Lúc này, sự chênh lệch số lượng người giữa hai đội đã phát huy tác dụng. Hồn Đạo Pháo Đài của Tiêu Hạ Phong đã lắp ráp xong.
Từng luồng sáng rực rỡ cuộn sóng xuất hiện. Quả cầu ánh sáng, tia ánh sáng, còn có một quả cầu kim loại bay lên không trung theo quỹ tích parabol. Hỏa lực mạnh mẽ của Hồn Đạo Pháo Đài nháy mắt bùng nổ.
Mã Như Long chỉ chờ có thể, hai tay hắn hợp lại bên người, một vòng tròn rực rỡ ánh kim xuất hiện. Sau đó, Hồn Hoàn trên người hắn lần lượt phát sáng, khí thế nháy mắt tăng lên rất nhiều, khẩu đại pháo màu vàng cũng đã biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm thật lớn màu đỏ chói.
Hồn Đạo Khí Cận Thể? Mã Như Long từ lúc nào chuyển từ công kích cự ly xa sang cự ly gần thế này? Hôm nay là lần đầu tiên thanh kiếm này được xuất hiện trên sàn đấu, Mã Như Long nhẫn nhịn bấy lâu rốt cuộc cũng đã lật ra con bài tẩy của mình.
Không thể không nói, một khi Hồn Đạo Sư toàn lực bùng nổ, lực công kích mạnh mẽ vô cùng. Mã Tiểu Đào tuy rằng đã cố hết sức tránh né nhưng vì Tiêu Hạ Phong không tiếc Hồn Lực sử dụng hết mọi Hồn Đạo Khí có khả năng công kích tấn công làm nàng cũng có chút luống cuống tay chân.
Cùng là chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài nhưng do thứ mà người của chiến đội Nhật Nguyệt sử dụng mạnh hơn những Hồn Đạo Sư của các học viện bình thường rất nhiều. Công kích của Tiêu Hạ Phong lại còn chuyên về tính bao phủ, vừa nổ vừa bắn, lần lượt thay đổi các dạng công kích khác nhau.
Cả sàn đấu giống như đang có chương trình bắn pháo hoa, rực rỡ vô cùng lại còn không để thừa một chút khe hở nào. Mã Tiểu Đào liên tục thay đổi vị trí, cái nào có thể tránh được sẽ cố gắng tránh, dĩ nhiên không thể lúc nào cũng thành công rồi.
Xét thực lực, đúng là Mã Tiểu Đào hơn hẳn Đới Thược Hành nhưng về sức mạnh cơ thể, nàng tuyệt đối không thể nào bì được với Đới Thược Hành. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể dùng hai cánh phượng hoàng sau lưng tạo thành lá chắn, vận dụng Hồn Lực di chuyển toàn diện ngăn cản tên Tiêu Hạ Phong đang điên cuồng công kích kia.
Mã Tiểu Đào tuy không phải Hồn Đạo Sư nhưng về phương diện và cách thức chiến đấu của bọn họ nàng vẫn biết đôi chút. Với thực lực của Hồn Đạo Sư cấp năm của Tiêu Hạ Phong mà có thể áp chế được một Hồn Đế đã bước đến ranh giới Hồn Thánh như nàng thì lượng Hồn Lực cần tiêu hao cực kì lớn. Chỉ cần hắn liên tục công kích thì không bao lâu nữa, sự trợ giúp của hắn dành cho Mã Như Long sẽ giảm đi rất nhiều.
Càng ở thời điểm quan trọng, Mã Tiểu Đào lại càng bình tĩnh. Nàng một bên ngăn cản công kích của Tiêu Hạ Phong, một bên chú ý mọi động tĩnh của Mã Như Long.
Rõ ràng, Tiêu Hạ Phong chỉ muốn cầm chân nàng, còn người có uy hϊếp thật sự đến nàng chỉ có tên đội trưởng Mã Như Long kia. Hai tay Mã Như Long nắm chặt lấy đuôi kiếm, từ từ nâng thanh kiếm lên cao.
