Lúc này vị trọng tài kia mới kịp phản ứng. 108 vị Hồn Sư đang làm nhiệm vụ bảo vệ sàn đấu cũng rút lại Hồn Lực của mình. Rất rõ ràng, trận đấu đã kết thúc rồi.
Hơn 10 vạn khán giả đang đứng xem, bao gồm cả Hoàng Thất đế quốc Tinh La, văn võ bá quan hay những người đến từ các học viện Hồn Sư, Hồn Đạo Sư Cao Cấp trong giây phút này đều lặng ngắt như tờ.
Ban đầu khi bọn họ thấy người ra thi đấu của học viện Sử Lai Khắc là đội dự bị trong lòng cũng có chút nghi ngờ. Nhưng bây giờ họ chỉ biết ngẩn ngơ nhìn bảy người chiến thắng trong vòng chưa đến 5 phút mà không đổ một chút mồ hôi.
"Nhớ cho kỹ, bọn ta đến từ học viện Sử Lai Khắc, đến từ Đường Môn!!!" Tương Âm trầm giọng nói.
Đúng vậy, trừ Từ Tam Thạch ra thì sáu người bọn họ đã là người của Đường Môn. Giang Nam Nam không biết khi nào đã tham gia, Đường Nhã chỉ thông báo rằng Giang Nam Nam đã là thành viên Đường Môn mà không nói gì thêm.
Nhạc Miên Linh thì tham gia lúc bọn họ còn đang luyện tập trước khi đi gặp đệ tử nội viện. Chuyện này làm Đường Nhã thật sự là vui mừng hết cỡ.
Quay lại với hiện tại, Tương Âm vừa nói xong thì quay đầu trở về đội. Nàng thậm chí còn không đợi trọng tài tuyên bố kết quả, hay nói đúng hơn là nàng không quan tâm có tuyên bố hay không.
Vương Ngôn chủ động ra đón mấy người Tương Âm, khi hắn đi đến đây khẽ nháy mắt trao đổi với bọn họ. Vương Ngôn lên tiếng trước, hắn nói với vẻ trách móc:
"Sao lại hấp tấp như thế?"
Tương Âm liếc Vương Ngôn một cái, cũng không quan tâm lắm nói:
"Không thích dây dưa ở vòng loại thôi."
Giọng nói của nàng không lớn, nhưng vừa đủ để học viện Nhật Nguyệt Cao Cấp Hồn Đạo Sư và các học viện bên cạnh nghe được.
Bảy người đội chính thức hài lòng cười. Thái độ của Tương Âm thế này rất hợp ý với bọn họ, đối với kẻ yếu thì dây dưa lâu làm gì.
Vương Ngôn cùng bọn họ sóng vai trở về. Hắn cố ý đi cạnh Tương Âm, nhẹ giọng hỏi:
"Có muốn ở lại xem các trận đấu khác không?"
Tương Âm không thèm liếc hắn một cái, lạnh lùng đáp lại:
"Buồn chán! Chẳng có gì đáng xem. Về thôi."
Nói xong nàng cũng lập tức bỏ đi. Sáu người còn lại cũng tăng tốc đuổi theo nàng. Trừ Đường Vũ Đồng và Giang Nam Nam vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc ra thì những người khác ít nhiều đều nở nụ cười.
Học viện Sử Lai Khắc sau khi chiến đấu liền ra về cũng khiến cuộc thi gián đoạn mất mấy phút. Bởi vì lúc bọn họ ra về cũng đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người.
Sự cuồng nhiệt dần dần xuất hiện trong mắt mỗi người ở đây. Đúng vậy, Đây là Sử Lai Khắc, học viện Sử Lai Khắc trong lòng bọn họ đã sớm được ví như một vị thần ở trên trời.
Tương Âm dù muốn hay không cũng thu hút sự chú ý. Bởi vì dưới sự sắp xếp cố ý của Vương Ngôn, nàng đã trở thành người dẫn đầu đội ngũ trong mắt những người khác.
Khi họ vừa trở về Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm thì Tương Âm mới buông lỏng người. Vẻ nghiêm túc của nàng biến mất thay vào đó là vẻ thờ ơ lười biếng.
