta bị thương, từ đó về sau phần thắt lưng không thể khôi phục nữa, chỉ có thể khom người như thế này. Mấy người họ thấy ta thế này đau lòng nên mới làm ra chiếc ghế nằm kia."

Mục lão vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc ghế mình thường nằm. Tương Âm và Nhạc Miên Linh đỡ ông, từ từ bước ra cửa.

Cả 2 đỡ Mục lão đi đến trước một mặt vách tường. Mục lão đưa tay mỉm cười chỉ một cái, tức thì liền xuất hiện một quầng sáng màu vàng, cảnh vật xung quanh dần dần trở nên mờ ảo.

Quầng sáng màu vàng ấy từ từ đậm lên rồi bao phủ lấy bọn họ. Mọi thứ trước mặt bọn họ bỗng trở nên vô cùng chói lóa.

Cả bốn người vội vàng nhắm chặt mắt lại không nhìn thấy gì nữa, mặt đất dưới chân họ cũng biến mất. Ngay sau đó, quầng sáng màu vàng kim ấy lặng lẽ biến mất.

Lúc này, Hải Thần các bỗng nhiên biến mất không thấy đâu nữa, họ giật mình phát hiện mình đang đứng trong một cái sân rất lớn. Sân này rộng chừng 100m, hình vuông, diện tích tương đương với sàn đấu của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái.

Hai bên phòng là những con đường dẫn đến những nơi khác nhau. Căn phòng này là một không gian kín không có cửa sổ, nhưng không khí lại hết sức trong lành tươi mát.

Mà căn phòng này cũng không hẳn là trống trải, một bên phòng có đặt một pho tượng điêu khắc thật lớn. Nó giống hệt với pho tượng ở cửa vào học viện Sử Lai Khắc.

Chính là ba người Hoàng Kim Thiết Tam Giác đã sáng lập ra học viện Sử Lai Khắc và có cả Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất. Chẳng qua so với pho tượng lớn ở ngoài kia thì nhỏ hơn một chút và được làm hoàn toàn bằng gỗ. Mục lão mỉm cười nói:

"Có phải thấy rất kỳ quái không? Tại sao Hải Thần các trông có vẻ không bình thường? Các ngươi có để ý thấy Hải Thần các thật ra không phải được xây dựng nên mà là được điêu khắc ra."

"Điêu khắc?" Tiêu Tiêu giật mình sửng sốt, Nàng có chút không hiểu được rõ ràng hàm ý của hai chữ "điêu khắc" này. Mục lão nói tiếp:

"Hải Thần các vốn là một gốc đại thụ hiếm thấy gọi là Huyền Kim thụ. Nó là loại cây có thuộc tính quang minh lẫn sinh mệnh.

Các tiền bối của học viện không muốn làm hỏng gốc Hoàng Kim thụ này nên đã đặc biệt dùng nó làm gốc để điêu khắc ra Hải Thần các. Cho nên, các ngươi sẽ không tìm thấy được đường phân cách của Hải Thần các.

Mà các vật dụng trang trí ở đây lẫn pho tượng kia đều được làm từ loại gỗ này. Gốc cây Hoàng Kim thụ này có thể xem là cội nguồn của học viện Sử Lai Khắc chúng ta, sau này các ngươi sẽ hiểu rõ ý nghĩa của nó hơn.

Vương Đông, ngươi vào con đường đầu tiên bên phải, đi thêm 10 thước sẽ thấy một căn phòng. Ngươi vào phòng đấy ngồi lên bồ đoàn rồi bắt đầu tu luyện."

Đường Vũ Đồng gật đầu rồi không do dự đi vào chỗ Mục lão chỉ.

"Tiêu Tiêu, ngươi đi sang bên trái, lối rẽ thứ ba, vào phòng thứ hai, sau đó cũng vào đấy tu luyện. Các ngươi đều giống nhau, khi nào tỉnh dậy thì có thể trở về ngoại viện."

"Vâng!" Tiêu Tiêu vội vàng đáp, đôi mắt to đầy tinh nghịch khẽ chớp rồi bước đi.

"Nhạc Miên Linh, ngươi vào bên phải, lối thứ hai, phòng kế cuối. Tương Âm vào bên trái, lối thứ nhất, phòng thứ hai."

Tương Âm và Nhạc Miên Linh gật đầu rồi chia ra theo lời Mục lão. Đường Vũ Đồng và Tiêu Tiêu vào căn phòng y như trong cốt truyện, chỉ có Nhạc Miên Linh và Tương Âm là khác hẳn.

Căn phòng của Nhạc Miên Linh khá kì lạ. Mọi thứ như được làm từ nước. Khi nàng vừa bước vào thì một tiếng động lớn vang lên, giữa căn phòng hay nói đúng hơn là giữa một biển nước mênh mông xuất hiện một con vật kì lạ.

Nhạc Miên Linh cười khẩy một cái. Hỏa thua trước thuỷ, thuỷ lại thua trước lôi điện. Đây là bắt buộc nàng phải biết cách phối hợp 2 thuộc tính trong mỗi Hồn Kỹ đi. Đáng tiếc, chỉ cần hỏa nàng cũng có thể đánh bại con vật kia.

Tương Âm vừa bước vào căn phòng đã suýt bị thổi bay. Trong căn phòng không có bất cứ thứ gì mà chỉ có rất nhiều cơn gió xoáy sắc bén. Không cần nói cũng biết chúng là nhằm vào nàng.

"Vậy để xem ta có thuần hóa được con dã thú như ngươi không." Tương Âm tự nói trong lòng.

++++++++++++++++++++++++++

Đôi lời của tác giả: Học cuối cấp đặc biệt bận rộn. Từ nay mỗi 2 ngày sẽ đăng một chương nga.