Thân kiếm phát ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, có thể thấy, từ mũi kiếm kéo dài đến chuôi kiếm có đến chín cái pháp trận. Ánh sáng màu vàng kim càng lúc càng tỏa ra rực rỡ, từng tia sáng không ngừng bắn lên không trung.
Khi Mã Như Long đẩy thanh kiếm lên, có vẻ mất rất nhiều sức, hai đồng tử của hắn dần dần biến thành màu vàng sậm.
"Tỉnh lại đi, Thẩm Phán Chi Kiếm."
Mã Như Long hét lớn một tiếng, Hồn Lực trong cơ thể rót vào thanh kiếm với tốc độ kinh người. Vì hắn rót Hồn Lực vào quá nhiều nên thậm chí còn có thể thấy từng vòng ánh sáng trắng từ dưới chân hắn dâng lên, lướt qua cơ thể, cuối cùng dừng lại ở hai tay rồi mới chui vào thanh kiếm.
Mà thanh kiếm nhấp nháy ánh sáng vàng kim cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa. Từ chuôi kiếm, ánh sáng màu vàng kim nhanh chóng co rút lại dần dần phân thành hai màu.
Một bên kiếm hóa thành màu trắng, bên còn lại biến thành màu đen. Hai màu sắc đối lập nhau, ẩn ẩn còn phát ra ánh kim rực rỡ trông có chút quỷ dị kỳ quái.
"Kia là hắc ám, khép tội dị đoan."
Hai tay Mã Như Long nắm chặt thanh kiếm chỉ thẳng về phía Mã Tiểu Đào, đồng thời còn đặc biệt quay mũi kiếm màu đen về phía nàng. Nhất thời, một tia sáng màu đen từ trên không trung lóe lên rồi vụt tắt.
Ngọn lửa màu đỏ rực bao phủ cơ thể Mã Tiểu Đào tức thì cháy bùng lên. Nó và tia sáng màu đen vừa chạm nhau thì không ngừng phát nổ.
Ngọn lửa của Mã Tiểu Đào có phần mạnh hơn, tia sáng màu đen kia sau vài lần nổ đã bị ngọn lửa diệc sạch. Mã Tiểu Đào hét lên một tiếng, ngọn lửa của nàng cháy càng thêm dữ dội.
Ngọn lửa càng cháy lớn thì màu sắc càng thay đổi, từ một màu đỏ tinh thuần chuyển sang cam rồi sáng dần cho đến khi hoàn toàn biến thành màu vàng. Một hơi thở khủng bổ đổ ập xuống, theo đó một tia sáng màu vàng nháy mắt hóa thành một lưỡi đao thật lớn, điên cuồng quét ngang kèm theo tiếng hổ gầm hết sức chói tai.
Mục tiêu của lưỡi đao này là Thẩm Phán Chi Kiếm, khi cả hai va chạm vào nhau liền phát ra một loạt tiếng nổ ầm ầm. Mã Như Long liếc mắt nhìn liền trông thấy thanh kiếm Thẩm Phán kia đột nhiên dừng lại trên không trung, còn trên tay Mã Tiểu Đào không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh chiến đao thật lớn.
Đó là kiện Hồn Đạo Khí Cận Thể cấp tám lần trước Đới Thược Hành mua được trong buổi đấu giá, Phách Hổ Luyện Hồn Đao. Chuôi đao này dài bốn thước sáu, sống đao nơi rộng nhất đến chừng một tấc, hình dạng y hệt một thanh đao Trảm Mã, ở phần bao của chuôi đao là một đầu khung xương có hình đầu hổ.
Xét phẩm chất có lẽ nó thua thanh kiếm Thẩm Phán, muốn phát ra uy lực của nó cần cường giả bậc Hồn Thánh mới được. Đây là Đới Thược Hành đưa cho Mã Tiểu Đào sau khi đánh trận cá nhân và bị thương.