"Các ngươi rốt cuộc đã cái làm gì?" Vương Ngôn quay về phía bảy người dự bị.
"À, khi nghĩ đến chiến thuật thì không ai qua được tiểu Âm rồi. Ta được sắp xếp vừa vào trận phải sử dụng Hồn Kỹ thứ tư khóa Hồn Lực của đối thủ.
Sau đó nhanh chân lùi về sau ở phạm vi bảo vệ của 2 người phòng ngự ở phía cuối." Đường Nhã giải thích.
"Khi Nhã lão sư vừa khóa Hồn Lực ta lập tức tấn công 3 Hồn Tôn. Khi ngài xem một trận đấu thì nếu có người bị đánh bay ra thì ngài sẽ quay nhìn theo người đó đúng không?
Ta thừa lúc đối thủ cũng có phản ứng đó mà nắm Giang học tỷ bay lên, A Đồng cũng bay theo vào lúc đó. Cả Nhã lão sư cũng đã lui về vào khoảng thời gian ngắn ngủi đó." Tương Âm tiếp tục giải thích.
"Ta thì được phân công vào lúc họ quay lại sẽ dùng Hồn Kỹ khiến họ tê liệt. Cả Hồn Vương như Trần Tử Phong học trưởng cũng bị Hồn Kỹ này ảnh hưởng huống chi là Hồn Tông." Nhạc Miên Linh nói tiếp theo.
"Khi họ bị tê liệt thì A Đồng cũng sẽ tấn công. Ta cũng có dự đoán là sẽ có người bay được, lúc đó thì có ta và Giang học tỷ lo rồi.
Còn nếu không có người bay được thì tên Hồn Tông dẫn đầu cũng sẽ không bị hạ ngay trong một lần. Vì thế Từ học trưởng và Tiêu Tiêu chính là để giải quyết tình trạng này. Nhưng ta không ngờ là nó thuận lợi hơn mình nghĩ." Tương Âm nhún vai.
"Dễ dàng như vậy?" Mã Tiểu Đào nhíu mày.
"Dĩ nhiên là không rồi. Mỗi một hành động và thời gian tấn công đều phải được canh chuẩn xác nhất có thể. Chỉ sai một li cũng có thể phá hư hết kế hoạch. Dạng này rất khó khăn nhưng làm được thì mang lại hiệu quả không tưởng." Giang Nam Nam lúc này mới lên tiếng đáp lại câu hỏi của Mã Tiểu Đào.
"Vậy các ngươi nghỉ ngơi đi, trận thứ hai các ngươi có thể không cần ra trận đâu." Vương Ngôn đẩy đẩy chiếc mắt kính.
"Hảo." Bảy người đội dự bị gật đầu đáp rồi tiễn bước đội chính thức và Vương Ngôn.
Sau trận đấu thứ nhất đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái lại tiếp tục diễn ra đầy khí thế. Chẳng qua biểu hiện của học viện Sử Lai Khắc và đã khắc sâu ấn tượng với những khán giả đến xem rồi.
Nhất là câu nói đầy khí phách lúc rời sàn đấu kia. Học viện Sử Lai Khắc, Đường Môn, hai cái tên này lại một lần nữa vang dội khắp thành Tinh La.
Bởi vì bọn họ đã thắng trận đấu vòng loại nên hai ngày sau vẫn có thể thoải mái nghỉ ngơi. Hai ngày này Vương Ngôn dường như rất bận, mọi người rất ít thấy hắn. Mãi đến chiều tối ngày thứ ba, hắn mọi gọi mọi người đến phòng họp.
"Sau trận đấu tiên, khí thế của học viện Sử Lai Khắc chúng ta làm vinh quang của Sử Lai Khắc càng thêm rực rỡ.
Hai ngày nay ta vừa đến quan sát các học viện khác chiến đấu, vừa nghe ngóng xem các học viện khác nghĩ gì về chúng ta. Cuối cùng thu được kết quả tốt lắm.
Hiện giờ, trong mắt những học viện khác, học viện Sử Lai Khắc chúng ta vô cùng bí ẩn và mạnh mẽ. Bọn họ không đoán được thực lực của học viện chúng ta đạt đến cấp độ nào.
