Vừa đi Công Dương Mặc vừa nhỏ giọng nói với Mã Tiểu Đào:
"Tiểu Đào, sao ngươi không chọn hệ Khống Chế nào hết? Không phải ta nói với ngươi Tây Tây không được rồi sao? Ngươi cũng biết chiến đấu theo đội mà không có hệ Khống Chế thì thiệt hại nhiều lắm.
Bình thường luyện tập ngươi cũng biết bộ đôi khống chế Lăng Lạc Thần và Diêu Hạo Hiên hợp lực lại thì khủng bố đến mức nào còn gì. Mặc dù ta cũng miễn cưỡng có chút tác dụng trong hệ Khống Chế nhưng làm sao so được với Hồn Sư thuần Khống Chế được?"
Mã Tiểu Đào trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
"Ta làm gì không cần ngươi dạy. Lát nữa trận đấu bắt đầu ngươi cứ phát huy tối đa năng lực phụ trợ của mình là được.
Ta lo tên Đới Thược Hành, nhưng ta không thể nào trong thời gian ngắn giải quyết hắn được, chỉ có thể cố hết sức giúp đỡ ngươi và mọi người thôi. Tây Tây, Trần Tử Phong ta giao cho ngươi."
"Sao không để ta lo Lăng Lạc Thần?" Tây Tây nhíu mày. Mã Tiểu Đào lắc đầu nói:
"Bên cạnh Lăng Lạc Thần còn có Diêu Hạo Hiên, ngươi sẽ chịu thiệt thòi lớn. Năng lực của Diêu Hạo Hiên còn khắc chế ngươi nữa. Yên tâm, ta có tính toán rồi.
Tiểu Linh, lát nữa ngươi cùng tiến lên với Tây Tây, ngươi cũng có thể điều khiển lôi điện nên có thể hỗ trợ cho nhau. Hai ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất xử lý Trần Tử Phong sau đó còn quay lại trợ giúp người khác nữa.
Bởi vì chúng ta mới phối hợp lần đầu nên tốt nhất hạn chế một chút, chiến đấu cá nhân vẫn hơn."
Lúc này ánh mắt của Mã Tiểu Đào mới dừng lại trên người Tương Âm, vẻ mặt nàng có chút cổ quái, nàng cười nhẹ nói:
"Tiểu Âm, ta biết khả năng của ngươi có thể thay thế cả hệ khống chế. Bộ đôi của Lăng Lạc Thần và Diêu Hạo Hiên ngươi cùng Vương Đông có thể đối phó được chứ?"
"Được!" Tương Âm nghiêm túc đáp lại, Đường Vũ Đồng cũng gật đầu.
10 phút nhanh chóng trôi qua. Bên phía Đới Thược Hành rõ ràng cũng đã an bài xong rồi, khoảng cách của đôi bên tương đối xa.
Mã Tiểu Đào là người xông lên đầu tiên, nàng điểm mũi chân xuống đất một cái, cả người theo đà lao về phía trước như tên bắn. Đôi cánh màu đỏ sau lưng lặng yên xuất hiện, tròng mắt của nàng cũng theo đó mà sáng rực lên. Ngọn lửa màu đỏ phụt sáng tỏa khắp toàn trường.
Ngay lúc Mã Tiểu Đào bắt đầu, Tây Tây và Nhạc Miên Linh cũng chuyển động. Tốc độ của Tây Tây hơn xa so với sự tưởng tượng của mấy đệ tử ngoại viện, thậm chí còn muốn nhanh hơn Mã Tiểu đào, gần như lóe sáng một cái đã đến sau lưng Mã Tiểu Đào rồi.
Tuy Nhạc Miên Linh tốc độ có chậm hơn nhưng không kém bao nhiêu. Tây Tây vừa đến sau lưng Mã Tiểu Đào thì nàng cũng tới sau đó.
Lúc này cả người các nàng gần như dung nhập vào bên trong ngọn lửa của Mã Tiểu Đào. Ngay lúc các nàng biến mất, ngọn lửa Phượng Hoàng đang cháy mãnh liệt dường như nguội lạnh xuống vài phần.
Sau đó, hai đôi cánh cực kỳ mỹ lệ cùng xuất hiện trên bầu trời, một trong số đó là đôi cánh Võ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp của Đường Vũ Đồng. Còn đôi cánh còn lại, cũng xinh đẹp không kém Quang Minh Nữ Thần Điệp một chút nào.