Mã Tiểu Đào lại hét lớn một tiếng, Thần Hỏa nháy mắt chui vào bên trong Phách Hổ Luyện Hồn Đao. Sau đó, hai tay nàng nắm chặt đuôi kiếm, cả người xoay một nửa vòng, chém ra một đao.
Lúc này, rốt cuộc Mã Như Long cũng hiểu, tu vi bản thân không thể nào bì kịp Mã Tiểu Đào. Hắn miễn cưỡng lắm mới có thể sử dụng Thẩm Phán Chi Kiếm, ban nãy khi xuất ra một kiếm thứ hai, bản thân hắn đã gần như không thể khống chế nổi thanh kiếm.
Một luồng sáng màu vàng lóe lên, nháy mắt lưỡi đao mang theo tiếng hổ gầm đã đến ngay trước mặt hắn. Vô Địch Hộ Tráo trên người hắn lóe sáng, nhưng, một màn kinh khủng xuất hiện khiến mọi người ai cũng phải giật mình.
Vô Địch Hộ Tráo vốn có thể trụ những ba giây nhưng lúc này nháy mắt đã vỡ tan, cả người Mã Như Long rơi xuống bên trên bức màn phòng hộ. Mã Tiểu Đào cầm thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đao lập tức chuyển hướng sáng Tiêu Hạ Phong.
Ban nãy, Tiêu Hạ Phong vừa trông thấy Mã Tiểu Đào đã điên cuồng công kích. Lúc này thấy nàng chuyển mục tiêu sang mình liền hoảng sợ tái mặt, còn những Hồn Đạo Khí cấp năm trên người hắn dường như đều đồng loạt có vấn đề, những đòn tấn công vào Mã Tiểu Đào nháy mắt đều tan chảy trước ngọn lửa màu vàng đang bao quanh người nàng, không để lại một chút dấu vết nào.
Chiến thuật mà Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong đã bàn bạc với nhau là, để Tiêu Hạ Phong tranh thủ thời gian, còn Mã Như Long tìm cơ hội sử dụng Thẩm Phán Chi Kiếm. Thẩm Phán Chi Kiếm là một Hồn Đạo Khí cấp tám đỉnh, gần như là Hồn Đạo Khí cấp chín rồi, hơn nữa còn là một kiện Hồn Đạo Khí Cận Thể.
Đừng nói là Hồn Đế, cho dù là Hồn Thánh hay Hồn Đấu La, dưới tình huống thuộc tính bị áp chế đều không thoát được. Minh Đức Đường đã thí nghiệm rất nhiều lần, một Hồn Đế cấp 69 cũng khó mà đỡ được một kích của nó.
Nên có thể nói, đây là đòn sát thủ mạnh nhất của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư trong cuộc thi này. Các trận đấu trước bọn họ không sử dụng đến cũng vì muốn ngăn đợt sóng dữ cuối cùng này.
Thế nhưng bọn họ không biết trong người Mã Tiểu Đào hiện đang tràn đầy đều là Thần Hỏa. Nó chính là căn nguyên giúp Mã Tiểu Đào trong việc Phi Thăng sau này, hơn nữa nó còn có ý thức tự bảo vệ chủ nhân.
Kế hoạch của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư xem như là công dã tràng rồi. Khi ánh đao chém xuống, Tiêu Hạ Phong đừng nói là ngăn cản, cho dù muốn tránh cũng không tránh được.
Nhát chém màu vàng ấy như điên cuồng thiêu đốt ánh sáng, ngay cả sàn đấu rộng trên trăm mét kia cũng bị phân thành hai nửa. Đúng lúc này, một tia sáng chợt xuất hiện trước mặt Tiêu Hạ Phong, là Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự sử dụng Thuấn Di.
Một tấm lá chắn hình ngôi sao năm cánh xuất hiện trước mặt hắn, chặn đứng lưỡi đao đang bổ xuống kia.
Ầm!