Ngày đó mặc dù Tương Âm không thể hiện ra nhưng trong mắt bọn họ, Tương Âm là thủ lĩnh của đội dự thi lần này."
"Thì chẳng phải thực sự là thế sao?" Từ Tam Thạch cười, những người còn lại gật đầu phụ hoạ.
"Theo quan sát hai ngày nay của ta. Vòng đấu loại đầu tiên này có thể miêu tả bằng hai chữ 'thảm thiết'. Không có học viện nào có thể chiến thắng nhẹ nhàng như học viện chúng ta cả.
Cho dù học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng không ngoại lệ, đối thủ của bọn họ kiên cường chống cự đến cả 10 phút mới chấm dứt. Như thế mới làm cho chúng ta có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Ngày mai bắt đầu thi đấu vòng tròn. Danh sách vòng thi đấu này cũng đã có rồi, chính là dựa theo thứ tự của vòng đấu loại. Kế tiếp ta sẽ sắp xếp chiến thuật của trận đấu ngày mai."
Vương Ngôn quay nhìn tất cả, thấy không ai có ý kiến gì hắn mới tiếp tục nói:
"Hôm trước ta đã nói vòng này sẽ có ba kiểu chiến đấu. Với thực lực chúng ta thể hiện ở vòng đấu loại, chắc chắn chúng ta sẽ thuộc nhóm tám đội.
Theo tâm lý của những đội đó, đội của chúng ta sẽ bị gạt sang một bên, bọn họ chỉ chú trọng vào 6 đội còn lại mà thôi. Cho nên, chúng ta phải lợi dụng tâm lý này mà an bài chiến thuật thích hợp.
Sau vòng đấu loại hiện giờ còn 67 đội, chia thành 8 tổ. Trong đó có ba tổ có 9 đội, còn 5 tổ khác thì 8 đội. Thắng được 2 điểm, thua 0 điểm, hòa 1 điểm.
Mỗi ngày sẽ có 4 tổ cùng đấu, hai ngày xong một vòng. Sau đó lại thay đổi, mà tổ có 9 đội sẽ tốn thời gian hơn một chút. Theo dự tính, vòng này mất khoảng 15-16 ngày.
Sáng mai chúng ta sẽ biết cùng tổ với các học viện nào. Với danh tiếng của học viện chúng ta, vòng thi đấu vòng tròn này cũng như cũ là đội ra thi đấu đầu tiên.
Theo tu vi của các ngươi và sự hiểu biết của ta, ta tạm thời tính toán thế này. Nếu đoàn chiến thì hiển nhiên sẽ do Tương Âm tiếp tục chỉ huy. Còn một đấu một thì thứ tự ra thi đấu dựa vào tuổi tác của các ngươi."
"Ý ngài là chúng ta vẫn phải ra thi đấu sao?" Đường Nhã ngạc nhiên.
"Có thể xem là vậy vì hiện giờ vẫn chưa đến lúc đội chính thức cần ra tay. Chúng ta phải che giấu thực lực cho đến lúc thích hợp.
Thi đấu cá nhân không phải là lần lượt từng người lên đấu, mà nếu thắng thì sẽ có thể ở lại đấu tiếp đến khi nào đội kia chịu thua hoặc loại hết bảy người mới thôi. Các ngươi phải cẩn thận với đối thủ là Hồn Đạo Sư.
Phương thức thi đấu cuối cùng là 2 – 2 – 3. Nghĩa là đầu tiên là hai trận hai đấu hai, trận cuối là ba đấu ba, nếu hai trận đầu thắng thì không cần đấu trận cuối.
Ta nhắc lại, trong bất cứ trận đấu nào, mọi người nhất định phải đặc biệt cẩn thận khi đối phương sử dụng Hồn Đạo Khí. Bởi vì bất cứ lúc nào trong trận đấu cũng có thể sử dụng Hồn Đạo Khí. "
"Rõ rồi, Vương lão sư!" Bảy đệ tử ngoại viện đồng thanh đáp. Vương Ngôn đứng lên nói:
"Đêm nay về nghỉ ngơi cho tốt, để ngày mai thi đấu trong trạng thái tốt nhất. Tuyệt đối không được ra ngoài. Tan họp."