Đó là một đôi cánh với những lông chim thật to, cả đôi cánh mang một màu sắc rực rỡ của cầu vòng bảy sắc. Nó biến đổi theo thứ tự từ đỏ ở phía trong đến màu tím ở phía ngoài, bên cạnh màu tím còn có một màu sắc đặc biệt vô cùng trong suốt nữa.
Khi người đó bay lên giống hệt như bầu trời vừa xuất hiện một cầu vồng vậy. Chủ nhân đôi cánh ấy chính là Công Dương Mặc. Mà lúc này, mái tóc dài của hắn cũng đã biến đổi thành bảy y hệt với màu của đôi cánh của hắn.
Đôi cánh cộng với mái tóc và làn da trắng muốt nhìn hắn y hệt một con quái điểu cầu vòng thật lớn. Có điều điểm khác biệt chính là đôi chân có phần tráng kiện của hắn, ở cổ chân mơ hồ có một chút vảy nữa.
Đường Vũ Đồng bay lên nhưng không quên ôm theo Tương Âm. Đường Vũ Đồng ôm eo Tương Âm khiến cả cơ thể Tương Âm đều nằm gọn trong lòng nàng.
"Cơ thể thật nhỏ bé!" Trong lòng Đường Vũ Đồng lóe qua cảm giác kì lạ nhưng vì đang chiến đấu nên nàng nhanh chóng bỏ qua nó.
Hoắc Vũ Hạo gần như là không có sự hiện diện, hắn đứng yên ở vị trí cũ và chờ đợi thời cơ. Bên phía bảy người Đới Thược Hành cũng nhanh chóng bày ra trận hình.
Đới Thược Hành dẫn đầu phóng xuất ra Võ Hồn Bạch Hổ, song đồng tràn ngập chiến ý. Trần Tử Phong phía bên trái hắn, bên phải là Đường Nhã, Giang Nam Nam thì ở phía sau.
Tiếp đến là ba Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế – Lăng Lạc Thần, Diêu Hạo Hiên, Tiêu Tiêu. Cả ba cũng đã phóng xuất ra Võ Hồn của mình. Trận hình của bảy người bọn họ là 3-1-3.
Bảy đấu bảy, trận hỗn chiến đầu tiên giữa các thành viên của hai đội Sử Lai Khắc Thất Quái sắp diễn ra.
Sát Hạch Khu của học viện Sử Lai Khắc có diện tích rất lớn, mặc dù tốc độ của hai bên đều rất nhanh nhưng muốn đến gần nhau cũng là cả một quá trình. Mắt thấy khoảng cách hai bên còn không đến 100m thì Đường Vũ Đồng lập tức buông Tương Âm ra.
Chiếc cánh của Tương Âm vung lên, tốc độ nhanh hơn cả tên bắn mà lướt qua Mã Tiểu Đào. Nàng băng băng phóng ngay đến đội Đới Thược Hành. Khi nàng bay đi gió bắt đầu tụ tập xung quanh bao phủ cả cơ thể khiến nàng như một cơn gió xoáy tiến đến.
Công Dương Mặc đang bay giữa không trung cũng bắt đầu triển khai năng lực của mình. Hắn không thể thua kém đàn em của mình được.
Ánh sáng cầu vồng trên không trung nhấp nháy không ngừng. Hai cái Bách niên Hồn Hoàn trên người Công Dương Mặc đồng thời sáng lên. Sau đó từ hai cánh của hắn bay ra hai luồng sáng màu đỏ và màu cam, sau đó vô thanh vô tức mở rộng ra bên ngoài, bao phủ xuống tất cả đồng đội ở bên dưới.
Cũng tích tắc sau lúc ấy, một màn kỳ dị đã xuất hiện, trên đỉnh đầu của năm người Mã Tiểu Đào đều lần lượt xuất hiện hai vòng ánh sáng màu đỏ và màu cam. Mà bản thân bọn họ cũng cảm nhận được sự cường đại của phần phụ trợ đó.
Đầu tiên là sức mạnh tăng lên một mức độ lớn. Trong chiến đấu dĩ nhiên Hồn Lực là quan trọng nhất nhưng tác dụng của sức mạnh cơ thể cũng không kém.
Sau khi vòng ánh sáng màu đỏ xuất hiện, mọi người liền cảm thấy như mình vừa được uống thuốc tăng lực, sức mạnh tăng lên cả 50%. Tốc độ dĩ nhiên cũng tăng vọt.
Mà quầng sáng màu cam lại càng thần kỳ hơn, khi quầng sáng này vừa tiếp xúc đến cơ thể mọi người thì ai cũng cảm thấy dao động của các nguyên tố trong không khí tăng lên rõ rệt. Sau đó các nguyên tố ào ào tràn vào cơ thể bọn họ một cách khủng khϊếp. Đây không ngờ lại là một kỹ năng phụ trợ khôi phục Hồn Lực.