Ngọn lửa màu vàng kim như hào quang bắn ra tứ phía, nháy mắt bao phủ lấy một khu vực thật lớn. Những nơi tiếp xúc với nó đều bị nhiệt độ nung nóng tan chảy.
Nháy mắt khắp nơi đều trở thành biển lửa. Có một số nơi bị hỏa diễm bám nhiều đã nhanh chóng bị hòa tan sụp xuống tạo thành một cái hố thật lớn.
Phách Hổ Luyện Hồn Đao vừa bị chặn đứng, ánh mắt Mã Tiểu Đào lập chuyển sang Mã Như Long đang rơi xuống sàn đấu. Hai tay nàng nắm chặt cán đao, thanh đao được nâng lên chuẩn bị đánh thêm một kích nữa.
"Dừng tay, trận đấu đã kết thúc." Giọng nói có chút dồn dập của Hoàng Tân Tự vang lên.
Mã Tiểu Đào liếc hắn một cái, hai tay cầm thanh đao từ từ thả xuống. Ngọn lửa quanh người nàng chớp nháy rồi dần biến mất.
Bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, kể cả học viên hay lão sư đều tái mặt. Lúc này họ mới rõ thực lực của Mã Tiểu Đào, là Hồn Thánh, là người có tu vi cao nhất ở cuộc thi này.
"Lượt đấu 2-2-3, trận thứ nhất, học viện Sử Lai Khắc thắng."
Không đợi Thiên Sát Đấu La nói gì tiếp, Mã Tiểu Đào băng băng rời khỏi sàn đấu. Nhạc Miên Linh là người đầu tiên chạy đến đón tiếp nàng, bộ dạng vô cùng tự hào thậm chí có chút đắc ý.
"Tiếp theo đến tiểu Linh rồi, cố gắng!" Mã Tiểu Đào mỉm cười xoa đầu Nhạc Miên Linh.
"Hảo!" Nhạc Miên Linh ngọt ngào cười.
Nhìn bộ dạng mà nàng cho là ghê tởm đến không thể ghê tởm hơn của Nhạc Miên Linh, Tương Âm không nhịn nổi thở dài. Bất ngờ vai bị vỗ nhẹ, Tương Âm ngước lên đã thấy Đường Vũ Đồng khẽ cười nhìn mình.
"Sao vậy, A Đồng?"
"Trận kế tiếp, đừng chịu thua!" Đường Vũ Đồng nói.
Sở dĩ nàng không bảo Tương Âm cố gắng là vì nàng so bất cứ ai đều hiểu rõ, Tương Âm không lúc nào không cố gắng. Tương Âm cố gắng để mạnh mẽ hơn, cố gắng bảo vệ mọi người, cố gắng hoàn thành mọi việc một cách lặng lẽ và… cố gắng để sống.
"Lần này không được tỏa sáng nhiều như lúc trước, ngươi không buồn sao?" Tương Âm bất giác hỏi.
"Ta nhìn ngươi tỏa sáng là được. Được rồi, đi mau." Đường Vũ Đồng hướng sân đấu nhìn. Rất lâu sau đó, Tương Âm nghĩ về lúc này không khỏi cảm thán… Đường Vũ Đồng thật biết nói tình thoại.
Sàn đấu được sửa chữa xong xuôi, giọng nói trầm thấp của Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự lại một lần nữa vang lên.
"Lượt đấu 2-2-3, trận thứ hai, mời hai đội viên của hai đội lên sàn đấu."
Nhạc Miên Linh và Tương Âm liếc mắt nhìn nhau. Sau đó cả hai đồng loạt đi lên sàn đấu.
Khi huynh muội Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần bước lên sàn đấu, trong đầu hai người hiện rõ như in hình ảnh mất hồn lạc phách của Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong.
Trận vừa rồi, một mình Mã Tiểu Đào chấp hai người, cộng thêm đòn tấn công mạnh mẽ từ kiện Hồn Đạo Khí cấp tám Thẩm Phán Chi Kiếm. Vậy mà nàng vẫn có thể đánh bại được hai người bọn họ.