Mọi người ào ào đứng dậy rời khỏi phòng họp. Tương Âm định đi nói chuyện với Nhạc Miên Linh một chút về chuyện Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, nhưng Mã Tiểu Đào đã nhanh chóng kéo Nhạc Miên Linh đi.
Nói về Võ Hồn Dung Hợp Kỹ đó thì cũng khá bất ngờ. Hai người bọn họ cũng riêng luyện tập chiêu thức này rất nhiều nhưng quả thật chỉ sử dụng được 3 đạo lôi.
Họ đặt tên cho nó là Cửu Trùng Lôi. Đạo thứ nhất phá phòng ngự, đạo thứ hai tấn công, đạo thứ ba oanh kích. Nếu hai người tăng cấp bậc Hồn Lực lên thì sức mạnh của nó cũng tăng lên, là một chiêu thức vô cùng khủng bố.
******************************
Vòng đấu loại của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái cuối cùng cũng kết thúc, mà các khán giả ở thành Tinh La càng xem lại càng phấn khích. Đến nỗi mỗi ngày từ đêm khuya đã có người đến xếp hàng.
Hôm nay là ngày thi đấu thứ tư. Sáng sớm khán giả đã đến đợi sẵn ở Quảng Trường Tinh La, bởi vì hôm nay là ngày học viện Sử Lai Khắc ra thi đấu. Ngay cả Hoàng Đế Bệ Hạ của đế quốc Tinh La thỉnh thoảng mới đến xem mà hôm nay cũng đến rất đúng giờ. Đúng là thực nể mặt học viện Sử Lai Khắc.
Hôm nay thời tiết có vẻ không được tốt lắm, mây mù đầy trời có chút u ám và căng thẳng. Mặt trời cũng không thấy đâu, may mà không khí khá tươi mát không có dấu hiệu đổ mưa.
Thi đấu vòng tròn bắt đầu cũng có nghĩa là khu vực nghỉ ngơi dành cho các tuyển thủ cũng được mở ra. Ngày hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên, trong năm tổ có 8 học viện hôm nay mỗi tổ sẽ có 4 học viện ra thi đấu.
Nhưng tất cả 67 học viện vào được vòng thứ hai này đều đến khu vực nghỉ ngơi. Những đội không thi đấu cũng đến một phần muốn quan sát các trận chiến. Phần còn lại là muốn tự cảm nhận sự rung động của trận thi đấu đầu tiên của một vòng đấu là như thế nào.
Khi học viên mặc đồng phục màu lục xuất hiện trên lối ra vào thì cả Quảng Trường Tinh La lập tức ầm ĩ. Cả đội càng đến gần thì tiếng hô Sử Lai Khắc lại càng vang dội.
Đội chính thức đi đầu tiên, bọn họ đều mang theo áo choàng che khuất thân thể. Tương Âm bình thản dẫn đầu đội dự bị theo sau, vẻ nghiêm túc lại hiện lên trên mặt nàng.
Khu vực nghỉ ngơi của học viện Sử Lai Khắc nằm ở phía Bắc, đấy cũng là nơi gần Hoàng Thành nhất. Hơn nữa khu vực này rõ ràng lớn hơn hẳn những khu vực của các học viện còn lại.
Bên trong có đến 20 cái sô pha, và người hầu chờ sẵn, trên mỗi bàn có đầy ắp thức ăn, hoa quả và đồ uống. Mọi thứ đều được chuẩn bị cực kỳ cẩn thận, cách thức đón tiếp này có phần giống như chào đón khách quý chứ không phải tuyển thủ đến thi đấu.
Đãi ngộ của các học viện còn lại cũng không có chênh lệch nhiều lắm nhưng không có người hầu. Và quan trọng hơn là diện tích khu vực nghỉ ngơi nhỏ hơn của học viện Sử Lai Khắc nhiều.
Mỗi khu chỉ có 7 chỗ ngồi đủ cho bảy thành viên đội chính thức dùng. Bảy thành viên dự bị hoặc người đi theo cũng chỉ có thể đứng ở phía sau.
Lúc này người dẫn chương trình đã có mặt. Hắn đang đọc danh sách các học viện thông qua vòng đấu loại, sau đó đọc tiếp danh sách từng học viện của từng tổ.