Có những kỹ năng này trợ giúp thì thực lực của cả đội sẽ tăng lên rất nhiều. Đây cũng là tác dụng quan trọng nhất của Khí Hồn Sư hệ Phụ Trợ trong chiến đấu.
Chỉ riêng chuyện Công Dương Mặc có thể trở thành thành viên chính thức của Sử Lai Khắc Thất Quái đã chứng nhận thực lực của hắn tuyệt đối không kém rồi. Sở dĩ trong đội hắn xếp cuối cùng không phải vì tu vi của hắn thấp hoặc Võ Hồn yếu kém mà vì hắn là Phụ Trợ hệ Khí Hồn Sư cho nên sức chiến đấu của bản thân hắn không mạnh như người khác.
Mà ở những đội ngũ khác cũng thế, bất cứ người nào sở trường về phụ trợ cũng đều xếp cuối cùng. Mà trong đội nếu xét riêng về mặt tu vi, hắn chỉ kém mỗi Mã Tiểu Đào và Đới Thược Hành.
Ngay khi Tương Âm tấn công và Công Dương Mặc phát ra Hồn Kỹ của mình thì bảy người Đới Thược Hành cũng bắt đầu phóng xuất Hồn Kỹ của bọn họ. Một tiếng động kinh hồn vang lên, người phát ra tiếng động này chính là Diêu Hạo Hiên, người hoàn toàn không chút nổi bật trong Thất Quái.
Thân hình ốm yếu của hắn đột nhiên tăng tốc vọt về trước, chân phải giơ lên đạp mạnh xuống mặt đất một cái.
Rầm!
Lại một tiếng động nữa vang lên khiến cả khu vực sát hạch rung lên từng đợt, có cảm giác như ở đây có một con rồng vừa chuyển mình vậy. Thật khó tưởng tượng Diêu Hạo Hiên ốm yếu như kia lại có sức mạnh khủng bố đến vậy.
Ngay sau đó, cả người hắn mượn lực bay vọt lên không trung. Sau đó đội Mã Tiểu Đào liền trông thấy một màn mà trước nay chưa từng thấy ở bất cứ Hồn Sư nào.
Trên không trung vang lên từng tiếng vải bị xé rách, bộ đồng phục nháy mắt biến thành từng mảnh nhỏ. Diêu Hạo Hiên có lẽ đoán trước được tình huống này nên bên trong có mặt một bộ quần áo co dãn màu vàng nhạt.
Trên không trung, tứ chi của Diêu Hạo Hiên điên cuồng nở ra, tích tắc sau hắn đã trở thành một người đàn ông vô cùng vạm vỡ. Bất cứ chỗ nào trên cơ thể cũng nở ra, làn da cũng hóa thành chất sừng khiến cả người hắn nổi bật một màu xám đậm, đôi mắt cũng hóa thành màu xanh lá âm u.
Khi hắn tiếp đất mới có thể thấy rõ cơ thể đã biến hóa của hắn, ban đầu vốn Lăng Lạc Thần cũng cao hơn hắn thế mà lúc này cơ thể hắn đã cao hơn bốn thước. Đúng, chính là hơn bốn thước, chiều cao này vốn con người không thể đạt đến a. (4 thước ở đây là đo theo đơn vị ở hiện đại bây giờ, cũng tương đương với 4m)
Càng khủng bố hơn là vai hắn rộng gần ba thước, sau khi rơi xuống đất nhìn hắn y hệt như một tòa thành lũy thu nhỏ. Đồng thời năm cái Hồn Hoàn, hai vàng, hai tím, một đen nhanh chóng xuất hiện.
Hai nắm tay như hai cái búa lớn của hắn liên tục đấp vào bộ ngực của mình. Hai Hồn Hoàn màu vàng cũng đồng thời sáng lên.
Kình, kình, kình, kình, kình, kình…
Từng tiếng từng tiếng động lớn vang lên, quầng sáng màu vàng trên người Diêu Hạo Hiên cũng nhanh chóng mở rộng. Mỗi đội viên bên đội kia lập tức được quầng sáng màu vàng bao phủ hơi thở lập tức trở nên sắc bén.
Trong trận chiến theo đội thế này, những người ra tay trước lúc nào cũng là Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư. Bởi vì không chỉ có thể kiểm soát đối phương mà đôi khi còn có thể đạt đến trình độ khống chế song phương.
Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư trên chiến trường luôn nổi tiếng với khả năng chỉ huy và kiểm soát. Bởi vậy, bên phía Đới Thược Hành, người xuất thủ đầu tiên không chỉ có Diêu Hạo Hiên, còn có hai vị hệ Khống Chế khác nữa – Lăng Lạc Thần, Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu tự biết bản thân mình tu vi thấp nhất nên sẽ không trợ giúp được bao nhiêu. Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu vừa xuất hiện liền vang lên một tiếng tiêu khiến Mã Tiểu Đào dẫn đầu đoàn người lập tức bị ảnh hưởng mà tốc độ giảm xuống. Ấy vậy mà Tương Âm lại không bị ảnh hưởng gì vì gió lốc đã ngăn cản âm thanh.
So với Tiêu Tiêu dĩ nhiên Lăng Lạc Thần mạnh hơn rất nhiều, sau khi Võ Hồn của nàng xuất hiện thì năm Hồn Hoàn từ từ hiện ra. Cả người nàng được một mảng băng mỏng bao phủ.
Mảng băng này vừa xuất hiện thì Hồn Hoàn thứ hai trên người nàng cũng sáng lên tạo thành một bộ áo giáp màu lam nhạt. Bộ áo giáp này dưới hào quang của Hồn Lực mà khúc xạ sáng rực.
Hồn Hoàn thứ nhất của nàng sáng lên ngay sau đó. Lăng Lạc Thần từ từ nâng tay phải của mình lên, một thanh pháp trượng được ngưng kết từ băng tuyết lặng yên xuất hiện trong tay nàng.
Hai Hồn Kỹ đầu tiên của nàng ấy vậy mà không chút liên quan gì đến hệ khống chế, một cái là tạo thành Pháp Trượng, một cái là Băng Giáp Hộ Thể. Nhìn qua hai kỹ năng này có vẻ là không hữu dụng lắm.
Nhưng rất nhanh sau đó Lăng Lạc Thần đã bộc lộ ra sự cường đại của mình, nàng đưa thẳng Pháp Trượng lên cao, lập tức trên bầu trời xuất hiện một đám mây màu lam. Từng dòng khí màu lam này không ngừng quét thẳng vào đối thủ phía trước, mà lúc này nàng cũng chưa dùng đến Hồn Kỹ nào nữa.
Tuy nhiên ngoài dự đoán của Lăng Lạc Thần, không khí trong cả khu này hiện giờ hoàn toàn đã do Tương Âm khống chế. Vì vậy những dòng khí lạnh đó không hề nghe theo sự chỉ huy của Lăng Lạc Thần mà quay ngược sang tấn công lại.
"Đừng có mà dùng những chiêu thức như thế trong địa bàn của ta!" Giọng Tương Âm từ trong xoáy lốc vang lên.
Đội của Đới Thược Hành bị dòng khí lạnh tấn công ngược lại, Tương Âm lúc này cũng đã đến chỗ họ. Theo như nhiệm vụ được giao, nàng không ngần ngại tấn công Lăng Lạc Thần.
Lăng Lạc Thần sau khi bị hóa giải Hồn Kỹ còn chưa hoàn hồn thì Tương Âm đã đến trước mặt. Nàng lập tức phát ra băng khí tấn công, nhưng với một người đã chịu được sự lạnh lẽo thật sự của Băng Đế và Tuyết Đế thì chỉ chút lạnh đó chẳng là gì.
Tương Âm xuyên qua chiêu thức của Lăng Lạc Thần, xoáy lốc còn chưa đánh thẳng vào người nàng thì Huyền lão đã đưa nàng ra ngoài. Tương Âm vì vậy cũng đột ngột dừng lại, gió ở xung quanh cũng tản đi, 3 Hồn Hoàn của nàng hiện ra.
Đệ tử nội viện trừ Mã Tiểu Đào đều hít sâu một hơi. Hồn Tôn có 2 Vạn niên Hồn Hoàn, đây không thể chỉ dùng từ "thiên tài" để hình dung rồi.
"Tiếp tục đi, Lăng Lạc Thần không phải đấu tiếp nữa." Huyền lão nói xong lại bay lên trời, một lần nữa ở trên không trung quan sát cuộc chiến.
Tương Âm không chậm trễ mà tiếp tục chuyển hướng quay trở về đội. Tuy nhiên chưa kịp đi thì nàng đã bị Giang Nam Nam và Đường Nhã ngăn chặn, trong khi đó những người khác tiếp tục tiến lên.