Mã Tiểu Đào không những giành được chiến thắng mà còn hoàn toàn phá tan lòng tin trong lòng bọn họ. Nhất là Mã Như Long, tuy trên người hắn không có vết thương nặng nào nhưng lòng lại còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Hắn thân là đội trưởng, trong tình huống một đấu hai, thậm chí còn không tiếc tiêu hao Sinh Mệnh Lực để sử dụng đến kiện Hồn Đạo Khí mạnh mẽ như vậy, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết quả thất bại.
Sinh Mệnh Lực tiêu hao quá nhiều, nhất định tương lai của hắn không chỉ có trong một năm thực lực không thể tăng lên. Càng đáng sợ hơn là sức mạnh của Mã Tiểu Đào đã để lại trong lòng hắn một bóng ma vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Trận chiến này, hắn và Tiêu Hạ Phong không những thua mà còn thua một cách toàn diện.
Bốn người đứng trên sàn đấu nhìn thẳng vào đối phương, chiến ý nháy mắt bùng nổ. Trừ ánh mắt gần như là trống rỗng không dung nạp được thứ gì của Tương Âm, ánh mắt của ba người còn lại đều vô cùng kiên quyết.
Ánh mắt như vậy nhưng trong lòng bốn người đều có duy nhất một cảm giác giống hệt nhau. Giống như có thứ gì đó dẫn dắt bọn họ tụ hội tại đây, và đây cũng là trận chiến quan trọng nhất của bọn họ.
Thực sự có cái gọi là số mệnh sao? Tương Âm tin là có, số mệnh dẫn dắt nàng đến nơi này. Tuy cùng gia đình phân cách nhưng nàng ổn vì nàng biết họ sẽ và vẫn sống rất tốt.
Tiếu Hồng Trần, Hồn Vương, Võ Hồn: Tam Túc Kim Thiềm, Hồn Đạo Sư cấp năm.
Mộng Hồng Trần, Hồn Vương, Võ Hồn: Chu Tình Băng Thiềm, Hồn Đạo Sư cấp năm.
Tương Âm, Hồn Tôn, Võ Hồn: Vô Nhai Long Dực (tên giả: Chiến Phong Vô Hình Long)
Nhạc Miên Linh, Hồn Tôn, Võ Hồn: Hỏa Diệm Diêm La.
Tu vi song phương chênh lệch rõ ràng như vậy nhưng không có ai dám khẳng định chắc chắn học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sẽ chiến thắng.
Không nói đến Tương Âm có Hồn Kỹ thứ hai nguy hiểm và Hồn Kỹ thứ ba còn che giấu, Nhạc Miên Linh trong toàn cuộc thi ra trận còn ít hơn và còn 2 Hồn Kỹ chưa sử dụng. Nói về hai người thì khán giả đều mê, họ chính là cái gì đều không rõ.
Huống chi lúc này, Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần đều đang bị thương, Hồn Lực tiêu hao khá nhiều. Dù bọn họ đã thông qua Bình Sữa bổ sung Hồn Lực nhưng Tinh Lực bị tiêu hao thì làm sao hồi phục đây? Cho nên, nếu xét về thể lực, sự chênh lệch của bọn họ cũng giống như ở mặt tu vi vậy.
"Hai đội, mời lùi về sau." Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự trầm giọng quát.
Trận đấu này gần như là trận đấu cuối cùng rồi. Hoàng Tân Tự từ nãy giờ đã âm thầm thề trong lòng mình vô số lần, sau này có đánh chết ông, ông cũng nhất quyết không bao giờ làm trọng tài nữa.
Giờ phúc này, thật ra tâm trạng của ông còn rung động hơn người khác gấp mấy lần. Bởi vì tự bản thân ông chủ trì trận đấu, ông mới cảm nhận được, mấy đứa trẻ của trận đấu này mạnh đến mức nào.