Đúng như dự đoán của Vương Ngôn, học viện Sử Lai Khắc được xếp vào một tổ có 8 học viện. Trong tổ của bọn họ, học viện Sử Lai Khắc thu hút sự chú ý nhất, các học viện còn lại đều tái mặt buồn rầu.
Ngoài khu vực nghỉ ngơi dành cho các học viện, hai bên sàn thi đấu còn có một nơi dành cho các học viện sử dụng khi thi đấu. Người dẫn chương trình liên tục dẫn dắt làm khán giả càng lúc càng phấn khích, cuối cùng hắn mới hô to một câu:
"Tiếp theo, xin mời học viện đệ nhất đại lục, học viện Sử Lai Khắc và đối thủ của bọn họ, học viện Hồn Đạo Sư Cao Cấp Vân La đến từ đế quốc Tinh La vào khu vực chờ đợi chuẩn bị thi đấu. Đồng thời mời hai đội trưởng lên sàn đấu rút thăm quyết định phương thức thi đấu."
Tương Âm thấy Vương Ngôn ra hiệu lập tức đứng dậy bước lên sàn đấu. Bên phía học viện Vân La, đội trưởng là một anh chàng dáng người vạm vỡ. Hắn có mái tóc ngắn màu vàng, bộ đồng phục màu trắng che phủ lấy dáng người cường tráng.
Hai người cùng bước lên sàn đấu, quá trình rút thăm rất đơn giản. Trọng tài lấy một cái ống dài hình trụ, sau đó để hai đội trưởng kiểm tra nó một cách cẩn thận.
Ống rút thăm được làm từ vật liệu trong suốt, căn bản bên trong không thể gian lận được. Một bên ống có một lỗ tròn nhỏ. Trọng tài lấy ra ba quả bóng nhỏ đại biểu cho ba phương thức chiến đấu khác nhau rồi nhét vào bên trong.
Sau đó hắn quay đầu ống có lỗ thủng hướng lên trên rồi đưa cho hai vị đội trưởng. Trọng tài hô lớn:
"Ba, hai, một."
Tương Âm và anh chàng đội trưởng kia đồng thời phát lực đẩy ống rút thăm bay lên trời. Nếu trong quá trình này bên trong không có quả bóng nào rơi ra thì khi ống rút thăm rơi xuống, trọng tài sẽ quay đầu ống rút thăm có lỗ hỏng xuống đất, khi đó quả bóng nào rơi ra thì sẽ dùng phương thức đó.
Còn nếu trong quá trình bay trên cao, có quả bóng rơi ra thì tính cái đó là hiển nhiên rồi. Quả cầu có ba màu lần lượt là đỏ, vàng và lam.
Màu đỏ đại diện cho đoàn chiến, màu vàng là thi đấu cá nhân và màu xanh là thi đấu 2-2-3. Mà lần này, quả bóng rơi ra có màu vàng.
Trọng tài vừa nhặt được quả cầu cũng đồng thời bắt lấy ống rút thăm. Sau đó đưa quả bóng cho hai vị đội trưởng xác nhận.
Tiếp đó đưa về phía Hoàng Thành để Hoàng Đế Bệ Hạ ở đầu thành xem. Cuối cùng mới lớn tiếng thông báo cho khán giả.
"Học viện Sử Lai Khắc đấu với học viện Vân La sẽ áp dụng phương thức thi đấu một đấu một. Mời thành viên đầu tiên của cả hai đội lên sàn đấu."
Một đấu một? Vừa nghe phương thức thi đấu, các khán giả dưới khán đài đều gào to đầy hưng phấn. Tương Âm không liếc nhìn vị đội trưởng kia một cái đã quay đầu bỏ đi. (Chê cười a! Tên vạm vỡ đầy cơ bắp đó có gì đẹp mà phải xem hắn)
"Từ học trưởng, nhờ ngươi!" Tương Âm quay đầu nói với Từ Tam Thạch. Vương Ngôn đồng ý với ý kiến của Tương Âm nên cũng không nói gì.
Từ Tam Thạch vừa nghe mình là người đầu tiên ra thi đấu lập tức vui vẻ đứng dậy. Hắn xoay xoay người làm động tác khởi động rồi ngạo nghễ nói:
"Xem ta đây."