Giang Nam Nam là người trước tiên tấn công, bộ pháp của nàng rất kì lạ và cũng cực kì nhanh. Đường Nhã cũng không thua kém, lúc này Lam Ngân Thảo của nàng có khả năng tấn công cực cao khiến Tương Âm khá chật vật.
Trong khi ba người vẫn còn dây dưa thì lúc này Võ Hồn Thải Hồng Long của Công Dương Mặc lại một lần nữa thể hiện ra tác dụng phụ trợ khủng bố của mình.
Hồn Kỹ phụ trợ của Diêu Hạo Hiên đã bắt đầu suy yếu, thế mà hai Hồn Kỹ của hắn vẫn còn tiếp tục được duy trì. Đây chính là điểm khác biệt giữa các loại Võ Hồn cũng biểu hiện của sự chênh lệch tu vi.
Có điều Hồn Kỹ vừa rồi chỉ từ Bách niên Hồn Hoàn nên cũng không tiêu hao bao nhiêu Hồn Lực. Diêu Hạo Hiên lại một lần nữa sử dụng lại kỹ năng đó, lúc này hai bên rốt cuộc cũng va chạm chính diện.
Người ra tay đầu tiên là Trần Tử Phong đang đi bên cạnh Đới Thược Hành. Từ đầu đến giờ hắn vẫn liên tục đi bên cạnh Đới Thược Hành và hoàn toàn chưa phóng xuất ra Võ Hồn của mình, mãi đến khi hắn ra tay Võ Hồn của hắn mới xuất hiện.
Một luồng ánh sáng đỏ sậm đột nhiên xuất hiện từ người Trần Tử Phong. Tuy nhiên thuộc tính của nó không phải là "Hỏa" giống Mã Tiểu Đào, mà là một màu đỏ thuần túy của máu.
Trần Tử Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, khí thế từ người hắn nháy mắt tăng lên vùn vụt. Đôi mắt của hắn cũng đã biến thành màu đỏ, một luồng sát khí khủng bố như muốn tàn sát hết thảy mọi thứ xung quanh từ từ xuất hiện.
Hắn giơ tay phải lên cao, hai ngón tay chỉ về trước nhất thời bắn ra một tia sáng màu đỏ sậm. Sau đó quầng sáng màu đỏ trên người hắn dưới sự dẫn dắt của luồng ánh sáng vừa xuất hiện mà cả hai liền dung hợp vào nhau.
Lúc này mọi người mới kịp nhìn rõ hóa ra cái vừa xuất hiện chính là một thanh kiếm. Thanh kiếm kia dài chừng ba tấc sáu, kiếm rộng một tấc và mảnh vô cùng.
Thân kiếm thon dài, không có lưỡi nhưng bên trên còn có ba đường rãnh sâu màu máu. Càng kỳ dị hơn chính là năm cái Hồn Hoàn của Trần Tử Phong không hề xoay quanh người hắn mà lại xoay quanh chuôi kiếm này.
Thanh kiếm màu đỏ thoáng lơ lửng trên không trung rồi nhanh như tên bắn bay về phía Mã Tiểu Đào. Những nơi nó đi qua, bầu không khí như nhiễm sát khí mà đậm mùi huyết tinh. Đây chính là Võ Hồn của Trần Tử Phong, Truy Hồn Kiếm.
Sắc mặt Mã Tiểu Đào nhất thời trầm xuống. Đối mặt với thanh kiếm màu đỏ máu đang bay vọt đến, nàng đưa hai tay về hai phía trước, ngọn lửa Phượng Hoàng trên người này cũng bùng cháy mạnh mẽ, đây là Hồn Kỹ thứ hai của nàng: Dục Hỏa Phượng Hoàng.
Đây chính là một kỹ năng tăng phúc trên mọi phương vị. Cùng lúc đó, Hồn Hoàn đầu tiên trên người nàng lập tức sáng lên, một ngọn lửa bay ra từ miệng của nàng sau đó bay thẳng về phía trước nghênh đón Truy Hồn Kiếm.
Dường như Truy Hồn Kiếm cảm nhận được có sự uy hϊếp nên nó khẽ run một cái rồi phát ra từng tiếng kêu ong ong. Ngay sau đó, mũi kiếm lấp lóe, Hồn Hoàn thứ nhất và thứ hai cũng sáng lên, cứ như vậy đập tan ngọn lửa phượng hoàng vừa bay đến. Sau đó tuy tốc độ có chút chậm lại nhưng vẫn nhằm thẳng vào mục tiêu là Mã Tiểu Đào.
Đây là Hồn Kỹ đầu tiên của Truy Hồn Kiếm: Duệ (sắc bén), và Hồn Kỹ thứ hai: Phá.