Trên người bọn họ, có quá nhiều thứ đặc biệt. Có Võ Hồn cao cấp nhất, Võ Hồn Song Sinh, thậm chí cả Hồn Đạo Khí cấp tám.
Nhất là lúc này, hai thành viên đại diện chiến đội Sử Lai Khắc ra thi đấu, đừng nói 20 tuổi, có thể ngay cả 10 tuổi còn chưa đến nữa. Nhưng, ông có thể thấy rõ trong ánh mắt cả tràn đầy sự kiên định như một người trưởng thành.
Tương Âm và Nhạc Miên Linh không chần chừ quay lưng lại đi thẳng đến mép sàn đấu. Đến rồi thì cả hai quay lại đối mặt với đối thủ, Nhạc Miên Linh không cầm lòng mà bước lên trước một chút.
Nhìn thấy biến hóa của Nhạc Miên Linh, Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần cùng nhíu mày. Vì bọn họ giật mình phát hiện, bản thân mình hoàn toàn không có tí thông tin gì về thực lực của Nhạc Miên Linh. Kể cả Tương Âm họ cũng không rõ ràng.
Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần cùng lùi về mép sàn đấu. Mộng Hồng Trần đứng trước, Tiếu Hồng Trần đứng sau. Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự hít sâu một hơi, tay phải giơ lên cao rồi nháy mắt hạ xuống:
"Trận đấu bắt đầu."
Nương theo tiếng hét lớn này của ông, nếu có người đứng bên ngoài quan sát toàn diện sẽ thấy, bất kể là ai ngoài sàn đấu, đều trừng mắt nhìn quan sát thật kỹ mọi diễn biến trên sàn.
Trên đầu Hoàng Thành, hoàng đế Tinh La và công tước Bạch Hổ cũng không tiếp tục thảo luận. Cả hai đều nắm chặt tường thành, tập trung quan sát.
Trận đấu bắt đầu, song phương đồng thời phóng thích ra Võ Hồn của mình. Mộng Hồng Trần nâng hai tay, hai bên cơ thể nàng đồng thời xuất hiện hai tầng ánh sáng.
Bộ áo giáp của nàng đã hỏng nhưng song kiếm Hồn Đạo Khí cấp sáu vẫn không sao. Lực phòng ngự tạm thời yếu đi nhiều nhưng lực công kích cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Phía sau Mộng Hồng Trần, Tiếu Hồng Trần hít sâu một hơi, chặn hết mọi cơn đau trong cơ thể, đồng thời cũng phóng xuất ra Võ Hồn Tam Túc Kim Thiềm. Một nhúm bột kim loại bay ra, nhất thời, một khẩu đại pháo bắt đầu xuất hiện trên người hắn.
Khẩu đại pháo này xuất hiện là từ hai kỹ năng Khống Chế Kim Loại và Ngưng Hình Kim Loại. Mỗi khẩu pháo đều lóe sáng giống như đã cùng hoàn thành xong bước chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Huynh muội Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần lần lượt tu luyện hai dạng khác nhau, Hồn Đạo Khí Viễn Trình và Hồn Đạo Khí Cận Thể. Mỗi người một vẻ, cho dù lúc này Tiếu Hồng Trần đã bị thương nặng nhưng có ai dám xem thường hắn thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi rất nhiều.
Khi các khẩu pháo trên người Tiếu Hồng Trần đồng loạt lóe sáng thì một khẩu đại pháo màu đen thật lớn liền xuất hiện trên vai hắn. Khi khẩu đại pháo này xuất hiện có thể thấy cả người hắn hơi chùn xuống, sắc mặt trắng bệt, bấy nhiêu đã đủ thấy khẩu pháo này nặng như thế nào.
Bên phía này, Tương Âm và Nhạc Miên Linh vừa phóng xuất Võ Hồn thì đã có sự tương thích đến kì lạ. Gió của Tương Âm vừa thổi lên thì lửa của Nhạc Miên Linh cũng theo sau bừng lên.