"Nghiêm túc một chút." Tương Âm chặn đứng niềm vui của Từ Tam Thạch.
"Ta bình thường chưa đủ nghiêm túc à?" Từ Tam Thạch quay lại hỏi.
"Vô nghĩa! Mau đi!" Đường Nhã không kiên nhẫn trừng mắt nhìn hắn.
Từ Tam Thạch nghiến răng nghiến lợi bước nhanh lên sàn đấu. Đệ tử mà học viện Vân La phái ra đầu tiên là một người không cao nhưng bả vai khá rộng, thậm chí có thể nói là hơi mập.
Hắn thấy dáng người cao lớn của Từ Tam Thạch đột nhiên cảm thấy căng thẳng, trán lấm tấm mồ hôi. Bất kể học viện nào gặp phải học viện Sử Lai Khắc đều sẽ cảm thấy hồi hộp và lo lắng. Căn bản không thể bình tĩnh được.
Nhất là trông thấy dáng vẻ hung ác của Từ Tam Thạch, vị học viên của học viện Vân La càng cảm thấy bồn chồn hơn. Hắn theo bản năng lấy tay áo lau mồ hôi khiến khán giả đứng xem cười rần rần.
Trọng tài bước đến trước mặt cả hai, trầm giọng nói:
"Quy tắc của phương thức thi đấu cá nhân là nếu ai chịu thua phải lập tức rời khỏi sàn đấu, người thắng có quyền chọn đấu tiếp hoặc thay người.
Hai đội có bảy người, đội thắng là đội loại được toàn bộ bảy thành viên còn lại của đội đối thủ. Rõ chưa?"
"Đã rõ."
Từ Tam Thạch bình tĩnh đáp. Đối thủ của hắn ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng:
"Đã… đã rõ."
"Được rồi, hai bên lùi về sau nghe khẩu lệnh bắt đầu của ta. Không được sử dụng Định Trang Hồn Đạo Khí hoặc Hồn Đạo Khí có tính sát thương cao." Trọng tài nói xong liền lùi nhanh về sau. Vị đệ tử của học viện Vân La cố mỉm cười nói với Từ Tam Thạch:
"Ta…ta gọi là Mã Anh Tuấn, xin học trưởng hạ thủ lưu tình."
"Dù vị tiểu đại nhân đằng kia bảo ta nghiêm túc nhưng không sao, ta sẽ nương tay với ngươi." Từ Tam Thạch khẽ cười. Mã Anh Tuấn vui mừng lui về sau, vẻ mặt y hệt như hắn vừa được nhận một phần quà rất lớn vậy.
Trên người bọn họ không có Hồn Đạo Khí khuếch âm nên dĩ nhiên khán giả không thể nghe được cả hai vừa nói gì. Bất quả theo nét mặt và cử chỉ mọi người cũng thấy rõ ràng anh chàng đệ tử học viện Vân La hoàn toàn không có chút chiến ý nào.
Đúng như Vương Ngôn đã đoán, học viện Vân La thật ra không phải là học viện mạnh mẽ lắm. Bọn họ có thể qua được vòng đấu loại đã phải trả cái giá không nhỏ, vài đệ tử chủ lực đều đã bị thương.
Thế nên hôm nay biết đối thủ là học viện Sử Lai Khắc, bọn họ còn chiến ý mới là lạ. Dù sao đây là vòng đấu vòng tròn, có bại cũng không sao. Cho nên, bọn họ chỉ có thể làm hết khả năng, xuôi theo ý trời.
Khi rút thăm được thi đấu cá nhân, cả đội bọn họ không vui một chút nào. Bọn họ hi vọng rút được đoàn chiến, vậy thì có thua nhanh một chút cũng không sao.
Trận đấu đầu tiên chuẩn bị bắt đầu.
Từ Tam Thạch đã nhanh đi về phía đối diện.
"Trận đấu bắt đầu!" Trọng tài hô lên.
++++++++++++++++++++++++++
Đôi lời của tác giả: Ta suy nghĩ thấy trong đội ai cũng có đôi có cặp trừ Tiêu Tiêu (không tính Từ Tam Thạch). Mọi người nghĩ cho Tiêu Tiêu độc thân hay cũng có đôi đây?